Mỗi thứ đồ đều có hạn sử dụng, cá thu sấysẽ quá kỳ, thịt hộp sẽ hết hạn, ngay cả túi ni lông bảo quản thực phẩm cũng sẽquá hạn, tôi bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này còn có đồ vật nào không quáhạn?
__“Rừng Trùng Khánh” __
Làmngười nhất định phải có lòng tin
Sáng sớm, vườn hoa của bệnh viện chìm trong màn sươngdày đặc, từng mảng sương mù trắng xốp bay qua cửa sổ vào phòng, ngước mắt nhìnra, cả thế giới cơ hồ một màu trắng toát.
Chương Kiến Phi ngồi trên ghế sofa sát tường, lâu đến nỗi hai chân tê cứng, anhnhìn màn sương ngoài cửa sổ, một lần nữa xác định đây là hiện thực, không phảitrong mơ. Sương mù như thế, phòng bệnh như thế, cảnh tượng này đã bao lần hiểnhiện trong giấc mơ của anh, anh kêu khóc trong màn sương trắng lạnh, anh đã mấtđứa con. Ba năm sau, một bi kịch giống hệt lại tái diễn, chỉ có điều người nằmtrên giường bệnh là Triệu Mai, vợ thứ hai của anh.
Đêm qua, dường như trải qua một trận kịch chiến sinh từ giành giật sự sống,Chương Kiến Phi đã huy động mọi khả năng có thể, thậm chí dùng máy bay trựcthăng đưa chuyên gia sản khoa giỏi nhất nước từ Kuala Lumpur đến, vẫn không thểcứu sống đứa trẻ. Không phải anh không lường trước kết cục đó, nhưng khi thựcsự đối diện với nó anh vẫn không thể nào chịu đựng nổi, cú sốc chí mạng này làlần thứ hai trong đời anh.
Những cuộc cãi vã triền miên, nghi ngờ dai dẳng, đó là sự thực cuộc sống hônnhân của anh và vợ. Triệu Mai bắt đầu hận anh vẫn nhó vợ cũ Mao Lệ, vì Mao Lệanh không ngần ngại trở mặt với Triệu Thành Tuấn, tình anh em sâu nặng hơn haimươi năm cuối cùng không bằng một mình Mao Lệ, điều này khiến cô không thể nàochấp nhận, mọi giải thích của Chương Kiến Phi đều càng chứng tỏ tâm địa bấtminh của anh, càng khiến sự việc thêm phức tạp.
Trận xung đột gay gắt tối qua cuối cùng đã cắt đứt sợi dây duy nhất ràng buộchôn nhân của hai người, họ đã mất đứa con.
Trên thực tế hai tháng trước khi sinh, tinh thần Triệu Mai khủng khoảng trầmtrọng, tình trạng căng thẳng kích động cao độ đó ảnh hưởng trực tiếp đến sứckhỏe thai nhi, bác sỹ đã nhiều lần cảnh báo, nếu không kiểm soát tình trạngtinh thần, thai nhi dù sinh ra cũng sẽ xuất hiện vấn đề. Nhưng bất chấp cảnhbáo của bác sĩ, bất chấp Chương Kiến Phi van nài cầu xin, Triệu Mai đều khôngthể nào bình tĩnh, suốt ngày cô la hét gào khóc trong phòng, suốt đêm khôngngủ, đầu bù tóc rối, không thể ăn được gì, tất cả những tác động xấu đó trựctiếp dẫn tới thai nhi chết yểu.
Đứa trẻ được phẫu thuật lấy ra, một bé trai vô cùng khôi ngô, da trắng bóc,khuôn mặt giống hệt Chương Kiến Phi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, môi chúm chímnhư đang say ngủ, cấp cứu suốt mấy tiếng đồng hồ, huy động mọi thiết bị tiêntiến nhất đứa trẻ vẫn không thở, tim không đập, nó vẫn ngủ say...
Chương Kiến Phi đứng bên ngoài cửa kính phòng sản, nhìn sinh mệnh bé nhỏ đượcmột nhóm bác sĩ và y tá vây quanh, lòng như bị đâm từng nhát, lúc đó anh khôngthể nói được, chỉ ngây dại nhìn những bóng áo trắng bận rộn, nước mắt lặng lẽtuôn.
Triệu Mai được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật trước, do gây mê cục bộ, cô khôngnói được nhưng vẫn còn ý thức, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Chương Kiến Phi, môi runrun mấp máy liên tục, hình như muốn nói. Chương Kiến Phi ghé sát miệng cô lắngnghe, người anh lập tức cứng đờ, anh đã nghe rõ, Triệu Mai nói ba chữ: “Tôi hậnanh.”
Phòng phẫu thuật cuối cùng trở lại yên tĩnh, Chương Kiến Phi cũng rất “yêntĩnh”, bởi vì từ lúc bước vào phòng sản, anh đã nghĩ tới kết cục này. Giờ đâyanh cơ hồ mất trí, không nghe thấy gì hết, ngay cả những lời an ủi chia sẻ củamọi người. Đến khi y tá bế di thể bé bỏng đã lạnh ngắt đến trước mặt anh, anhmới sực tỉnh, run run giơ tay đón đứa con ghì vào lòng, một đứa trẻ vô cùngxinh đẹp, da căng mịn không một vết nhăn, khi rời lòng mẹ da vẫn ửng hồng, nhưnglúc này khuôn mặt bé nhỏ đó đã trắng toát. Chương Kiến Phi áp má vào ngực đứacon, nước mắt tuôn như suối...
“Con yêu, cha đây, con có nghe thấy cha nói không? Nhịp tim con đâu, hơi thởcon đâu, con yêu quý, cha chờ con lâu như thế cha đã đặt tên cho con, cha đãsắp đặt tương lai cho con, nếu con không hài lòng, cứ khóc với cha vài tiếng,sao con cứ im lặng như thế... Con yêu của cha, cha xin lỗi con, cha mẹ yêu nhauchưa đủ đã kết hợp, không cho con cái nôi tình yêu, cho nên bị con từ chối, conthà ngủ mãi không tỉnh... Nhưng con trai, cha yêu con lắm, con biết không, chađã một lần mất đi cốt nhục, lần này cha lại mất, nhất định tại cha đã gâynghiệp chướng quá nhiều, không có phúc được sống với con, con yêu, cha xinlỗi...”
Chương Kiến Phi ôm đứa trẻ thầm thì suốt hai tiếng đồng hồ, bác sĩ và y tákhông có cách nào để anh buông tay, anh từ chối sự tiếp cận của mọi người: “Cácngười đi đi! Mau đi đi! Tôi không đưa con cho các người, nhà xác lạnh như thế,con tôi sẽ lạnh, nhất định nó cảm thấy thế gian quá ghẻ lạnh nên không chịuthức dậy, tôi phải đánh thức con tôi!...”
Anh đung đưa đứa trẻ trong lòng, nước mắt đầm đìa: “Con yêu, con tỉnh lại đi!Con mở mắt nhìn cha đi, cha cầu xin con, ít nhất con cũng nhìn cha một lần,nhận cha để kiếp sau lại đến làm con của cha, cha và mẹ con nhất định yêu nhauthật nhiều, trao cho con tình yêu cả đời con hưởng thụ không hết, con của cha,con có nghe thấy không?”
Những người xung quanh không ai nỡ đến lấy đi đứa trẻ, đều yên lặng nhìn ngườicha đau đớn từ biệt con lần cuối, bao nhiêu người đã rơi nước mắt.
Rất lâu, rất lâu sau, Chương Kiến Phi mới giao đứa trẻ, nước mắt anh đã cạn,yếu ớt nói với trợ lý bên cạnh: “Hãy chuẩn bị mộ phần tốt nhất.”
“Vâng, chúng tôi đi ngay.”
“Còn nữa, hãy chuẩn bị một ngôi mộ đôi, một cho con tôi, một cho tôi, sau nàykhi tôi chết hãy chôn tôi bên cạnh con tôi.”
Khi tin xấu truyền đến Nam Ninh, Triệu Thành Tuấn vừa kết thúc cuộc họp báo mờiđầu tư của chính quyền địa phương. A Mạc đích thân báo với anh tin đó, anhkhông nói không rằng, ngay lúc đó mặt không thể hiện gì, nhưng những ngày sauđó, anh luôn im lặng đến đáng sợ, ai cũng nhận ra vẻ lầm lì đáng sợ của anh,các nhân viên nhìn thấy anh là căng thẳng, ngay cả A Mạc là thư ký nhiều nămcủa anh cũng nói năng đi lại nhẹ nhàng, chỉ sợ kích nộ ông chủ.
“Mộ đôi?” Khi Triệu Thành Tuấn biết tin Chương Kiến Phi chuẩn bị ngôi mộ đôicho đứa con trai yểu mệnh, nét mặt anh cuối cùng đã có biểu cảm, đó là nửatháng sau ngày Triệu Mai sinh non.
A Mạc nói: “Vâng, Chương Kiến Phi rất đau lòng, anh ấy chuẩn bị khi mình trămtuổi sẽ an táng cạnh con trai.”
“Giả dối! Nếu anh ta đối xử tốt với Tiểu Mai một chút, có xảy ra hậu quả nàykhông? Tôi quyết không tha cho anh ta!”
Triệu Thành Tuấn đứng tựa vào chiếc ghế bành lớn trước bàn làm việc, giận dữhút thuốc, sau đó cười khẩy nói: “Còn ngôi mộ đôi kia, khả năng tôi nằm vào đónhiều hơn, như thế cũng tốt, tôi không cần chuẩn bị mộ cho mình, nằm bên cháumình ít nhất cũng không quá cô đơn...”
“Tổng giám đốc!” A Mạc nghe vậy hốt hoảng.
Triệu Thành Tuấn bình thường rất ít nói đùa, bỗng dưng nói như vậy khiến côhoảng sợ, A Mạc tái mặt, Triệu Thành Tuấn dập điếu thuốc liếc cô: “Sao cô phảisợ như vậy, tôi có nói sẽ chết ngay bây giờ đâu.”
A Mạc ấp úng: “Tổng giám đốc, chuyện này tốt nhất không nên nói đùa.”
Anh lại nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cô làm việc ở công ty bao lâu rồi?”
Lần này A Mạc càng sợ hơn, tưởng mình đã phạm tội lớn gì, ông chủ sắp sa thải.Mặc dù là bạn thân của em gái ông chủ, Triệu Thành Tuấn xưa nay cũng hậu đãicô, nhưng anh luôn công tư phân minh, cho dù cô cộng tác với anh đã lâu, nhưngnếu để xảy ra sai sót trong công việc anh cũng không nhân nhượng. A Mạc lungtoát mồ hôi, e dè đáp: “Đã sáu năm, tổng giám đốc.”
“Sáu năm, lâu thế sao...” Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên, như vậy là từ khi anhsáng lập Bác Vũ, cô đã theo anh. Anh bất chợt hỏi: “Vậy cô nói xem, có phải tôilà người rất đáng sợ?”
A Mạc ngớ người, không hiểu sao bỗng dưng ông chủ hỏi vấn đề đó. Thấy A Mạcngây ra, Triệu Thành Tuấn chỉ lắc đầu, không nói gì, lại cúi đầu ký duyệt đốnggiấy tờ trước mặt. Một lúc lâu sau, chợt nghĩ ra điều gì, anh nói với A Mạc:“Nếu gặp người thích hợp, cô cũng ổn định gia đình đi. Bằng ấy năm theo tôi, côđã vất vả nhiều, tôi không muốn làm cô lỡ dở...” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắtlúc này rất dịu dàng: “Tôi có những cái khó riêng, cô thông cảm.”
Thì ra anh cũng biết! Xưa nay vẫn tưởng anh ngày ngày bận bao việc lớn, khôngbiết tâm sự sâu kín của cô, thì ra anh chỉ tỏ ra không biết.
“Thế nào, không hiểu sao?”
“Hiểu... hiểu.” A Mạc vốn thông minh, làm việc với anh bằng ấy năm, chỉ cần anhnói nửa câu cô đã hiểu, cô đương nhiên hiểu mình chỉ là thư ký, được ở bên anhđã là may mắn, cô không nên có tham vọng lớn, hơn nữa bây giờ anh đang yêu, côcàng không có hy vọng gì. Bằng ấy năm chưa bao giờ thấy anh yêu nghiêm túc nhưthế, mặc dù xưa nay bên cạnh anh không thiếu giai nhân, nhưng những người đẹpđược coi là “bạn gái” đa phần chỉ là bình hoa khi cần thiết ở chốn xã giao, bạngái đúng nghĩa, thực sự chỉ có Mao Lệ là người đầu tiên.
A Mạc cảm thấy sự nhiệt tình thái quá của Triệu Thành Tuấn đối với Mao Lệ hoàntoàn không giống phong cách của anh, ví dụ anh đích thân chọn quà tặng, rấtquan tâm đến địa điểm hẹn hò, thậm chí có lúc còn hỏi ý kiến A Mạc, anh nên mặcthế nào khi đến chỗ hẹn. Hàng ngày hết giờ làm anh lại vội vàng lái xe đi đóncô ta, ăn cơm xong cũng rất ít ở bên ngoài, đa phần trở về căn hộ tận hưởng thếgiới của hai người. Mà căn hộ đó cũng do A Mạc chọn giúp, nội thất và đồ dùngsinh hoạt cũng một tay cô lựa chọn sắp xếp, cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thânnhư thế, lòng quặn thắt mỗi khi nghĩ tới chuyện đó, nhưng biết làm sao. Cô cũngtừng âm thầm rơi nước mắt, đó là những khi mường tượng giờ này họ đang vui vẻbên nhau, anh chưa bao giờ biết đến cảm nhận của cô, bởi vì cô chỉ là một thưký bình thường.
Triệu Thành Tuấn vùi đầu vào công việc lập tức quên điều anh vừa nói, lại cònđiềm nhiên sai A Mạc: “Đi tìm giúp Peter đến đây, tôi có việc hỏi anh ta.”
Lát sau Peter bước vào.
Nét mặt Triệu Thành Tuấn đã hơi giãn, hỏi ngay: “Kế hoạch của chúng ta bố tríthế nào rồi?”
“Không còn gì sai sót, Dương tiên sinh vừa gọi điện từ Mỹ báo tin nội trong bangày số tiền sẽ được chuyển đến.”
“Tốt, ba ngày nữa chúng ta sẽ phát động tổng tiến công.”
“Nhưng, Brant,” Peter ngập ngừng: “Chương Kiến Phi vừa mất đứa con, anh ra tayvào lúc này liệu có...”
“Tôi ra tay vào lúc này thì sao? Nếu Chương Kiến Phi đối xử tốt với em tôi thìcháu tôi có chết yểu không? Bây giờ Tiểu Mai vẫn đang sống dở chết dở trongbệnh viện, nợ cũ hận mới, cậu nói xem sao tôi có thể tha cho Chương Kiến Phikhông? Tôi cần Hồng Hải để tế cháu tôi!”
Nhắc đến chuyện đó anh lại không sao chịu nổi, mặc dù sau khi sự việc xảy raChương Kiến Phi đã gọi điện xin lỗi, rằng tại anh không chăm sóc Tiểu Mai chuđáo, vân vân. Thái độ hết sức thành khẩn, nhưng Triệu Thành Tuấn đã nổi cơnthịnh nộ, cãi vã một trận kịch liệt với Chương Kiến Phi qua điện thoại, bây giờvừa nghe thấy cái tên đó anh đã dị ứng, làm sao có thể bỏ vào tai cho dù đó làlời nói chân tình.
Peter thấy anh kích động, không nói nữa, lặng lẽ ra ngoài.
Trong phòng trở lại yên tĩnh. Sáng sớm trời vẫn nắng, lúc này bầu trời lại trởnên ảm đạm, cả thành phố chìm trong màn sương mù xám xịt, những đám mây màu chìtích tụ nửa bầu trời, nặng trĩu như sắp sập xuống, tâm trạng Triệu Thành Tuấncàng u uất.
Anh thở dài, đi đến bên cửa sổ, quảng trường Ngũ Tượng lúc này đã lần lượt lênđèn, bầu không khí ẩm ướt như có một lớp sương mù xám xịt trùm lên các tòa nhà,biển đèn dưới chân lóng lánh ẩn hiện trong sương mù bồng bềnh, từ trên cao nhìnxuống trông tựa tiên cảnh.
Anh mệt mỏi rã rời, muốn nhanh chóng kết thúc rất cả.
Ba ngày sau, Bác Vũ phát động đợt mua cổ phiếu của Hồng Hải lần thứ hai theo kếhoạch, lần trước vốn đã có thể thôn tính Hồng Hải, chỉ vì Chương Kiến Phi cướiTriệu Mai nên Triệu Thành Tuấn mới buông tay. Anh có thể chống lại Hồng Hảinhưng lại không thể cưỡng lại được tình thân sâu nặng, đó chính là điểm yếu củaanh. Nhưng hôm nay anh không nghĩ nhiều như thế, không phải anh không choChương Kiến Phi cơ hội, chỉ cần anh ta đối xử tốt với Tiểu Mai có lẽ anh sẽ bỏqua mối thù hận, không ngờ Tiểu Mai vẫn rơi vào cảnh ngộ bi thảm như vậy, nghenói bây giờ đầu óc cũng không còn tỉnh táo, mặc dù kết cục đó là do cô tự chuốclấy, nhưng rốt cuộc cô vẫn là em gái anh, anh không thể bỏ mặc.
Nhưng Chương Kiến Phi đang đau đớn vì mất đứa con, không còn tâm trạng nghênhchiến nên đợt tấn công lần này của Bác Vũ hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, phiêngiao dịch ngày thứ nhất kết thúc, Hồng Hải đã bị Bác Vũ mua thành công 9% cổphần, Triệu Thành Tuấn không cần trở về Penang cũng biết, giới truyền thông bênđó nhất định sẽ làm rùm beng sự kiện này, anh chẳng đi đâu hết, chỉ ngồi ở NamNinh điều khiển từ xa, anh không muốn gặp Chương Kiến Phi và bất cứ người nàonhà họ Chương.
Chỉ có điều mấy ngày liền làm việc quá tải, cơ thể Triệu Thành Tuấn đã khôngthể chịu nổi, tối qua lại làm việc đến sáng, anh cảm thấy sức khỏe đã ở giớihạn cuối cùng, đầu đau như sắp nổ tung, uống thuốc giảm đau cũng vô hiệu. Anhtừ chối không nghe điện thoại của bất cứ ai, mọi giao dịch đều hủy bỏ, anh rấtkhó chịu, cần nghỉ ngơi.
Có lẽ là do bộ salon ở phòng làm việc quá mềm, Triệu Thành Tuấn vừa nằm xuống,trong đầu như có vạn con ngựa cuồng phi, không thể nào yên tĩnh. Mấy ngày nayviệc thu mua cổ phiếu hết sức suôn sẻ, phía Hồng Hải hoàn toàn im hơi lặngtiếng, ngay Chương Thế Đức cũng không thấy có động tĩnh gì, nghe nói đã đếnnghỉ mát ở Địa Trung Hải. Hồng Hải đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, là chủtịch hội đồng quản trị, Chương Thế Đức lại bỏ đi nghỉ mát, quả thực là điềukhông thể tưởng tượng, không biết lão già rốt cuộc đang có dự tính gì?
Phía dưới mặt nước phẳng lặng thường có sóng ngầm, Triệu Thành Tuấn tuyệt nhiênkhông dám chủ quan, anh rất hiểu Chương Thế Đức, bằng ấy năm nung nấu ý đồ muốndồn anh vào chỗ chết, bây giờ ông ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, nhấtđịnh lão già đang có âm mưu gì, cho nên mấy ngày nay Triệu Thành Tuấn liên tụcgặp ác mộng, mơ thấy mình trốn trong một bụi rậm, bị dã thú điên cuồng truyđuổi lùng sục xung quanh, cuối cùng xương tan thịt nát, anh thầm nghĩ, có phảilần này anh đã chơi canh bạc quá lớn, nhưng anh có còn đường lui không?
Đúng lúc đó điện thoại nội tuyến đổ chuông dồn dập, anh bực mình, vừa rồi đãdặn A Mạc không được nối máy, nhưng tiếng chuông vẫn đổ hồi, dường như có việckhẩn cấp. Anh bỗng thấy lo lắng, vậy là đến bàn làm việc nhấc ống nghe: “Tôi đãdặn cô không được nối máy vào đây cơ mà?”
Triệu Thành Tuấn trong người khó chịu, cáu kỉnh.
A Mạc vội nói: “Chương tiên sinh gọi đến, bảo là có việc gấp.”
“Không nghe!” Triệu Thành Tuấn dập máy, bây giờ chỉ nghe đến cái tên này là anhnổi đóa, chẳng phải chính con người ấy đã dồn anh đến nước này? Anh không baogiờ muốn nghe thấy tiếng anh ta!
Nhưng một lát sau, A Mạc lại gõ cửa: “Tổng giám đốc, giám đốc vẫn nên nghe đi,Chương tiên sinh hình như đúng là có việc khẩn, nói là liên quan đến Tiểu Mai.”
Vừa nghe thấy tên Tiểu Mai, Triệu Thành Tuấn choáng váng. Tiểu Mai làm sao?
Anh do dự một lát, vẫn nhấc máy: “Anh tìm tôi có việc gì?” Trong ống nghetruyền đến giọng hốt hoảng của Chương Kiến Phi: “A Tuấn, Tiểu Mai có liên lạcvới cậu không?”
“Liên lạc với tôi? Không!” Ngừng một lát, đột nhiên ý thức được điều gì, anhdằn giọng: “Hai người lại sao rồi?”
Chương Kiến Phi đầu bên kia cơ hồ cũng do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng: “A Tuấn,cậu nghe tôi nói, đừng cuống. Tiểu Mai... hôm qua tôi đón Tiểu Mai về nhà, cuốicùng... cuối cùng...”
“Có gì nói ra ngay đi, đừng lúng búng như thế!”
“Cuối cùng... sáng nay người giúp việc phát hiện trong phòng không có người,tôi vẫn đang tìm kiếm, cô ấy... đã mất tích.”
“A Tuấn, xin lỗi.”
“Chương Kiến Phi, tôi nhất định băm anh thành trăm mảnh!”
Buổi tối, Mao Lệ trở về căn hộ của Triệu Thành Tuấn, mua rất nhiều nguyên liệuđể làm món hầm cho anh. Dạo này anh bận rộn, sức khỏe kém, Mao Lệ rất xót xa,mặc dù không biết anh bận việc gì, nhưng nhìn mặt anh u uất, vầng trán cau cauvới những nếp nhăn sâu, cô trách mình bất tài, không thể chia sẻ công việc vớianh, không giúp được gì. Thực ra, bản thân cô cũng không biết tự chăm sóc chomình, mỗi lần nấu ăn đều làm cho gian bếp của Triệu Thành Tuấn bừa bộn ngổnngang. Mỗi lần thấy Mao Lệ đeo tạp dề bận rộn trong bếp, anh rất vui, nhưng lạikhông nỡ để cô vất vả, anh bảo nên thuê người giúp việc theo giờ, nhưng côkhông chịu.
