"Chị Ly Ly, cảm ơn chị và anh Hứa đã chiếu cố và giúp đỡ. Vừa vặn đã đến giờ cơm tối, không bằng mời mọi người cùng nhau đi ăn rồi ngồi nói chuyện phiếm?"
Tần Yểu Yểu dịu giọng, trong lời nói tràn đầy sự chân thành:
"Hai người đồng ý đi ăn với em, được không?"
Tiêu Nghiễn Chi đứng bên cạnh, thần sắc bất động.
Giang Ly mím môi, vừa định mở miệng từ chối, Hứa Ngôn Sâm đã nhanh chóng giành trước:
"Được, vậy thì cùng nhau đi, nhiều người cũng náo nhiệt."
Hắn đáp ứng rất sảng khoái, Giang Ly lại nhíu mày.
Hứa Ngôn Sâm đoán được Giang Ly muốn nói gì, vội vàng đến gần cô, nhỏ giọng nói:
"Có món hời không nhận mới là kẻ ngốc, nhân cơ hội này, hung hăng tống tiền bọn họ một phen!"
Giang Ly: ...
Nhìn Hứa Ngôn Sâm vụng trộm nháy mắt với mình, cô có một loại dự cảm không tốt.
---
Chỗ ăn cơm là nhà hàng cao cấp mà Tiêu Nghiễn Chi đã đặt trước, cũng là nơi mà trước đây hắn thường xuyên dẫn Giang Ly tới. Mọi thứ ở đây đều quen thuộc, từ gian phòng đến thức ăn. Chỉ có điều, người ngồi bên cạnh Tiêu Nghiễn Chi hôm nay đã đổi thành Tần Yểu Yểu.
"Không biết sở thích và kiêng kỵ của chị Ly Ly và anh Hứa nên em đã gọi vài món ăn thông thường. Hy vọng hai người sẽ không ghét bỏ."
Tần Yểu Yểu nở nụ cười tươi, như thể cô nàng đã là một bà chủ đảm đang tiếp đãi khách.
Thần sắc của Tiêu Nghiễn Chi vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Hứa Ngôn Sâm cười cợt nhả:
"Không ghét bỏ, người khác bỏ tiền ra mời ăn cơm, sao có thể ghét bỏ được chứ."
Anh ngẩng đầu vẫy tay với người phục vụ:
"Ở đây có trà xanh không? Loại nào ngon nhất ấy."
Người phục vụ lễ phép gật đầu, nhanh chóng mang một bình trà lên bàn.
Tần Yểu Yểu tò mò hỏi:
"Anh Hứa, anh thích uống trà sao? Nhà ông ngoại em có trồng trà. Nếu anh thích, em có thể nhờ gửi một ít trà tươi lên biếu anh."
Hứa Ngôn Sâm bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó gần như ngay lập tức cau mày. Nhấp thêm một ngụm nữa, hắn trợn mắt:
"Cái quái gì đây? Thật sự là vừa khó uống vừa khó ngửi."
Từ trước đến giờ, Hứa Ngôn Sâm thích gì nói đó, không hề kiêng nể ai. Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Nghiễn Chi đang ngồi đối diện đầy ý tứ sâu xa:
"Cũng không biết trà xanh này có cái gì ngon mà Tiêu tổng lại thích như vậy."
"Quả nhiên là ông chủ lớn, khẩu vị thật độc đáo!"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng. Sắc mặt Tần Yểu Yểu trắng bệch, nụ cười trên môi cũng trở nên cứng đờ:
"Thì ra anh Hứa không thích, vậy thì quên đi."
Hứa Ngôn Sâm nhún vai:
"Tôi thích hay không không quan trọng, chỉ cần Tiêu tổng thích là đủ rồi."
Anh quay sang nhân viên phục vụ, nói tiếp:
"Sao vẫn chưa mang thức ăn lên? Tôi đói muốn c.h.ế.t rồi đây."
Bị Hứa Ngôn Sâm công khai nhục nhã, Tần Yểu Yểu tức giận đến đỏ mặt nhưng không dám nói gì, chỉ phẫn nộ cắn môi, im lặng chịu đựng.
Giang Ly nhìn cảnh tượng trước mắt, theo bản năng liếc mắt nhìn Tiêu Nghiễn Chi.
Thần sắc Tiêu Nghiễn Chi vẫn lãnh đạm như cũ, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Hứa Ngôn Sâm. Hắn khẽ nhấp một ngụm trà, giọng điệu thản nhiên:
"Tôi thấy trà này cũng không tệ. Mỗi người đều có sở thích của riêng mình."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Tần Yểu Yểu dịu đi đôi chút.
Cứ tưởng đó chỉ là một tình tiết nhỏ trong bữa ăn nhưng ai ngờ Hứa Ngôn Sâm vẫn chưa dừng lại. Trong suốt bữa ăn, hắn không ngừng chèn ép và chế giễu Tần Yểu Yểu khiến cô nàng gần như sắp bật khóc.
Giữa bữa ăn, điện thoại của Tiêu Nghiễn Chi rung lên, hắn đứng dậy ra ngoài nghe máy. Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Không chịu đựng nổi nữa, Tần Yểu Yểu cuối cùng cũng lớn gan hỏi:
"Anh Hứa, xin hỏi em có từng đắc tội với anh sao?"
Giọng cô run rẩy, đôi mắt đỏ hoe:
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Nếu anh có gì bất mãn với em, xin hãy nói thẳng cho em biết."