Người Tình Bắc Hải

Chương 3




Tôi đã chờ cơ hội này đúng ba năm, khôngphải để chứng minh tôi mạnh hơn người khác, chỉ muốn chứng minh, thứ mà tôiđánh mất, tôi nhất định phải đoạt lại.


__“Bản sắc anh hùng” __

Thếgiới của anh từ đó rơi vào tăm tối

Còn nhớ bài thơ Giảngiản ngâm của Bạch Cư Dị mà thầy giáongữ văn dạy từ hồi tiểu học, hai câu trước không nhớ nhưng hai câu cuối TriệuThành Tuấn có ấn tượng rất sâu: “Đại đô hảo vật bất kiên lao, thái vân dị tánlưu ly toái.” Nghĩa là, những thứ tốt đẹp trên đời luôn không thể bền lâu, lạicòn dễ vỡ hơn cả thủy tinh. Dùng câu thơ này để nói về cuộc hôn nhân của ChươngKiến Phi và Mao Lệ thực không gì phù hợp hơn. Hôn nhân không quá ba năm đã kếtthúc bằng cuộc chia tay, lại khiến đôi bên cơ hồ không muốn nhìn mặt nhau,Chương Kiến Phi cuốỉ cùng một mình quay về thành phố Penang.

Triệu Thành Tuấn không hiểu rõ giữa họ đã xảy ra chuyện gì, trong một thời giandài: “Mao Lệ” là hai chữ tối kị đối với Chương Kiến Phi. Thời gian đó ChươngKiến Phi đặc biệt trầm lặng, ngay với Triệu Thành Tuấn anh cũng hầu như khôngnói, thường một mình ngồi trên đỉnh núi Bukit Bendera cho đến sáng. Bạn bè cũngngại, không dám nói chuyện hôn nhân, gia đình trước mặt anh.

Thi thoảng, chỉ là thi thoảng, trong lúc say anh mới thổ lộ chút ít với TriệuThành Tuấn, luôn chỉ một câu lặp đi lặp lại: “Cô ấy không yêu anh, cô ấy khôngyêu anh...”

Vậy là Triệu Thành Tuấn cũng ít nhiều hiểu được, hôn nhân của họ sở dĩ thấtbại, ở một mức độ rất lớn là do Mao Lệ không yêu Chương Kiến Phi, hôn nhânkhông có tình yêu, đáng sợ hơn nấm mồ, chia tay là khó tránh. Anh khuyên KiếnPhi: “Mây hồng dễ tan, thủy tinh dễ giòn, những thứ tốt đẹp thường khó bền lâu,tình cảm một khi tan vỡ, không thể nào giữ được nguyên vẹn. Cổ nhân nói, gươngvỡ khó lành, hai người khi tình cảm đã rạn nứt không thể nào hàn gắn được, chonên anh hãy dằn lòng, tình yêu không phải là rất cả cuộc sống, anh nên thoátkhỏi câu chuyện cổ tích đó đi.”

Có lẽ lời khuyên của Triệu Thành Tuấn ít nhiều có tác dụng, sau đó Chương KiếnPhi trở lại bình thường hơn nhiểu, không nhắc đến Mao Lệ nữa, ngay từ “cô ấy”cũng tránh không nói, còn dặn Triệu Thành Tuấn, nếu Mao Lệ hỏi thăm về anh,không được tiết lộ, cứ nói là không biết. Dường như anh đã quyết tâm đoạn tuyệtquá khứ, ngay cả khi Triệu Thành Tuấn thỉnh thoảng hỏi đến Mao Lệ, anh cũng chỉnói một câu: “Tan vỡ rồi, còn gì đáng nói, anh không nhớ nữa, quên cả rồi.”

Triệu Thành Tuấn cũng hy vọng mình quên được, nhưng có một số điều anh khôngthể quên, anh còn không thể nói ra như Chương Kiến Phi, cũng không thể nói đượcgì. May mà anh vẫn có thể dồn hết tâm sức vào công việc. Hai năm nay, được hậuthuẫn của nhà đầu tư họ Dương, tập đoàn Bác Vũ không chỉ nhanh chóng nổi tiếngở Nam Á, còn thâm nhập thành công vào tập đoàn Hồng Hải của Chương thị trởthành cổ đông lớn thứ ba sau Tô Nhiếp Nhĩ, hơn nữa luôn có khả năng thay thế TôNhiếp Nhĩ trở thành cổ đông lớn thứ hai, tiến thẳng tới mục tiêu cuối cùng -buộc Hồng Hải đổi chủ.

Vậy là Tô Nhiếp Nhĩ ngày càng cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, bởi ngoài nănglực tự thân và thủ đoạn sắt đá đối với đối thủ cạnh tranh, Triệu Thành Tuấn cơhồ có một ông chủ hải ngoại thế lực cực lớn đứng sau. Bác Vũ hiện giờ đã pháttriển rất nhanh, nghiệp vụ không chỉ liên quan đến tiền tệ, mà đã mở rộng sangcác lĩnh vực mậu dịch đường biển, bất động sản, khách sạn, hơn nữa thành tíchkhông tồi, thậm chí giới doanh nhân thành phố Penang không ai dám coi thường.

Tuy nhiên có lẽ thiên hạ chỉ nhìn thấy vẻ hào quang bên ngoài của anh, còn conngười thực bên trong hầu như không ai biết, dù đứng giữa vạn người, cô đơn nhấtchắc chắn là anh.

Ngoài nỗi buồn riêng không nói với ai, bệnh tật cũng là nỗi giày vò không nhỏvới anh. Thời gian định kỳ, ít là một tháng, nhiều là ba tháng, Triệu ThànhTuấn phải đi gặp Henson, bác sĩ riêng của mình, hai năm qua hầu như không giánđoạn. Lúc đầu anh chỉ đến khám đơn thuần, về sau dần dần Henson trở thành ngườibạn, đi kiểm tra sức khỏe lại giống như đi thăm bạn. Henson nhỏ nhẹ, tính ônhòa, biết lắng nghe, vì vậy anh coi Henson là người có thể nói chuyện tâm tình.

Mặt khác, bệnh viện tư của Henson có trang thiết bị, cảnh quan môi trường đềuđạt hạng nhất nên rất nổi tiếng ở thành phố Penang. Bệnh viện của anh vừa là cơsở điều trị vừa là cơ quan nghiên cứu, thực chất chính là cơ quan nghiên cứumang tính chất điều trị. Bản thân Henson cũng có học vị tiến sỹ, phòng làm việccủa anh rộng tới hai trăm mét vuông, phong cách trang trí cổ điển lãng mạn vớinhững món đồ gỗ cực kỳ quý hiếm, dàn âm thanh thượng hạng, liệu pháp âm nhạc làchuyên đề nghiên cứu quan trọng của anh. Cho nên mỗi lần Triệu Thành Tuấn đếnđây, Henson đều mở cho anh nghe những bản nhạc êm ái du dương, có tác dụng thưgiãn rất tốt. Nằm trên ghế xích đu nhìn ra thế giới màu xanh tràn trề sinh khíbên ngoài và ánh mặt trời vàng nhảy múa trên tấm thảm, cả người Triệu ThànhTuấn dần dần thư giãn.

Henson từng nói với anh: “Anh phải vui lên, con người ta khi vui sẽ rất tốt,bệnh tật cũng khỏi nhanh. Anh cứ ủ rũ như thế rất dễ mắc chứng trầm cảm.”

Lần gặp đó, Henson lại khuyên, Triệu Thành Tuấn cười: “Lẽ nào tôi không muốnvui, nhưng tôi không sao vui lên được, thần kinh tôi mỗi ngày đều căng thẳng,đầu óc không lúc nào thảnh thơi, chỉ cần hơi lơ đãng là có khả năng bị đối thủhạ bệ.”

Henson lắc đầu: “Anh kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì? Đủ tiêu là được, hà rấtphải hành hạ thân xác như thế. Nghe nhạc đi, muốn nghe bài gì?” Nói đoạn anhbắt đầu điều chỉnh âm lượng.

Triệu Thành Tuấn thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, hoàn toàn thư giãn, nói:“Bài gì cũng được.”

“Thở đều, khiến đầu óc dần dần yên tĩnh, không nghĩ gì hết.”

“Tôi đã yên tĩnh rồi, yên tĩnh nữa tôi sẽ ngủ mất. Henson, anh ngày càng lắmđiều đấy.”

“Được! Được! Tôi lắm điều. Anh muốn ngủ cứ ngủ, trông anh có vẻ rất mệt.”

Anh bật cười: “Henson, tôi đã trả anh không ít phí điều trị rồi nhỉ? Tôi trảanh nhiều tiền như vậy là để đến đây ngủ hay sao?”

“Tôi chỉ muốn anh thấy dễ chịu hơn.” Henson điều chỉnh âm lượng, mở một ca khúctiếng Anh giai điệu chậm, bài Forever At You Feet. Một giọng nữ trầm chậm rãi,không khí trong phòng lập tức yên ắng. “Ca khúc này thế nào?”

Anh tĩnh trí lắng nghe, bản nhạc cơ hồ có tiếng mưa rơi. “Please take me homemy long to leave, Forever at you feet...” tí tách tí tách, giọng ca buồn trầmlắng dường như đưa người ta vào khu rừng trong mưa, gột hết bụi đường, xoa dịutru phiền, tâm trạng phiền loạn dần dần tĩnh lại... Anh nhắm mắt, khẽ gật đầu:“Rất hay!”

Henson ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn anh nói: “Ca khúc này tôi lựa chọn mãiđấy, vừa đúng hôm nay có mưa, rất hợp cảnh.”

Triệu Thành Tuấn thở một hơi dài: “Henson, nói thật với anh, chẳng qua lòng tôiđầy ẩn khúc cho nên không vui lên được, tôi cũng không muốn mình buồn như thế.”

“Brant, đời người khổ đoản, những gì có thể từ bỏ hãy từ bỏ đi.” Khi nói câuđó, Henson đang cúi đầu nhìn các chỉ số vừa hiện ra, anh cau mày, sắc mặt chợttối.

Triệu Thành Tuấn không chú ý tới vẻ mặt Henson, anh đang mải nhìn lá cây bênngoài được mưa xối rửa, có xanh thẫm như mực, có xanh non mỡ màng, đều căngtràn nhựa sống. Anh lẩm bẩm như nói thầm: “Henson, thực ra tôi vẫn muốn nóithật với anh một chuyện, chính là ẩn khúc trong lòng mà tôi không gạt bỏ được,thực ra liên quan đến một người, một cô gái.”

Henson ngẩng đầu, im lặng nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

“Anh tưởng tôi suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, lòng băng giá, không tình cảm,không ước vọng? Anh tưởng tôi loại bỏ nhiều đối thủ như vậy là trở nên máu lạnhbất nhân? Anh tưởng tôi suốt ngày làm bạn với tiền, trong mắt chỉ có lợi nhuậnkhông có tim? Không, Henson anh không biết đâu, anh không biết tôi thực sự cầngì.”

“Brant, anh nghe tôi nói, bất luận anh cần gì, chỉ cần anh muốn anh đều có thểđạt được. Bất luận là sự nghiệp hay tình yêu, anh đều có thể theo đuổi, đừngcâu nệ kết quả, đừng câu nệ cảm nhận của người khác, hãy yêu đi, hãy thực sựyêu một lần!”