Cô nghĩ, hai người chung sống không nên chỉ có trên giường mà còn nên chăm sócnhau hàng ngày, cả hai đều bận rộn công việc của mình, nếu ăn cơm hàng, việcnhà thuê người giúp việc, vậy họ làm gì sau khi trở về căn hộ? Chỉ có thực sựđi vào cuộc sống, tìm cách thích nghi, nhường nhịn và chia sẻ với nhau từ nhữngđiều vụn vặt của cuộc sống hàng ngày, hai trái tim mới có thể xích gần nhauhơn, tình cảm cũng sẽ càng bền vững.
Theo quan điểm của Bạch Hiền Đức, tình yêu không thể là cơm ăn, hai người thựcsự muốn chung sống lâu dài thì phải đi vào cuộc sống, chứ không đơn giản chỉdạo chơi, xem phim, còn nói: “Mọi cuộc tình không lấy hôn nhân làm mục đích đềulà trò lưu manh.” Chị ta không chỉ một lần nói như vậy, còn bổ sung thêm: “Câunày không phải tôi nói, đó là lời của vĩ nhân.”
Bởi vì Bạch Hiền Đức trước sau vẫn không tán thành cuộc tình của Mao Lệ vàTriệu Thành Tuấn, cảm thấy hai người là đôi tình nhân trong phim thần tượng thìhợp hơn, họ đều là những hoàng tử công chúa chẳng hề có vẻ bươn chải của cuộcsống đời thường.
Mao Lệ thường xuyên cãi nhau với chị ta vì chuyện đó, ai nói cô và Triệu ThànhTuấn không thể có cuộc sống đời thường! Cho nên thời gian này Mao Lệ rất chămchỉ học làm việc nhà, lúc đi làm rất ít lên mạng chơi game mà thường tải chươngtrình dạy nấu ăn để nghiên cứu, thậm chí cô còn đi học nấu các món ăn Mã Lai đểphù hợp khẩu vị của anh, mặc dù lần nào làm thử cũng thất bại, nhưng cô vẫnkhông nản chí. Triệu Thành Tuấn đương nhiên rất cảm động, anh vốn là người kénăn, nhưng chỉ cần là món Mao Lệ làm, dù khó nuốt anh vẫn cố thử mấy miếng, cònkhen: “Có tiến bộ.” Thế là Mao Lệ tưởng mình tiến bộ thật, vui ra mặt, cho nênmới “càng thất bại càng dũng cảm”, Triệu Thành Tuấn dở khóc dở cười, nhưng biếtlàm sao.
Nhưng hôm nay hơi đặc biệt, Mao Lệ đi làm trở về căn hộ, phát hiện anh hiếm hoitrở về trước cô, đang nằm trên giường, có vẻ mệt, Mao Lệ tưởng anh quá mệt, làmxong cơm mới gọi anh. Nhưng anh nói không muốn ăn, còn không cho cô bật đèn,bảo là muốn nằm nghỉ yên tĩnh.
“A Tuấn, có phải anh giấu em chuyện gì?” Mao Lệ ngồi bên mép giường, lo lắngnhìn anh trong bóng tối: “Nếu gặp chuyện gì, anh có thể nói với em, nếu khônggiúp được, ít nhất em cũng có thể góp ý với anh.”
Triệu Thành Tuấn trở mình, trong bóng tối nhìn không rõ mặt anh, chỉ thấy giọnganh rất yếu: “Em cả nghĩ rồi, anh chỉ quá mệt thôi, không có gì đâu, đừng lo.”
“Xin lỗi, A Tuấn, em quá vô dụng, không thể chia sẻ gánh nặng với anh.” Mao Lệkhổ sở, gục vào ngực anh nói: “Nhưng xin anh hãy tin em, em sẽ cố gắng làm tốt hon,những gì không biết em sẽ học, đừng sợ làm em phiền, so với những gì anh làm vìem, em thực sự cảm thấy đã phụ anh.”
“Em đừng nói thế, những gì anh làm là do tự nguyện, không cần em trả nợ tươngđương, chỉ cần em biết tình cảm anh dành cho em, chỉ cần em tin anh là đủ.”
“A Tuấn, em tin anh! Em thừa nhận trong một thời gian rất dài trước đây, emkhông tin tình yêu, bởi vì từng bị tổn thương, cho nên em không tin, nhưng nhưvậy là không đúng.” Mao Lệ giơ tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh, tay nhẹ nhànglướt qua mắt và trán anh. “Còn nhớ cha đã nói với em, sống nhất định phải cólòng tin, nếu con tràn đầy nghi ngờ đối với thế giới này con không thể vuiđược. Cho nên em mới hiểu, những năm vừa qua tại sao em không vui, là bởi vì emluôn nhìn thế giới xung quanh với ánh mắt nghi ngờ, không tin sự chân thànhgiữa con người với nhau, không tin vào tình yêu, không tin vào lời hứa, emkhông tin gì hết. A Tuấn, cảm ơn anh đã khiến em có thể tìm lại được niềm tinvào tình yêu.”
Triệu Thành Tuấn siết chặt cô, lòng rộn vui: “Mao Lệ, anh mới nên cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì kia?”
“Cảm ơn em hẹn ước với anh.”
“Đáng ghét!”
Hai người nằm trên giường nói chuyện rất lâu, thực ra Mao Lệ cũng rất mệt, nằmtrong lòng Triệu Thành Tuấn cô mơ màng ngủ thiếp, lòng anh ấm áp, cô rất antâm. Sau khi thấy cô đã ngủ, Triệu Thành Tuấn lặng lẽ trở dậy, không bật đèn cứthế mò mẫm trong bóng tối tìm lọ thuốc. Nhưng uống thuốc xong vẫn rất khó chịu,anh vào nhà tắm nôn hai lần, vẫn không thấy đỡ hơn, ngực vừa nặng vừc tức nhưsắp xỉu, đành ra ban công phòng ngủ cho thoáng khí.
Căn hộ ở trên tầng thượng, gió rất to, nhưng có thể nhìn xuống cảnh đêm lộnglẫy của Nam Ninh. Có lẽ do biển đèn của thành phố quá sáng, anh không nhìn thấynhiều sao, chỉ có vài ngôi sao cô lẻ treo trên bầu trời, lấp lánh một cách côđơn. Tâm trạng bấn loạn của anh dần dịu xuống, hơi thở cũng dễ hơn nhiều, anhgọi điện cho Peter: “Có tin tức của em gái tôi chưa?”
“Hiện thời vẫn chưa, duy nhất có thể khẳng định là cô ấy đã xuất cảnh, có nghĩalà bây giờ cô ấy không ở Mã Lai, còn cụ thể đi đâu, Chương tiên sinh đã chongười đi thăm dò các nơi, cảnh sát cũng đã vào cuộc.”
Tiếp đó, Triệu Thành Tuấn bảo Peter hỏi thăm tình hình ở Penang, kết quả Peterthông báo một tin chấn động: “Buổi chiều tôi nhận được một tin quan trọng, hộiđồng quản trị Hồng Hải đã cách chức tổng giám đốc của Chương Kiến Phi, không rõnguyên nhân.”
“Nguồn tin có đáng tin không?”
“Đáng tin, có lẽ ngày mai sẽ công bố.” Peter nói: “Tôi đoán là liên quan đếnchuyện Tiểu Mai mất tích, bởi vì Hồng Hải nghĩ anh vì chuyện này nhất định truycứu trách nhiệm của Chương Kiến Phi, để tránh hậu họa, họ cách chức anh tatrước. Brant, anh nhìn nhận vấn đề này thế nào?”
Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Chương Kiến Phi đã mất giá trị lợi dụng đối vớiHồng Hải, lần này chúng ta tính sổ với Hồng Hải chứng tỏ tôi đã không kiêng nểChương Kiến Phi là em rể tôi, Hồng Hải cảm thấy Chương Kiến Phi không gánh nổivai trò làm bia đỡ đạn, đương nhiên hất anh ta, cậu tưởng Chương Thế Đức làngười tử tế ư?”
“Vậy chúng ta còn tiếp tục thu mua cổ phần của Hồng Hải nữa không?”
“Tại sao không?” Triệu Thành Tuấn một tay cầm di động, một tay nắm lan can, nắmmạnh đến nỗi trồi cả khớp xương ngón tay: “Chương Thế Đức tưởng cách chứcChương Kiến Phi là chúng ta có thể tha cho ông ta? Tôi thu mua Hồng Hải thực rakhông liên quan đến Chương Kiến Phi, tôi chỉ nhằm vào Chương Thế Đức, ChươngKiến Phi bị cách chức là tin tốt với tôi. Tôi càng có thế tính sổ với ChươngThế Đức, với Hồng Hải mà không phải đắn đo gì hết. Cậu nghe đây Peter, sáng maithu xếp cuộc họp khẩn cấp, bố trí kế hoạch tiếp theo, chúng ta phải tốc chiếntốc thắng!”
“Vâng, chúng tôi thu xếp ngay.”
Cúp máy, Triệu Thành Tuấn càng thấy khó chịu, ho liên tục, lại sợ đánh thức MaoLệ, lấy mùi xoa bịt miệng ho. Lần này lại có điện thoại, từ Anh quốc gọi đến.
“Bác Dương!”
“Brant, dạo này sức khỏe thế nào?” Một giọng đôn hậu từ đầu bên kia.
Triệu Thành Tuấn nén cơn ho: “Dạ, vẫn... vẫn ổn.”
“Nhưng ta nghe giọng cháu không tốt, còn không mau về Penang nằm viện đi?”Giọng nói khàn đặc như nghẹn tắc của Triệu Thành Tuấn vừa rồi, bác Dương khôngthể không nhận ra.
Triệu Thành Tuấn biết không gì giấu được bác Dương, hít một hơi thật sâu: “Cóích gì? Cháu nằm viện hay không có thay đổi được gì, cháu vẫn còn việc chưa làmxong.”
“Brant, cháu đừng có đầu hàng sớm như vậy, bệnh của cháu có thể chữa được, hômnay ta gọi cho cháu là muốn nói chuyện này. Ta đã tìm giúp cháu một bác sĩ rấttốt, từng điều trị cho nhiều bệnh nhân như cháu, cháu nên tranh thủ thời gianđi London một chuyến, sức khỏe là quan trọng. Cháu còn trẻ như vậy, chữa khỏibệnh đã rồi muốn làm gì hãy làm.”
Triệu Thành Tuấn yếu ớt nói: “Cảm ơn bác Dương, cháu không đầu hàng đâu, cháusẽ thu xếp đi London, nhưng bây giờ không được.”
“Chẳng lẽ báo thù quan trọng đến thế sao?” Bác Dương thở dài, giọng ân cần:“Con ạ, ta vẫn luôn coi con như con ruột, ta rất thương con, con biết không?Con nên hiểu, một người nếu để lòng tràn đầy thù hận là điều vô cùng đau khổ,sự đau khổ đó đáng sợ hơn ngàn lần cái đau thể xác. Mà ngày xưa ta hết lòng hếtsức giúp con là mong con có thể bỏ qua thù hận, để sống cho tốt, đời người córất nhiều việc phải bỏ qua, cũng chính là sự tự giải thoát.”
“Nhưng cháu không bỏ được, bác Dương! Đêm đêm cháu mơ thấy mẹ cháu đang khóc,nhưng cháu không thể nào đến gần mẹ, cháu biết mẹ đang trách cháu, đến bây giờvẫn chưa báo thù được cho cha mẹ...” Một cơn gió thốc tới, lại một cơn ho kịchliệt. Anh vội dùng khăn bịt miệng, sợ làm Mao Lệ thức giấc.
“Brant! Cháu sao thế?”
“Cháu không sao, chỉ bị cảm.” Anh vịn lan can thở dốc. “Bác đừng lo cho cháu,đợi cháu xong công việc sẽ đưa bạn gái sang Anh, bây giờ không đi được... Emgái cháu mất tích, cháu rất lo, bao nhiêu việc đang đợi cháu xử lý. Bác Dương,cháu nhất định không để lòng mình tràn đầy thù hận, cháu chỉ hận con người đó,ngay một câu xin lỗi cũng không có, lại còn đi đâu cũng rêu rao bôi nhọ danh dựcủa cháu, luôn mồm nói Chương gia đã nuôi con chó sói! Cháu nguyện làm một conchó sói! Nếu là sói, cháu nhất định cắn ông ta từng miếng đến chết! Bác Dương,không có ai sinh ra đã mang lòng thù hận, mọi thứ cháu làm chẳng qua là lấy lạichút tôn nghiêm cho cha mẹ đã chết và bản thân cháu. Nếu không, cháu chết cũngkhông nhắm được mắt, mẹ cháu cũng không tha thứ cho cháu.”
Giọng bác Dương hoi nghẹn: “Brant...”
“Bác Dương, bác... bác đừng lo cho cháu.” Triệu Thành Tuấn nói như vậy, giọngđã nhỏ dần, nhờ ánh trăng, anh nhìn thấy một đám máu tươi trên chiếc khăn tay.
Còn bác Dương không biết, vẫn nói tiếp: “Cháu nên nhanh chóng thu xếp thời giansang đây, cho dù muốn báo thù cũng phải có sức khỏe đúng không? Huống hồ bâygiờ cháu đã có bạn gái, phải quý trọng bản thân, nếu không sao cháu có thể mangđến hạnh phúc cho cô ấy?”
Nước mắt anh đột nhiên trào như suối...
“Ta cũng rất muốn gặp bạn gái cháu, ta rất muốn biết cô gái nào có thể khiếncháu thầm yêu lâu như thế hãy yêu thật đắm say, Brant, trên đời chỉ có tình yêucó thể mang đến tình ấm áp và hạnh phúc. Ta hy vọng có ngày cháu hiểu ra, trênđời bất luận thù hận đến đâu, nhất định có thể dùng tình yêu để hóa giải.”
Triệu Thành Tuấn lặng lẽ gấp chiếc khăn dính máu cho vào túi, lòng yên tĩnh rấtnhiều, giống như một lữ khách mệt mỏi cuối cùng quay về được cố hương xa cáchđã lâu, anh nhìn thấy nơi mà đời này anh phải đến, chính chỗ đó nở đầy hoatươi, một niềm vui hạnh phúc đều đang chờ anh ở đó, anh đã nhìn thấy, đúng thế,anh đã nhìn thấy.
“Bác Dương, cháu biết nên làm thế nào.”
Emhằng mong đánh cược tất cả
Thời tiết mỗi ngày một lạnh, Nam Ninh rất ít khi cómùa đông lạnh như thế, nhất là lúc nổi gió, những cơn gió quất lên mặt đau nhưdao cứa, lâu lắm không thấy ánh mặt trời, ngày nào cũng có mưa dai dẳng.
Nhưng thời tiết như vậy hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng Mao Lệ. Giángsinh sắp đến, cô thông báo sẽ mở tiệc ở căn hộ của Triệu Thành Tuấn để các đồngnghiệp chính thức làm quen với anh. Triệu Thành Tuấn vui vẻ đồng ý. Những ngàysau đó Mao Lệ bận túi bụi, mỗi ngày đều mang về nhà bao nhiêu đồ ăn, đồ dùng,cây thông Noel, các món quà nhỏ, đèn màu, mũ Noel... Căn phòng hơn hai trăm métvẫn chứa không hết, ngay đầu giường phòng ngủ cũng chất đầy ông già Noel.
Triệu Thành Tuấn nhăn nhó, vẫn gượng cười nói, chúng ta thân mật cũng có ngườinhìn, kém tự nhiên... Nhưng Mao Lệ lại rất vui, suốt ngày cô tung tăng bận rộngiống như một bà chủ sung sướng.
Triệu Thành Tuần đã chuẩn bị món quà Giáng sinh cho cô - một chuyên du lịch đếnHokkaido, anh đã bí mật làm giấy tờ cho cô, đặt vé máy bay và khách sạn, chỉcòn đợi kết thúc buổi tiệc là cùng bay đến đó. Henson được tin sức khỏe anh nhưthế vẫn đi du lịch, cực lực phản đối. Nhưng anh không nghe: “Tôi đã hứa với côấy, đây là điều duy nhất hiện giờ tôi có thể làm cho cô ấy, tôi không thể chocô ấy một hôn lễ, một tương lai, chỉ là một chuyến du lịch, tại sao tôi khônglàm được? Tôi không còn thời gian nữa, Henson.”
Mao Lệ không hề biết chuyện, hôm đó cô gục lên người anh, hỏi Giáng sinh có quàgì tặng cô, Triệu Thành Tuấn cười, siết cô vào lòng: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
“Vậy anh thích quà gì?” Mao Lệ hỏi.
“Đóng gói em lại, tặng anh là được.”
“Hư quá!”
Đêm yên tĩnh, Triệu Thành Tuấn quen ngủ dưới bàn tay vỗ về của Mao Lệ, chứng hocủa anh vẫn không đỡ, ho mãi đến đau tức vùng ngực, Mao Lệ vuốt ngực cho anh,quả thực chưa bao giờ cô ngoan ngoãn như vậy. Dáng ngủ của Triệu Thành Tuấn làmcô xót xa, nhất định anh đang vô cùng vất vả, ngay giấc ngủ cũng mệt mỏi nhưthế, hàng lông mày cau lại, vuốt mãi cũng không phẳng, có lẽ trong giấc ngủ anhcũng phải lo lắng, rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Bởi thường xuyên ho lúc nửa đêm, sợ làm cô thức giấc, Triệu Thành Tuấn khuyêncô về nhà ngủ, Mao Lệ không chịu. Bây giờ cô rất ít khi về cán hộ của mình bởicô thực sự không yên tâm về anh.
Cùng với thời tiết mỗi ngày một lạnh, thời gian Triệu Thành Tuấn ngủ mê mệtcàng dài, có lúc trợ lý Peter mang tài liệu của công ty đến, anh trùm áo dàyngồi trong phòng kính trên tầng thượng, vừa sưởi nắng vừa đăm chiêu đọc tàiliệu khiến Mao Lệ vô cùng lo lắng. Cô luôn hỏi anh rốt cuộc bị bệnh gì, anh chỉnói bệnh cũ không nghiêm trọng, bảo anh đến bệnh viện khám, anh lại không chịu.Theo dõi số thuốc anh dùng hàng ngày, cô cũng biết chút ít tiếng Anh, những kýhiệu trên nhãn vỏ hộp thuốc đa phần cô có thể nhận ra, quả thực đều là thuốctăng cường miễn dịch và vitamin các loại, vậy thì vấn đề rốt cuộc ở đâu?
Gặng hỏi mãi khiến anh bực mình, sau mấy lần như vậy, Mao Lệ không dám hỏi nữa,thầm nghĩ có lẽ là do thời tiết. Cô cũng đến hỏi bác sĩ Đông y, bệnh đường hôhấp gặp thời tiết lạnh sẽ càng nặng, cô tự an ủi, có lẽ mình quá lo lắng, có lẽchỉ là sức đề kháng kém chứ anh không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Mao Lệ buộc mình bận luôn chân luôn tay, không có thời gian rỗi. Bề ngoài côvẫn hoạt bát vui vẻ, tích cực chuẩn bị tiệc cho lễ Giáng sinh, Triệu Thành Tuấnnói anh thích nhìn thấy cô cười, cô vui vẻ là mặt anh cũng nở nang thư giãn, cólúc cô buồn bã nghĩ, không biết hai người họ rốt cuộc là ai đang diễn kịch.
Buổi trưa, Bạch Hiền Đức mời Mao Lệ đi ra ăn lẩu Tứ Xuyên ở nhà hàng đối diệnnhà xuất bản, ăn xong lại sang quán trà kế bên uống trà Phổ Nhĩ. Mao Lệ vẫnđang bực mình vì Bạch Hiền Đức tự tiện thay mặt cô mời Dung Nhược Thành đến dựtiệc Giáng sinh cô định tổ chức: “Chuyện lần này coi như cho qua, lần sau đừngcó gán tôi với sếp Dung, chúng tôi thực sự không chung một con đường, không códuyên phận.”
Bạch Hiền Đức không vui: “Sếp Dung có gì không tốt, chẳng phải là làm vua mộtcõi sao?”
“Hiền Đức, chúng ta cùng làm việc với nhau lâu như vậy, tôi là người như thếnào chị còn không biết ư? Mặc dù bề ngoài tôi có vẻ vô tư, thực ra lòng khaokhát thực sự yêu một người, trao cho người đó tất cả tình cảm của mình, nếu sốgmà chưa một lần yêu thực sự, chẳng phải đáng buồn sao? Tôi đã tin vào tình yêu,chị cũng nên tin!”
“Tin thì có ích khỉ gì, chị đây đã kết hôn, lẽ nào có thể vượt rào?” Bạch HiềnĐức lẩm bẩm, ghé lại hỏi: “Cô yêu chàng hoàng tử kia thật à? Hai người mới quenđược bao lâu?”
“Tôi quen anh ấy dù chưa lâu, năm ngoái anh ấy thuê nhà của tôi, vậy là quennhau. Nhưng chúng tôi có lẽ đã quen từ trước, anh ấy đã chat trên mạng với tôihơn một năm dưới cái tên Cát Bụi.”
Bạch Hiền Đức đã gặp Triệu Thành Tuấn mấy lần, ấn tượng cũng tốt, nhưng khôngngờ anh ta lại si mê Mao Lệ như vậy, cô đã tưởng anh là gã công tử lắm tiền,không ngờ lại là người chung tình.
Mao Lệ xoay cốc trà trong tay, nói: “Được yêu thực rất cảm động, những việc anhấy làm vì em, em rất cảm động, em vốn hoài nghi tình yêu, nhưng bây giờ cảmthấy nếu có thể yêu được tại sao lại từ chối? Ở bên anh ấy em rất vui, niềm vuiđó chưa từng có, chị hiểu không?”
Bạch Hiền Đức nhìn đôi mắt nheo nheo của cô, tư lự: “Mao Lệ, vừa rồi cô nóiTriệu Thành Tuấn chat với cô trên mạng suốt hơn một năm?”
“Vâng, em không hề biết anh ấy chính là Cát Bụi, cũng mới biết mấy thángtrước.”
“Sao cô biết anh ta chính là Cát Bụi?”
“Anh ấy thừa nhận.”
“Triệu Thành Tuấn thừa nhận anh ta là Cát Bụi?”
