Nhìn cô gái nhỏ đáng thương trước mặt, Hứa Ngôn Sâm không có chút mềm lòng, chỉ thờ ơ nhướng mày:
“Tôi không có bất mãn gì với cô, cô nghĩ nhiều rồi.”
“Chẳng qua là người mẫu tôi chọn giữa chừng bị thay đổi thành một người mẫu nửa vời, trong lòng có khó chịu mà thôi.”
Khuôn mặt Tần Yểu Yểu lập tức một trận xanh trắng, bị nghẹn đến không nói nên lời.
Đúng lúc đó, người phục vụ khui một chai rượu mang lên.
Hứa Ngôn Sâm chưa nói hết lời, trong nháy mắt nhìn thấy rượu, ánh mắt hắn sáng ngời, nhớ tới điều gì đó, rồi chỉ vào chai rượu kia:
“Như vậy đi, nếu cô uống rượu, tôi sẽ tha cho cô.” Hắn khoát tay, ngữ khí tùy ý nói:
“Dùng rượu thay lời xin lỗi, thế nào?”
Những lời này vừa dứt, nụ cười của Tần Yểu Yểu đột nhiên trở nên gượng gạo:
“Xin lỗi anh Hứa, tôi bị dị ứng rượu, không uống được.”
Cô nói xong, còn khẩn trương liếc nhìn thoáng qua ngoài cửa, lòng thầm mong Tiêu Nghiễn Chi sẽ sớm trở lại.
Nghe Tần Yểu Yểu nói như vậy, Hứa Ngôn Sâm mở to hai mắt, như thể rất kinh ngạc:
“Cô thật sự bị dị ứng rượu?”
“Thật sự.” Tần Yểu Yểu cuống quít gật đầu, ánh mắt khẩn cầu.
“Như vậy à...”
Ngữ khí của Hứa Ngôn Sâm trở nên tiếc nuối, làm cho Tần Yểu Yểu trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi hắn lại chuyển đề tài:
“Tôi không tin, trừ phi... cô thử uống một chút cho tôi xem đi.”
Tần Yểu Yểu không khỏi nhìn ly rượu được đẩy tới trước mặt, bờ môi bắt đầu run rẩy.
Đúng lúc này, Tiêu Nghiễn Chi đẩy cửa bước vào.
Tần Yểu Yểu lập tức như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, giọng nói mang theo sự nức nở cùng run rẩy:
“A Chi, anh Hứa bảo em uống rượu tạ tội nhưng anh biết đấy, em không thể uống rượu.”
Tiêu Nghiễn Chi cau mày, nhìn chằm chằm Giang Ly một lúc lâu, rồi mới lạnh nhạt nói:
“Yểu Yểu bị dị ứng rượu, nếu uống sẽ có nguy cơ mất mạng. Anh Hứa đừng làm khó cô ấy, tôi sẽ thay cô ấy uống.”
Nói xong, thần sắc hắn trấn định, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy Tiêu Nghiễn Chi bảo vệ Tần Yểu Yểu như vậy, Giang Ly cúi đầu, chỉ cảm thấy n.g.ự.c có một tảng đá lớn đè lên, nặng nề không thở nổi.
“Thì ra Tiêu tổng biết, phản ứng dị ứng có thể gây c.h.ế.t người.”
Hứa Ngôn Sâm cả buổi đều cợt nhả, giờ phút này sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ nói:
“Vậy anh bảo Tần Yểu Yểu ép Giang Ly uống đồ uống có chứa sữa, không sợ cô ấy mất mạng sao?”
Lông mi Giang Ly run lên, thật lâu không hạ xuống. Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng thở của mọi người.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Nghiễn Chi vang lên, không mặn không nhạt:
“Yểu Yểu không ép cô ấy, là cô ấy nhất định muốn uống để chứng minh bản thân.”
Hắn khinh miệt nói tiếp:
“Mình muốn tìm c.h.ế.t còn đổ tội cho người khác, thật ngu xuẩn.”
Hứa Ngôn Sâm thiếu chút nữa nghẹt thở, lời tục tĩu suýt phun ra khỏi miệng.
Bữa cơm này không cần thiết phải tiếp tục nữa. Tiêu Nghiễn Chi lạnh lùng đứng dậy, mang theo Tần Yểu Yểu rời khỏi phòng ăn.
Nhìn bóng dáng hai người họ rời đi, Hứa Ngôn Sâm tức giận muốn ném chén dĩa trước mặt.
“Bộ đồ ăn ở đây, một bộ tám chữ số.” Giang Ly ngước mắt, bình tĩnh nói một câu ngăn cản hắn.
“Giang Ly, cô thật sự khiến cho người ta hận sắt không thành thép.” Hứa Ngôn Sâm phẫn nộ cắn răng:
“Cô không thấy trà xanh kia sắp cưỡi lên đầu cô rồi sao, còn ở đây làm ninja rùa?”
Giang Ly cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Tiền tôi nợ còn chưa trả hết, chọc giận bọn họ cũng chẳng có lợi gì.”
“Tôi cho cô mượn!” Hứa Ngôn Sâm kích động nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi cho cô mượn hết!”
Nghe vậy, Giang Ly nhướng mày, nhàn nhạt trả lời:
“30 tỷ, chuyển khoản hay quẹt thẻ?”
Nghe đến con số này, Hứa Ngôn Sâm gần như không chớp mắt một cái liền nói:
“Cố lên, từ từ trả được nợ thôi, tôi tin cô.”
Giang Ly: ...