Trong phòng yên tĩnh đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Triệu Thành Tuấn chăm chú nhìn Henson không nói gì, cuối cùng lại một tiếng thởdài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian sau đó, Triệu Thành Tuấn liên tục tăng cường mua cổ phiếu của HồngHải, có vẻ như quyết diệt Hồng Hải. Đương kim chủ tịch hội đồng quản trị HồngHải Chương Thế Đức chủ động yêu cầu đàm phán với anh nhưng bị anh cương quyếttừ chối. Chương Thế Đức bất lực, đành phải nhờ cậy Chương Kiến Phi. Chương KiếnPhi hồi đó đang làm một dự án từ thiện, rất bận rộn, mặc dù anh có chức vụ ởHồng Hải, nhưng ít khi đi làm. Anh và Triệu Thành Tuấn mỗi người đều bận việccủa mình, thực ra đã lâu không gặp, cuộc chiến giữa Hồng Hải và Bác Vũ anhđương nhiên không thể không biết, hai bên đã lâm vào thế một mất một còn, lầnnày không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy là đồng ý đứng ra hòa giải, hẹn TriệuThành Tuấn đi ăn.

“Hôm nay sao lại rỗi rãi mời em đi ăn, dạo này chẳng phải anh đang rất bận?”Triệu Thành Tuấn thừa biết, nhưng giả bộ không hay.

Chương Kiến Phi vui vẻ rót rượu cho Triệu Thành Tuấn: “Em biết, A Tuấn.”

“Em chẳng biết gì hết.”

“A Tuấn!” Chương Kiến Phi hít một hơi dài, chầm chậm buông một câu: “Được rồiđấy.”

Huynh đệ tình thâm, nghiêm trọng nhất anh cũng chi nói ba chữ đó.

Triệu Thành Tuấn đến ăn bữa cơm này, đương nhiên đã có chuẩn bị, mỉm cười: “Thếnào, Chương Thế Đức nhờ anh làm thuyết khách ư? Anh đã nói không can thiệp cơmà, đổi ý rồi chăng?”

“A Tuấn, câu này tổn thương tình cảm rồi. Anh chỉ không muốn quan hệ giữa haingười trở nên căng thẳng như vậy...”

“Căng thẳng?” Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Kiến Phi, anh dùng từ không thỏađáng, quan hệ giữa tôi và Chương Thế Đức chỉ là căng thẳng thôi sao? Chúng tôikhông đội trời chung, không thể cùng tồn tại, thủy hỏa bất tương dung, điều nàyanh cũng biết.”

“Nhưng em đã là cổ đông lớn thứ ba, hội đồng quản trị không ai dám coi thườngem.”

“Tôi bất cần mấy vị trong cái hội đồng đó coi trọng tôi! Kiến Phi, tốt nhất anhđừng nhúng tay vào, bởi vì tôi không muốn anh em bất hòa, cho dù tôi máu lạnhbao nhiêu, đối với anh, tôi luôn thật lòng.”

“Điều này anh biết. A Tuấn, cho nên hôm nay anh đến tìm em, thực ra anh cũngrất mâu thuẫn.” Chương Kiến Phi buồn rầu nhìn cậu em thân thiết từ nhỏ, mắtthâm buồn: “Anh biết lòng em oán hận, Chương gia quả thực nợ em, anh cũng rấtbuồn vì những đau khổ em phải chịu đựng. Hôm trước anh đã mắng Gia Minh mộttrận, chính anh ta đã châm mồi lửa nên mới dẫn tới tai họa hôm nay, nhưng ATuấn, những gì có thể bỏ qua, nên bỏ...”

Triệu Thành Tuấn lạnh lùng ngắt lời: “Anh cho là tôi hẹp hòi không bỏ qua chongười khác? Anh cho là thế phải không?”

“Kiến Phi, hôm nay tôi sẽ nói thẳng với anh, anh đừng nghĩ tôi làm thế là muốncướp gia sản nhà anh, nói thực tôi không thiếu tiền, tiền của tôi có lẽ cả đờitiêu không hết, tôi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Thứ tôi cần là một câu nói!Đừng hy vọng tôi bỏ qua cho các người, những gì tôi đã chịu, tôi có thể bỏ qua,nhưng những đau khổ mẹ tôi phải chịu tôi sẽ không bỏ qua, nếu Chương Thế Đức,ông ta không đến trước mộ mẹ tôi lấy cái chết để tạ tội, chuyện này chưa xong!”

“Nhưng A Tuấn, anh không muốn em ngày càng sa lầy, anh không thể bó tay đứngnhìn!” Con người Chương Kiến Phi vốn cảm tính, nói mấy câu mắt đã đỏ hoe.

Triệu Thành Tuấn nhìn anh giây lát, đột nhiên hiểu ra: “Ồ, tôi quên mất, anhcũng họ Chương, anh là người của Chương gia, thấy Chương gia sắp sụp đổ, cuốicùng anh cũng không kìm được, đúng không? Kiến Phi, anh thế nào tôi cũng khôngtrách anh, nói thật từ khi thành lập Bác Vũ đến nay, tôi chưa từng gặp đối thủthực sự, nếu như đời này có thể cùng anh giao chiến một phen, tôi chết cũng camlòng. Bởi vì tôi biết, anh rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng hơntôi, tôi nỗ lực thế nào, cố đuổi theo thế nào cuối cùng vẫn kém một chút. Nóithực tôi rất không cam lòng, rất muốn so tài với anh, tôi không tin tôi thực sựkhông thắng được anh.”

“A Tuấn!”

Chương Kiến Phi quả nhiên xuất chiến, không còn cách nào khác, nếu anh không lộdiện, Hồng Hải rất lọt vào tay Triệu Thành Tuấn, mà cho dù thâu tóm được HồngHải, anh biết, Triệu Thành Tuấn cũng sẽ không dừng lại. Để tránh xảy ra càngnhiều xung đột khó lường, anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc do Chương Thế Đứctrao cho. Chức vụ này vốn là của Chương Gia Minh, để cứu vãn Hồng Hải, ChươngThế Đức đành “vì nghĩa diệt thân”, trong cuộc họp hội đồng quản trị tuyên bốbãi chức tổng giám đốc của Chương Gia Minh, đẩy Chương Kiến Phi vào đầu sóngngọn gió, bởi vì ông ta biết, Chương Kiến Phi và Triệu Thành Tuấn tình cảm sâuđậm, có Chương Kiến Phi đứng ra làm bia đỡ đạn, Hồng Hải tạm thời có thể kê caogối ngủ yên.

Nhưng Chương Thế Đức đã tính nhầm, Chương Kiến Phi lên nhậm chức, quyết tâmtiêu diệt Hồng Hải của Triệu Thành Tuấn vẫn không hề tiêu tan, trái lại càngtấn công quyết liệt. Đầu tiên anh đàm phán với Tô Nhiếp Nhĩ, hy vọng Tô NhiếpNhĩ nhượng lại cổ phần của anh ta ở Hồng Hải cho anh, với cam kết không để tậpđoàn Duy La Phan thiệt thòi về giá cả. Triệu Thành Tuấn biết rõ chỉ cần có đượccổ phần của Tô Nhiếp Nhĩ, lập tức Bác Vũ sẽ là cổ đông lớn nhất của Hồng Hải,Chương Thế Đức rất phải bật khỏi chức chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên trongcuộc chiến này Tô Nhiếp Nhĩ có vai trò mấu chốt. Nhưng thái độ Tô Nhiếp Nhĩ rấtmập mờ, không đồng ý cũng không từ chối. Điều kiện Triệu Thành Tuấn đưa ra rấtưu ái, nhưng trước sau anh ta vẫn không chịu tỏ thái độ chính thức, điều đókhiến Triệu Thành Tuấn bất an, không biết Tô Nhiếp Nhĩ có ý đồ gì. Hôm đó anhhẹn Tô Nhiếp Nhĩ đi chơi golf, một lần nữa nhắc lại chuyện đó, Tô Nhiếp Nhĩcuối cùng lộ ra con bài, mỉm cười nói: “Anh lẩm cẩm hay giả bộ lẩm cẩm, anhkhông biết tôi luôn theo đuổi em gái anh? Lúc nào anh gả em gái cho tôi, lúc đótôi sẽ nhượng cho anh cổ phẩn ở Hồng Hải, coi như sính lễ, thế nào?”

Sự thể cuối cùng đã trượt đến bờ vực không thể không chế, Triệu Thành Tuấn thựcra chưa tỏ thái độ, dù anh muốn trả thù bao nhiêu cũng không thể bằng cách đánhcuộc hanh phúc cả đời của em gái, nhưng không hiểu vì sao Tiểu Mai biết chuyện,cãi nhau một trận kịch liệt với anh, rồi chạy đến khóc với Chương Kiến Phi.Ngày hôm sau Chương Kiến Phi đã đến gõ cửa, sắc mặt rất kém, hỏi dồn anh: “Nghenói em định gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ?”

“Anh nghe ai nói?”

“Ai nói không quan trọng. A Tuấn, em trừng phạt Chương gia thế nào, anh biếtanh không có tư cách phản đối, nhưng nếu em định đưa Tiểu Mai ra làm vật traođổi với Tô Nhiếp Nhĩ, anh không đồng ý!”

“Tô Nhiếp Nhĩ kém gì?” Triệu Thành Tuấn vừa từ chỗ Henson trở về, đứng trướcmặt anh, mặt lạnh lùng: “Ở thành phố này không biết bao cô gái muốn lấy TôNhiếp Nhĩ, ai chẳng biết anh ta là anh tài nhất nhì đất này? Tốt nghiệp trườngCambridge, không có thói xấu, con người củng được, gia giáo lễ nghĩa đều khôngkém. Bây giờ tôi lại thấy nếu anh ta lấy Tiểu Mai lại là chuyện tốt, Tô NhiếpNhĩ theo đuổi Tiểu Mai đã lâu, chứng tỏ anh ta là người chung tình, cũng nhưanh.”

“A Tuấn! vấn đề là Tiểu Mai có yêu anh ta không?”

“Tiểu Mai yêu anh, anh có lấy nó không?”

Triệu Thành Tuấn vốn vẫn do dự, bởi vì Tô Nhiếp Nhĩ mặc dù rất ưu tú, nhưng hônnhân cần tình yêu, Tiểu Mai không yêu Tô Nhiếp Nhĩ, anh không thể ép em gái.Nhưng Chương Kiến Phi có vẻ rất nôn nóng, sau đó nhiều lần gọi điện đến, nóithẳng quan điểm, nếu Triệu Thành Tuấn bất chấp gả Tiểu Mai cho Tô Nhiếp Nhĩ,anh sẽ cưới Tiểu Mai, anh không đồng ý Triệu Thành Tuấn hy sinh hạnh phúc củaem gái để chổng lại Hồng Hải. Triệu Thành Tuấn không nói nửa câu, lập tức gọiđiện cho Tô Nhiếp Nhĩ: “Tôi đồng ý gả em gái cho anh, chuẩn bị tiến hành hônlễ.”

Tin vừa lan ra, Tiểu Mai dứt khoát đoạn tuyệt với anh trai, ngay đêm đó rờikhỏi ngôi nhà sang trọng của hai anh em ở Wamington chuyển đến sống trong biệtthự riêng của Chương Kiến Phi ở gần núi Bukit Bendera. Triệu Thành Tuấn cũngkhông ngăn cản, chỉ ra một thông điệp cuối cùng, nếu Tiểu Mai nhất quyết hànhđộng theo ý mình, sẽ cắt đứt tình anh em với cô.

Hai ngày sau, Chương Kiến Phi tuyên bố kết hôn với Tiểu Mai.