“Vâng.” Mao Lệ gật đầu: “Mắt chị sao lại thế em có lừa chị đâu. Sau khi chúngem qua lại, anh ấy không cho em lên mạng nữa, nói là sợ người khác quyến rũem.”
Bạch Hiền Đức giơ hai tay xin hàng, chỉ cười: “Tôi hiểu rồi. Ok, cô khỏi cần nóigì nữa, có một số việc sau này cô sẽ hiểu. Tôi biết phụ nữ một khi đã yêu, chỉsố IQ bằng không, ai nói gì cũng không nghe, cho nên tôi giữ thái độ yên lặng,sau này cũng không gán cô với sếp Dung nữa.”
“Này, cải tà quy chính, quay lại là bờ, vẫn là bạn tốt.” Mao Lệ hoàn toàn khôngbận tâm hàm ý câu nói của Bạch Hiền Đức.
Buổi trưa hai ngày sau, Mao Lệ ăn cơm cùng anh trai Mao Tấn. Mao Tấn đến NamNinh, lần này là để tham gia đấu thầu mảnh đất ở Phong Lĩnh. Những dự án lớnnhư vậy trước kia thường do Mao Diên Bình đích thân xuất chiến, nhưng hai nămnay ông bắt đầu ý thức nên buông tay để Mao Tấn dần dần có thể độc lập làmviệc, dần dần tiếp quản sản nghiệp của gia tộc. Nếu trúng thầu lần này, Mao Tấnsẽ mở chuỗi nhà hàng ở Nam Ninh, trách nhiệm của anh rất nặng nề. Đến Nam Ninhmấy ngày bận túi bụi, mãi đến trưa hôm nay mới tranh thủ thời gian đi ăn với emgái.
Hai anh em đã lâu không ăn với nhau. Lúc nhỏ không rời nhau một bước, Mao Tấnđi đâu cũng đưa em đi cùng, còn luôn tìm cách mua chuộc cô em, làm những việcxấu sợ người lớn biết, đành mua đồ ăn hoặc đồ chơi để bịt miệng cô. về sau MaoLệ lớn dần, vừa thông minh vừa lanh lợi, không dễ dỗ dành mua chuộc, đầu óccũng nhanh hơn anh, vậy là hoán đổi vị trí cho nhau. Mao Tấn vừa thích cô emláu lỉnh thông minh lại vừa sợ.
Lúc này hai anh em lại nhắc bao chuyện ngày xưa, có phần tiếc nuối thời giantrôi quá nhanh, chớp mắt cả hai đều đã lớn, còn Mao Tấn sau khi nói hàng lôchuyện linh tinh, ho nhẹ hai tiếng, hình như cố tình chuyển hướng câu chuyện,buông một câu thăm dò: “Tuần trước anh gặp Chương Kiến Phi ở Thượng Hải, anh tađến tham dự hội nghị thương mại châu Á.”
Nếu như mọi khi, Mao Tấn dám nhắc đến tên Chương Kiến Phi chắc chắn đã bị MaoLệ cho ăn đấm, nhưng lần này bàn tay đang cắt thịt bò của cô chỉ hơi ngừng lại,không nói gì.
Vậy là Mao Tấn tiếp tục: “Anh ta mời anh ăn cơm, bọn anh nói rất nhiều chuyện,mấy năm không gặp, nghe nói anh ta kết hôn năm ngoái, tháng trước vợ đã sinhcon.”
Mao Lệ hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng mí mắt khẽ rung. Mao Tấn quansát thần sắc của cô em, sau khi xác định an toàn, lại bổ sung: “Nhưng đángtiếc, đứa trẻ không sống được.”
“Không sống được?”
“Đúng, vừa sinh ra đã tắt thở, Kiến Phi buồn lắm.” Mao Tấn chép miệng lắc đầu:“Khổ thân, anh ta thật đủ xui, nghe nói vợ bị sốc, đầu óc lú lẫn, nhưng bây giờđã đỡ nhiều. Anh hỏi Kiến Phi sao không đến Nam Ninh thăm em, anh ta nói, cólúc sẽ đến thăm... thăm em.”
Mặt Mao Lệ vẫn bất động, dường như chuyện không liên quan đến mình, Mao Tấnthấy vậy nhẹ nhõm, lại bắt đầu chuyện con cà con kê: “Kiến Phi có công việc làmăn ở Quảng Tây, đến Nam Ninh thực ra cũng là bình thường, hơn nữa nghe nói, gầnđây quan hệ với Triệu Thành Tuấn... không được tốt. Lại nói đến Triệu ThànhTuấn, anh luôn cảm thấy anh ta tính cách quá lạnh lùng khó gần, không thoải máihòa nhã như Kiến Phi. Anh vẫn không hiểu anh ta và Chương Kiến Phi sao lại cótình cảm sâu đậm như thế hai người tính cách khác hẳn nhau, nhưng lại thânthiết hơn ruột thịt, cho dù công ty hai nhà đã mâu thuẫn như vậy, Bác Vũ tấncông Hồng Hải quyết liệt như thế, nhưng Chương Kiến Phi vẫn không hề tứcgiận... Ôi dào, hai người thật là oan gia, năm xưa quen họ ở Anh, anh nằm mơcũng không ngờ bọn họ lần lượt trở thành em rể của anh. Cho nên nói, duyên phậngiữa con người với nhau thật quá lạ kỳ...”
Khi Mao Tấn nói dông dài những chuyện đó, Mao Lệ vẫn cúi đầu cắt thịt bò, lầnnày lại dừng lại như bị trúng tà, con dao bất động trong tay, bầu không khí yênlặng đáng sợ.
Giống như sự yên bình trước cơn đông, mây đen đang cuồn cuộn ập tới...
Mao Tấn cuối cùng nhận ra sự bất thường của Mao Lệ, miệng há to, lắp bắp:“Mao... Mao Mao, anh đã nói gì?”
“Anh đã nói gì?” Mao Lệ ngẩng đầu, nhìn anh, khi cô tiếp tục cắt thịt bò, docắt quá mạnh, lưỡi dao chạm vào đĩa phát ra một tiếng “cạch” chói tai, âm thanhđó vang lên trong căn phòng yên lặng, nghe đến sởn gai ốc.
“Em gái?” Mao Tấn cười nịnh: “Tại anh, chỉ tại anh, không nên nhắc những chuyệnđó.”
Mao Lệ mặt vẫn không biến sắc, tiếp tục ăn bít tết bò, đột nhiên bỏ con daotrong tay, ánh nhìn như xuyên thấu Mao Tấn: “Tại sao Bác Vũ lại thu mua HồngHải?”
Buổi tối, Triệu Thành Tuấn về nhà rất muộn. Căn phòng tối om, không ánh đèn,anh đoán có lẽ Mao Lệ về căn hộ của mình, không đến đây. Thế cũng tốt, quả thựcanh đã quá mệt, không còn sức biểu diễn trước mặt cô. Nhung khi anh lên tầngvào phòng ngủ, đột nhiên nhìn thấy trên đi văng cạnh cửa sổ có một bóng người,anh giật nảy mình: “Ai?”
Bật đèn, căn phòng sáng như ban ngày. Thì ra là Mao Lệ ngồi trên đi văng, mở tomắt nhìn anh, rõ ràng cô cũng giật mình. “Sao không bật đèn?” Triệu Thành Tuấncởi áo khoác ngoài, vòng qua bên giường đến gần nhìn cô: “Sao thế mắt trợn tonhư vậy, không nhận ra anh hả?”
“A Tuấn, anh quen em bao lâu rồi?” Giọng Mao Lệ khàn đặc, hình như đã khóc. Dướiánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt đó giống như bức ảnh cũ ngả màu, nỗi buồn tê táithâm trong từng thớ thịt, anh bất giác se lòng.
Triệu Thành Tuấn ngồi xuống mép giường, nhìn cô: “Em hỏi điều đó làm gì?”
“Em muốn biết.”
Giác quan thứ sáu của Triệu Thành Tuấn vốn rất nhạy, chăm chú nhìn cô giây lát,nhận ra tối nay Mao Lệ rất khác thường, anh giơ tay sờ trán cô: “Cục cưng, emsao thế?”
Mao Lệ hít một hơi dài, mặt đầy thất vọng: “A Tuấn, rốt cuộc anh có bao nhiêuchuyện giấu em? Anh quen em ra sao? Chuyện Bác Vũ thu mua Hồng Hải là thế nào?Đừng nói với em đó là hoạt động thương mại bình thường... Anh và Chương KiếnPhi...”
“Mao Lệ!” Triệu Thành Tuấn ngắt lời cô: “Em nghi ngờ gì? Đến bây giờ em vẫnkhông tin anh? Chuyện công việc anh có nhất thiết phải nói với em không?”
Mao Lệ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên cao giọng: “Anh vàChương Kiến Phi thực ra có chuyện gì? Anh định giấu em đến bao giờ? A Tuấn, emkhông phải kẻ ngốc, em cũng thử tỏ ra không biết, nhưng cảm giác không đánh lừaem, chắc chắn anh có chuyện giấu em... A Tuấn, em không có yêu cầu cao siêu gìhết, em chỉ muốn một tình cảm đơn thuần, yêu mà không phải tranh giành, em đãquyết tâm làm lại từ đầu, em không thể lại thua lần nữa...”
Triệu Thành Tuấn đứng dậy kéo giật cô vào lòng: “Xin lỗi, Mao Lệ...” Anh nắmchặt bờ vai run run của cô, áp mặt cô vào ngực: “Không phải anh cố tình giấuem, chỉ là rất nhiều chuyện anh tạm thời chưa thể nói rõ với em, sự liên quancủa anh và anh ấy trước đây không can hệ đến em, nếu vì thế làm em buồn thì anhxin lỗi, anh hứa sẽ nói rõ em vào lúc thích hợp, thực sự cũng chẳng có gìnghiêm trọng, em đừng nghĩ nhiều.”
Trong vòng tay an ủi của anh, Mao Lệ dần dần bình tĩnh lại, cô vòng tay ôm anh:“Em biết em quá đa cảm, luôn lo nghĩ vẩn vơ, nhưng A Tuấn, em vốn đã không tintình yêu, nhưng lần này em bằng lòng đánh cược rất cả, anh đừng làm em thấtvọng, em thực sự không thể chịu được tổn thương lần nữa.”
“Mao Lệ, em nhất định phải tin là anh yêu em.”
“Em tin.”
“Vậy là đủ.”
Hai người ôm nhau thiếp đi. Anh tưởng cô đã ngủ, nằm cuộn như con mèo tronglòng anh, cô cũng tưởng anh đã ngủ, anh ôm cô hơi thở đều, thực ra mỗi ngườimột tâm trạng, hoàn toàn không thể ngủ, cô nằm nhắm mắt trong bóng tối, lòngrối như tơ vò, những lời ngọt ngào của Triệu Thành Tuấn dưới mắt Mao Lệ rõ ràngđang che giấu điều gì. Cô không tin anh cố tình lừa cô, cô quả thực chẳng có gìđáng lừa, con người như anh có thể chinh phục bất kỳ cô gái nào, hà rất phảinhọc lòng đi lừa một người chẳng qua có vài phần nhan sắc? Mao Lệ cảm thấy cóthể cô nghĩ quá nhiều, có lẽ do ngày xưa cô từng bị lừa, bây giờ như chim sẻ sợcành cây cong, tất cả là tại gã đê tiện Ngô Kiến Ba đã khiến cô trở nên đa nghinhư vậy, dẫu hắn đã chết, cô vẫn không thể tha thứ.
Nhưng so sánh Ngô Kiến Ba với Triệu Thành Tuấn quả thực không thỏa đáng, hắnkhông đáng lau giày cho anh, sao cô có thể để hắn ảnh hưởng đến tình cảm của côvới anh?
Hít một hơi thật sâu, cô quyết tâm gạt bỏ những ý nghĩ miên man đó, con ngườivới nhau nên có lòng tin, huống hồ hai người yêu nhau, nếu cứ hoài nghi thìsống có ý nghĩa gì?
Nghĩ như vậy, cô bình tĩnh lại, vươn tay ôm cổ anh. Rõ ràng anh cũng chưa ngủ,anh ôm cô chặt hơn, vỗ nhẹ lưng cô: “Ngoan nào, ngủ đi.”
Sáng hôm sau khi Mao Lệ thức dậy, Triệu Thành Tuấn vẫn đang ngủ, cô biết dạonày anh rất vất vả, không nỡ đánh thức anh, bản thân cô cũng bận, công việccuối năm không thể bê trễ.
Lúc đi làm bận rộn thời gian trôi rất nhanh, đến tôi cô đột nhiên nhận đượcđiện thoại của Triệu Thành Tuấn, nói anh có việc gấp phải trở về Penang, Mao Lệhết sức bất ngờ: “Xảy ra chuyện gì ư? Sao lại vội như thê?”
“Việc rất gấp, về bên đó anh sẽ gọi cho em.” Giọng Triệu Thành Tuấn bên kiakhông có gì khác thường, chỉ có tiếng thở hơi gấp, anh nói đang trên đường rasân bay.
“Nhưng hai ngày nữa là tiệc Giáng sinh, em đã chuẩn bị từ lâu.” Mao Lệ khótránh khỏi thất vọng.
Triệu Thành Tuấn vui vẻ dỗ dành: “Thôi, lúc trở về anh sẽ bù cho em. Em nhớ tựchăm sóc, có chuyện gì cứ gọi A Mạc, anh đã dặn cô ấy rồi.”
Mao Lệ vô cùng chán ngán, bận rộn túi bụi bao lâu, bây giờ anh lại phải về MãLai. Nhưng nghe giọng anh hình như đúng là có việc gấp, cô cũng không muốntrách anh. Lúc đó đang trong phòng làm việc, Bạch Hiền Đức nghe nói Triệu ThànhTuấn không tham dự tiệc liền phấn khởi ra mặt: “Như thế cũng tốt, sếp Dung sẽkhông khó xử.”
“Bạch Hiền Đức!” Mao Lệ rên lên.
Hết giờ làm trở về căn hộ, đột nhiên cảm thấy lạnh ngắt trông trải, cô ngơ ngẩnkhông yên, gọi cho Triệu Thành Tuấn không được, có lẽ anh đang trên máy bay.Đột nhiên cô lại thấy bất an, bao nhiêu ý nghĩ rối ren trong đầu cố nén đêm quagiờ lại đột nhiên tràn ra, những ý nghĩ đó dâng ứ trong lòng, ngực tức đếnnghẹn thở. Mặc dù Mao Tấn nói Bác Vũ thu mua Hồng Hải chỉ là hoạt động thươngmại bình thường, nhưng cô vẫn thấy chuyện không đơn giản như vậy, đoán là MaoTấn cũng không biết nhiều, ép hỏi, anh cũng không nói ra được nguyên do, bâygiờ Triệu Thành Tuấn lại đột ngột quay về Penang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lòng đang bấn loạn thì A Mạc đến, còn mang theo rất nhiều hoa tươi: “Mao tiểuthư, tôi đến giúp cô trang trí căn phòng, ông chủ đã dặn tôi như vậy, bảo tôichăm sóc cô, hy vọng tôi có thể được việc.”
Mao Lệ đương nhiên rất vui, một mình trong căn nhà rộng thế này quá buồn, cóngười nói chuyện còn gì bằng. Cô rôì rít cảm ơn, đón hoa trong tay A Mạc, lạinhiệt tình mời: “Hay là ngày mai cô cũng tham dự tiệc với chúng tôi, đằng nàocũng là thanh niên với nhau, Triệu Thành Tuấn không có đây, cô càng thoải mái.”
“Được thôi, cung kính không bằng tuân mệnh.” A Mạc vui vẻ nhận lời, cười nói:“Vừa hay tôi có thể giúp cô, chiêu đãi khách rất mệt, cô mà mệt, ông chủ về sẽkhông tha cho tôi.”
Mao Lệ kéo tay cô: “Anh ấy dám!” Nghĩ một lát, cô lại hỏi: “Anh ấy có việc gìgấp thế, đột nhiên bay về Mã Lai, trước đó chẳng thấy nói gì.”
A Mạc nói: “Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, buổi chiều ông chủ không ởvăn phòng, tôi cũng bất ngờ nhận được điện của ông chủ nói có việc gấp phải vềPenang.”
Mao Lệ yên lặng một lát, lại tiếp: “A Mạc, cô làm việc với A Tuấn bao lâu rồi?”
“Sáu năm.” A Mạc ngạc nhiên nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại hỏi chuyện đó.
Mao Lệ đăm chiêu, lại hỏi: “Cô có hiểu anh ấy không?”
“Chuyện này... có thể coi là hiểu. Ông chủ rất có sức cuốn hút, làm việc nghiêmtúc, cũng yêu cầu rất nghiêm đối với chúng tôi, nhưng anh ấy là người khoan hậuchưa bao giờ làm khó cấp dưới, rất có uy tín trong công ty.”
“Anh ấy cũng vất vả, tay trắng lập nghiệp.”
“Đúng, chúng tôi rất khâm phục anh ấy.”
“Cô có biết Chương Kiến Phi không?” Mao Lệ bỗng chuyển chủ đề câu chuyện, đôimắt to long lanh, nhìn A Mạc, rõ ràng câu hỏi này đã đắn đo rất lâu.
A Mạc cười: “Đương nhiên biết, đó là anh trai ông chủ.”
“Nhưng không phải anh em ruột.”
“Đúng, nhưng tình cảm của họ rất tốt.”
“Vậy công ty các cô tại sao lại thu mua cổ phần của Hồng Hai?”
A Mặc lúng túng, dường như sợ nói lỡ lời: “Đây là hoạt động thương mại bìnhthường, nhân viên chúng tôi chỉ biết làm việc, cụ thế thế nào chúng tôi cũngkhông rõ... Nhưng theo tôi hiểu, có lẽ không liên quan đến Chương tiên sinh,ông ấy đã thôi giữ chức ở Hồng Hải, cho nên ông chủ thu mua Hồng Hải có thể làvì nguyên nhân khác.”
“Cô có hiểu Chương Kiến Phi không?” Mao Lệ có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi,nhưng lại không tiện tỏ ra quá nôn nóng trước mặt A Mạc, cô hỏi như vậy là muốnthăm dò A Mạc có biết cô là vợ cũ của Chương Kiến Phi không. Còn A Mạc rõ ràngquá thận trọng, mỗi câu trả lời đều đắn đo hồi lâu, thận trọng nói: “Tôi... tôikhông biết ông ấy lắm, ông ấy rất ôn hòa, mấy hôm trước có đến công ty chúngtôi...”
Mao Lệ như con thỏ tinh ranh, hình như tóm được vấn đề mấu chốt: “Anh ấy ở NamNinh?”
Mấy ngày liền Triệu Thành Tuấn bặt tin.
Gọi điện không thể nào liên lạc được, người của công ty cũng nói không biết cụthể anh đi đâu, dường như biến mất. Mao Lệ đã hủy bỏ tiệc Giáng sinh, lúc nàycô không có tâm trạng để tụ tập, lòng cô không còn sự bất an như trước mà là sợhãi cực độ, cô lo lắng thắt ruột, hỏi Mao Tấn lúc này đã trở về Thượng Hải,nhưng anh cũng không biết.
Vạn bất đắc dĩ, cuối cùng Mao Lệ lây hết can đảm hỏi A Mạc về Chương Kiến Phi,A Mạc khẳng định, lúc này Chương Kiến Phi vẫn còn lưu lại Nam Ninh, còn đưa sốđiện thoại cho Mao Lệ. Nhưng cô không có can đảm gọi điện, bấm máy vô số lần,nhưng khi gọi được lại hốt hoảng ngắt máy.
Cuối cùng quả thực cô không thể chờ đợi hơn nữa, bất chấp trong lòng có baonhiêu nghi vấn, sức khỏe Triệu Thành Tuấn có vấn đề đó là sự thực, anh độtnhiên mất tích, lòng cô như lửa đốt. Điều khiến cô không dám tưởng tượng nhấtlà, hiện nay Bác Vũ và Hồng Hải đã lâm vào thế xung khắc như nước với lửa, TriệuThành Tuấn đắc tội với không ít người, những cổ đông có cổ phiếu phút chốc biếnthành nắm giấy lộn do cuộc đấu giữa Bác Vũ và Hồng Hải cơ hồ ai cũng muốn anhchết. Càng nghĩ cô càng tim đập chân run, cô nhất định đi gặp Chương Kiến Phi,bây giờ xem ra, có lẽ chỉ có Chương Kiến Phi biết tung tích của Triệu ThànhTuấn. Nếu như cả anh cũng không biết, có nghĩa là không ai biết.
Ba năm rồi, Mao Lệ không bao giờ có thể tưởng tượng có ngày cô đi tìm ChươngKiến Phi trong hoàn cảnh như vậy. Theo tin do A Mạc cung cấp, cô đi lại hồi lâubên ngoài sơn trang Lệ Chi, chỗ ở của Chương Kiến Phi, khiến anh chàng bảo vệnghi ngờ, đi đến hỏi cô muốn tìm ai. Mao Lệ ấp úng nói ra tên Chương Kiến Phi,anh ta lắc đầu nói: “Ngày mai cô đến, Chương tiên sinh hôm nay ra ngoài rồi.”
“Sao anh biết anh ấy ra ngoài?”
“Nực cười! Sơn trang này là nơi thường dân có thể tùy tiện cư trú hay sao,nhiều khách quan trọng chúng tôi còn phải chuẩn bị thủ tục tiếp đón, Chươngtiên sinh ở đây hơn nửa tháng, hàng ngày ra vào đều có người tháp tùng, saochúng tôi không biết?” Anh ta sốt ruột vẫy tay: “Đi đi, nếu Chương tiên sinhquen cô, cô để tên lại đây, tôi sẽ nhắn giúp.”
Mao Lệ đành nói: “Nhưng buổi tối ông ấy nhất định về, tôi có thể đứng chờ ởcổng không?”
“E là không được, cô làm thế là ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi. Hơn nữatheo tôi biết, Chương tiên sinh tối nay sẽ không về, bởi vì mới sáng sớm đãđược phía Bắc Hải cử người đến đón đi.”
“Anh ấy đi Bắc Hải?”
“Phải, cô đi đi, đừng loanh quanh ở đây.”
Mao Lệ ngao ngán đành bỏ đi, chính lúc cô quay người chuẩn bị sang bên kiađường lấy xe, một chiếc xe đua màu đỏ dừng lại bên đường, một cô gái trẻ bướcxuống. Thực tế, khi anh chàng bảo vệ nói chuyện với Mao Lệ, cô gái đó đã ngồitrong xe quan sát, hình như nhận ra Mao Lệ, cô ta hạ kính xe nhìn cô rất lâu.
“Xin hỏi cô là Mao Lệ tiểu thư?” Cô gái yểu điệu đi đến, cách mấy mét đã lêntiếng hỏi cô.
Mao Lệ ngạc nhiên nhìn sang, thấy người đó vận toàn đồ đen, dung mạo hoàn toànxứng là trang nhan sắc, mặc dù chiếc áo khoác màu đen hơi rộng, nhưng vẫn nhậnra vóc dáng thon thả diễm kiều, cô khoác chiếc túi xách nhãn hiệu HM số lượngrất hạn chế dáng vẻ khoan thai, khí chất cao quý, cô ta là ai?
“Xin hỏi cô là...?” Mao Lệ tìm nhanh những gương mặt trong đầu, xác nhận chưatừng gặp cô.
Cô gái đó đứng trước mặt Mao Lệ, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nở nụcười khó hiểu: “Tôi là em gái Triệu Thành Tuấn.”
Mao Lệ tròn mắt, cô gái lại cười: “Đương nhiên, cũng là vợ của Chương KiếnPhi.”
Bạch Hiền Đức tức muốn chết, Mao Lệ cả ngày không đi làm. Gọi di động khôngđược, gọi về nhà không ai nghe, cô lo lắng, dạo này Mao Lệ vô cùng thất thường,lúc đầu vui như con chim én mời mọi người đến nhà tham dự tiệc Giáng sinh, cuốicùng lại hủy bỏ, mấy ngày nay người lại như mất hồn, không biết xảy ra chuyệngì, cô hỏi thăm, Mao Lệ lại nổi nóng.
Bạch Hiền Đức hiểu Mao Lệ, trừ phi có chuyện thật, nếu không rất ít khi côkhông đi làm, hơn nữa không hề xin phép như hôm nay hầu như chưa từng có. BạchHiền Đức đi làm về, sau khi đến vườn trẻ đón con gái, định đưa nó về rồi đếnnhà Mao Lệ, khi đưa con gái về đến nhà, phát hiện có người ngồi trước cửa,chính là Mao Lệ. Mặt đầy nước mắt, môi tím tái, có lẽ do bị lạnh, Bạch Hiền Đứckéo cô đứng lên, cũng không nói được.
“Mao Lệ, Mao Lệ, có chuyện gì thế?” Bạch Hiền Đức kéo cô vào nhà, để nhiệt độmáy sưởi mức cao nhất, lại lấy áo khoác to trùm lên người cô. Mao Lệ mới dầndần ấm lại. Bạch Hiền Đức đang định hỏi, Mao Lệ đã bật khóc: “Hiền Đức...”
Tiếng khóc thê thảm và tuyệt vọng, khiến Bạch Hiền Đức hoảng sợ.
“Em thế là hết, không sống nổi nữa, Hiền Đức, em chết mất!” Mao Lệ ôm đầu khócđến kiệt sức khàn tiếng, cả người run lẩy bẩy, môi tím tái: “Em không làm gìai, tại sao họ không chịu buông tha em, Hiền Đức, tin một người khó đến thếsao? Lòng người sao lại quanh co đến thế, em tuyệt đối tin tưởng anh ấy, cuốicùng vẫn bị anh ấy lừa dối, cuộc đời này có phải cần dùng tính mạng đi đổi lấymột chút chân tình?”
Bạch Hiền Đức ôm lây tấm thân run run của cô: “Mao Lệ, em bình tĩnh lại đi, nóichị nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cứ nói rõ ra rồi chúng ta cùng nghĩ cáchđược không? Đừng khóc, bây giờ em nói rõ ra đã.”
Nhưng Mao Lệ có thế nói rõ được chăng?
Sự thật còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần tưởng tượng, khi mọi dự đoán, nghi hoặcđược lạnh lùng bày ra trước mặt, Mao Lệ choáng váng, tai ù đặc như có cả tòanhà lớn đổ sụp bên mình, sau tiếng nổ ngắn ngủi là sự im lặng xám xịt của tửthần. Cô gái tên Triệu Mai đó kể hết với cô, giọng bình tĩnh đến mức như đangnói với cô về thời tiết, nhưng từng câu từng chữ đều sắc hơn dao, đâm cô từngnhát, Mao Lệ hoàn toàn không chịu nổi.
Cô biết lần này cô thực sự xương tan thịt nát.
Lúc đó tại ngôi biệt thự độc lập trong sơn trang Lệ Chi chỗ ở của Chương KiếnPhi, cô gái đó mời cô vào. Không thẹn là em gái Triệu Thành Tuấn, vợ ChươngKiến Phi, cô gái tao nhã đoan trang, rất gia giáo, vẫn vô cùng lịch thiệp vớiMao Lệ: “Tôi nên gọi cô là chị dâu mới phải, nếu cô bằng lòng.” Lúc nói mặt côta tươi cười, ánh mắt ôn hòa, dường như họ là quan hệ chị dâu em chồng thânthiết.
Cô gái đó rõ ràng có chuẩn bị, ít nhất là nói gì, nói thế nào đã có chuẩn bị,cô ta nói trơn tru lưu loát như được thục luyện. Mao Lệ lúc đó hết sức căngthẳng, cô vốn là người hoạt khẩu, nhưng trước cô gái này lại rơi vào thế yếu,không thể chế ngự được sự căng thẳng, bởi vì thân phận cô ta quá đặc biệt, vừalà vợ hiện nay của chồng trước, cũng là em gái của bạn trai hiện tại. Cô rất ítkhi thấy Triệu Thành Tuấn nhắc đến em gái, cơ hồ cố ý né tránh. Triệu ThànhTuấn sở dĩ né tránh, bây giờ xem ra có thể cảm thông bởi vì Triệu Mai lấy anhtrai của anh, em gái trở thành chị dâu, cảnh ngộ éo le và sự khó xử có lẽ TriệuThành Tuấn chịu đủ. Mao Lệ bình thường rất ít hỏi chuyện riêng tư của TriệuThành Tuấn, tuy có tò mò nhưng cô cảm thấy giữa cô và anh vẫn chưa đến mức cùngthổ lộ hết chuyện gia đình, hai người mặc dù yêu hết lòng, nhưng dường như mỗingười đều giữ lại một khoảng riêng.
Mao Lệ không ngờ, khoảng riêng đó của Triệu Thành Tuấn đối với cô hoàn toànkhông phải là chuyện nhà bình thường, những lời ngọt ngào mấy hôm trước củaanh, sự mẫn cảm của anh đối với Chương Kiến Phi và quá khứ của hai người, tấtcả đều có thể tìm được lời giải ở Triệu Mai.
Triệu Mai rõ ràng hiểu hết suy nghĩ của Mao Lệ, nhìn vẻ hồ nghi của cô, cô tacũng không cố ý kéo dài, sau mấy câu hàn huyên đi ngay vào chủ đề chính: “Tấtcả những gì cô muốn hỏi, tôi đều biết hết, hay là tôi kể cho cô nghe vậy, tấtcả những gì cô muốn biết đều ở trong câu chuyện đó.”
“Câu chuyện ư?”
“Phải, cô muốn nghe không?”
“Câu chuyện” được Triệu Mai thong thả kể ra, rõ ràng là một bộ phim truyền hìnhvề ân oán chốn danh gia, anh em lừa gạt, cốt nhục tương tàn thì ra không chỉtrong phim ảnh mới có, đằng sau bề ngoài hào nhoáng vàng son là bao nhiêu sựtàn nhẫn vô liêm sỉ tột cùng. Trong một gia đình như thế, không có tình thân,chỉ có nhẫn tâm máu lạnh mới có thể sinh tồn. Mặc dù Triệu Mai chỉ nói mấy câu,Mao Lệ vẫn có thể hình dung mọi tủi nhục mà anh em Triệu Thành Tuấn từ nhỏ phảichịu đựng trong gia đình đó. Quá khứ cay đắng chắc chắn đã ngấm quá sâu nên anhchưa bao giờ nói với cô. Giờ đây khi Triệu Mai kể ra những chuyện đó, cô khôngkhỏi xót xa, không ngờ Triệu Thành Tuấn dưới bề ngoài điềm tĩnh lạnh lùng lạicó một tuổi thơ đau buồn như thế.
Nhưng khi nghe kể đến ân oán giữa Triệu Thành Tuấn và thế hệ trưởng bối củaChương Kiến Phi, Mao Lệ càng kinh ngạc, không thể tin, lẽ nào chính cha củaChương Kiến Phi đã ép chết cha của Triệu Thành Tuấn?
“Đúng thế năm xưa cha tôi làm việc ở Hồng Hải, chức vụ rất cao, là giám đốc tàichính cho Chương Thế Đức, cha tôi đi theo ông ấy đã nhiều năm, coi như là tâmphúc. Chương Thế Đức năm xưa rất coi trọng cha tôi, cha tôi cũng một lòng mộtdạ, vất vả tận tụy phục vụ ông ta. Cha tôi rõ ràng quá tin tưởng Chương ThếĐức, không hề nghĩ đến cuộc chiến tranh giành quyền điều hành Hồng Hải giữaChương Thế Đức và người em trai Chương Thế Huân. Để đạt được mục đích ông tahoàn toàn bất chấp tình anh em, càng không có chuyện nhân từ với một thuộc hạ.Năm xưa Chương Thế Đức tự tiện điều động một lượng vốn lớn của Hồng Hải, khi sựviệc bại lộ, ông ta không ngần ngại đẩy cha tôi ra làm vật thế mạng. Cha tôi bịđuổi khỏi Hồng Hải đã đành, còn phải gánh món nợ khổng lồ, cả gia đình chúngtôi vì thế phải ly tán. Vậy mà cha của Chương Kiến Phi vẫn chưa chịu buông thacho cha tôi, ông ta muốn moi từ cha tôi nhiều chứng cứ sai phạm của Chương ThếĐức để mong có ngày triệt để hạ bệ Chương Thế Đức, chỉ có như vậy, ông ta mớicó thể hoàn toàn nắm Hồng Hải sau khi Chương lão gia lui về nghỉ ngoi. Nhưngcha tôi quá trung thành với Chương Thế Đức, rõ ràng biết mình bị ông ta đưa ralàm vật thế mạng vẫn không chịu phản bội chủ cũ, cuối cùng rơi vào đường cùngbuộc phải tự sát.”
Có luồng gió nhẹ lọt qua cửa sổ, căn phòng đột nhiên im ắng đến ngột thở.
Trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, một người làm vườn vận chế phục đang xén tỉa cỏ,tiếng máy xoèn xoẹt nghe đến rùng mình, tấm rèm màu kem bị gió vén lên, giólạnh đầu đông lùa vào có mùi ngai ngái của cỏ cây, khiến tập tư liệu trên bànbay lật phật, ánh mắt Mao Lệ bị hút về phía đó. Cô nhìn rất rõ chữ ký củaChương Kiến Phi ở phía cuối những tờ giấy đó, cô nhận ra chữ ký của anh, từngsống chung hai năm, tưởng rằng đã thân thuộc mọi thứ về anh, nhưng không hềbiết xưa nay cô chưa từng đi vào thế giới của anh.
Mao Lệ chỉ cảm thấy đầu u u, ánh mắt long lanh hướng vào Triệu Mai, cô ước gìnghe cô ta nói một câu “Xin lỗi, tôi nói đùa” để xóa đi câu chuyện hoang đườngmà cô ta vừa kể, nhưng Triệu Mai mỉm cười, hoàn toàn không có ý đùa bỡn, hìnhnhư còn rất thỏa mãn khi nhìn vẻ mặt thất kinh của Mao Lệ, điều cô cần chính làcái đó.
“Bất ngờ quá phải không, giữa anh trai tôi và Chương Kiến Phi có mối thâm thù,nói cách khác, cha tôi chết bởi tay cha và bác Chương Kiến Phi, đây là mối thùkhông đợi trời chung, cô hiểu không?”
Triệu Mai xoay chiếc thìa cà phê trong tay, những ngón tay móng sơn bóng nhènhẹ vuốt qua những họa tiết màu vàng hoa lệ khắp thân cốc, ánh mắt thất thầnkhông nhìn vào đâu. Nhắc lại chuyện quá khứ, cơ hồ cô cũng trở nên đau buồn.
“Đây đúng là một bi kịch, đúng không? Anh tôi và Chương Kiến Phi từ nhỏ tìnhcảm sâu đậm, còn thân thiết hơn anh em ruột, tôi không rõ anh tôi biết chântướng sự việc từ lúc nào, sớm nhất có lẽ là khoảng năm mười mấy tuổi, mẹ tôinói với anh ấy. Cô có thể tưởng tượng, lúc đó anh tôi đau khổ tuyệt vọng thếnào, người anh yêu mến như vậy lại thành ra con của kẻ giết cha mình, còn bảnthân mình lại ăn cơm lớn lên trong nhà kẻ thù. Thật đáng sợ! Anh tôi...”
Nói đến Triệu Thành Tuấn, Triệu Mai dừng lại giây lát, cô đặc biệt nhấn manh sựhiếu thắng của anh trai.
“Anh ấy từ nhỏ đã rất muốn trở thành kẻ mạnh, do nương nhờ người khác, bị coithường, nên càng khao khát vươn lên, trả thù cho người cha chết oan và người mẹnhẫn nhục của chúng tôi. Anh ấy không chấp nhận thua, cho dù thua một lần, lầnsau cũng nhất định giành lại. Từ nhỏ đến lớn người anh ấy muốn thắng nhất làChương Kiến Phi. Còn Chương Kiến Phi trái với anh tôi, anh ấy không để bụng,không hề muốn tranh giành, tính nhân hậu ôn hòa, là người tốt có tiếng củaChương gia. Nhưng anh ấy quá thông minh, mỗi khi có việc gì, anh tôi phải nỗlực vất vả mới đạt được, trong khi anh ấy đạt được một cách dễ dàng. Từ nhỏ anhtôi đã không cam chịu, mặc dù hai người tình cảm rất tốt, nhưng tôi biết anhtôi chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ phải thắng Chương Kiến Phi, có điều mọi sự khôngđược như ý, anh ấy hình như luôn không phải là đối thủ của Chương Kiến Phi.
“Anh trai tôi thực ra cũng rất thông minh, cũng vô cùng ưu tú, nếu không saotrẻ như vậy mà đã có thành tựu như hôm nay, chỉ có điều anh ấy coi Chương KiếnPhi là đối thủ của mình, rõ ràng là bi kịch lớn nhất cuộc đời anh ấy. Anh ấyquá hiếu thắng, khao khát muốn báo thù cho cha, nhưng vào lúc quan trọng lạinghĩ đến tình anh em, thực ra anh ấy không lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài,lòng anh ấy quá dịu mềm, cho nên anh ấy chỉ có thể thua. Chương Kiến Phi lạikhác, xem ra là một người tốt, không tranh giành với đời, đối với ai cũng khiêmnhường hòa nhã, thực ra bản chất là người lạnh lùng vô tình, tôi là vợ KiếnPhi, quá hiểu con người anh ấy. Khi cần, anh ấy có thể bất chấp rất cả, anh em,vợ chồng, anh ấy nói bỏ là bỏ, còn mấu chốt quyết định thắng bại giữa anh traitôi và anh ấy chính là cô...”
“Tôi?”
“Phải, là cô!” Khi Triệu Mai nói câu đó, ánh mắt lóe ra hàn khí: “Chương KiếnPhi yêu cô sâu nặng, mặc dù đã cưới tôi, nhưng trong đầu anh ấy, trong tim anhấy vẫn chỉ có cô, tiếc là anh ấy lại thất bại với cô, đây có lẽ là lần thất bạiduy nhất trong đời Kiến Phi. Có lẽ chính vì là duy nhất, cho nên anh ấy rất đểtâm nhưng lại bất lực. Mà thất bại và bất lực của anh ấy lại trở thành cơ hộicho anh trai tôi, những năm qua, anh tôi chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ phục thù,đây cũng là nguyên nhân anh ấy kiên quyết muốn tấn công và báo thù Chương KiếnPhi, hơn nữa anh ấy biết rõ chỗ duy nhất có thể tấn công được Chương Kiến Phichính là cô, cô chính là tử huyệt của Chương Kiến Phi, là điểm yếu nhất của anhấy, hiểu ý tôi chưa?”
“...”
“Không hiểu sao?” Triệu Mai nhướn mày: “Thế thì tôi đành nói thẳng ra vậy, côchẳng qua là con cờ anh tôi dùng để trả thù Chương Kiến Phi, đương nhiên, anhấy thích cô là điều không nghi ngờ, nhưng mục đích trả thù lớn hơn tình yêu.Vừa có được người phụ nữ mình yêu, đồng thời lại có thể trả thù được ChươngKiến Phi, đó là thành công lớn nhất đối với anh ấy. Anh tôi hận Chương KiếnPhi, hận từng người nhà họ Chương, để trả thù anh ấy không từ thủ đoạn, trênthương trường, người với người vốn chỉ trọng lợi ích, không có tình cảm, anhtôi có thể coi là vẫn tốt, ít nhất anh ấy cũng từng niệm tình anh em mà nươngtay với Hồng Hải, nhưng lần này anh ấy tuyệt đối không, tôi biết.”
“Anh ấy đã mưu định từ lâu để tiếp cận cô, cũng chịu bỏ tiền nữa, ví dụ anh ấyđến Nam Ninh đầu tư không loại trừ nguyên nhân chủ yếu chính là vì có cô ở đó,có thế nói anh ấy một đòn trúng hai đích, không chỉ tấn công Chương Kiến Phi màcòn dồn Hồng Hải vào chỗ chết, cho nên công ty của anh ấy hiện đang dốc sức thumua cổ phiếu của Hồng Hải, chuyện này chắc cô có biết? Mao tiểu thư, cô có thểkhiến hai người đàn ông đánh nhau vỡ đầu thật đáng ngưỡng mộ...”
“Không, không đúng, A Tuấn không lừa dối tôi.” Mao Lệ hoảng sợ run run, nướcmắt trào ra từ lúc nào, cô lắc đầu, phản đối một cách khó nhọc: “Cô dựa vào đâumà phủ định tình cảm của tôi và A Tuấn? Làm như vậy cô được ích gì?”
“Mao tiểu thư, đầu óc cô lú lẫn hay sao, tôi với Chương Kiến Phi là vợ chồng,bất luận chúng tôi có chuyện gì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ấy bị tổnthương, anh trai tôi lợi dụng cô chống lại Kiến Phi, anh ấy rất phải đánh trả,đến lúc đó huynh đệ tương tàn, một người là chồng, một người là anh trai, cô thửnghĩ xem, nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?”
Mao Lệ cứng họng.
“Rời xa anh trai tôi! Nếu như cô có tình cảm với anh ấy thật, xin cô hãy rời xaanh ấy, như vậy sẽ tốt cho rất cả mọi người. Bất luận là Chương Kiến Phi bịthương hay anh trai tôi bị thương, chắc hẳn thâm tâm cô cũng không muốn? Cô vàChương Kiến Phi dù gì cũng từng có duyên vợ chồng, cô tự vấn lương tâm, cô cóđành lòng nhìn họ tàn sát lẫn nhau?”
Mao Lệ không nhớ mình đã ra khỏi sơn trang Lệ Chi thế nào, cô đứng ngoài phốrất lâu, ánh mặt trời gay gắt khiến cô nhức đầu, mắt nảy đom đóm, cả người mềmnhũn như không còn gân cốt. Cuối cùng nhớ ra cô lái xe đến đây, liền lảo đảosang đường lấy xe, đi lang thang vô định trên phố, không hiểu sao tông vào thâncây bên đường, vội vàng xuống xe, luống cuống không biết làm thế nào, nước mắttuôn đầy mặt, có người qua đường tốt bụng gọi giúp cảnh sát giao thông, xe lậptức được kéo đi. Mao Lệ vẫn khóc, khóc đến đầu óc mê lú không biết tại sao mìnhkhóc, lang thang rất lâu trên đường, cuối cùng không biết về đâu, liền đến nhàBạch Hiền Đức.
Bạch Hiền Đức nói gì cô hoàn toàn nghe không lọt, cô chỉ khóc, khóc mãi, hìnhnhư cả thế giới đều bỏ cô mà đi, trước mắt chỉ có một màu đen tối, không có ánhsáng, không có điểm cuối. Cô dốc hết sức lực cũng không thể thoát khỏi màn đêmmông lung đó, mãi đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi.
Hai ngày sau, Mao Lệ thu dọn toàn bộ đồ đạc của mình ra khỏi căn hộ của TriệuThành Tuấn, duy nhất giữ lại chiếc chìa khóa căn hộ mà anh đưa cho cô. Trướckhi đi cô để lại mảnh giấy trên bàn trà phòng khách, trên đó chỉ viết hai câu.
Emsẽ không hận anh, bởi vì em từng tin anh.
Cũngmay em chưa kịp yêu anh.
MaoLệ
Hiệuảnh tháng Tám
Chương Kiến Phi lưu lại Bắc Hải ba ngày. Lần này đếnTrung Quốc, ngoài giải quyết việc riêng, anh còn có công việc quan trọng phảilàm, mặc dù đã rời khỏi Hồng Hải, nhưng sự nghiệp của anh vừa mới bắt đầu.
Anh vốn không thích kinh doanh, sự tráo trở của chốn thương trường khiến anhchán ghét. Nhưng sau khi lăn lộn bằng ấy năm, cộng với tuổi tác đã lớn, nhìn nhậnvấn đề càng khách quan, càng chín chắn hơn, Chương Kiến Phi dần dần nhận ra,người đàn ông cần có sự nghiệp, sự nghiệp đó không chỉ để thể hiện giá trị bảnthân của mình, mà còn là noi gửi gắm tinh thần. Nhưng nguyên nhân thực sự khiếnanh quyết tâm xây dựng sự nghiệp riêng của mình lại bắt nguồn từ trận đối đầugiữa anh với ông bác Chương Thế Đức. Khi tin tức Bác Vũ tấn công thu mua HồngHải lần thứ hai thông qua nội tuyến truyền đến thành phố Penang, Chương Thế Đứcphẫn nộ, trong cuộc họp hội đồng quản trị, trước mặt bao người ông ta lớn tiếngmắng Chương Kiến Phi là kẻ bất tài. Chương Kiến Phi có trăm miệng cũng khôngbiện bạch được, đành cắn răng nhẫn nhịn, đằng nào anh cũng chẳng có địa vị gìtrong gia tộc này, từ nhỏ đã bị coi thường, anh đã sớm quen.
Nhưng sau đó trong tiệc mừng thọ một bậc trưởng bối, Chương Thế Đức một lần nữamượn rượu, trước mặt họ hàng lại mắng anh, còn mắng cả Triệu Thành Tuấn, gọianh là con chó Chương gia nuôi không, lại mắng người cha đã qua đời của anhkhông có mắt nuôi một con chó vô ơn để bây giờ bị nó cắn lại. Những lời đókhiến Chương Kiến Phi nổi xung, anh đứng phắt dậy, hỏi Chương Thế Đức cớ sao mởmiệng là hạ nhục người khác, ngay người chết cũng không tha.