Không còn cách nào khác, Chương Kiến Phi đã bị ép tới bờ vực, anh vừa không thểkhiến Triệu Thành Tuấn đổi ý, vừa không thể khiến Tiểu Mai nguội lòng, nhìnthấy sự việc đã bị đẩy đến sát mép vực, anh không thể bàng quan đứng nhìn.Huống hồ sự việc lại liên quan đến Tiểu Mai vô tội, anh lại một lần nữa mềmlòng. Nhưng có thể hình dung, đưa ra lựa chọn này anh đau khổ thế nào, mặc dùTiểu Mai trẻ trung xinh đẹp, nhưng Chương Kiến Phi luôn coi cô là em gái, từanh em biến thành vợ chồng, bất luận tâm lý hay sinh lý đối với anh đều là sựgiày vò đau khổ, hơn nữa điều đó cũng có nghĩa anh hoàn toàn đoạn tuyệt với hônnhân trong quá khứ, tình nguyện đem nửa đời còn lại hóa giải mối cừu hận vàcuộc đấu giữa hai gia tộc.

Một người dù tuyệt vọng đến mấy cũng không thể từ bỏ bản thân để đi cứu ngườikhác, nếu không rất có thể được không bằng mất. Chương Kiến Phi biết đạo lý đó,nhưng không muốn suy nghĩ nhiều.

Con người anh thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vào những lúc quan trọng lại thườnghành sự theo tình cảm, anh đã từng can đảm, nhưng trong cốt cách lại là ngườiôn hòa nhẫn nhịn, có lúc anh cũng cứng lòng, cũng cương quyết, nhưng hành độngtheo tình cảm luôn ảnh hưởng đến phán đoán của anh, từ đó khiến anh không thểnhìn nhận chính xác tình hình, vừa nóng mắt là không còn cân nhắc gì nữa, cuốicùng luôn chịu thua chính mình.

Ngày trước Mao Lệ từng nói với anh: “Kiến Phi, con người anh cái gì cũng tốt,anh quả thực là người tốt, nhưng anh quá tự cho là mình đúng, luôn nghĩ chỉ cầnmình hết lòng hy sinh là có thể khiến mọi người đều yên ổn, tình yêu không nhưvậy, hôn nhân càng không, anh có biết sự chịu đựng và hy sinh vô điều kiện củaanh khiến người khác bị áp lực thế nào? Anh luôn

khiến những ngườixung quanh cảm thấy họ mắc nợ anh nhưng lại không thể đền đáp tình cảm tươngxứng cho anh, một cái ao nước vốn trong, anh lại khuấy đảo thành đục, sự việcvốn rất rõ ràng đến cuối cùng hai người đều trở nên hồ đồ, anh xem, có phải tựchuốc vạ vào thân?”

Chương Kiến Phi rõ ràng lại đi vào vết xe đổ, anh không hề suy nghĩ sự hy sinhlần này của anh cho dù có thể hóa giải hận thù, nhưng liệu có mang lại hạnhphúc cho Tiểu Mai hay không. Anh chỉ nghĩ, cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại làdo Mao Lệ không yêu anh, vậy lần này Tiểu Mai yêu anh, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn,còn anh có yêu Tiểu Mai hay không can hệ gì, chỉ cần Tiểu Mai hạnh phúc, bảnthân anh hạnh phúc hay không hoàn toàn không quan trọng... Một lần nữa anh đivào ngõ cụt!

Trước lễ cưới, Triệu Thành Tuấn hẹn gặp anh ở núi Bukit Bendera. Tiểu Mai cuốicùng vẫn là em gái anh, cô có làm anh đau lòng bao nhiêu cũng không thể dứttình máu mủ, có một số điều anh nhất định phải nói với Kiến Phi. Lúc đó là buổitối, trời mưa nhỏ, núi Bukit đầy sương mù, Triệu Thành Tuấn không che ô, haitay chắp sau lưng nhìn biển đèn lờ mờ dưới chân, nói: “Kiến Phi, sự đã đến nướcnày, tôi thực sự bất lực. Tôi không ngờ hai người cùng hợp lực đối phó với tôi,Tiểu Mai không lý trí đã đành, anh lại cũng hùa theo nó... Được thôi, đã vậytôi đành tác thành cho hai người, nhưng anh hãy nhớ, anh đã lấy em tôi anh nhấtđịnh một lòng một dạ đối tốt với nó, nếu để nó phải chịu một chút tủi thân, tôisẽ không tha cho anh. Vì tình anh em, tôi đã bỏ qua hận thù, cũng ngầm cho phépanh lấy em tôi, tôi đã làm hết những gì có thể, không còn bất cứ đường lùi nàonữa. Cho nên anh hãy nghe cho rõ, nếu sau này Tiểu Mai không hạnh phúc, hoặc bịngười của Chương gia làm tổn thương, tôi sẽ băm từng người họ Chương thành trămmảnh, kể cả anh! Tính tôi anh đã biết, khi đã hận là bất chấp thủ đoạn, việc gìtôi cũng có thể làm, lời tôi đã cạn, anh hãy đi đi.”

“A Tuấn, xin lỗi...” Chương Kiến Phi thực ra trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì,lấy Triệu Mai chỉ là để ngăn cản bi kịch hận thù, nhưng hôn nhân không tình yêucó lẽ là bi kịch lớn nhất, không phải anh chưa trải qua bi kịch đó, bình tĩnhnghĩ kỹ, lòng anh lại đầy phiền muộn, có thể một lần nữa anh lại đi vào vết xeđổ.

Gió trên núi rất lớn, bóng Triệu Thành Tuấn trong làn mưa xiên ngang trông càngyếu ớt cô đơn, ánh đèn thành phố dưới chân mập mờ trong màn mưa giăng, dường nhưđất trời chỉ còn mình anh. Anh quả thật đã lạnh lòng, thở dài: “Anh có lỗi vớitôi hay không không hề gì, chỉ cần đừng có lỗi với em gái tôi.”

Đó là điều cốt lõi anh giao cho Chương Kiến Phi.

“Kiến Phi, tôi mong anh hiểu những lời tôi nói. Mặc dù bản thân tôi hoài nghirất cả, không tin bất cứ ai, nhưng tôi tin tình thân và tình bạn có thể xóa bỏhận thù, tôi không có bao nhiêu lòng tin, nhưng tôi quả thực không muốn mấtanh. Tôi có thể tàn nhẫn với bất cứ ai, giết người phóng hỏa tôi đều có thểlàm, duy nhất với anh và Tiểu Mai tôi không thể rắn lòng, có người cho tôi làđộng vật máu lạnh, tôi không phủ định, nếu trong huyết quản của tôi còn có mộtchút hơi ấm, nhất định là dành cho anh và Tiểu Mai, hai người là báu vật quýgiá nhất với tôi. Kiến Phi, tôi thực sự chẳng có gì cho anh, chỉ có một chúthơi ấm trong dòng máu lạnh...”

“A Tuấn...”

“Tôi không thông minh bằng anh, nhưng tôi đáng thương hơn anh, Kiến Phi.” Giọnganh nghẹn lại, bất luận anh từng mạnh mẽ thế nào, lúc này yếu đuối đến tộinghiệp.

Chương Kiến Phi bước lên mấy bước, nhìn anh: “A Tuấn, em sao thế?”

“Không sao, chỉ buồn thôi.” Triệu Thành Tuấn xốc lại áo khoác che giấu tâm tư,hai tay khoanh trước ngực, ngửa mặt nhìn bầu trời lờ mờ trong mưa: “Lâu lắm rồitôi không nhìn sao, không biết có phải do tuổi tác, nhìn gì cũng lờ mờ như quabức màn, sau khi anh và Tiểu Mai kết hôn, tôi cũng nên có cuộc sống của mình,có điều càng tới gần mục tiêu tôi càng e ngại, dường như đó là điểm cuối cuộcđời, đến chỗ đó là kết thúc cuộc sống, rốt cuộc tôi có nên đi?”

“Thực ra em định nói gì? A Tuấn, em có tâm sự chăng?” Chương Kiến Phi cảm thấyTriệu Thành Tuấn rất bất thường.

Triệu Thành Tuấn ngoảnh đi, khuôn mặt ướt đẫm, tóc đọng nước mưa, thần sắc đờđẫn: “Anh có biết tôi định đi đâu không?”

“Em định đi đâu?”

“Không nói.”

Ngày hôm sau Chương Kiến Phi gọi điện không liên lạc được với Triệu Thành Tuấn,thư ký A Mạc cho biết anh ra nước ngoài nghỉ phép, còn đi đâu, A Mạc cũng khôngbiết.

Có nghĩa là, Triệu Thành Tuấn sẽ không tham dự hôn lễ của Chương Kiến Phi vàTriệu Mai, anh cố tình tránh.

Tâm trạng của Chương Kiến Phi khỏi nói cũng biết, hôn lễ như vậy anh vui saođược, anh biết lần này anh thực sự làm tổn thương Triệu Thành Tuấn, nếu bảnthân anh bị phản bội như vậy, có lẽ anh còn đau lòng hơn. Lòng day dứt khôngyên, tân hôn với anh trở thành sự chịu đựng ghê gớm. Sau hôn lễ không lâu, hộiđồng quản trị Bác Vũ tuyên bố ngừng mua cổ phiếu của Hồng Hải, tuyên bố với bênngoài, Bác Vũ sắp có điều chỉnh vốn nội bộ cho nên tạm thời dừng mọi mua bánvới bên ngoài, đây rõ ràng là chủ ý của Triệu Thành Tuấn, nói cách khác, anh đãbỏ qua cho Hồng Hải. Điều này khiến Hồng Hải thở phào, ngay giới truyền thôngcũng biết, điều chỉnh vốn chẳng qua là cái cớ, tổng giám đốc Hồng Hải kết hônvới em gái tổng giám đốc Bác Vũ là mấu chốt giải quyết bất hòa, Triệu ThànhTuấn cho dù lạnh mặt vô tình đến đâu cũng không thể không nhường nhịn em rể.

Nhưng Triệu Thành Tuấn trước sau vẫn không công khai lộ diện, mọi thông tinchính thức liên quan đến vận hành công ty đều do phó tổng và các quản lý caocâp của công ty tuyên bố, trong một số trường hợp quan trọng cũng không thấybóng anh. Thòi gian này hình như anh không có ở thành phố Penang, không ai biếtanh đi đâu. Duy nhất liên hệ được với anh chỉ có Chương Kiến Phi, nhưng chỉ quahai lần điện thoại, người cụ thể ở đâu, làm gì, Chương Kiến Phi cũng không rõ.Hỏi anh anh chỉ nói đi nghi, qua loa vài câu rồi cúp máy.

Về sự phản bội của em gái, trước sau anh vẫn không thể tha thứ.

Anh là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng lại thất bại trong tay cô em, suy cho cùngvẫn là do tình máu mủ. Tiểu Mai vì một người đàn ông có thể từ bỏ cả anh trai,anh không thể dứt tình ruột thịt, nhưng cô em ruột thịt lại từ bỏ anh trước,điều này với anh không đơn thuần là phản bội, mà là một đòn tổn thương nặng nề.