Chương Thế Đức chỉ mặt anh mắng: “Khốn kiếp! Mày lại dám bênh người ngoài, soimói ta, cha Triệu Thành Tuấn tự tìm đến cái chết thì can gì đến ta? Ta có bảoông ta đi chết đâu? Ông ta chết cũng chết rồi, một hèn mệnh! Năm xưa ông tachẳng qua là con chó trong tay ta, Chương gia chúng ta đối với ông ta không bạc,ông ta điều động số vốn lớn của Hồng Hải lập quỹ riêng, ta không đưa ông ta ratòa đã là quá tốt, ông ta chết, cha mày đã nuôi vợ con ông ta, ta cũng chẳngnói gì, ta đã chí nhân chí nghĩa như vậy, không ngờ con trai ông ta cũng là conchó, họ Triệu kia đời nào cũng là giống chó!”
Chương Kiến Phi tức run người, chỉ con cháu họ Chương ngồi đó: “Bao nhiêu concháu đều đang nhìn vào bác, bác nói năng nên thận trọng một chút!”
Chương Thế Đức gầm lên: “Súc sinh, mày là đồ súc sinh! Tao thấy mày cũng chẳnghơn gì Triệu Thành Tuấn. Tao cho mày biết, tao có thể đưa mày ngồi lên ghế tổnggiám đốc thì tao cũng có thể hất mày xuống, ngày mai tao triệu tập cuộc họpcách chức mày...”
“Ông cứ việc cách chức, tôi không thèm! Mà tôi cũng nhắc ông, Hồng Hải hình nhưkhông phải của mình ông, tôi cũng có quyền thừa kế. Tôi là trưởng tôn củaChương gia, ông nội năm xưa đã lập di chúc, tôi là người thừa kế thứ nhất thếhệ thứ ba nhà họ Chương. Trước đây tôi không tranh giành là bởi vì tôi khôngmấy quan tâm đến những cái đó, tôi không thích kinh doanh, nhưng hôm nay tôinói thẳng cho ông biết, ngày mai tôi rời khỏi ghế đó, một ngày khác khi tôi lạingồi vào ghế đó, tuyệt đối sẽ không có chỗ cho ông!”
Lúc đó, Chương Gia Minh bên cạnh đứng lên, xông đến túm áo Chương Kiến Phi:“Mày muốn gì? Mày dám nói với cha tao như thế, mày chán sống rồi hả!” Nói xonghắn vung nắm đấm.
Nhưng nắm đấm của Chương Gia Minh chưa kịp rơi xuống, nắm đấm của Chương KiếnPhi đã vung lên, anh xưa nay nho nhã, chưa từng động thủ, cú đấm này khiến cả phòngchấn động. Còn Chương Gia Minh là công tử ăn chơi, lúc nào cũng dương dương raoai, thực ra chẳng có bản lĩnh gì, chỉ một cú đấm của Chương Kiến Phi đã ngãnhào.
Chương Kiến Phi chỉ vào anh ta nói: “Cú đấm này là trả nợ cho Triệu Thành Tuấn,năm xưa ở London anh đánh cậu ta suýt chết, món nợ đó tôi chưa tính với anh, cógan đứng dậy đấu với tôi!”
“Súc sinh! Súc sinh!” Chương Thế Đức thấy con trai bị đánh ngã, tức tím mặt:“Người đâu, người đâu, tống cổ tên súc sinh này đi cho ta, từ nay cấm cửa nó khôngcho bước vào Chương gia!”
Đám người bên cạnh ào lên, lao vào đấm đá hỗn loạn. Tình hình sau đó ChươngKiến Phi không nhớ rõ, chỉ biết khi trở về phòng, toàn thân anh đầy thươngtích. Phải, anh bị đánh, là ai đánh anh không biết, anh chỉ biết, từ buổi tốihôm đó con người anh bắt đầu thay đổi.
Sự vô liêm sỉ và nhẫn tâm của gia tộc này một lần nữa ngoài sức tưởng tượng củaanh. Anh không thể nhẫn nhịn hơn nữa.
Lúc đó Triệu Mai đang nằm tại viện điều dưỡng ở ngoại ô, bình phục rất tốt,Chương Kiến Phi đón cô về nhà. Ngày hôm sau, Triệu Mai biến mất, không ai biếtđi đâu. Chương Kiến Phi sau khi điều tra biết cô đã xuất cảnh sang Nam Ninhliền đuổi theo, bây giờ anh không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn cùng Tiểu Mai làmlại từ đầu, có tình yêu hay không đã không còn quan trọng nữa, bởi vì trên đờicòn nhiều điều quan trọng hơn tình yêu. Trước kia anh sống quá lý tưởng, chìmtrong thế giới riêng của mình, trốn tránh thế sự, không tính toán so đo với ai,tưởng như thế là bảo vệ mình. Có thể sống bình yên tự tại, nhưng bây giờ ngoảnhnhìn lại, chính sự trốn tránh của anh khiến Chương gia càng bất chấp trong cưxử. Nếu năm xưa anh không đi Thượng Hải chạy theo tình yêu của mình, Chương giasẽ không cắt nguồn viện trợ kinh tế của Triệu Thành Tuấn, Triệu Thành Tuấn sẽkhông bị bọn lưu manh đánh suýt chết. Đểu là lỗi của anh, khi Triệu Thành Tuấnvà Triệu Mai bi thảm nhất anh đang chìm đắm trong hạnh phúc tình yêu, quên hếtrất cả, anh quá ích kỷ, làm anh lại không bảo vệ được các em, cho nên hôn nhâncủa anh không hạnh phúc, cho nên anh không có được tình yêu của Mao Lệ.
Bây giờ anh đã tỉnh ngộ, hối hận, muốn làm lại từ đầu, không chỉ là hôn nhân,mà cả sự nghiệp, với tầm nhìn đủ khiến Hồng Hải thần phục!
Anh đặt tên cho công ty của mình là “Nirvana” nghĩa là “Niết bàn”, ngụ ý trảiqua đau khổ đã được trùng sinh. Công ty mới nhanh chóng thành lập, không đăngký ở Mã Lai, mà đăng ký ngay ở Nam Ninh, cũng không tổ chức bất kỳ nghi thứctuyên bố công khai nào, Chương Kiến Phi vốn hành sự kín đáo.
Trước khi đến Nam Ninh anh gọi điện cho Chương Thế Đức, yêu cầu ông ta xin lỗianh em Triệu Thành Tuấn, không ngờ Chương Thế Đức không thèm đếm xỉa, còn giễucợt anh, nói chỉ cần Chương Kiến Phi ngoan ngoãn cụp đuôi, ông ta sẽ niệm tìnhruột thịt cho anh bát cơm ăn.
Chương Kiến Phi nhắc ông ta: “Chủ tịch Chương, chính ông đang dồn Hồng Hải vàođường chết.”
“Được lắm, tiểu tử, có bản lĩnh thể hiện cho ta xem, đừng để ta chờ quá lâu, talớn tuổi rồi, không biết có chờ được không, ha ha ha...”
Sự ngạo mạn của Chương Thế Đức còn hơn ngày xưa, ông ta cho Chương Kiến Phi làkẻ nhu nhược, bất tài. Trong mắt ông ta, Triệu Thành Tuấn khả dĩ hơn nhiều, taytrắng lại lập nên nghiệp lớn như vậy, nhiều lần ép Hồng Hải vào khốn cảnh, điềunày Chương Gia Minh con trai ông ta không bao giờ sánh được.
Chương Kiến Phi cũng không buồn đấu khẩu với ông ta, bởi vì tất cả đang tiếntriển theo đúng ý anh, công ty lặng lẽ ra đời ở Nam Ninh, sau đó lặng lẽ vươnlên. Chương Kiến Phi sở dĩ lựa chọn lập nghiệp trước tiên ở Nam Ninh, ngoài quyhoạch kinh tế của Vịnh Bắc Bộ hấp dẫn anh, quan trọng là anh yêu thích thànhphố này, thích bầu trời nơi này, thích ánh mặt trời nơi này, thích con ngườinơi này. Ở đây có tình yêu của anh, có mộng ước của anh, có quá khứ nhiều mấtmát của anh, anh vẩn vơ ám ảnh, chỉ muốn suốt đời phấn đấu ở đây.
Một dự án rất quan trọng mà công ty đang triển khai là phát triển du lịch ở BắcHải. Bắc Hải với tư cách là cảng quan trọng của Vịnh Bắc Bộ có tài nguyên dulịch độc đáo mà thiên nhiên ban tặng. Anh chuẩn bị tiến hành khai thác tổng thểđảo Huy Châu, sau khi được quan chức địa phương đón về Bắc Hải, anh lập tức đikhảo sát đảo Huy Châu, liền mấy ngày anh say sưa giữa trời xanh biển biếc khôngmuốn về, cơ hồ quên cả mục đích chuyến đi.
Đàm phán khá thuận lợi, sau khi Chương Kiến Phi ký hàng loạt hợp đồng và biênbản ý tưởng hợp tác, cuối cùng có một chút thời gian riêng, anh tranh thủ điKiều Cảng thăm mẹ Mao Lệ, cũng từng là nhạc mẫu của anh.
Mỗi lần đến Bắc Hải - thành phố ven biển bé nhỏ thân thuộc này, Chương Kiến Phiđều có ảo giác về thời gian, luôn cảm thấy anh chưa từng rời xa thành phố này,đây mới là “cố hương” của anh.
Anh cho lái xe và trợ lý lui hết, một mình bách bộ.
Đường phố vẫn yên tĩnh như trong ký ức, vẫn những cây đa tán rậm trên đường tophố nhỏ, thỉnh thoảng có tiếng xe máy lướt qua, hai bên đường hàng quán sansát, không khí có mùi tanh tanh ẩm ướt của biển, gió từ biển thổi về mang hơikhí của thủy triều đang lên, quen thuộc như vậy.
Vô số lần trong mơ anh đã đi trên đường phố đó, một mình tản bộ trong đám đông,tham lam thưởng ngoạn cảnh hoàng hôn và thưởng thức gió biển bao la mang theocái nóng giữa hè, khiến toàn thân anh nóng ran ấm áp.
Trong những giấc mơ đó, có lúc anh đi một mình, có lúc nắm tay Mao Lệ. Cuộcsống như vậy từng ở rất gần anh, mới mấy năm, tất cả đã đổi thay. Anh thườngchạy triền miên trong giấc mơ, đuổi theo quá khứ, mồ hôi nhễ nhại, nước mắtchan hòa, không sao đuổi được thời gian đã xa. Cái mất cuối cùng đã mất, cho dùđuổi được cũng không còn hình hài ban đầu, anh nhất thiết phải đối diện vớihiện thực này.
Khi Chương Kiến Phi tìm được ngôi nhà trong ký ức, mẹ Mao Lệ đang ngồi trên sângiặt quần áo. Tóc bà đã bạc, dáng nặng nhọc cúi xuống, Chương Kiến Phi đứng ởcổng rất lâu, bà vẫn không phát hiện ra.
“Mẹ...” Khi anh gọi lên như vậy, nước mắt đã ứa ra.
Bà chậm chạp ngoái đầu, nhìn thấy anh dường như còn tưởng chiêm bao, ngồi ngâynhư tượng, đến khi anh nghẹn ngào gọi lần nữa: “Mẹ, con đây”, bà mới sực tỉnh,buông quần áo trong tay, đứng lên xiêu vẹo chạy ra, bật khóc thành tiếng: “KiếnPhi, con đúng là Kiến Phi...”
Từ lúc nhìn thấy Chương Kiến Phi đến gần tới khi anh rơi đi, nước mắt bà khônglúc nào cạn, bà nắm tay anh, giống như đứa con thất lạc nhiều năm đã quay về,không biết vui hay buồn. Khi hai người già vào bếp chuẩn bị bữa ăn, Chương KiếnPhi lên tầng, đứng trước cửa phòng Mao Lệ rất lâu, anh đang do dự có nên bướcvào không thì mẹ bưng đĩa hoa quả đi đến nhìn thấy, vội nói: “Vào đi con, nhàdưới lem nhem lắm.”
Hai tuần trước Mao Lệ có về nhà, đầu giường vẫn còn cuốn tạp chí cô từng xem vàđồ ăn vặt chưa ăn hết, bàn trang điểm vẫn còn thỏi son, có lẽ lúc đi vội khôngmang. Chương Kiến Phi cầm thỏi son lên ngắm nghía, nhãn hiệu Dior, là loại soncô thích nhất, mùi hương lan thoang thoảng, chính là mùi hương cơ thể cô.
Căn phòng quen thuộc, hơi khí quen thuộc, nhưng không còn là nơi anh nên dừnglại. Anh đứng cạnh cửa sổ nhìn con ngõ tồi tàn và ráng chiều đỏ chói trải trênđó, nước mắt tuôn đây mặt từ lúc nào, anh biết mình không nên đến đây, cảnh cũlà vết thương chưa lành trong lòng anh, tựu trung vẫn là anh đã bỏ cô.
Buổi tối, anh một mình đi bộ đến Hải Thiên Uyển, cổng ngoài khóa chặt, anh thửdùng khóa mở, nhưng không được, anh biết, Triệu Thành Tuấn đã thay khóa. Hôm đóhai người tranh luận rất căng trong phòng, Triệu Thành Tuấn nói thẳng: “Đâykhông còn là nhà của anh nữa, tôi không hoan nghênh anh!” Anh không biết nóithế nào, đành lặng lẽ ra đi.
Bên tai là tiếng sóng biển rất gần. Chương Kiến Phi sực tỉnh, vòng qua căn nhàtối om, theo con đường nhỏ đi bộ ra bãi biển, trên bầu trời tối đen lơ lửng mộtvầng trăng thanh, mặt biển lao xao những vụn sóng như rắc bạc, nước biển thânthiết hôn bờ cát, lại cảnh cũ ám ảnh, biển dưới ánh sao giống như trong mơ hiệnra, kích thẳng vào mắt anh đau nhức.
Anh ngửa nhìn trời sao, đứng mãi trên bờ biển, lòng cuối cùng dần dần tĩnh lại.Anh rút ra chiếc chìa khóa đã trở nên vô dụng, ném xuống biển, ném đi, ném đi,dừng mãi trong quá khứ phỏng ích gì, ở đây đã không còn gì thuộc về anh nữa,anh nên trân trọng những gì mình có chứ không phải những cảnh cũ này.
Khi quay người đi, Chương Kiến Phi không ngoái đầu lại. Ánh trăng chiếu lênbóng anh, tiễn anh suốt dọc đường trở về khách sạn, anh dẫm lên bóng mình, lầnđầu tiên nhìn một cách chân xác mình đang đi con đường thế nào, cảm ơn ánhtrăng.
Tạm biệt tình yêu.
Ba tháng sau.
Mao Lệ bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Thành Tuấn hẹn gặp cô. Nghe thấygiọng nói trầm ấm của anh, cô ngây ra, lâu rồi, ba tháng nay anh mất tăm mấttích ngay một câu hỏi thăm cũng không, chỉ có trợ lý Peter liên lạc với cô, côhỏi gì Peter cũng không nói, bọn họ coi cô là gì? Lần này anh lại nhớ ra gọiđiện cho cô, giọng thản nhiên đến kinh ngạc, không có bất kỳ biểu cảm nào,dường như họ thực sự đã không còn liên quan. Họ là người lạ, trước đây là thế,bây giờ là thế, vẫn luôn là thế.
“Anh đang trong quán trà đối diện nhà xuất bản của em.”
“Được, anh đợi một lát, em ra ngay.” Mao Lệ cũng rất bình tĩnh, anh ta đã đến,gặp một lần cũng chẳng sao, đều là người từng trải, cô không muốn tỏ ra cố chấptrong mắt anh.
Mao Lệ nói với Bạch Hiền Đức một câu rồi đi sang quán trà bên kia đường. TriệuThành Tuấn ngồi đợi cô ở chiếc bàn cạnh cửa sổ trên tầng hai, hai người ngồiđối diện, rất khách khí hàn huyên, loanh quanh mãi anh vẫn chưa đi vào được chủđề chính. Khó xử là chắc chắn, may là cả hai đều có chuẩn bị về tâm lý, sự thểđã đến nước này, không cần thiết làm tình hình phức tạp thêm, họ đều có đủ trítuệ để giải quyết mọi chuyện, vui vẻ đến vui vẻ đi, gặp lại dù không còn là bạnbè, cũng không nhất thiết trở thành thù địch.
Triệu Thành Tuấn ngắm nhìn Mao Lệ, thấy cô gầy đi nhiều, làn da càng trắngtrong, mi mắt đầy đặn, vẫn đẹp mê hồn, nhất định cô đã trải qua những ngày đauđớn thắt ruột, cho nên lúc này mới bình tĩnh như vậy.
Cô cúi đầu, hàng mi rũ xuống, tâm thế thản nhiên như không đó khiến lòng anh sethắt, anh đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng tốt, mặc dù không tránh khỏi bị tổnthương, nhưng ít nhất anh không cần nói dối, không cần ngụy trang, hãy để tấtcả lặng lẽ kết thúc. Cho nên trước khi đến gặp cô anh đã quyết định, bất luậncô nói gì anh cũng sẽ không thanh minh. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Mao Lệtừ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa, nói lời rành rọt khúc chiết,dường như chuyện đó không tác động đến cô, kết thúc một cuộc tình giống nhưđánh mất ví tiền: “tổn thất” không thể bù đắp, nhưng cũng không đến mức đau khổchết đi sống lại.
“Em đã tin anh hết mức có thể, mặc dù kết cục không tốt lắm, nhưng em khôngtrách anh, bởi vì em nhận ra, anh cũng có tình cảm, giống như em gái anh đãnói, quả thực anh có bỏ tâm sức vào em, em được hưởng sự chăm sóc đó của anh,em không nên trách anh. Chỉ có điều, tình cảm đó xây dựng trên mục đích báothù, em không thể chấp nhận, cho dù là anh hay Chương Kiến Phi em đều khôngmuốn bất kỳ ai bị tổn thương, cho nên em chỉ có thể rút lui.”
“Tình yêu là thuần khiết, cũng rất thiêng liêng, không pha tạp, nếu không chỉlà cuộc mua bán tình cảm không hơn, mặc dù em không còn tin vào tình yêu nữa,nhưng em không phủ nhận sự tồn tại của nó, có người suốt cuộc đời cũng khônggặp được tình yêu chân thật, đi con đường thế nào, gặp người thế nào đều là sốmệnh của mỗi người, em đã thừa nhận số mệnh.”
“Em khuyên anh cũng nên buông tay, tha cho người khác thực ra cũng là tha chochính mình, anh muốn đẩy Chương Kiến Phi xuống mười tám tầng địa ngục để làmgì, phục thù có thể mang lại sự đắc ý ngắn ngủi nhưng lại phải dùng cả cuộc đòiđể hối hận và bồi hoàn, anh là doanh nhân, một vụ làm ăn lỗ vốn như vậy anh nêncân nhắc, đúng không? Còn với anh và em, chúng ta không nợ nần gì nhau, em cũngkhông trách anh, vậy nhé. Triệu Thành Tuấn, em đã nói hết.”
Mao Lệ nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống, mắt không gợn sóng, có lẽ những lời đó côđã nghiền ngẫm rất lâu, cho nên mới nói ra nhẹ nhàng như thế
Cuối cùng cô vẫn nhân từ, cho anh cơ hội: “Anh có gì muốn nói không?”
Triệu Thành Tuấn nhìn cô rất lâu, mỉm cười: “Anh không có gì muốn nói, bởi vìnói gì cũng vô nghĩa, không phải anh bất lực, mà là những việc vụn vặt như vậyanh không làm được. Em có thể bình tĩnh như thế, khoan dung như thế, anh rấtcảm tạ, như vậy tốt quá rồi, đã biết là không có kết quả, anh cũng không cầnthiết giải thích những việc anh làm, bởi vì anh nói thế nào em cũng không tin,hai người khi đã mất lòng tin còn thảm khốc hơn mất tình yêu, chính anh gây rakết quả này, nếu làm em tổn thương, anh rất xin lỗi.”
“Không có gì, mọi chuyện đã qua.” Mao Lệ cũng cười, nụ cười đó còn chưa kịp lantrên khuôn mặt hơi tái của cô thì đã biến mất, nhưng đủ bộc lộ một chút xaođộng. Trái tim cô đâu phải là sắt đá, sao có thể hoàn toàn tỏ ra dửng dưng vôtình.
“Vậy thì được, em còn đang giờ làm việc, anh không làm mất thời gian của emnữa, anh cũng có việc.” Triệu Thành Tuấn nói xong đứng lên, chìa tay về phíacô: “Bắt tay nhé, cùng trong một thành phố, sau này khó tránh gặp lại, em sẽkhông làm như không quen anh chứ?”
Anh mỉm cười như vừa kết thúc một vụ giao dịch thương mại, giao dịch khôngthành, tình cảm vẫn còn.
Mao Lệ bắt tay anh, mặt vẫn bất động: “Không đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Xe của Triệu Thành Tuấn dừng ở bên đường trước quán trà, nơi này rõ ràng khôngthể đỗ xe, nhưng anh không bận tâm. Quả nhiên khi hai người trong quán đi ra,một cảnh sát giao thông vừa dán hóa đơn phạt lên xe anh, đang ngắm nghía chụpảnh chiếc xe. Triệu Thành Tuấn còn lịch sự đứng bên cạnh nhìn anh ta chụp ảnhxong mới lên xe, còn an ủi một câu: “Cảm ơn, anh vất vả quá!”
Viên cảnh sát đó ngạc nhiên nhìn anh, có lẽ chưa thấy lái xe nào có thái độ nhưthế khi bị phạt.
Mao Lệ không nén được, nói với viên cảnh sát: “Đại huynh, chúng tôi chỉ dừng xemột lát thôi, lần sau nhất định không dừng ở đây.”
“Không hề gì, mỗi người đều bị phạt bởi lỗi của mình.” Triệu Thành Tuấn nói mộtcâu đầy ẩn ý, anh bóc tờ hóa đơn dán trên xe, mỉm cười: “Em về làm việc đi, xinlỗi, làm mất thời gian của em lâu như thế.”
“Vậy tạm biệt!”
‘Tạm biệt!”
Triệu Thành Tuấn nhìn theo Mao Lệ sang đường, đi vào cổng nhà xuất bản. Hôm naycô mặc chiếc váy liền màu thanh thiên, tà váy bay nhẹ, một thân hình thon mảnhquyến rũ, mái tóc đen mướt được cuốn cao sơ sài để lộ khoảng gáy trắng ngầnhoàn mỹ, mây sợi tóc mai bay bay trước trán, rất cả đều lặng lẽ, giống như vừakết thúc một cảnh phim câm.