Ba tháng sau Bác Vũ họp hội đồng quản trị, đột nhiên tuyên bố thành lập chinhánh ở Trung Quốc, từ đó triển khai hoạt động kinh doanh đến hải cảng của nướcnày, đây là kế hoạch lớn nhất hai năm gần đây của Triệu Thành Tuấn, cho nên việcđiều chỉnh vốn của Bác Vũ không chỉ là cái cớ như người ngoài vẫn nghĩ, mụcđích sắp xếp lại vốn là để tiến vào thị trường này. Chỉ có điều Triệu ThànhTuấn lựa chọn đặt văn phòng chi nhánh ở Nam Ninh khiến cả phòng ào lên. Anh chỉvào vòng tròn ở góc phía nam bản đồ Trung Quôc mà anh vừa dùng bút đỏ khoanhlại, nói:

“Bến cảng phía Thâm Quyến mặc dù rất phát triển, nhưng cạnh tranh quá gay gắt,thị trường cũng gần bão hòa, nhưng Nam Ninh Quảng Tây lại khác, là nơi diễn rahội nghị ASEAN, thường xuyên giao lưu kinh tế với Đông Nam Á nên có tiền đổphát triển rất tốt, hơn nữa chính quyền địa phương đang tập trung phát triểnkinh tế vùng Vịnh Bắc Bộ, đây là cơ hội rất lớn với chúng ta. Chúng ta sẽ thamgia công trình S&T xây dụng cảng Phòng Thành, một thương cảng trọng yếutrong khu vực, tiểm lực rất lớn. “

“Theo tôi biết, công trình xây đựng bến càng S&T vốn dự tính cũng lên tớimấy tỷ, chúng ta không có lượng vốn lưu động lớn như vậy. Các vị đại cổ đôngquả nhiên cẩn trọng, lập tức phản bác.

Triệu Thành Tuấn không trả lời, anh rõ ràng đã có chuẩn bị trước, cười trả lời:

“Cho nên chúng ta mới liên kết với Duy La Phan cùng đấu thầu, do hai nhà chúngta cùng liên kết xây dựng công trình này, như vậy có thể giảm được rất nhiềurủi ro.”

Ngay lập tức có người lên tiếng:

“Cho dù Duy La Phan đồng ý liên kết với chúng ta, ngân hàng cũng không thể chochúng ta vay nhiều vốn như vậy, mấy tỷ cơ mà, rủi ro quá lớn.”

“Rủi ro lớn thì lợi nhuận lớn, huống hồ... vay vốn của chúng ta đã được Duy LaPhan đứng ra bảo lãnh. Chính là cường cường liên thủ, cùng có lợi, sao lạikhông thể?”

Hội nghị tranh luận rất sôi nổi, cuối cùng vẫn nhất trí chọn Nam Ninh, các ủyviên hội đồng rất hiểu tính cách Triệu Thành Tuấn, nhìn chung ít khi tuyên bố,một khi tuyên bố chứng tỏ anh đã quyết định, hơn nữa không dễ thay đổi. Dù lắmrủi ro, dù tương lai khó lường, Triệu Thành Tuấn cũng kiên quyết nghênh chiến,vô số lần phải đưa ra những quyết định sinh tử thôn tính đối thủ anh cảm thấytrên đời khó có gì làm anh gục ngã, cũng chẳng có gì khiến anh sợ hãi. Anh làngười đã chết vài lần, còn có gì đáng sợ!

Nhưng, đời anh có thực sự viên mãn như vậy?

Sau khi tan họp, Triệu Thành Tuấn ngồi hút thuốc một mình trong phòng, mắt nhìnvào vòng tròn đỏ trên bản đồ trước mặt, ngơ ngẩn. Chỉ có anh biết, anh thực sựmuốn gì, có lẽ cái anh cần chỉ là một lý do. Vòng tròn đỏ kia trong mắt anhhình như là khởi điểm của một hải trình, hoặc là điểm cuối cuộc đời anh, anhhướng về thành phố đó như hướng về một giấc mơ đẹp, anh không kìm được nỗi nhớ,mọi nỗ lực ý chí của anh đều không xóa được nụ cười xa xăm trong giấc mơ đó,nhớ quá lâu, quá lâu, anh sợ mình không chờ được nữa...

Nếunăm xưa anh đủ can đảm

Mao Lệ rất ngạc nhiên, vì cô vừa bất ngờ nhận đượcđiện thoại của Dung Nhược Thành. Ông hỏi thăm tình hình cuộc gặp Trương Phan,cô ấp úng, nói là vẫn đang cố gắng. Thực ra cô nói dối, việc đó hoàn toàn đã bịcô quăng sang một bên, sau khi chạy khỏi văn phòng của anh ta, cô chẳng buồnliên lạc lại, biết là không hoàn thành nhiệm vụ, cô dứt khoát gác sang một bên,cùng lắm thì xin thôi việc, chứ biết làm sao.

Giọng Dung Nhược Thành thân thiết nhỏ nhẹ, lại dặn dò nhớ mặc đủ ấm, Thượng Hảirất lạnh.

Ồ, đây là giọng sếp Dung vốn nổi tiếng nghiêm khắc ngày xưa ư? Lẽ nào đúng nhưBạch Hiền Đức nói: “Tình yêu! Chỉ có tình yêu mới có thể thay đổi một conngười!”

Mao Lệ sợ nhất lại nói tới chuyện này, cô vâng dạ vài câu không biết nói gì.Sau khi Dung Nhược Thành cúp máy, cô tiếp tục lang thang trên phố, lòng nônnao. Từ sau buổi tối đó, người cô luôn trong trạng thái chới với lâng lâng,không thể nào tập trung vào bất cứ công việc gì, vừa thấp thỏm, hoang mang, lạivừa như hồi hộp đợi chờ.

Cô đợi chờ điều gì?

Mấy ngày nay Triệu Thành Tuấn không gọi điện, cũng không nhắn tin, giống nhưbuổi tối đó không hề xảy ra chuyện gì, Mao Lệ đương nhiên có một chút bănkhoăn, anh ta đang quan sát cô, chờ cô chủ động liên lạc, hay là hoàn toànkhông bận tâm đến chuyện xảy ra tối hôm đó? Đương nhiên, chuyện buổi tối hôm đóquả thực chẳng là gì hết, chỉ là nhất thời đầu óc bốc hỏa cùng anh ta hôn mộtcái, cô cũng không bảo thủ đến mức đó. Tuy vậy dường như cô không hiểu đượcngười đàn ông này, anh ta tiếp cận cô rốt cuộc với ý đồ gì? Thậm chí cô hoàntoàn không biết chút nào về anh ta, luôn cảm thấy trong thần thái thờ ơ bàng bạc,đôi mắt như vực sâu không đáy, khi nhìn cô, ánh mắt như từ một khe tối xa xămlọt ra, cái “khe” đó nối quá khứ với hiện tại, cả con người anh ta toát ra mộtvẻ bí hiểm khó nói, anh ta không phải ở trong cuộc sống của cô, anh ta xuấthiện là muốn đưa cô quay về quá khứ.

Nhưng Mao Lệ rất sợ, cô không muốn quay trở về quá khứ với những mảnh vụn củađổ vỡ và chia ly mà cô chỉ muốn suốt đời không chạm đến nó, vậy cô chờ đợi điềugì? Cô biết mình nên tránh xa người đàn ông bí hiểm đó, nhưng biết là một chuyện,làm được hay không lại là chuyện khác, bởi vì anh ta quá cuốn hút, cảm giác khiở bên anh ta quá đặc biệt, cảm giác đó giống như hai hành tinh va vào nhau, bắnra những chùm lửa sáng lóa, ánh sáng đó chưa từng xuất hiện trong cuộc đời quákhứ của cô.

Sự xuất hiện của Triệu Thành Tuấn rõ ràng là một vì sao sáng chói, tỏa hàoquang rực rỡ, anh ta không hề che đậy ý đồ đối với Mao Lệ, nhưng không đeo bámdai dẳng như những người đàn ông khác, rất biết kiềm chế, hình như không vộivàng muốn đạt được thứ gì, ung dung nhẫn nại xoay quanh Mao Lệ, cho cô sự tôntrọng đầy đủ, nhưng không quỵ lụy hạ mình, anh ta không quá nôn nóng liên lạcvới cô, luôn duy trì lòng kiêu hãnh của mình, nhưng cũng không làm cao, rấtđường hoàng nghiêm chỉnh nhưng thỉnh thoảng cũng nói đùa vài câu không hề khiếmnhã, khôn ngoan lặng lẽ mai phục, gây ấn tượng rất sâu với cô. Mao Lệ lần nàycoi như kỳ phùng địch thủ! Mà chính cảm giác kỳ phùng địch thủ đó khiến côkhông thể nào bỏ qua người đàn ông đó, cô cảm thấy cô và Triệu Thành Tuấn làhai vật thể tương đồng trong vũ trụ, không biết trải qua bao nhiêu năm ánh sángmới tương ngộ ở hành tinh trái đất. Đáng buồn là, bây giờ mặc dù cô đã tìm đượcvật thể tương đồng nhưng không phải ở trên trái đất, bởi vì ánh mắt của NghiêmBình Bình bên cạnh nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Dạo phố với Nghiêm Bình Bình còn tẻ nhạt hơn đi một mình, không biết tại sao côta sợ cô đến thế, khúm núm rụt rè theo sau, không dám nói to.

Đang đi di động vang lên bài hát vui vẻ, Mao Lệ cầm di động ngước nhìn bầu trờimây xám dày đặc: “A lô! Ai đấy?”

“Tôi, đương nhiên là tôi.” Một giọng đàn ông đã quen vang lên trong máy, côthầm lẩm bẩm, không biết đây có phải là trái đất? Cô cảm thấy toàn thân nổi dagà, miệng lắp băp: “Trương... Trương Phan?”

“Gọi tôi là giáo sư!”

Mười mấy phút sau, Trương Phan dẫn cô vào phòng làm việc, mời cô ngồi lên bộsalon mềm mại vô cùng dễ chịu, còn pha cho cô cốc cà phê đặc, sau đó ngồi đốidiện cô, vắt chân chữ ngũ, chậm rãi phán: “Bản thảo đó rất tiếc, tôi đã ký hợpđổng với người khác rồi.”

“Ký rồi?”

“Phải, ký rồi.”

“Thật đáng tiếc...” Mao Lệ chán ngán dựa vào salon thở dài. Trương Phan giũ giũvạt áo choàng nói: “Tôi nói như vậy nhất định cô bị tổn thương, rất tiếc, đâykhông phải là ý của tôi, quả thực là do cô đã từng làm tôi bị tổn thương sâusắc, mà tác phẩm của tôi lại ưu tú như vậy, cho nên tôi đành phải mang trái timtan nát đi nhờ cậy người khác. Nhưng nhìn điệu bộ bây giờ của cô, là một ngườiđàn ông trách nhiệm và có tình thương, tôi vô cùng đau lòng, mặc dù cô khôngmuốn gặp tôi, thậm chí coi thường tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy cô là một cô gáiưu tú, trong hệ giá trị của tôi, cô là cô gái tuyệt vời đến mức gần như hoànmỹ.”

“Ồ? Thật sao?” Bất cứ ai cũng thích khen, dẫu là lời khen của một người có vẻtâm thần, Mao Lệ cũng thấy vui.

“Đúng thế tôi cho là cô rất được, luôn nói thực lòng, không màu mè diệu vợi,nhất là dáng điệu e dè của cô, có một vẻ bẽn lẽn thuần phác cổ điển, vô cùngquyến rũ! Hay hơn nhiều những cô gái đang hư hỏng bởi nền giáo dục hiện đại,cho nên tôi rất thích cô.”

Mao Lệ cười thầm, mình cũng có lúc e dè bẽn lẽn ư? Xem ra vị giáo sư này cũngcó lúc mắt nhìn không chuẩn.

Cô tươi cười, nói: “Giáo sư, tôi quả thật không uổng công đến đây, mặc dù khônglấy lại được bản thảo đó của giáo sư nhưng nhận được lời khen của giáo sư, thậtlà ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

“Những việc ngoài sức tưởng tượng của con người còn rất nhiều.” Trương Phancười, khuôn mặt điển trai của anh ta trông càng đẹp, anh ta lôi từ gầm bàn ramột túi giấy lớn, vỗ vỗ lên đó như vỗ đứa con của mình: “Cho cô.”