Cảm ơn em chưa kịp yêu anh.
Cho nên mới bình tĩnh kết thúc như vậy, tốt cho cả hai.
Triệu Thành Tuấn từ từ khởi động xe, tưởng là mình rất bình tĩnh, nhưng hai tayphát run, tầm nhìn nhòa đi, không thể nào điều khiển được vô lăng, đành dừnglại.
Anh rút di động gọi cho Peter: “Peter, cậu tìm giúp tôi một lái xe đến ngay,bây giờ tôi không thể lái được... Tôi không biết đây là đâu, xung quanh khôngcó biển đường. À, để tôi nhìn đã, gần đây là ngã tư, qua ngã tư hình như làcông viên, có rất nhiều cây, công viên Nam Hồ? Ừ, có lẽ, tôi đang ở gần đây...”
Tắt máy, Triệu Thành Tuấn gục đầu xuống vô lăng, lòng bức bối khó chịu, còn khóchịu hơn cả lúc đọc mẩu giấy của Mao Lệ để lại. Thì ra cái gọi là “bình tĩnh”chỉ là ảo tưởng, mặc dù tình cảnh đó anh cũng đã nghĩ tới, nhưng rốt cuộc vẫnkhông thể kiềm chế. Còn vẻ bình thản của cô lúc đối diện với anh, mới càngkhiến lòng anh chua chát, có lẽ ngay từ lúc đầu cô đã giữ khoảng cách, cho nênmới có thể nhẹ nhàng rút lui như vậy, giống như phẩy một chiếc lá trên người,không phí một chút lực, cô chưa thực lòng, cho nên khi mất đi cũng chẳng cónhiều tiếc nuối, có đúng thế không?
Gục xuống vô lăng, cảm thấy khó chịu, anh hạ thành ghế để có thế nằm một lát,nhưng cảm giác đau tức ở ngực không hề dịu đi, anh nghĩ cơ thể lại có vấn đề,gọi điện cho Henson, nói rõ tình trạng, hỏi anh ta: “Chẳng phải anh đã nói, tôicòn có thể sống thêm một thời gian nữa? Sao bây giờ tôi khó chịu thế này, nhưsắp chết đến nơi, phẫu thuật của anh rốt cuộc thế nào, có phải anh đã gây ramột vết thương trong tim tôi mà chưa kịp khâu lại...”
Henson kiên nhẫn lắng nghe, hỏi lại: “Anh xác định mình khó chịu là vì nguyênnhân sức khỏe chứ không phải tinh thần bị cú chấn động quá mạnh nào đó? Brant,hình như anh không phân biệt được cơn đau thể xác và cơn đau tinh thần... thếnào, chia tay rồi ư?”
Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Tôi hiểu mọi đau khổ của anh.”
“Nhưng anh không chữa được.” Triệu Thành Tuấn ngoảnh mặt nhìn màu xanh lấploáng ngoài cửa kính: “Henson, đột nhiên tôi hơi hối hận đã làm phẫu thuật, nếukhông, tôi sống không quá ba tháng nữa, có thể sớm kết thúc đau khổ này. Thậtđấy, tôi khó chịu vô cùng, khó chịu hơn trước ngàn lần, tôi muốn chết, tôi bỗngmuốn chết.”
“Brant...”
Peter nhanh chóng cử một lái xe đến, Triệu Thành Tuấn vốn định trở về công tyxử lý một số công việc, nhưng quả thực không chịu nổi, bảo lái xe đưa về căn hộcủa mình. Vừa vào phòng, anh đi ngay lên tầng, cởi áo khoác lao lên giường, gọiđiện cho Peter bảo hủy mọi cuộc hẹn. Peter nhắc đi nhắc lại câu gì đó nhưng anhnghe không rõ, bởi anh lập tức ngủ thiếp. Mặc dù cảnh trong mơ đen tối lạnhlẽo, nhưng còn dễ chịu hơn nỗi đau âm ỉ khi tỉnh, trong mơ ít nhất cũng có mẹ ởbên, anh muốn chìm mãi trong mơ không bao giờ tỉnh lại.
Không biết anh đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy phát hiện ngoài cửa sổ phòng ngủmột màu tối đen, xem ra trời đã tối.
Anh dậy đi tắm, vừa tắm xong nghe thấy tiếng chuông cửa dưới tầng. A Mạc mangbữa tối đến cho anh.
“Đây là cháo em tự nấu, rất thanh đạm.” A Mạc nói.
“Cứ để đó, tạm thời tôi chưa muốn ăn.” Triệu Thành Tuấn ngồi trên đi văng,không nhìn cô một lần, người anh như tỏa khí lạnh, càng khó đên gần.
A Mạc biết, lúc này tốt nhất không nên quấy rầy anh, cô ngập ngừng muốn nói lạithôi, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng: “Tổng giám đốc, anh có thời gian đi gặpTiểu Mai không? Hôm nay cô ấy đến công ty, nói muốn gặp anh.”
“Tiểu Mai?”
“Vâng, bây giờ cô ấy đang ở Nam Ninh, sẽ ở đến qua Tết Nguyên đán.”
“Không gặp!” Triệu Thành Tuấn từ chối thẳng: “Cả đời này tôi không muốn gặp lạinó, kể cả Chương Kiến Phi!”
Dưới ánh đèn bộ dạng anh thực đáng sợ, A Mạc không dám nói thêm gì, cúi đầu luira, nhẹ nhàng khép cửa. May cô kịp thời khép cửa, bởi vì Triệu Thành Tuấn đã vớlấy chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn trà ném về phía đó: “Tôi không gặp aihết! Đi đi!” Anh gầm lên, chiếc gạt tàn đập vào khung cửa vỡ tan, vẫn chưanguôi cơn giận, anh lại hất chiếc đĩa và mấy cái cốc trên bàn xuống đất.
Triệu Thành Tuấn không thể không thịnh nộ, chắc chắn Triệu Mai đã nói gì vớiMao Lệ, cô mới đột nhiên quyết định chấm dứt quan hệ của họ như vậy! Vốn dĩ ítnhiều anh vẫn còn nghĩ đến tình ruột thịt, Triệu Mai sinh non, lại bỏ đi, khiếnanh xót xa thương cô em gái duy nhất, lại còn mắng Chương Kiến Phi một trận tơibời, nhưng bây giờ anh cảm thấy, cô em này thực không đáng để anh thương xót,không hề biết chia sẻ với anh trai, chỉ biết gây rắc rối, anh thực sự không muốnnhìn thấy nó nữa!
Sau khi trút giận, Triệu Thành Tuấn dần dần bình tĩnh, anh mệt mỏi lún mìnhtrong đi văng, Henson đã nhắc anh không được hút thuốc, nhưng anh không nhịnđược. Chiếc bật lửa vẫn là quà tặng sinh nhật của Chương Kiến Phi, dùng đã lâu,đây là loại bật lửa được đặt làm riêng, trên vỏ kim loại màu bạc có khắc têntiếng Anh của Triệu Thành Tuấn, anh cũng không hiểu tại sao anh luôn mang theobên người, ngay cả khi hai người trở mặt thành thù anh cũng không quang đi.
Thói quen thôi, anh tự an ủi. “Thói quen” là một thị hiếu đáng sợ, một khi đãhình thành, rất khó bỏ. Triệu Thành Tuấn xoay chiếc bật lửa trong tay, trongmàn khói thuốc mỏng manh, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại trên chiếc đĩa rơitrên sàn nhà, sở dĩ anh chú ý đến nó là bởi vì anh không có thói quen xem băngđĩa, nếu trong nhà có nhất định không phải của anh.
Triệu Thành Tuấn thận trọng cúi xuống nhặt chiếc đĩa, đó là bộ phim cũ của HànQuốc có tên Hiệuảnh Tháng Tám có lẽ là Mao Lệ mangvề xem. Những lúc rỗi cô thường vừa ăn vặt vừa xem băng đĩa, cách tiêu khiểncủa các cô gái chẳng có gì mới.
Khi chuyển đi Mao Lệ đã thu dọn sạch sẽ, phòng ngủ, phòng tắm, cả đồ dùng cômua thêm trong bếp cũng mang đi hết, chiếc đĩa này có lẽ còn sót lại. Cô bỏ đikiên quyết như vậy, không cho phép lưu lại một chút gì đổ dùng của mình trongnhà anh, càng khiến anh trân trọng chiếc đĩa. Anh rất ít xem băng đĩa, thỉnhthoảng cũng bị Mao Lệ kéo ngồi cùng xem. Mao Lệ đặc biệt thích loại phim tâm lýtình cảm, có lúc một bộ phim xem lại mấy lần, lần nào mắt cũng đỏ hoe, TriệuThành Tuần chỉ cảm thấy ấu trĩ và buồn cười, Mao Lệ trách anh: “Anh lòng dạ sắtđá, không hiểu được đâu.”
Lúc này nghĩ đến lời Mao Lệ, anh thầm nghĩ, không biết lòng dạ ai sắt đá hơnai.
Anh bỏ chiếc đĩa vào đầu máy, thiết bị tiên tiến nhất, lại lần đầu tiên sửdụng, mò mẫm một lúc mới thấy lên hình, đúng như dự đoán, bộ phim trầm buồn,không có những pha gay cấn, cũng không có những cảnh nóng, chỉ là những sinhhoạt vụn vặt, bình thường, nếu mọi khi chắc chắn chưa xem được bao lâu anh đãngủ gật. Nhưng lần này thì không, đây là chiếc đĩa của Mao Lệ để lại, mỗi cảnhcô xem đều có dấu nước mắt của cô, anh không nỡ bỏ qua.
Câu chuyện đại khái kể về một chàng trai mắc bệnh nan y, anh mở một hiệu chụpảnh, biết rõ cuộc sống của mình đang mất đi từng ngày, nhưng anh vẫn tươi cườiđón tiếp mỗi khách hàng đến hiệu, nụ cười của anh vẫn rạng rỡ, làm động lòngmột cô gái đến chụp ảnh. Anh chụp ảnh cho cô, hai người bên nhau rất vui vẻ,dần dần bén lửa. Cô gái đó là một cảnh sát giao thông, xinh đẹp, hoạt bát sôinổi, cô hoàn toàn không biết nỗi đau khổ của anh đằng sau nụ cười rạng rỡ kia.Cô thích anh, còn anh bất lực trước ánh mắt kỳ vọng của cô, bởi vì bệnh đã dicăn vào xương tủy, bác sĩ khuyên anh chuẩn bị hậu sự. Nhưng anh vẫn muốn để lạicho cô ấn tượng đẹp nhất, không bao giờ bộc lộ nỗi buồn trước mặt cô, anh chỉmuốn cô gái anh yêu nhớ nụ cười của anh. Một buổi tối, anh trở về hiệu ảnh,chụp cho mình một bức di ảnh cuối cùng, không lâu sau thì qua đời, người chathay anh tiếp quản hiệu ảnh. Vào một ngày đông hàn tuyết rơi, một lần nữa côgái xuất hiện trước hiệu ảnh, ngạc nhiên nhận ra bức ảnh của anh treo trong tủkính trước cửa hiệu, cô thản nhiên cười, rồi vui vẻ bỏ đi, cô không hề biếtchàng trai vẫn sống động trong ký ức của cô với nụ cười rạng ngời đó đã vĩnhviễn rời xa thế giới này.
Sau đó bộ phim kết thúc.
Tình yêu trai gái giống như một bộ phim, trước khi kịch tính xảy ra, cả hai đềuhy vọng đi tới kết quả, nhưng khi thực sự đạt được, lại phát hiện thì ra nócũng bình thường. Mao Lệ rốt cuộc vẫn quá kiêu hãnh, trước sau không hỏi nguyênnhân anh mất tích ba tháng liền. Cô không hỏi, anh cũng không chủ động giảithích, vậy là hai người chia tay, về điểm này cơ hồ giữa họ có một “mặc định”hoang đường, hố ngăn cách quá sâu, cả hai đều biết giải thích gì cũng vô ích,hai bên không tin nhau, có lẽ đó mới là nguyên nhân thực sự khiến họ chia tay.
Đương nhiên Triệu Thành Tuấn không muốn giải thích cũng còn một nguyên do khác,anh muốn giữ chút tự tôn của mình trước mặt cô, cho dù phải kết thúc cuộc tìnhanh cũng không để mất lòng kiêu hãnh, cô kiêu hãnh, anh còn kiêu hơn.
“Cậu nói thật chứ?” Hai ngày sau, Triệu Mai và A Mạc cùng ăn tối với nhau, khibiết tin anh trai và Mao Lệ đã chia tay, cô còn hoài nghi: “Không thấy ChươngKiến Phi nhắc tới chuyện này, cậu có chắc không?”
Hôm đó tâm trạng Triệu Mai rất tốt, hẹn A Mạc đi ăn, địa điểm do A Mạc chọn,hàng ăn trên tầng thượng tòa cao ốc Địa Vương, lúc đi thang máy lên Triệu Maihỏi tại sao lại chọn chỗ này, A Mạc cười cười nói: “Tôi đoán nơi này cảnh quanđẹp, xứng với thân phận của cậu, cậu là người rất cầu kỳ trong chuyện này.”
Triệu Mai vừa từ Paris trở về, trên người vận bộ váy liền, màu đen hiệuGivenchy, ôm sát, nổi bật những đường cong quyến rũ trên cơ thể, trên tay làchiếc túi xách hiệu HM số lượng có hạn, những viên kim cương của hãng Tiffanigắn trên ngực lóng lánh dưới ánh đèn, hoàn toàn có dáng một quý phụ đích thực.Triệu Mai chạnh lòng bởi câu nói của A Mạc, giọng không vui: “À, tôi chưa đưaquà cho cậu sao?”
“Thôi đi, cậu hào quang rực rỡ, đi với cậu tôi rất tủi thân!” Hai cô bạn cứ đivới nhau là trêu đùa châm chọc nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết,mãi mới quay về chủ đề chính, Triệu Mai còn tưởng A Mạc nói đùa: “Ba tháng liềnanh tôi không chịu gặp người ta, không biết đi đâu, vừa quay về đã chia tay?”
“Lại còn không ư? Anh cậu mấy hôm nay tâm trạng rất kém, động tí là cáu bẳn.Tôi khá thân với trợ lý của anh ấy, Peter nói đúng là họ đã chia tay.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Lần này cậu hài lòng rồi chứ?”A Mạc nhìn Triệu Mai: “Gần đây khí sắc cậu rấttốt, xem ra đã hòa giải hoàn toàn với Chương Kiến Phi, đây là chuyện đại hỷ,thảo nào hôm nay mời tôi đi ăn.” Nói đoạn cô nâng ly rượu: “Nào, mời cậu mộtly, chúc cậu và Chương tiên sinh đằm thắm đến bạc đầu.”
Triệu Mai cười khanh khách: “Con quỷ, cậu rất biết dỗ dành người ta.” Nói vậynhưng thâm tâm cô rất vui, lời chúc đẹp như vậy ai không muốn nghe? Cô chạm lyvới A Mạc: “Còn cậu, có phải cảm thấy cuộc đời lại có hy vọng?”
A Mạc hiểu cô bạn định nói gì, đột nhiên lúng túng, đó là tâm sự sâu kín củacô, tối kỵ bị người khác nhắc đến.
Các đồng sự ở công ty hầu như đều nhận ra A Mạc thầm yêu ông chủ, đây là bí mậtai cũng biết, bởi vì A Mạc đã ở bên ông chủ ngay từ khi sáng lập Bác Vũ, rấtnhiều công ty mời mọc cô, tư chất của thư ký tổng giám đốc Bác Vũ hoàn toànkhông tồi, nhưng cô chưa từng lợi dụng tư cách đó để được thăng chức hoặc cơhội phát triển tốt hơn. Dưới con mắt của thiên hạ, ngoài tình yêu, không tìmđược lý do nào khả dĩ thuyết phục hơn khiến cô bảy năm như một cần mẫn ở côngty. Công việc cường độ cao, ông chủ vui buồn thất thường đều chưa từng khiến côdao động, đây không đơn thuần là tác phong làm việc chuyên nghiệp, mà là lòngkiên nhẫn đáng khâm phục.
Nhưng ngoài việc thỉnh thoảng thố lộ với Triệu Mai, trước mặt người khác, côkhông thừa nhận, quá thận trọng cho nên càng khép mình, tâm sự riêng tư mộtmình biết là đủ, cô không chịu được những ánh mắt tò mò bình phẩm. Đó cũng lànguyên nhân ở công ty cô bị coi là thiếu cởi mở, làm việc sáu, bảy năm không hềcó một người bạn tâm tình, cô luôn từ chối quan hệ sâu sắc với đồng nghiệp,luôn giữ khoảng cách an toàn với xung quanh, vì thế Peter có lần nhận xét vớicô: “Bề ngoài có vẻ dịu dàng, biết chia sẻ, thực ra đằng sau nụ cười là cõilòng sắt đá, không ai thâm nhập vào được, nhất định phải như thế sao?”
Đúng, nhất định phải như thế sao?
Bản thân cô cũng không giải thích được vì sao phải như vậy, về công việc côluôn xử lý đâu vào đấy, tất cả đều hoàn hảo, rất ít xảy ra sơ suất, cho nên ôngchủ mới giữ cô lâu như vậy. Một người lý trí như cô chỉ riêng về tình cảm làkhông sao đạt được sự ung dung tự tại, cô hoàn toàn có thể giũ áo ra đi, để anhngậm ngùi tiếc nuối, nhưng cô không sao làm được.
Lúc này tâm tư thầm kín bị nhắc tới, nỗi buồn bất chợt lại ập đến, A Mạc lặnglẽ xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, rượu đỏ sậm sóng sánh trượt qua thành lyđể lại từng giọt li ti, dưới ánh đèn màu càng long lanh như hồng ngọc. Cô thẫnthờ nhìn những giọt hổng ngọc đó, khẽ thở dài: “Triệu Mai, tôi khác cậu, tôikhông có cơ hội. Ở bên anh cậu sáu, bảy năm, nếu có cơ hội còn phải đợi đếnngày hôm nay? Không có, tuyệt nhiên không có!”
Cô ngửa cổ uống hết rượu trong ly, thực ra A Mạc cũng là một thiếu nữ cực kỳxinh đẹp, đường nét xinh xắn tinh tế, hai má hồng rực vì men rượu, dưới ánh đèndịu dàng càng sóng sánh đào hoa, đẹp như vậy lại không biết làm thế nào đểchiếm được trái tim một người, cô tự giễu mình: “Cậu biết, tôi là người theochủ nghĩa hoàn mỹ, nếu tình yêu không phải từ hai phía, tôi quyết không theo.Tôi rất hài lòng với hiện tại, có thể làm việc bên anh ấy, không có được thìđứng xa nhìn, cảm nhận sự tồn tại của anh ấy, tôi không dám yêu cầu quá caoxa.”
Triệu Mai nhìn cô lắc đầu: “Lại còn chỉ trích tôi, cậu cũng chẳng mạnh mẽ hơntôi bao nhiêu. Cậu đang giễu tôi chứ gì, cậu biết rõ tôi và Chương Kiến Phikhông phải tình cảm đến từ hai phía...”
“Im đi! Tôi nói chính tôi, cậu nghĩ đi đâu thế?”A Mạc rót rượu cho cô: “Mỗingười đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, mình đã lựa chọn dù có sai cũngkhông phải là điều người khác nên bình luận, bất luận là tôi hay cậu, chúng tađều tự làm tự chịu, phụ nữ về mặt tình cảm đa phần đều như thế khi đã yêu ngườiđàn ông nào đó là không thể nào giữ được cái tôi của mình.”
“Câu này của cậu nghe sao ảo não vậy?”
“Không phải là ảo não mà là nhận rõ hiện thực.”
“Nhận rõ rồi thì sao, liệu có thay đổi được hiện thực không?” Triệu Mai ngoảnhra nhìn cảnh đêm Nam Ninh lộng lẫy bên ngoài, tâm tư bỗng chốc xáo động: “Tôikhông thay đổi được, nhưng cũng không thể từ bỏ, đằng nào cũng sống như thế anhấy đi đâu tôi theo đến đó, tôi sẽ không cho cô ta chút cơ hội nào hết.”
“Bây giờ Chương tiên sinh đối với cậu thế nào?”
“Cũng tại anh ấy bằng lòng cho tôi rất cả những gì tốt nhất trên đời, ngoại trừtình yêu.”
“...”
“Quá nực cười phải không?” Cô nhún vai tự hào: “Tôi nói gì với anh ấy cũngđược, muốn Kiến Phi lên trời hái sao anh ấy cũng không ngần ngại, duy nhấtkhông thể nói tới tình yêu, vừa nói là hỏng, tôi đã thử nhiều lần.”
“Đó là tâm tư của anh ấy, Tiểu Mai, tôi khuyên cậu đừng có gây sự, hãy sốngthật tốt với anh ấy. Con người Chương tiên sinh rất tốt, cậu tìm đâu ra ngườinhư thế, không thể cho cậu tình yêu cũng bởi vì tình yêu đâu phải là thứ muốncho ai là có thể cho được. Anh ấy yêu Mao Lệ, nhưng Mao Lệ có yêu anh ấy không?Hình như chưa hẳn.”
Vừa nghe thấy tên đó, mặt Triệu Mai tối sầm: “Người đàn bà đó yêu Chương KiếnPhi hay không can có gì đến tôi? Chẳng lẽ tôi mong cô ta yêu anh ấy?”
“Ý tôi không phải thế, trông cậu kìa, sao lại xù lông như con nhím vậy?”
“Già trước tuổi!” Triệu Mai không vui uống cạn rượu trong ly. Cô đã uống khôngít, lúc này đầu chếnh choáng, lại nhìn ra ngoài ô cửa rộng mở, chỉ thấy nhữngtòa cao ốc lấp lánh ánh đèn đang chao đảo. Cảnh phồn hoa huy hoàng đều dướichân, hình như cô có tất cả nhưng lại cảm thấy không nắm được thứ gì, dường nhưlúc nào cũng có thể rơi xuống hồng trần sâu vạn trượng xương tan thịt nát. Côlẩm bẩm: “Lần sau cậu đừng chọn ăn ở một nơi cao thế này được không? Lần nàođến đây cứ nhìn xuống là tôi chóng mặt.” Nói xong cô lại nhấc chai rượu, A Mạcgiằng lại: “Cậu uống nhiều rồi!”
“Tối nay tôi mời đúng không?”
“Vậy tôi càng không để cậu uống nhiều, nếu xảy ra chuyện gì, tôi biết ăn nóithế nào với Chương tiên sinh.”
“Tôi say ngã, anh ta cũng không bận lòng, cho dù tôi nhảy từ đây xuống chưa hẳnanh ta đau lòng bao nhiêu. A Mạc, cậu không biết anh ta ngán tôi thế nào đâu!Anh ta đối tốt với tôi bao nhiêu chẳng qua coi tôi là bệnh nhân đầu óc khôngbình thường. Hôm trước cãi nhau, anh ta lại khuyên tôi đi gặp bác sĩ tâm lý,cậu nói xem anh ta ác độc đến thế như vậy chẳng phải nói thẳng tôi là kẻ điên?Tôi có là kẻ điên cũng là do anh ta ép!” Triệu Mai nhắm mắt xoa huyệt tháidương, đầu choáng váng khó chịu, vừa mở mắt lại nhìn thấy xung quanh toàn nhữngbức tường thủy tinh trong suốt, lại càng cảm thấy như bị treo trên không. “AMạc, sau này không đến đây nữa, đây là nơi nào, cậu biết rõ tôi không có cảmgiác an toàn, vẫn rắp tâm khiến tôi khó chịu!”
A Mạc nhún vai: “Anh cậu thích chỗ này.”
“Sao cậu biết?”
“Anh ấy thường cùng Mao Lệ đến ăn ở đây, lần nào cũng là tôi đặt chỗ.”
Triệu Mai giận dữ: “Không được nhắc đến người đàn bà đó!”
Thếsự đổi thay
Nam Ninh cứ đến mùa xuân là mưa nhiều, mưa rả ríchkhông dứt. Ngày ngày Mao Lệ lái xe trong màn mưa thành phố, cảm giác cả ngườiướt át, nhìn gì cũng nhạt nhòa, chỉ có lá cây ven đường bóng loáng, được mưaxối, sạch bong không hạt bụi. Thời tiết như vậy, làm gì cũng ngao ngán, dễ phântán tư tưởng, Mao Lệ thường đứng ngây một mình bên cửa sổ nhìn đường phố bêndưới, cô nhận xét đó là “hội chứng mùa mưa”, than thở với Bạch Hiền Đức: “Biếtlàm thế nào, con người tôi quá đa cảm, cứ đến mùa mưa là buồn, quả thực rấtbuồn.”
Bạch Hiền Đức cười nhạt: “Tại cô sung sướng quá đấy thôi, nhàn cư vi bấtthiện.”
“Vậy cứ giao thêm việc cho tôi để tránh nhàn cư.” Cô nói rất nghiêm túc. Nhưng BạchHiền Đức rõ ràng không tin cô có thể chăm chỉ, ngắm cô một hồi, phán: “Dạo nàycô rất bất thường.”
“Vâng, tôi buồn lắm.”
Khi nói vậy cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, quán trà bên kia đường làm ăn mỗingày một kém, nhân viên rỗi rãi ngồi ngáp vặt, xem ra sắp đóng cửa đến nơi.Hàng ngày lái xe qua cửa quán trà, cô đều vô ý thức liếc vào trong đó, chiếcbàn cạnh cửa sổ tầng hai, lúc trông, lúc có người ngồi, cô không biết mình nhìngì, giống như đánh mất vật gì, đang trông ngóng xem nó có còn ở đó không.
Chỗ đó là nơi cô và Triệu Thành Tuấn ngồi lúc chia tay.
Mao Lệ cơ hồ bị di chứng, cứ nhìn thấy chỗ đó là ngực co thắt, không thở được,có lúc phải mất một hồi lâu mới dịu đi. Hôm đó thực ra cô biểu hiện rất tốt, ítnhất cảm thấy không có chỗ nào đáng phàn nàn, nói năng rành mạch, từ đầu đếncuối bình tĩnh tự nhiên, hai người đều khá thoải mái, lúc chia tay, cô quay đikhông hề do dự, cũng không ngoái lại.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Triệu Thành Tuấn nhìn theo, cho nên tuyệt nhiênkhông thể ngoái đầu, cô đã gắng chịu được lâu như vậy, không thể vì một cáingoái đầu ở giây cuối cùng mà hỏng việc.
Mắt nóng đỏ, mũi cay cay, sang bên đường, vào thang máy là gặp đồng nghiệp, côlại vui vẻ chào hỏi, chuyện phiếm, bàn luận thời tiết và đi ăn trưa ở đâu. Côthực sự tỏ ra rất bình thường, nhưng lên tầng, cô không về phòng làm việc mà đithẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa nhỏ trong ngăn vệ sinh, cả người rã rời, ngồisụp xuống nền đá lạnh lẽo, nước mắt trào ra không thể kìm chế
Lúc đó liên tục có người vào rửa tay, cô bịt chặt miệng chỉ sợ bật ra tiếngkhóc, chỉ thổn thức một mình, ngồi dựa vào cánh cửa, đau khổ não nề.
“Ố, Mao Lệ đi đâu nhỉ, sao mãi chẳng thấy?” Bạch Hiền Đức vừa bước vào, giọngoang oang.
Tiếng đồng nghiệp Đỗ Quyên: “Em thấy chị ấy xuống tầng, hình như sang bên kiađường.”
“Con bé dạo này không biết làm sao, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hiểu hồn vía đểđâu.” Bạch Hiền Đức bất đắc dĩ nói sau lưng cô.
Tiếng Đỗ Quyên: “Thất tình, em nhìn là biết ngay.”
“Thất tình? Cô nói Mao Lệ và chàng hoàng tử đứt rồi?”
“Đứt với ai thì không biết, nhưng khẳng định là thất tình, em đã trải qua, hihi!”
“Ôi la la, đây đúng là một tín tốt, tôi đã nói cô ấy với anh chàng kia sẽ khôngtrụ được bao lâu mà, phải nói ngay với sếp Dung mới được.”
“Chị đúng là lắm chuyện.”
Rất nhiều ngày sau, Mao Lệ vẫn không nguôi ngoai, quả thực ngoài dự đoán củacô, cô không yếu đuối đến thế, cũng không phải chưa từng thất tình, cô lại chưayêu anh.
Có câu thời gian là liều thuốc trị thương tốt nhất, nhưng di chứng mãi vẫnkhông có dấu hiệu thuyên giảm, cô sắp phát điên, mỗi ngày mấy lần nhìn vào chỗngồi cạnh cửa sổ quán trà bên kia đường. Hết giờ làm trở về nhà, cô thường đứngtrên ban công nhìn tòa cao ốc phía xa, hình dung bóng anh đi lại trong phònglàm việc sau những bức tường kính. Điều này quá bất thường, tuyệt đối khôngphải là tác phong vốn có của cô.
Có lúc nhìn vào gương trong nhà tắm cô tự hỏi, mình bận tâm đến người ta nhưvậy sao? Ngay từ đầu mình đâu có tin anh, tưởng là đã tin, nhưng trong lòngkhông ngừng thuyết phục bản thân, tin tưởng thực sự là như thế ư? Cô chưa thựctin anh, chẳng qua hai người đều diễn kịch mà thôi, mình cũng chẳng mất gì, saolại buồn như vậy?
Mao Lệ không muốn nghĩ nhiều, có lẽ cô sợ sự thật phũ phàng, cô không muốn kếtcục đó, bởi vì cô không chịu nổi, cô đã không còn đường lui.
Thời gian trôi nhanh, nhoáng cái mưa đã ít dần, hàng cây ven đường đã nảy chồinon, ánh mặt trời tỏa chiếu, xanh nõn long lanh đến nao lòng.
Một ngày, khi Mao Lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện quán trà bên kia đường đãđóng cửa, tấm biển với hàng chữ “Cho thuê lại” treo trước cửa khiến người tanẫu ruột. Mao Lệ cùng đồng nghiệp thường ăn trưa ở quán cơm bên kia đường, ănxong lại kéo nhau vào đó uống trà, hầu như ngày nào cũng thế, từ khi chia tayTriệu Thành Tuấn cô ít đến đó, không ngờ mới qua mấy ngày, nơi đó đã là bộ mặtmới, trên đời rốt cuộc có gì vĩnh hằng không?
Mặt tiền quán trà cũ bắt đầu sửa chữa lại, xem ra chủ nhà đã tìm được ngườithuê. Bạch Hiền Đức có phần luyến tiếc, thường thở dài: “Sau này muốn uống tràcũng chẳng có chỗ, đến là chán.”
“Chị đoán xem, họ chuyển thành cửa hàng gì?” Buổi trưa phòng làm việc vắng vẻ,Mao Lệ ngao ngán, hỏi Bạch Hiền Đức.
Bạch Hiền Đức nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm việc đi, người ta mở hàng gì khôngliên quan đến cô!”
“Không liên quan, nhưng tôi thích đoán, người ta thường tò mò những chuyệnkhông liên quan.” Mao Lệ dạo này gầy đi rõ rệt, mắt hõm sâu, tinh thần vẫn chưaphục hồi.
Cô cũng biết bộ dạng như vậy là không hay, cô thầm giễu bản thân: Cô chưa yêuanh, anh cũng không mấy bận tâm đến cô, không đúng sao? Chia tay bằng ấy ngày,một dòng tin nhắn hỏi thăm cũng không có, anh thoải mái hơn cô nhiều!
Lại tự dằn vặt, Mao Lệ chưa bao giờ coi thường bản thân như thế.
Trưa hôm đó, một mình Mao Lệ sang bên kia đường ăn cơm, Bạch Hiền Đức và ĐườngKhả Tầm đi hiệu sách chưa về, có lẽ đã ăn ở bên ngoài, Mao Lệ gẩy mãi chưa hếtbát cơm, ăn một mình thật vô vị. Ánh nắng buổi trưa hơi gay gắt, nắng xuyên quakẽ lá, từng đốm nhảy nhót trên mặt đất. Thỉnh thoảng có chiếc xe hơi lặng lẽlướt qua, thời gian như bị chia cắt. Khi Mao Lệ ăn cơm một mình, không hề biếtcó một chiếc xe hơi màu đen đỗ dưới bóng cây bên kia đường, cửa sổ ghế sau hémở, một làn khói thuốc bay ra.
Peter ngồi trước tay lái, quay đầu dè dặt hỏi: “Có nên chào một tiếng?”
Triệu Thành Tuấn nhả một hơi thuốc dài, búng tàn thuốc, nói: “Đi thôi.” Chiếcxe lập tức lướt đi.
Thông thường trong quan hệ nam nữ, ai quan tâm nhiều hơn, người đó thua càngthảm, Triệu Thành Tuấn cảm thấy lần này anh thua sạch cả vốn, không phải thuaMao Lệ mà thua chính mình. Tâm trạng bất an đã đành, cảm giác bồn chồn khóchịu, giống như đốt lửa trong ngực, đau rát nghẹn ứ, không nói ra được. Anh độtnhiên nghĩ đến cái tên công ty mà Chương Kiến Phi mới thành lập: “Nirvana” âmtiếng Phạn là “Niết bàn”, nghĩa là trải qua đau khổ được trùng sinh, thật nựccười, Chương Kiến Phi cả đời thuận buồm xuôi gió, không biết anh ta còn muốntrùng sinh gì nữa.
Triệu Thành Tuấn vừa mới biết Chương Kiến Phi thành lập công ty ở Nam Ninh, làdo Peter tìm hiểu. Trong thời gian Triệu Thành Tuấn rời khỏi Nam Ninh, Bác Vũbuộc phải dừng thu mua Hồng Hải, sau đó không lâu, một công ty khác lập tức tấncông thu mua cổ phiếu của Hồng Hải, còn mạnh hơn cả Bác Vũ, khí thế như muốndồn Hồng Hải vào chỗ chết. Peter lúc đầu không chú ý, tưởng là công ty cạnhtranh khác nhân lúc Hồng Hải sa sút tranh thủ kiếm lời, nhưng tình hình sau đócàng đáng ngờ, trước Tết đấu thầu mảnh đất ở Phong Lĩnh kết thúc, kết quả khôngphải Bác Vũ cũng không phải Hồng Hải trúng thầu, mà là Nirvana - một công tybất động sản mới hoàn toàn chưa có tiếng, trước đó anh chưa từng nghe tên,không ngờ công ty đó vừa ra tay đã làm lớn. Sau khi mua thành công lô đất số 12ở Phong Lĩnh, lại mua tiếp vùng Vịnh Liễu - địa chỉ vàng ai cũng thèm muốn, đángkinh ngạc nhất là, công ty này không chỉ đầu tư bất động sản ở Nam Ninh, cònvươn ra tận Bắc Hải, cảng Phòng Thành, nhanh như chớp giành được một dự án khaithác du lịch của đảo Huy Châu Bắc Hải, dự án này vốn là trọng điểm cạnh tranhgiữa Bác Vũ và Hồng Hải, Hồng Hải ngầm ngăn cản công tác giải phóng mặt bằnglàng nghỉ mát của Bác Vũ chính là vì dự án đó.
Peter lập tức cho người đi điều tra lai lịch công ty Nirvana, kết quả khiến anhta kinh ngạc, ông chủ đứng sau lại là Chương Kiến Phi. Nhưng Chương Kiến Phivừa rời khỏi Hồng Hải, duyên cớ gì đột nhiên quay lại tấn công Hồng Hải? Hơnnữa, anh ta lấy đâu ra số vốn lớn như vậy? Lẽ nào đằng sau anh ta là một thếlực nào đó rất mạnh?
Sau khi Triệu Thành Tuấn từ Tân Thành trở về Nam Ninh, Peter trình lên một báocáo phân tích nguồn gốc số vốn của Nirvana, Triệu Thành Tuấn bất chợt nhớ đếnmột tài khoản dự trữ lớn của Hồng Hải ở nước ngoài mất tích năm xưa, cũng chínhvì tài khoản đó mà Triệu Hiền Văn, cha anh bị người ta coi đó là chứng cứ phạmtội khiến ông mất mạng. Cha anh chết, nhiều sự việc của Hồng Hải phải gác lạivì không có người đối chứng, tài khoản này sau đó không cánh mà bay, Chương ThếHuân phụ trách điều tra sự việc, năm đó tuyên bố đại bộ phận số tiền đã bịChương Thế Đức vung phí, Chương Thế Đức sống chết không thừa nhận, anh em tranhchấp bao năm xung quanh chuyện đó, cho đến khi Chương Thế Huân qua đời vẫn chưacó kết luận. Rõ ràng, tài khoản bí mật lai lịch bất minh đó đã bị Chương ThếHuân lấy làm của riêng, nhưng để che đậy tai mắt, ông ta đã chuyển đứng tên contrai Chương Kiến Phi lúc đó còn chưa thành niên, để tránh truy cứu của ChươngThế Đức. Số vốn hùng hậu để Chương Kiến Phi khởi nghiệp bây giờ có lẽ chính làsố tiền đó.
“Chương Kiến Phi quả là biết giữ mồm giữ miệng, ung dung ngồi hưởng số vốn mấytỷ đồng, qua mắt được cả con cáo già Chương Thế Đức.” Triệu Thành Tuấn cuốicùng khi tìm ra nguồn gốc số vốn của Nirvana, không khỏi ngưỡng mộ sự kín tiếngcủa Chương Kiến Phi: “Anh ta nhẫn nhịn bằng ấy năm, không biết lão già ChươngThế Đức trêu chọc gì khiến anh ta trở mặt. Lão già đó luôn mắng tôi là con chóvô ơn, xem chừng Chương Kiến Phi mới giống con chó vô ơn. Chương Thế Đức chắcbầm gan tím ruột lắm.”
Lúc này trong văn phòng ngoài Peter và phó tổng giám đổc Rosen, còn mấy vị caocấp trong ban lãnh đạo. Rosen nói: “Tôi có biết chuyện, nghe nói trong bữa tiệcgia đình Chương Thế Đức mắng Chương Thế Huân khiến Chương Kiến Phi phẫn nộ, haibên còn lao vào đánh nhau, ngày hôm sau Chương Thế Đức triệu tập cuộc họp hộiđồng quản trị khẩn cấp, cách chức Chương Kiến Phi. Chương Kiến Phi tức giận lậptức rời Penang đến Nam Ninh thành lập công ty Nirvana, tuyên bố đối đầu vớiChương Thế Đức. Hiện nay Chương Kiến Phi đang vận động để mua cổ phần của TôNhiếp Nhĩ, nếu thành công anh ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Hồng Hải,Hồng Hải sẽ thuộc về anh ta.”
“Rất thú vị, ha ha...” Triệu Thành Tuấn thấy buồn cười: “Sớm biết thế chúng takhỏi cần đấu với Hồng Hải, có Chương Kiến Phi ở phía trước đánh trận đầu...”
“Chúng ta chi cần làm ngư ông ngồi thu lợi.” Rosen mặt tươi như hoa.
Triệu Thành Tuấn giơ tay: “Không, tôi còn muốn giúp anh ta một tay. Peter, hẹncho tôi gặp Chương Kiến Phi, nói là tôi cần bàn chuyện làm ăn với anh ta, ngàymai gặp nhau trên sân golf.”
Giám đốc tài chính không kịp phản ứng: “Tổng giám đốc tìm anh ta làm gì, chúngta có gì làm ăn với anh ta?”
Rosen gõ đầu giám đốc tài chính: “Đầu óc mít đặc, đương nhiên là bán cổ phần,anh quên chúng ta là cổ đông lớn của Hồng Hải? Nếu chúng ta bán cổ phần choChương Kiến Phi, nói xem Chương Kiến Phi còn cần vận động Tô Nhiếp Nhĩ không?”
Giám đốc tài chính vỗ đùi: “Chính thế! Sao tôi không nghĩ ra!”
Peter đứng dậy: “Tôi đi liên hệ.”
Sáng hôm sau Triệu Thành Tuấn và Chương Kiến Phi gặp nhau trên sân golf vùngnúi Thanh Tú. Thời tiết rất đẹp, buổi sáng còn chút mưa nhỏ, mặt trời vừa hiệnra, bầu trời như được thau rửa tinh khôi. Sương trên đầu ngọn cỏ long lanh nhưngọc dưới ánh nắng ban mai. Một vùng núi triền miên chập chùng trải ra trướcmắt, không khí tràn trề hương cỏ cây. Sân golf tựa sơn cận thủy, những thảm cỏmềm quanh co khéo léo liên kết những hổ nước xanh và dải núi hùng vĩ, phía xaxa là dòng Ấp Giang uốn khúc, không cần đánh golf, chỉ cần ngắm cảnh cũng làthiên đường.
Đã lâu Triệu Thành Tuấn không động đến chiếc gậy golf. Sau khi bị bệnh anh từchối nhiều hoạt động, lại thêm nơi này anh không có bạn bè, sân golf này tổngcộng mới đến hai lần.
Chương Kiến Phi lại giống thường khách ở đây, ngay chủ sân cũng quen anh, nhìnthấy từ xa đã mặn mà chào hỏi. Điều khiến Triệu Thành Tuấn ngạc nhiên hơn là,không biết từ bao giờ Chương Kiến Phi học được tiếng địa phương mặc dù còn chưathạo, nhưng cũng ứng đáp khá tự nhiên.
“Anh có vẻ sống rất tốt, sắp bén rễ ở đây rồi.” Lời Triệu Thành Tuấn có phầnchâm biếm kín đáo. Hai người lúc này đang ở trên một con dốc, dưới chân dốc làchiếc hồ nhân tạo in bóng trời xanh mây trắng. Chương Kiến Phi vung gậy golf,cười lớn. “Anh nói vẫn kém, cần hòa nhập vào cuộc sống ở đây mới phát triển sựnghiệp tốt hơn.”
“Anh không định trở về Penang?”
“Tạm thời thì chưa.” Chương Kiến Phi chống gậy golf nhìn Triệu Thành Tuấn: “Còncậu, khi nào trở về?”
“Khi Chương Thế Đức tắt thở.”
“Nhưng gần đây không thấy cậu có động tĩnh gì.”
“Bây giờ còn cần tôi động đến ông ta sao?” Triệu Thành Tuấn liếc anh, khóemiệng hơi nhếch: “Có Chương thịếu gia đối phó với cây đại thụ đó, tiểu bối nhưtôi chỉ cần đứng xem thôi, khi nào đến lượt tôi động thủ?”
Chương Kiến Phi lơ đãng nói: “Hôm nay cậu hẹn anh không phải để chơi golf.”
Triệu Thành Tuấn giơ ngón tay cái: “Thông minh đấy!”
“Bán cổ phần cho anh?”
“Anh biết à?”
“Ha ha, chúng ta là anh em, biết gốc biết rễ.” Chương Kiến Phi quả nhiên thôngtuệ, anh chậm rãi nhằm lỗ golf phía xa, dường như đã đoán trước cuộc gặp hômnay: “A Tuấn, anh đợi cậu từ lâu, chính là chờ cuộc hẹn này, chỉ sợ cậu khôngthèm nhìn anh nữa.”
“Làm ăn thôi mà, tôi có thể làm ăn với Tô Nhiếp Nhĩ, đương nhiên cũng có thểlàm với anh.”
“Sao cậu có thể so sánh anh với Tô Nhiếp Nhĩ?”
“Có khác ư?”
“A Tuấn, anh biết cậu vẫn giận anh, năm trước Mao Tấn đến Nam Ninh định hòagiải nhưng cậu không chịu gặp, sau đó lại mất tích ba tháng, cậu có biết anh locho cậu thế nào không!” Chương Kiến Phi hoàn toàn không có tâm trạng choi golf,đập bóng đi, anh cũng không nhìn nó có trúng hố không, chỉ mải nói chuyện vớiTriệu Thành Tuấn: “Đúng, ba tháng đó rốt cuộc cậu đi đâu?”
Triệu Thành Tuấn quay mặt nhìn anh, giễu cợt: “Nói vậy là anh sai người theodõi tôi không thành, theo dõi ba tháng cũng không tìm ra manh mối?”
Chương Kiến Phi không biết nói thế nào.
“Không cần theo dõi, tôi vẫn sống sờ sờ trên trái đất này, dù có chết cũng vùitrong đất, tôi có thể trốn đi đâu?”
“A Tuấn!”
“Được rồi, không nói nhiều, tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn với anh, khôngphải để ôn chuyện cũ.”
Triệu Thành Tuấn không muốn tiếp tục chủ đề đó.
Chương Kiến Phi ngại lại làm anh nổi nóng, tựa cằm vào gậy golf: “Làm ăn khôngphải rất dễ sao? Anh em chúng ta liên kết, thiên hạ vô địch! Em có tin không,hôm nay chúng ta chơi golf ở đây, ngày mai cổ phiếu của Hồng Hải đại sụt giá?”
Triệu Thành Tuấn cười: “Chắc chắn rồi, người sốt ruột nhất e có lẽ là Tô NhiếpNhĩ, ngày mai chắc chắn hắn phải bán tháo cổ phần của mình ở Hồng Hải, lúc đóanh sẽ kiếm món lớn?”