Mao Lệ trố mắt: “Đây là...”

“Bản thảo lần trước quả thực đã ký hợp đồng với nhà xuất bản khác, nhưng bảnnày thì chưa, nếu các vị ưng, xin trao cho các vị. Đây là sáng tác của tôi hồiđi du học, thuộc đề tài thám hiểm, là bộ sách tổng cộng tám cuốn... Hơi dài mộtchút, có điều tôi vẫn hy vọng các vị xuất bản, hơn nữa phải giao cho người đượctôi tín nhiệm...”

Mao Lệ ngạc nhiên đến mức khó tin, Trương Phan lại giũ giũ chiếc áo choàng caocấp của anh ta, lại đẩy gọng kính đắt tiền trên mũi, nói vẻ nghiêm túc: “Biểuhiện của cô nói với tôi, cô không tin đây là tác phẩm do con người viết ra, rấtđáng tiếc đây chính là tự tay tôi viết! Một thiên tài trác tuyệt như tôi khôngđể bụng mấy chuyện người ta nghi ngờ mình, tôi có thể hiểu, nhìn theo góc độkhác đó là khen ngợi.”

“Khen ngợi! Khen ngợi! Chính là khen ngợi!” Lần này Mao Lệ bật cười thànhtiếng.

Từ phòng làm việc của Trương Phan đi ra, trời đã muộn, lại có mưa, mùa đôngThượng Hải luôn có mưa dai dẳng, gió mang theo mưa lạnh hắt vào mặt lại giốngnhư vỗ về. Đường phố bắt đầu lên đèn, thành phố này vẫn náo nhiệt như xưa, dòngxe cuồn cuộn như nước. Đèn màu lần lượt bật sáng, trong không trung ánh sángmuốn màu bắt đầu rực lên lấp lánh, trong màn mưa càng huyền ảo. Mao Lệ đi trênđường, lòng lâng lâng chỉ muốn hát vang, đầu óc minh mẫn, tinh thẩn sảng khoái,không khí hít thở cũng dễ chịu, cô đang định vẫy tắc xi về nhà thì điện thoạiđổ chuông, nhìn cái tên nhảy múa trên màn hình, tìm cô bất chợt đập nhanh.

“Cô ở đâu?” Giọng anh trong điện thoại như đang cười.

“Tôi ở Thượng Hải.”

“Còn chưa chuẩn bị về Nam Ninh sao?”

“Có lẽ hai ngày nữa sẽ về, còn anh?” Mao Lệ bất chợt thấy lâng lâng, lòng xốnxang ngọt ngào, cô đứng trên đường trong mưa bụi lành lạnh đưa mắt nhìn quanh,đột nhiên thấy tờ áp phích quảng cáo bộ phim nào đó trên tường trạm xe buýt bênkia đường, nhìn kỹ chính là bộ phim cô rất muốn xem, vậy là buột miệng: “À, nếutôi nay anh rỗi, có thể đưa tôi đi xem phim không?”

“Xem phim? Có thể, tôi không bận!” Triệu Thành Tuấn trả lời ngay không suynghĩ, nhân tiện tiến thêm một bước: “Hay là tối nay chúng ta cùng đi ăn, ănxong đi xem phim?”

Mao Lệ cười khanh khách: “Điều đó không nằm trong kế hoạch, tôi chỉ mời anh đixem phim, anh đã mời tôi đi ăn, anh không sợ lỗ vỗn sao?”

Triệu Thành Tuấn cười: “Cái đó gọi là đầu tư.”

“Nhưng tôi không đảm bảo có thể báo đáp, cẩn thận không lỗ vốn.”

Triệu Thành Tuấn cũng cười: “Đầu tư cũng có đầu tư ngắn hạn và đầu tư dài hạn,tôi đã xác định cô không phải là đầu tư ngắn hạn, suốt cả đời, có đủ để tôiđược báo đáp không?”

Ám chỉ này quá rõ, Mao Lệ đưa tay nghịch tóc, lòng bắt đầu rối loạn, chống chế:“Vậy còn phải xem là báo đáp gì. Hơn nữa... Triệu tiên sinh, chúng ta mới quennhau chưa bao lâu!”

Đầu bên kia im bặt, lát sau, Triệu Thành Tuấn thở dài: “Mao Lệ, rốt cuộc cô vẫnkhông tin tôi.” Nói xong truyền đến tiếng “tu tu”, anh đã cúp máy.

Mao Lệ ngây người hồi lâu, không hiểu mình nói sai điều gì?

Triệu Thành Tuấn không giận, anh chỉ hơi buồn. Nhưng bất luận thế nào, bây giờcó thể coi là sự khởi đầu rất tốt, mặc dù đã nhiều năm anh không xem phim,nhưng Mao Lệ đã mời, một cơ hội hiếm hoi như vậy, anh không thể bỏ lỡ.

Lát sau, anh gửi tin nhắn cho cô: “Bây giờ cô ở đâu tôi đến đón?”

Mao Lệ ngẫm nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu tại sao cô bất chợt rủ Triệu ThànhTuấn đi xem phim, ở Thượng Hải không phải cô không có đàn ông ngưỡng mộ, tạisao lại chọn anh ta? Có phải vì nụ hôn tôi hôm đó?

Mao Lệ thấy giận chính mình, mới chỉ vì một nụ hôn mà đã không giữ được thăng bằng,quả thực không giống phong cách Mao Lệ chút nào, nhưng từ ngày ly hôn, cô cóhôn người đàn ông nào khác không? Mặc dù bề ngoài cô có vẻ thoải mái vô tư,nhưng đã bao giờ cô thoát khỏi vỏ bọc, tiến thêm một bước?

Không phải cô không có lựa chọn, chỉ có điều trái tìm đã lặng như mặt hồ nướcđọng.

Triệu Thành Tuấn liệu có là ngoại lệ, Mao Lệ cũng không muốn nghĩ, một sốchuyện nghĩ quá nhiều càng thêm đau đầu, quá tỉnh táo có khi dễ bị thương, tùycơ định liệu là phương thức xử thế Mao Lệ học được mấy năm nay. Đã quyết địnhđoạn tuyệt với quá khứ, nếu có một khởi đầu mới cũng chưa hẳn không hay. Chỉ làcô vẫn có cảm giác mông lung kỳ lạ, cô cảm thấy Triệu Thành Tuấn như từ một quákhứ nào đó của cô đi ra, có phải họ đã từng gặp nhau? Nhưng mãi cô vẫn khôngthể nhớ ra đã gặp ở đâu, lẽ nào đó chính là sự kỳ ngộ “như đã từng quen’” đầyrẫy trong các tiểu thuyết tình cảm?

Triệu Thành Tuấn đột nhiên cúp máy khiến Mao Lệ hơi phật ý, anh chàng này quákiêu ngạo, buồn vui bất thường, cô thề không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưnglát sau Triệu Thành Tuấn nhắn tin bảo đến đón cô, lòng cô lại bừng sáng như cóánh nắng, vậy là lại tự nhủ, không phải anh ta kiêu ngạo, mà do cô quá coitrọng anh ta, ngoài mối tình đầu là gã đê tiện Ngô Kiến Ba, cô đã bao giờ quantâm đến ai như vậy?

Sau khi gặp nhau, Triệu Thành Tuấn đưa Mao Lệ đến một nhà hàng châu Âu trênđường Hoành Sơn, đây là một ngôi nhà kiến trúc theo kiểu châu Âu được cải tạolại, âm nhạc dìu dặt ánh đèn màu cam ấm áp, bộ đồ ăn, những bức ảnh trên tườngvà chùm đèn trần, tất cả đểu xưa cũ, cảnh trí cổ kính nhuốm màu thời gian.Triệu Thành Tuấn ngồi ở phía khuất ánh đèn lặng lẽ cắt bít tết, dáng e dè, MaoLệ cũng cúi đầu húp từng thìa canh cá tầm, không nói gì, thỉnh thoảng liếc nhìnanh, cảm thấy anh chàng thật kỳ quặc, chẳng lẽ một câu nói đùa cũng để bụng,chẳng lẽ hẹp hòi đến thế?

“Cô không vui sao?” Triệu Thành Tuấn hỏi Mao Lệ.

“Còn anh có tâm sự gì chăng?”

Triệu Thành Tuấn nhìn cô giây lát, cười xởi lởi: “Tiểu thư, chính cô luôn cúiđầu không nhìn tôi, tôi lại không biết có chỗ nào đắc tội với cô, đang thầmnghĩ có phải tại cô không vui.”

Mao Lệ đăm chiêu: “Không phải tôi không vui, mà do tôi đang mải nghĩ đến bộphim tối nay.”

“Phim gì?”

“Khôngchân thành, xin đừng đến của đạo diễnPhùng Tiểu Cương.”

Triệu Thành Tuấn đương nhiên không biết Phùng Tiểu Cương là ai, anh chỉ suynghĩ về tên phim Khôngchân thành, xin đừng đến.

Quan hệ giữa hai người khác giới quả thật diệu kỳ, cho dù Mao Lệ bề ngoài có vẻbạo dạn, cũng muốn giữ hình ảnh thục nữ trước mặt đàn ông, xem xong phim, khiTriệu Thành Tuấn đưa cô đến tầng trệt khu chung cư, rõ ràng rất lưu luyến,nhưng cô vẫn dằn lòng kiên quyết xuống xe, diễn trọn vai thục nữ. Triệu ThànhTuấn lại là bậc quân tử, nền giáo dục thượng lưu dạy anh, nếu phụ nữ không cóám hiệu, người quân tử không nên miễn cưỡng, nên dịu dàng hôn tạm biệt và chúcngủ ngon. Nhưng nền giáo dục ưu tú đó gặp trục trặc khi tiếp xúc với Mao Lệ.Lúc lái xe ngoặt vào đường Phân Dương chỗ đầu ngã tư, anh phải dừng lại, cảmthấy không thể ra về, anh mở ô cửa trên đỉnh xe, ngửa mặt nhìn lên, bầu trờiđêm sau mưa lung linh màu tím thẫm, sao lác đác, nhấp nháy, gió đêm lạnh buốtcứa vào mặt cũng không thấy đau. Một đêm đẹp như thế, anh thực sự không muốnmột mình, cho dù ngồi bên nhau nói vài câu không đầu không cuối, cũng mãnnguyện.

Còn Mao Lệ trở về nhà tắm xong cũng không thể ngủ, đầu tiên gọi điện tán gẫuvới Bạch Hiền Đức, nhưng mới được mấy câu bà chị đã buồn ngủ díu mắt, ngáp dàituyên bố phải đi ngủ. Mao Lệ bất lực, đành cúp máy nằm đọc sách, nhưng đọckhông vào, vậy là trở dậy đi đi lại lại trong phòng, lòng xốn xang. Đang quẩnquanh như thế, chợt ngoài cửa sổ có tiếng còi xe hơi, cô thầm nghĩ, nửa đêm rồiai còn bấm còi không sợ người ta la mắng.

Mao Lệ kéo rèm cửa nhìn ra, trố mắt, xe của Triệu Thành Tuấn đã quay lại từ lúcnào, dừng cạnh cột đèn đường trước cửa vườn hoa, anh đã xuống xe, đứng tựathành xe, áo khoác ngoài đã cởi, hai tay khoanh trước ngực, ngửa mặt nhìn côcười. Mặc dù ban đêm nhưng dưới ánh đèn đường khuôn mặt anh hiện ra sáng rỡ nhưảo mộng. Mao Lệ nhìn rõ anh nháy mắt với cô, gian tà như dụ dỗ con gái nhàlành.