“Anh kiếm lời của hắn làm gì, chỉ cần cậu nhượng cổ phần của cậu cho anh, HồngHải sẽ đại loạn.”
“Tôi chờ chính là câu đó của anh, nói đi, anh trả bao nhiêu?”
Chương Kiến Phi nói ra một con số.
Triệu Thành Tuấn cười ha hả: “Ok, coi như xong!”
Sau đó hai người vào câu lạc bộ cạnh sân ngồi nghỉ, tầng một câu lạc bộ là quántrà, những bức tường kính trong suốt không hề cản trở tầm nhìn, phóng mắt nhìnxa, trời thắm mây bay, hồ nước trong, bức tranh thiên nhiên sơn thanh thủy túhoàn toàn thu vào tầm mắt.
“Khí sắc cậu xem ra khá tốt.” Chương Kiến Phi nhìn Triệu Thành Tuấn, vẻ quantâm, lại quay về chủ đề vừa nãy. “Cậu nói thật đi, ba tháng vừa rồi rốt cuộccậu đi đâu, anh đã tìm khắp nơi, ngay đến Mao Lệ cậu cũng bỏ mặc, có chuyện gìchăng?”
“Tôi chia tay với cô ấy rồi.” Triệu Thành Tuấn nói thản nhiên.
Chương Kiến Phi đăm đăm nhìn anh, cơ hồ không quá ngạc nhiên, mắt lại u ám. Anhquay mặt nhìn ra cảnh trí bên ngoài, cau mày.
Triệu Thành Tuấn lấy hộp thuốc lá, rút một điếu cầm trong tay: “Vừa trúng ýanh, không phải sao?”
“A Tuấn, không thể nói như vậy, mặc dù anh luôn cảm thấy hai người không hợplắm, nhưng nếu hai người có thể đi đến kết quả, anh vẫn chúc phúc. Mao Lệ đãchịu nhiều đau khổ về tình cảm, anh mong cô ấy có thể sống hạnh phúc, khôngngờ...”
“Anh còn yêu cô ấy?”
“Anh không biết nói thế nào, yêu hay không đã không còn quan trọng. Xảy ranhiều chuyện như vậy, anh cảm thấy cuộc đời còn những thứ khác quan trọng hơntình yêu. Bây giờ anh đã có Tiểu Mai, anh có trách nhiệm chăm sóc cô ấy tốtnhất, còn Mao Lệ, anh chỉ có thể mong cô ấy gặp được một người thật lòng yêu côấy, mang đến cho cô ấy hạnh phúc.”
“Sao anh lại đoán tôi không thật lòng với cô ấy?”
“Nếu thật lòng, cậu đã không bỏ mặc cô ấy suốt mấy tháng. Trước Tết có lần anhgặp cô ấy trên phố, hôm đó trời rất lạnh, gió to, nhưng Mao Lệ ăn vận rất phongphanh, đi một mình như mất hồn, người lạnh run, lúc đó anh rất muốn cởi áochoàng của mình khoác cho cô ấy, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô ấy anh rất đaulòng. A Tuấn, đó là thái độ của cậu đối với tình yêu? Thích thì theo đuổi,không thích thì đá, làm sao anh tin cậu?”
Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra bất cần: “Tôi không muốn giải thích, quan hệ giữatôi và cô ấy không liên quan đến anh, anh không nên nhắc đến cô ấy, đừng quênbây giờ anh là chồng người khác.” Nói đoạn, anh lập tức chuyển chủ đề: “À, tôilại muốn hỏi anh, sao bỗng dưng anh lại không đội trời chung với Chương ThếĐức? Muốn lật ông ta?”
“Ông ta nói năng bạt mạng, chửi anh đã đành, còn chửi cha anh, chửi cả cậunữa.Chương Kiến Phi mặt u ám: “Mấy năm vừa rồi, cậu cũng biết, anh luôn nhẫnnhịn, không ngờ ông ta không biết điều.”
“Anh định tính sổ với ông ta đến mức nào?”
“Chỉ cần ông ta chịu xin lỗi cậu và Tiểu Mai, anh sẽ tha cho ông ta. Nếu ông takhông chịu, anh sẽ không nể tình bác cháu. Đó là một mặt, nguyên nhân quantrọng là Hồng Hải cũng có cổ phần của anh, anh cũng là người thừa kế Hồng Hải,anh có thể không tham gia kinh doanh, nhưng anh có trách nhiệm gìn giữ sảnnghiệp gia tộc. Hồng Hải bây giờ đã sa sút, hồi còn sống cha anh đã dốc hết tâmhuyết vào đó, bây giờ Chương Thế Đức làm cho nó rối beng, ông ta không tậptrung phát triển sự nghiệp, suốt ngày chỉ lo để phòng người này người kia, nộibộ cũng không quản lý nổi, các bè phái đấu đá nhau. Ông ta không hề nghĩ đếnngười đáng đề phòng nhất chính là Tô Nhiếp Nhĩ, gã này mắt hổ hau háu, chỉ mongHồng Hải càng loạn càng tốt, như vậy hắn có thể giậu đổ bìm leo chiếm đoạt HồngHải, dã tâm của Tô Nhiếp Nhĩ cậu cũng biết, chắc chắn anh không để hắn đắc ý!”
Nhưng Chương Kiến Phi vẫn có chút băn khoăn, trong đợt Bác Vũ tổng thu mua cổphiếu của Hồng Hải lần thứ hai, rõ ràng Hồng Hải không nghênh chiến như trước,thái độ gần như ngồi chờ chết, không có bất kỳ phản kích nào. Mấy ngày Bác Vũthu mua nhiều nhất, Chương Kiến Đức lại đưa tùy tùng đi nghỉ mát ở Địa TrungHải, bỏ mặc Hồng Hải như bàng quan ngồi xem kịch, không hề có phản ứng trướckhả năng Hồng Hải có thể rơi vào tay Triệu Thành Tuấn.
“A Tuấn, cậu nhìn nhận thế nào?” Lúc này Chương Kiến Phi nhắc đến chuyện đó,lòng vẫn băn khoăn.
Triệu Thành Tuấn nhả một hơi khói dài, lơ đãng nói: “Có lẽ là do ông ta bị TôNhiếp Nhĩ kiềm chế quá dữ, anh nghĩ xem, với tình trạng thất thường hiện naycủa Hồng Hải, tương lai không ngoài hai số phận, hoặc là bị chúng ta thu mua,hoặc là rơi vào tay Tô Nhiếp Nhĩ. Chương Thế Đức không ngốc, nếu hai khả năngchỉ có thể chọn một, có thể ông ta muốn Hồng Hải rơi vào tay chúng ta, Tô NhiếpNhĩ dù gì cũng là người ngoài.”
“Có lý, nhưng ông ta hận hai chúng ta muốn chết, lẽ nào giương mắt nhìn HồngHải rơi vào tay chúng ta?”
Triệu Thành Tuấn cười ha hả: “Nhung vẫn còn hơn rơi vào tay tập đoàn Duy LaPhan, tâm huyết mấy thế hệ của Hồng Hải lại lọt vào tay ngoại tộc, tội này chắcông ta không gánh nổi!” Nhưng cuối cùng anh vẫn có chút băn khoăn: “Đươngnhiên, tôi cũng là ngoại tộc, đây là điều tôi khó hiểu, tôi đã là ngoại tộc, lẽnào Chương Thế Đức cam lòng trao Hồng Hải cho tôi? Lần thu mua vừa rồi, rõ ràngông ta ngồi chờ chết, không hiểu rốt cuộc lão già đó có ý đồ gì?”
Chương Kiến Phi lẩm bẩm: “Có lẽ bởi vì... ông ta ít nhiều cũng niệm tình xưa.”
“Vớ vẩn! Tôi và ông ta có tình xưa gì?”
“A Tuấn, không thể nói như vậy, ông ta hận cậu, hình như rất ghét cậu, nhưngcậu không nhận ra ư, có lúc ông ta rất tốt với cậu, nếu không, năm xưa đã khôngcho cậu sang Anh du học. Cậu nhớ lại xem, hình như lúc đó rất cả những gì anhvà Gia Minh được hưởng, cậu cũng được hưởng, thậm chí sinh nhật hàng năm ông tacòn tặng quà cho cậu, nếu anh nhớ không nhầm, anh lớn bằng này chưa bao giờđược ông ta tặng quà, cậu nói xem có lạ không?”
Triệu Thành Tuấn nhất thời không biết nói sao.
Chương Kiến Phi lại tiếp: “Anh cảm thấy quá kỳ quặc, hình như thái độ của ôngta với cậu rất mâu thuẫn, có lúc hận đến mức muốn lột da cậu đem rán, có lúclại gần như cưng chiều, cảm giác đó rất khó diễn tả, giống như coi cậu là con,để mặc cậu làm theo ý mình, cậu muốn gây sự thế nào, chống đối thế nào cũngkhông chấp, đó là thái độ khoan dung điển hình của trưởng bối với con cháu, mặcdù bề ngoài tỏ ra giận dữ, nhưng trong lòng dường như không chấp...”
“Anh càng nói càng vớ vẩn! Tôi không phải là con ông ta, sao ông ta có thểkhông chấp tôi?”
“Cho nên anh mới thấy kỳ lạ.”
Đêm đó, Tnệu Thành Tuấn hầu như không ngủ, anh không ngốc, mối băn khoăn củaChương Kiến Phi thực ra cũng là băn khoăn của anh. Trong quá trình Bác Vũ thumua Hồng Hải lần thứ hai, thái độ ngồi chờ chết của Chương Kiến Đức quá đángngờ, nhất định ẩn chứa bí mật không thể nói ra. Chương Kiến Đức mong anh chết,sao có thể giương mắt nhìn Hồng Hải rơi vào tay anh? Để đối phó lâu dài với BácVũ thậm chí ông ta còn không ngại dẫn sói vào nhà, lôi kéo tập đoàn Duy La Phanlàm chỗ dựa, bây giờ lại đột nhiên đầu hàng, giơ cổ cho anh chém, quả thựckhông phải là phong cách của Chương Thế Đức, hai lần thu mua, phương thức đốiphó hoàn toàn khác hẳn, trong quá trình đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quá nửa đêm, ngoài trời có mưa nhỏ, Triệu Thành Tuấn nằm trên giường nhìn mànđêm đen như mực bên ngoài, lòng trống rỗng, chuyện cũ theo tiếng mưa gió dồndập ào về. Tám năm rồi, mẹ ra đi đã tám năm, nếu mẹ còn sống anh có rất nhiềuđiều muốn hỏi bà, anh mong đêm nay mẹ lại đi vào giấc mơ của anh, anh muốn ômmẹ mà hỏi: “Tại sao mẹ đưa con đến thế giới này?”
Đêm sao mà cô đơn, mưa hắt trên cửa kính long lanh như vệt nước mắt, tám nămtrước ở nước ngoài nhận được tin mẹ qua đời, một mình anh chạy như điên trênđường phố London, cũng trời mưa lạnh thế này, thấm vào áo anh, bao nhiêu nămanh thường mơ mình chạy cuống cuồng trên con đường tối đen đuổi theo bóng mẹ đãđi xa. Có lúc giấc mơ quá thật, ngay giọt nước mắt ở khóe mắt mẹ cũng nhìn rấtrõ, anh khóc lóc, kêu gào, anh muốn ôm thân hình run run của mẹ nhưng không thểnào tiến gần mẹ nửa bước. Khoảng cách giữa anh và mẹ không chỉ là âm dương sinhtử mà là vực thẳm đáng sợ hơn địa ngục, đến chết mà vẫn muốn kéo anh rời xa cáivực thẳm đó, nhưng anh biết, từ khi bước vào Chương gia, anh đã cùng mẹ rơixuống vực thẳm, đời này kiếp này không thể giải thoát.
Quay trở về thời gian mười hai năm trước.
Triệu Thành Tuấn lúc đó đang học tại trường trung học của người Hoa ở thành phốPenang, hôm đó là giờ thể dục, trong lúc tập xà ngang anh trượt tay bị ngãxuống, không có vấn đề gì lớn, nhưng thầy giáo vẫn cho anh về trước. Anh về nhàvà đã chứng kiến một cảnh lạ lùng.
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, đầu tiên bao giờ anh cũng chạy đi tìm mẹ.
Phòng ngủ của mẹ ở tầng ba tòa nhà lớn, vừa đến tầng một đã nghe thấy tiếng cãicọ kịch liệt, ngoài tiếng khóc của mẹ còn cả tiếng của Chương Thế Đức. Lúc đóanh thấy rất lạ, sau khi cha dượng qua đời, Chương Thế Đức hầu như không bướcchân đến nơi này, ông ta và gia quyến cũng không sống ở đây, ông ta đến đây làmgì?
Chương Thế Huân bị bệnh tim đột ngột qua đời nửa năm trước, Chương Thế Đứcđường hoàng ngồi vào ghế chủ tịch hội đồng quản trị, ông ta hiện là chủ củaChương gia. Mẹ anh, Lưu Khoản Ngọc, rất sợ con người này, bình thường gặp ôngta còn không dám ngẩng đầu, nhưng thái độ của Chương Thế Đức với mẹ anh cơ hồvẫn tạm được, ít nhất cũng không đuổi mấy mẹ con khỏi Chương gia coi như đã làban ơn.
“Tại sao đến bây giờ cô cũng không chịu cho tôi một lời nói thật? Không cần côniệm tình cũ, chỉ một câu nói thật cũng không được sao?” Triệu Thành Tuấn nghethấy tiếng hét như sấm của Chương Thế Đức trên tầng vọng xuống.
Mẹ vẫn khóc khe khẽ.
Triệu Thành Tuấn xông lên tầng, va vào người Chương Thế Đức, lúc nhìn thấy anh,trông ông ta như con thú khát máu: “Đồ tạp chủng! Rốt cuộc mày là con ai? Saokhông biết phép tắc như vậy!”
“Bác!” Lưu Khoản Ngọc đuổi theo đến cửa gọi.
Triệu Thành Tuấn kinh ngạc nhìn họ...
“Hự!” Chương Thế Đức sắc mặt rất khó coi, đẩy Triệu Thành Tuấn sang bên, chạyxuống tầng, còn Lưu Khoản Ngọc mặt đầy nước mắt.
Triệu Thành Tuấn khi đó mười sáu tuổi, coi như đã thành niên, anh lập tức hiểura.
“Mẹ! Mẹ sao thế?!” Anh hốt hoảng nhìn mẹ.
Lưu Khoản Ngọc cả người run rẩy. Triệu Thành Tuấn vớ lấy con dao gọt hoa quảđịnh chạy xuống tầng, gào lên: “Con phải giết ông ta! Con phải giết ông ta!”Lưu Khoản Ngọc ôm chặt anh khóc. Nhưng Triệu Thành Tuấn lúc đó mắt vằn đỏ, cốvùng khỏi tay mẹ, muốn đâm lão súc sinh thành trăm mảnh, mãi đến khi trong lúcgiằng co con dao đâm phải mẹ, máu chảy như suối, anh mới quỳ dưới chân mẹ...
“Mẹ! Chuyện này rốt cuộc tại sao? Tại sao?” Triệu Thành Tuấn nắm tay mẹ đầymáu, mẹ vuốt tóc anh, khóc thê thảm: “Con trai, tất cả mẹ đều vì con... con vàTiểu Mai còn chưa trưởng thành, vẫn chưa đủ lông đủ cánh, mẹ phải bảo vệ cáccon, phải cho các con chỗ nương thân.
Triệu Thành Tuấn cũng khóc, hét to: “Mẹ, lẽ nào ra khỏi cái nhà này là chúng tachết đói?”
“A Tuấn, rất nhiều chuyện sau này dần dần con sẽ biết, bây giờ mẹ nói con cũngkhông hiểu.” Lưu Khoản Ngọc trước sau chỉ nói như vậy, bà khóc cầu xin con phảikiềm chế. Đến giờ Triệu Thành Tuấn vẫn nhớ nét mặt mẹ lúc đó như có trăm điềuđau khổ không thể nói ra, bà hình như đầy mâu thuẫn, có lúc muốn Triệu ThànhTuấn chăm chỉ học hành, sau này nên người, lấy lại công bằng cho người cha chếtoan, có lúc lại muốn con khép lại mọi ân oán, chỉ cầu con sống bình an, sau khitrưởng thành rời xa nhà họ Chương.
Trong ký ức của Triệu Thành Tuấn hình như mẹ anh suốt đời đau khổ giằng cotrong mâu thuẫn, anh chỉ nghĩ tại mẹ quá lương thiện. Chưa bao giờ anh tìm hiểuđược căn nguyên nỗi đau khổ dằn vặt của mẹ, mặc dù đã tức đỏ mắt vẫn không làmgì được, anh vẫn chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, như mẹ nói, anh chưa đủlông đủ cánh, làm sao đấu lại Chương Thế Đức.
Nhưng anh không vì thế mà im lặng, không lâu sau, con chó cưng của Chương ThếĐức bị đâm chết ở vườn hoa, Chương Thế Đức nổi giận lôi đình, tuyên bố nếu tómđược kẻ giết chó sẽ băm ra thành trăm mảnh. Triệu Thành Tuấn lựa lúc vắngngười, đến trước mặt Chương Thế Đức, rút ra con dao găm trong túi chỉ thẳng ôngta nói: “Chính tôi giết con chó, đó là cảnh cáo ông, nếu ông còn dám động đếnmột sợi tóc của mẹ tôi, kẻ bị đâm tiếp theo sẽ là ông, không đâm chết được ông,tôi sẽ đâm chết Chương Gia Minh, để ông tuyệt tử tuyệt tôn, không tin ông cứthử xem!”
Nếu bình thường Chương Thế Đức chắc chắn đã vung nắm đấm, thật vô phép, một đứabé nghèo mồ côi cha mà dám uy hiếp ông ta, nhưng hôm đó ông ta không nói gì.Một thời gian dài, ông ta luôn theo dõi mỗi biểu hiện trên mặt Triệu ThànhTuấn, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Với tuổi của Triệu Thành Tuấn lúc đó, anhkhông hiểu ánh mắt Chương Thế Đức, không hiểu sao lão già ấy chẳng có việc gìcũng nhìn anh đăm đăm, hình như trên mặt anh ẩn giấu bí mật nào đó. Mỗi lần nhưvậy anh đều đáp trả bằng ánh mắt dữ tợn, mối thù hận trong mắt đủ hủy diệt tấtcả, mặc dù chưa thành niên, nhưng anh đã cao hơn Chương Kiến Phi cái đầu, khôngbiết sợ ai. Mỗi lần thấy bộ dạng bất chấp của anh, Chương Thế Đức cũng có phầne ngại, cho nên ông ta lựa chọn yên lặng.
Có điều sau đó Chương Thế Đức không quấy rầy Lưu Khoản Ngọc nữa, ông ta vốn cóthể đuổi mẹ con họ ra khỏi cửa, nhưng ông ta không làm như vậy, có lẽ là sợthiên hạ chê cười. Hơn nữa cũng như tâm lý mâu thuẫn của Lưu Khoản Ngọc, tháiđộ của Chương Thế Đức đối với Triệu Thành Tuấn rất phức tạp, lúc tốt lúc xấu,có lúc căm ghét không muốn nhìn mặt, có lúc ánh mắt lại như gửi gắm hy vọng,chủ động nói chuyện với anh, hỏi thăm tình hình học tập, sinh nhật thậm chí còntặng quà, nhưng Triệu Thành Tuấn trước sau không một chút thiện cảm với ông ta,ác cảm giữa hai người chưa bao giờ dịu đi, luôn luôn chỉ nói vài câu là tuốtgươm rút giáo, sặc mùi thuốc súng.
Trong mắt Chương Thế Đức, Triệu Thành Tuấn là con sói ngu xuẩn hung hăng, mặcdù chưa đủ lớn nhưng mắt đã tóe lửa, thái độ thù hận công khai đó khiến ChươngThế Đức căm ghét, cho nên sau khi anh học hết trung học, ông ta không do dự đưaanh và Chương Kiến Phi sang Anh quốc du học, nói thẳng với anh: “Mày có thể cútbao xa thì cút.”
Chương Kiến Phi tốt nghiệp sớm hơn anh một năm, sau khi về nước chủ động xinđến Thượng Hải làm việc, lúc đó Triệu Thành Tuấn đang học năm thứ ba đại học,mẹ anh buồn phiền sinh bệnh, Chương Thế Đức cố tình bưng bít thông tin, khôngcho Triệu Thành Tuấn trở về gặp mẹ lần cuối. Lưu Khoản Ngọc lúc đó đã mê man,gắng chờ được thấy mặt con, bà có nhiều điều cần nói với con, bà muốn nhìn mặtcon lần cuối, nhưng cuối cùng bà vẫn không chờ được.
Nhiều năm qua, Triệu Thành Tuấn căm hận Chương Thế Đức cũng bởi vì ông ta khôngđể mẹ con họ gặp nhau lần cuối. Mỗi lần gặp mẹ trong mơ, anh luôn thấy mẹ đứngkhóc trong bóng tối. Tiếng khóc của mẹ rất đỗi thê lương, bao nhiêu năm vẫnquanh quẩn trong giấc mơ đen tối của anh không chịu đi. Anh tuyệt vọng, cố gắngmuốn đưa mẹ ra khỏi bóng tối, nhung mỗi lần chạm được vào mẹ là mẹ biến mất.Bao nhiêu lần trong mơ như vậy, anh điên cuồng đuổi theo mẹ trong đường hầm tốiom, xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi, lạnh vô cùng, cảm giác này giống như toànthân đầy vết thương, mỗi vết thương đều đang rỉ máu, máu chảy ra mang đi hơi ấmtrong người anh, cho nên anh mới thấy lạnh như vậy.
“Tinh tang, tinh tang...”
Tiếng chuông điện thoại vang đột ngột, Triệu Thành Tuấn giật mình thức giấc,anh nằm trên giường ngơ ngác nhìn quanh, mãi không sao xác định được là mơ haylà thực, cánh cửa kính thông ra ban công hé mở, gió thổi tung bức rèm trắng,đêm qua mưa suốt, gió sớm mang theo hơi ẩm nặng nề, thảo nào anh lạnh như vậy.Nhưng lúc này trời đã nắng, ánh nắng từ ban công rọi vào, đọng một mảnh vàngtươi trên chiếc thảm nâu, thấp thoáng nghe thấy tiếng xe phun nước rửa đườngphía dưới, một ngày mới lại bắt đầu.
Triệu Thành Tuấn thở dồn, dụi mắt nghe điện thoại, là điện của phó tổng giámđốc Rosen từ Penang gọi đến: “Brant, đã dậy chưa? Tôi vừa gửi cho anh bản báocáo phân tích, giá cổ phiếu của Hồng Hải hôm nay sụt mạnh...”