Bất ngờ anh rút điện thoại chỉ vào đó. Mao Lệ phản ứng rất nhanh, vội quay vàolấy điện thoại dưới gối, có một tin nhắn gửi đến lúc cô đang tắm, cô chưa đọc,chỉ có một câu: “Đêm nay muốn cùng em bỏ trốn.”

Khi Triệu Thành Tuấn lái xe quay lại, thực ra cũng đã nghĩ đến khả năng bị từchối, nhưng anh vẫn muốn thử, bởi vì ít nhiều anh cũng có niềm tin. Sau khi lênxe, Mao Lệ hỏi anh tại sao lại biết cô sẽ đi với anh, anh cười: “Bởi vì tôiđoán cô không thể diễn tốt vai thục nữ.”

Mao Lệ phật ý: “Thực tế đúng là tôi muốn làm thục nữ gái ngoan.”

“Đi với tôi, em không làm nổi gái ngoan đâu.” Triệu Thành Tuấn giơ tay kéo côvào lòng. Hôn thật sâu. Nụ hôn mãnh liệt và gấp gáp, anh dán chặt vào cô, dườngnhư muốn ép cô tan vào cơ thể mình, cái bờ đê lý trí cuốỉ cùng không chịu nổicơn sóng cuồng ham muốn. Làn môi cô có mùi hương thanh khiết khác thường, cơthể tỏa mùi thơm phảng phất như say, bị anh ghì chặt như vậy, cô không còn chỗlùi, họ đều không còn chỗ lùi, chỉ quấn chặt nhau một cách tuyệt vọng, khôngmuốn rời, không thể rời. Anh cảm thấy đây là giây phút thần tiên, cô cảm thấyanh là thân xác tái sinh của cô, cô muốn tái sinh, cô không cần quá khứ, côvĩnh viễn không cần trở về quá khứ.

Rất lâu rất lâu, hai ngươi mới rời nhau, anh mỉm cười hỏi cô: “Sau đây em muốnlàm gì?”

“Còn anh, muốn làm gì?”

“Em muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó.”

“…”

Mặt Mao Lệ hơi nóng, đối với một người đàn ông và một người đàn bà, lời đối đápthẳng thắn như thế quả thực quá nóng, cho dù cả hai đều muốn làm chuyện đó,nhưng vẫn còn một chút e ngại bởi họ chưa thật quen nhau, nói chính xác là nửaquen nửa lạ, muốn vượt qua bước đó còn khó khăn hơn nếu hai người hoàn toàn xalạ. Mao Lệ xưa nay không tự cho mình trong sáng bao nhiêu, lần này vẫn khôngnén bật cười: “Nói đi, như thế mới là người lịch thiệp.”

Triệu Thành Tuấn nghiêm túc gật đầu: “Đúng, khúc dạo đầu, không nên quá vội.”

Mao Lệ bĩu môi: “Vị tiên sinh này gian quá, tư tưởng nên trong sáng một chút,đừng có chỉ nghĩ đến chuyện xấu xa. Tôi thấy hình như tiên sinh làm nhiềuchuyện xấu quen rồi.”

Triệu Thành Tuấn liếc cô: “Sao cô biết tôi làm chuyện xấu? Có chứng cứ không?”

“Anh khéo giả bộ!”

“Vậy chúng ta không giả bộ nữa, mệt lắm.” Anh giơ tay quàng vai cô, đôi mắt sâulóng lánh như biển dưới ánh sao, dịu dàng nhấn chìm cô: “Như thế này thậttuyệt, Mao Lệ, được ở bên em, dù không làm gì tôi cũng mãn nguyện. Tôi biếtchúng ta quen nhau chưa lâu, em vẫn chưa hiểu tôi, nhưng xin em hãy tin vàothành ý của tôi, tôi không dám tham vọng mang lại cho em hạnh phúc như em mongmuốn, nhưng ít nhất tôi sẽ khiến em hiểu rằng tôi... tôi...” Lời tiếp theo anhkhông biết nói thế nào, trông anh vô cùng căng thẳng, chưa bao giờ anh căngthẳng như thế.

Mao Lệ ngắt lời anh: “Anh đừng nói gì nữa, em hiểu cả rồi! Thật mà, đừng nói gìhết, có những điều nói quá rõ lại không hay, em thích đơn giản, không thíchphức tạp, hơn nữa Brant, em cảm thấy...”

“Gọi tôi là A Tuấn.”

“A Tuấn, em thấy chúng ta đều cần thêm thời gian, không phải sao?” Nói đến đócô hơi vếch chiếc cằm nhọn xinh xắn nhìn anh, gió thổi rối tung tóc cô, khuônmặt như vầng trăng trong ngần dưới ánh đèn đêm đẹp đến hư ảo, có gì lay động tựđáy lòng, dâng lên, dâng mãi, sống mũi cay cay, đáy mắt ăm ắp sóng sánh như sắptràn nước.

Triệu Thành Tuấn nghiêm trang trả lời: “Mao Lệ, tôi có thời gian cả cuộc đời,tất cả cho em, có đủ không?”

“Nhưng em không dám hứa gì với anh, bản thân em còn chưa chắc chắn, bởi vì emthường phạm sai lầm, làm tổn thương bản thân, cũng làm tổn thương người khác,em không dễ tin vào tình yêu như trước, em rất sợ, em sẽ làm tổn thương anh.”

“Tôi dùng thời gian cả cuộc đòi còn chưa đủ khiến em tin vào tình yêu ư?” GiọngTriệu Thành Tuấn trở nên khàn tắc, rõ ràng lời rất dịu dàng nhung nói ra khônghiểu sao hơi lạnh lùng: “Mao Lệ, rất nhiều chuyện bây giờ tôi không thể nói hếtvới em, tôi cũng không biết làm gì mới có thể khiến em tin thành ý của tôi. Tôichỉ có một trái tim, dựa vào trái tim đó hôm nay tôi mới có can đảm đứng trướcmặt em... Em cũng đừng hỏi tại sao, trên đời có rất nhiều điều không cần hỏitại sao, giống như mặt trời mọc từ hướng đông, như cá có thể thở trong nước, emcó thể biết tại sao không? Em chỉ cần biết chúng vẫn luôn như thế, vốn đã nhưthế, là bản năng, cũng là số mệnh. Giống như tôi và em, bắt đầu từ lúc nhìnthấy em, tôi đã không thoát khỏi số mệnh đó.”

Một khung cảnh như thế, những lời bộc bạch như vậy, không thể nói là không cảmđộng, nước mắt tích tụ đã lâu trong mắt Mao Lệ bỗng túa ra, cô không biết trảlời anh thế nào, gió ngoài đường rất lớn, mũi cô đỏ ửng, không phải vì buồn màvì hạnh phúc, nhìn cô lúc này rất giống trẻ con: “Được rồi, tối nay em chẳngmuốn làm gì nữa, em muốn uống rượu!”

Triệu Thành Tuấn do dự một lát, mỉm cười: “Được, tôi sẽ uống cùng em, chúng tađi đâu?”

“Đi theo em.”

Mao Lệ dẫn Triệu Thành Tuấn đến phường Điền Tử nổi tiếng, cô thành thạo bướcvào quán rượu như vào một chỗ quen, chủ quán là một cô gái xinh xắn tuổi cũngtrạc Mao Lệ, tên là Phi Phi. Nhận ra người quen, cô ta nhanh miệng: “Mao Lệ,con quỷ, vẫn còn nhớ chỗ này hả!” Liếc nhìn người đàn ông đi sau, cô ngạc nhiêntrố mắt: “Ôi chà, minh tinh ở đâu thế này, đẹp trai thế, chưa gặp bao giờ...”

“Thôi thôi, được rồi, còn chỗ trống nào mau phục vụ đi, vị tiên sinh này rấtlắm tiền, cậu nên tranh thủ cơ hội.”

“Ôi chà, người ta có tiền hay không lại còn cần cậu quảng cáo, tôi vừa liếc mắtlà biết ngay không phải loại đi Audi.”

“Vậy đi loại gì?”

“Ít nhất cũng BMW.”

“Mắt cậu lệch rồi.”

“Vậy thì Mercedes, Bentley, hay là Wombat?”

“Anh ta đi máy kéo!” Mao Lệ nhìn tầng một đã hết chỗ trống, dẫn Triệu ThànhTuấn lên thẳng tầng trên, bà chủ đi sau, không nén nổi tò mò, bắt đầu điều traTriệu Thành Tuấn: “Tiên sinh quý danh gì? Lần đầu đến phải không? Có phải làbạn trai của Mao Lệ? Cô nàng đổi khẩu vị rồi...” Câu cuối khiến Triệu ThànhTuấn chú ý, anh ngoái lại, hứng thú hỏi: “Khẩu vị trước đây của cô ấy là gì?”

“Phi Phi, tối nay không định bán hàng sao?” Mao Lệ đi phía trước nói.

“Ôi chà! Có vụ làm ăn sao lại không làm, đúng không tiên sinh?” Cô chủ nở nụcười mê hồn, dẫn hai người đến chiếc bàn sát cửa sổ tầng hai, chỗ này vừa maycó thể nhìn xuống cả khuôn viên bên dưới, tầm nhìn tuyệt vời.

Do ban ngày trời mưa, khách buổi tối không đông, khi khách cũ lục tục ra về,tầng hai chỉ còn Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn, lúc này Mao Lệ đã chếnh choángsay, cô không che giấu tửu lượng của mình, uống hết ly này đến ly khác, hoàntoàn bộc lộ con người thật, Triệu Thành Tuấn ngăn không được, rượu là một thứhết sức thần kỳ, đại não con người một khi bị nó làm tê liệt, mọi ý thức đềphòng, mọi điều kiêng kị, mọi điều khó nói... tất cả đều từ miệng Mao Lệ tuônra.

Triệu Thành Tuấn lấy cớ bị bệnh dạ dày không uống nhiều, đa phần chỉ ngồi nhìnMao Lệ uống, anh cũng không xen lời, chỉ lắng nghe cô nói. Mao Lệ nói rấtnhiều, cả những chuyện xa xưa từ hồi nhỏ, Triệu Thành Tuấn yên lặng lắng nghe,đó chính là quá khứ của cô, anh từng dùng thời gian bảy năm, bao lần trong tâmtrí hình dung quá khứ của cô!

Trong lúc đầu óc bốc lửa Mao Lệ cũng nói về mối tình đầu, đã lâu rồi, nhắc đếnNgô Kiến Ba lòng cô vẫn đau đớn không nguôi. Cô đau khổ, căm ghét, kinh tởm,nguyền rủa chính mình, rõ ràng rất thông minh, không biết ma xui quỷ khiến thếnào để bản thân phải chịu nỗi nhục cả đời rửa không hết.

“Lúc đó em thật ngốc, tất cả mọi người đều nhận ra hắn là người thế nào, chỉ cóem không nhìn thấy. Thực ra, có lẽ em cũng biết con người hắn là thế nào, nhưngtại em quá gan lì, không chịu thừa nhận mình thua, rõ ràng biết phía trước làngõ cụt vẫn cố lao vào, vậy là vỡ đầu chảy máu. Vì thế em không ngần ngại làmtổn thương những người yêu em chân thành, kể cả anh trai em, em đã từng vì NgôKiến Ba suýt ném vỡ đầu anh ấy, bây giờ trên đầu anh ấy vẫn còn vết sẹo.”

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Triệu Thành Tuấn thản nhiên hỏi.

Mao Lệ mặt đỏ hồng, chớp mắt nhớ lại: “Năm thứ hai đại học, anh trai em khôngthích Ngô Kiến Ba, cho người dằn mặt hắn ta, vậy là em đi dằn mặt anh trai em.Ôi chao, lúc đó em thật ngông cuồng, làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn.”

“Chi tiết cụ thể hôm đó em còn nhớ không?”

“Không nhớ lắm, những chuyện nát bét đó ai còn muốn nhớ, em bất đắc dĩ mới bớilại trong đầu, như vậy để vĩnh viễn không nghĩ đến nữa.” Mao Lệ đã say chếnhchoáng, nhưng trí óc vẫn tỉnh táo, lại bổ sung: “Nhưng chính là qua lần đó emquen... anh ấy, lúc đó anh ấy cũng có mặt, hình như đến Thượng Hải nghi hè, anhtrai em mời anh ấy đi uống. Phải, chính là lần đó...”

Mặc dù say, cô vẫn không chịu nói ra cái tên đó, chứng tỏ cô kiêng kị thế nào!Đau đớn tuyệt vọng và bất lực thế nào, nếu không do men rượu, cô tuyệt nhiênkhông nhắc đến.

Triệu Thành Tuấn lặng lẽ nhìn cô, thử thăm dò: “Anh ấy có một mình thôi à?”

“Không, hôm đó còn có mấy người cùng ngồi.” Mao Lệ hơi buồn ngủ, lẩm bẩm đẩyTriệu Thành Tuấn: “Này, đến lượt anh, kể về mối tình đầu của anh đi. Nhất địnhanh cũng có mối tình đầu chứ?”

Triệu Thành Tuấn khó giấu nỗi thất vọng trong lòng, đúng là cô không hề có ấntượng về anh.

“Này, anh có nghe thấy không, em đã bộc bạch rồi, anh cũng nên thể hiện một chútchứ?”

Triệu Thành Tuấn cười: “Em uống nhiều rổi, để tôi đưa em về.”

Tối đó Mao Lệ uống say, khi tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm sau, đầuđau như muốn nứt, nhìn căn phòng xa lạ còn tưởng mình vẫn nằm mơ, đây rõ ràngkhông phải là phòng ngủ của cô, mà giống như phòng đôi trong khách sạn. TriệuThành Tuấn gõ cửa vào đúng lúc, có lẽ nghe động tĩnh trong phòng biết cô đãtỉnh. “Có đói không, tôi gọi chút gì ăn nhé?” Anh mặc áo sơ mi, bên ngoài làchiêc gilê dệt kim màu tro, ngoài khuôn mặt hơi gầy, tinh thần rất tốt, mặt mũitươi tỉnh, đi đến bên giường, nhìn cô lắc đầu: “Tôi cứ tưởng cô bản lĩnh lắm,không ngờ cũng vậy thôi, chỉ uống một chai vang đỏ đã ngủ như ỉn.”

“Anh mới là ỉn!” Cô bĩu môi, nhìn anh: “Đây là đâu?”

“Khách sạn chỗ tôi ở.”

Mao Lệ bất giác nhìn chiếc gối bên cạnh.

Triệu Thành Tuấn mẫn cảm cười to: “Gay quá, tối qua tôi cũng say, chẳng nhớ gìhết, cô nói xem làm thế nào bây giờ? Cô phải chịu trách nhiệm với tôi hay làtôi phải chịu trách nhiệm với cô?”

“Đáng ghét!” Mao Lệ vớ chiếc gối bên cạnh ném anh: “Nếu anh không đưa tôi điHokkaido, tôi sẽ không tha cho anh!” Trong phim Không chân thành, xin đừng đến họ xem tối qua, rất nhiều cảnh quay ở Hokkaido NhậtBản, phong cảnh tuyệt đẹp, Mao Lệ ngây người, lẩm bẩm nhất định phải đi Hokkaidomột chuyến, Triệu Thành Tuấn nói: “Không thành vấn đề, đợi tôi giải quyết xongcông việc sẽ đưa cô đi.” Nói xong anh kéo cô ra khỏi giường, đẩy vào nhà tắm.“Mau tắm đi, rồi chúng ta xuống tầng ăn gì, tôi đói rồi.”

Mao Lệ nghi ngờ: “Anh đưa tôi đi thật chứ?”

“Chỉ là Hokkaido thôi mà! Ngoài Mặt trăng và sao Hỏa, chỗ nào tôi cũng có thểđưa cô đi! Đương nhiên tiền để là cô phải đính ước với tôi...”

Mao Lệ cười khanh khách, chạy biến vào nhà tắm: “Triệu Thành Tuấn, anh khôngthể giữ gìn một chút sao? Quân tử nên tế nhị!”

“Cái gọi là quân tử chẳng qua là biểu diễn nền giáo dục của xã hội thượng lưu,thực ra là cố tình thể hiện như vậy để quyến rũ phụ nữ, cô đã lên giường củatôi, tôi cần gì phải đóng vai quân tử!”

“Nhưng tiên sinh, tôi không được tiếp thu nền giáo dục thượng lưu.” Mao Lệ từnhà tắm nói vọng ra, lẫn trong tiếng nước ào ào.

Triệu Thành Tuấn đứng ngoài cửa: “Vậy thì tốt, tôi cũng xuất thân từ dânnghèo.”

“Không thể!”

“Tại sao không thể? Phú quý bẩm sinh chỉ thuộc về một số rất ít người, đại đasố người ta muốn vươn lên đều phải tay trắng lập nghiệp. Tôi nói tôi từng ngủngoài đường cô có tin không?”

“Thật à? Nhưng anh không giống người từng chịu khổ.”

“Mao Lệ, lúc tôi chịu khổ, cô còn làm nũng trong lòng anh trai cô.”

“Sai rồi, tôi chưa bao giờ làm nũng trong lòng anh ấy! Tiết lộ với anh chuyệnnày nhé, từ nhỏ người quậy phá gây sự bên ngoài là tôi, chứ không phải anh tôi,Mao Tấn nhát gan hơn tôi, gây ra chuyện chỉ biết bỏ chạy, tôi thì không. Từ nhỏđã bị thầy giáo đến tận nhà nói với cha mẹ, tôi liền nói thẳng với thầy: “Chínhem làm, thế thì sao, thầy cứ đuổi học em đi”. Lần nào cũng làm cha tôi tứcđiên, nhưng người bị đánh luôn là Mao Tấn, bởi vì cha không nỡ đánh tôi, đànhphạt anh tôi không trông nom tôi cẩn thận, chà chà, nói thật tôi luôn khôngphải với anh tôi...” Mao Lệ nhanh chóng tắm xong, quấn người trong chiếc khăntắm to đùng, khệnh khạng bước ra, hoàn toàn không đế ý ánh mắt liếc đảo củaTriệu Thành Tuấn, cô đứng trước gương khéo léo búi tóc, phát hiện ánh mắt anh nhìnmãi vào ngực mình, cô nổi đóa: “Anh nhìn gì?!”

“Gạo đã thổi thành cơm, nhìn một chút có sao?” Triệu Thành Tuấn đứng tựa vaivào cửa phòng tắm, dáng nghiêm nghị ngày thường đã biến mất, lúc này trông anhgiống một công tử phóng đãng.

“Này, tối qua có thật chúng ta đã...”

“Thật!”

“Anh biết tôi muốn hỏi gì không?”

“Vậy cô muốn hỏi gì?” Anh thong thả bước đến, ánh mắt như đọng thành đốm lửa,lướt trên mặt cô: “Nếu tôi nói, tôi không nhớ gì hết, cô sẽ làm gì tôi?”

Mao Lệ đỏ mặt: “Anh không thể không nhớ, nếu không sao có thể đưa tôi về đây?”

“Điều đó rất quan trọng ư?”

“Vậy cái gì mới quan trọng?” Mao Lệ bỗng căng thẳng, bởi vì Triệu Thành Tuấn đãáp đến gần cô, người anh tỏa mùi hương tươi mát của cơ thể đàn ông trẻ trung,rất ngọt ngào, giống như khu rừng sau mưa, khiến người ta mê đắm, anh nâng cằmcô lên, giọng hơi châm biếm: “Muốn biết đáp án thực ra rất đơn giản, trongchiếc tủ đầu giường sau lưng cô chính là đáp án, cô quá ngốc, không biết thôngqua chi tiết để tìm ra sự thật.”

Mao Lệ đang định quay người mở ngăn kéo, đột nhiên có tiếng chuông cửa từ phòngkhách bên ngoài, ting tang tình tang vang không ngớt. Triệu Thành Tuấn tưởng lànhân viên phục vụ: “Ai đấy?”

“Tôi, Mao Tấn!”

Mao Lệ nhảy dựng lên như khỉ con, quay trước quay sau luống cuống tìm quần áo.Triệu Thành Tuấn vẫn bình tĩnh, sửa lại trang phục ra khỏi phòng ngủ, thong thảhỏi người bên ngoài: “Mới sáng sớm, sao anh đã đến?”

Do là phòng đôi, khi Mao Tấn bước vào không nhìn thấy cảnh trong phòng ngủ, chonên Mao Lệ vẫn kịp mặc quần áo, cô nghe thấy tiếng Mao Tấn ở phòng ngoài: “Muộnrồi còn gì, đã gần mười giờ, chúng ta đi chơi golf, còn mấy người đang đợi bênngoài.”

“Không đi đâu, tôi muốn nghỉ ngơi.” Triệu Thành Tuấn tỏ vẻ không hứng thú.

Mao Tấn không chịu: “Nghỉ ngơi gì, chẳng mấy khi đến đây, chúng ta phải tụ tậpmới được.”

“Cuối tuần, không đi chơi với bạn gái à?”

“Tối qua đưa đi xem phim rồi!” Mao Tấn không biết có người trong phòng ngủ: “Côấy nhất định kéo tôi đi xem bộ phim quái quỷ gì, hình như là Không chânthành, xin đừng đến khiến tôi ngủ gật.”

Lúc đó Mao Lệ đang mặc quần bò, một chân giơ lên, mất thăng bằng, nghe anh trainói vậy bật cười, ngã uỵch xuống nền, tay bịt chặt miệng để khỏi cười to. MaoTấn nghe tiếng động nhìn quanh, thấy cửa phòng ngủ đóng, chẳng nhìn thấy gì,chỉ tay vào Triệu Thành Tuấn, cười: “Ha, hiểu rồi, tối qua thể lực tiêu hao,không còn sức đi chơi golf, sao không nói sớm, rất thông cảm, rất thông cảm!”

Triệu Thành Tuấn lờ đi như không, gật đầu: “Ờ, tối qua tôi cũng xem bộ phimđó.”

“Cậu cũng xem phim?” Mao Tấn hoàn toàn không biết nhân vật nữ chính trong phòngngủ kia là em gái mình, châm điếu thuốc, nói liên thoắng: “Tôi ngán nhất là xemphim và đi thang thang ngoài phố, ngán chết được, không hiểu tại sao bọn congái lại thích thế.” Nói xong, anh hồ nghi nhìn Triệu Thành Tuấn: “Nhưng trôngcậu không có dáng đưa bạn gái đi xem phim dạo phố”, giai nhân nào có thể khiếncậu thần phục như vậy? Người ở đây hay là mang đến?”

Triệu Thành Tuấn chỉ cười không nói.

“Thôi được, không hỏi nữa, vậy hôm nay rốt cuộc có đi chơi golf không? Nếu cậukhông hứng thì thôi, tôi cũng về đây, tối qua tôi và Bình Bình xem phim xongkhông về nhà, cha tôi cũng bận việc bên ngoài, nhà chỉ có một mình cô em, bâygiờ về có khi lại bị nó đấm như đấm bao cát, đến là khổ!”

Triệu Thành Tuấn gật đầu: “Đúng là một tin tốt.” Ý anh là, tối qua Mao Tấnkhông về, người nhà không ai biết anh đưa Mao Lệ đi chơi, nhưng Mao Tấn lạihiểu lầm, than thở: “Cậu không biết cô em tôi đâu, đúng là Tôn Ngộ Không táithế, cứ bực mình là nó coi tôi là bao cát đấm đá không thương tiếc, thật khôngbiết sau này có ai chịu rước đi không!”

Triệu Thành Tuấn lại cười: “Chuyện đó anh khỏi lo.”

“Thay quần áo đi, tôi mời cậu đi ăn sáng.” Mao Tấn nói xong đứng dậy, chỉ vàophòng ngủ, cười gian giảo: “Nếu tiện, cũng mời tiểu thư đó ra luôn, tôi đợi haingười dưới phòng ăn.”

Triệu Thành Tuấn cũng đứng dậy, cười tủm tỉm tiễn anh ra cửa: “Được, chúng tôixuống ngay.”

Phòng ăn của khách sạn ở tầng ba. Bữa sáng rất thịnh soạn, Mao Tấn gọi một bànthức ăn, có bánh bao, cháo, nem cuốn, lại còn đồ tráng miệng rất cầu kỳ. Nhưngda mặt anh xạm đen, chẳng có gì là nhiệt tình đãi khách, ánh mắt như dao quéttrên mặt Mao Lệ, nếu không có Triệu Thành Tuấn anh nhất định cho cô cái tát,mặc dù hậu quả có thế khiến cô em lại “thay trời hành đạo”. Anh không để đâuhết giận, quắc mắt nhìn cô, lại nhìn Triệu Thành Tuấn, rõ ràng nộ khí bừng bừngnhưng không biết trút vào đâu.

Triệu Thành Tuấn thái độ vẫn bình tĩnh, nói với Mao Tấn: “Chúng tôi đều làngười trưởng thành.”

Ý anh là chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân.

Mao Tấn không để tâm những lời đó, quắc mắt quát Mao Lệ: “Về nhà ngay! Ngồitrong phòng tự kiểm điểm!”

Nếu là mọi khi anh dám to tiếng như vậy, nắm đấm của Mao Lệ tiểu thư chắc chắnđã vung lên. Nhưng bây giờ tình hình hơi đặc biệt, Mao Lệ rốt cuộc vẫn thấy tủithân, huống hồ còn có mặt Triệu Thành Tuấn, cô đành nhẫn nhịn, ngoan ngoãn đứngdậy ra về. Triệu Thành Tuấn cũng đứng lên, nghiêng người hôn nhẹ vào má cô, vỗvỗ vai an ủi: “Về đi, anh sẽ gọi điện, ngoan nào.”

Dám như vậy trước mặt Mao Tấn, Mao Lệ cảm thấy được an ủi, ánh mắt Triệu ThànhTuấn như muốn nói, anh sẽ xử lý êm chuyện này, cô yên tâm. Anh là người đángtin cậy, ở bên anh cô chẳng có gì phải lo. Bởi vì ngay lúc cô mở ngăn kéo đầugiường phát hiện bên trong chỉ có một hộp Durex còn niêm phong, cô bỗng hiểu,tối qua anh không... Cô thở phào, là người đã thành niên thời hiện đại, mặc dùđêm khuya cùng anh đi uống rượu, về phương điện nào đó cô đã có chuẩn bị, nhưnghành xử của anh vẫn khiến cô cảm động, ai bảo chi tiết không quan trọng, chitiết mới có thể nhìn ra chính xác tư cách một người.

Mao Lệ vừa đi, Mao Tấn lập tức tấn công: “Nói đi, cậu giải thích chuyện này thếnào?”

Triệu Thành Tuấn tay kẹp điếu thuốc, vẻ thản nhiên, lại cười: “Không cần giảithích. Nam nữ vui vẻ là chuyện bình thường. Có gì đáng giải thích.”

“Nhưng nó là em gái tôi!” Mao Tấn bị kích nộ bởi thái độ đó của anh.

Triệu Thành Tuấn nhướn mày: “Tôi thích cô ấy, chẳng liên quan gì đến chuyện côấy là em gái anh.”

“Cậu cố ý hay giả bộ?” Mao Tấn xúc động gõ tay xuống bàn: “Vì Chương Kiến Phiđến bây giờ nó vẫn còn chưa phục hổi, khó khăn lắm mới dịu đi được, cậu lại dụdỗ nó, các người coi em gái tôi là gì? Tôi không cần biết cậu thật lòng haykhông, tôi không chấp nhận cậu! Trước đây chấp nhận Chương Kiến Phi đã khiếntôi bầm gan tím ruột, ly hôn xong một cái thư cũng không có, làm em tôi chờ đợisuốt ba năm. Tôi chỉ có mỗi đứa em, tôi chỉ muốn nó hạnh phúc, các người mangcả núi vàng núi bạc đến đây, tôi cũng quyết không đẩy em tôi vào lò lửa lầnnữa!”

Triệu Thành Tuấn giọng điềm tĩnh: “Thứ nhất, tôi không dùng núi vàng núi bạcđổi cô ấy, không phải tôi không mang được núi vàng núi bạc đến, mà là tronglòng tôi cô ấy là vô giá. Thứ hai, trước kia cô ấy cùng ai, trải qua những gìtôi không bận tâm, tôi cũng không bận tâm anh nghĩ gì, tôi chỉ cần cô ấy hiệntại và tương lai, quá khứ của cô ấy không liên quan đến tôi.”

Mao Tấn đang định phản kích, anh vừa giơ tay thì Triệu Thành Tuấn nói tiếp:“Thứ ba, chuyện này hình như không phải do anh quyết định, cô ấy đã là ngườitrưởng thành, lựa chọn một cuộc sống thê nào là quyền của cô ấy, tâm tư của anhtôi hiểu nhưng đây thực sự là chuyện của Mao Lệ, bất kỳ ai cũng không thể quyếtđịnh thay cô ấy. Tôi đã nói hết, anh còn gì muốn nói không?”

Hoàn toàn là tư thế đàm phán cao cấp.

Anh ngữ điệu bình thường, thái độ điềm tĩnh, nhưng khí thế áp đảo khiến Mao Tấnvốn không kém bản lĩnh trong giao tiếp cũng dường như cứng lưỡi. Mao Tấn lậptức nản chí, anh hiểu, mình không thể ngăn được con người này, bởi vì anh takhông phải là Chương Kiến Phi. Trước đây là bạn bè sống với nhau, cùng học cùngchơi, mới đầu không nhận ra anh ta có bản lĩnh gì ghê gớm, nhưng khi thực sự vachạm, sự lạnh lùng quyết đoán của anh ta khiến đốỉ phương không thể phản kích,so với Chương Kiến Phi nhỏ nhẹ ôn hòa, Triệu Thành Tuấn tuyệt đối không phải lànhân vật dễ chơi.

Nhưng Mao Tấn vẫn nói thẳng quan điểm của mình: “Tôi biết, tôi không ngăn nổicậu, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu làm tổn thương em gái tôi, tôi sẽ liềuchết với cậu! Tôi cũng biết cậu không phải là Chương Kiến Phi, nhưng chính bởivì cậu không phải là Chương Kiến Phi tôi mới càng có thể quyết đấu với cậu. Mặcdù anh ta và em gái tôi đã rơi vào cảnh ngộ như bây giờ, nhưng trách nhiệm khônghoàn toàn ở anh ta, em gái tôi cũng có rất nhiều vấn đề, cho nên đối với anh tatôi vẫn luôn rất khách khí, còn với cậu tôi sẽ không như thế!”

Triệu Thành Tuấn lại cười nhạt, giọng dửng dưng: “Cảm ơn anh đã không gắn tôivới Chương Kiến Phi, như vậy, quan hệ giữa chúng ta sẽ dễ xử trí hơn nhiều.”

Mao Tấn hừ một tiếng: “Tôi chẳng có quan hệ gì với cậu!”

“Nhưng tôi có quan hệ với em gái anh.” Anh vẫn còn tâm trạng để đùa, Mao Tấnđang định nói thì điện thoại đổ chuông Triệu Thành Tuấn lễ phép mỉm cười vớiMao Tấn, đứng ra một góc nghe, mới “a lô” một tiếng, mặt đã biến sắc, lưng toátmồ hôi lạnh.

Triệu Thành Tuấn bàng hoàng như chết đứng, ở trong phòng ăn trang nhã của kháchsạn nhưng lại cảm giác đang trên hoang mạc trời đất tối om, vừa ngửa mặt như cócơn lốc mang theo cát bụi thốc tới, không thể né tránh, không có chỗ tránh, taivẫn có thể phân biệt giọng nói của giám đốc chi nhánh Nam Ninh gọi đến: “Tổnggiám đốc, vừa rồi phía Kuala Lumpur báo tin, có người đang mua hàng loạt cổphiếu A...”

Emchỉ muốn một cuộc sống bình yên

Triệu Thành Tuấn bay về Nam Ninh ngay hôm đó, vội đếnmức không kịp tạm biệt Mao Lệ. Vừa về anh lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp,thành viên gồm các nhân vật cao cấp của chi nhánh ở Trung Quốc và mấy vị trongban lãnh đạo từ Mã Lai bay sang, không khí hết sức căng thẳng, im lìm như chết,dường như ai cũng cảm nhận được tính ác liệt của trận chiến sắp tới.

Do đi đường xa, lại thêm hôm trước suốt đêm không ngủ, Triệu Thành Tuấn dáng vẻvô cùng mệt mỏi, giọng khàn đặc: “Thưa các vị, thời điểm liên quan đến sinh tửtồn vong của Bác Vũ chúng ta đã đến, nếu ai còn tâm lý hy vọng vào may mắn ngẫunhiên nào đó, tốt nhất hãy gạt bỏ! Tình thế hiểm nghèo, chúng ta nhất định phảithật bình tĩnh đương đầu.”

Mọi người cảm thấy lạnh người, không khí như đóng băng.

Triệu Thành Tuấn nhìn khắp lượt, lại nói: “Việc chúng ta cần làm trước mắt làlập tức huy động tối đa vốn lưu động để mua lại cổ phiếu, dùng số vốn lớn đểđẩy lùi họ, đồng thời tiến hành đàm phán với các cổ đông nhỏ, đánh nhanh thắngnhanh!”

Chương Kiến Phi quả nhiên nói là làm, từ sau khi hai người đàm phán ở Bắc Hảikhông thành, chỉ có vẻn vẹn mấy ngày, anh đã có thể vung đại đao vào Bác Vũ.Anh phát động tổng công kích trong một thời gian ngắn như vậy có lẽ cùng muốnđánh nhanh thắng nhanh, hơn nữa hiệu quả tức thời, phía Bác Vũ mặc dù thời gianđầu tuyên bố mua lại số cổ phiếu đó nhưng rõ ràng rơi vào thế hạ phong, cácngân hàng liên tiếp có phản ứng, rất nhiều cố đông nhỏ bắt đầu bán tháo cổphiếu trong tay, có vẻ như một cơn bão lớn sắp ập đến.

Sau cuộc họp, Triệu Thành Tuấn gọi mấy người thân tín đến phòng làm việc củaanh, tiếp tục thảo luận đối sách. Đang bàn bạc, bên ngoài truyền đến giọngthanh thanh yếu ớt của thư ký A Mạc, Triệu Thành Tuấn cho phép vào, nhưng bướcchân cô loạng choạng, mặt trắng nhợt, rõ ràng không phù hợp tác phong điềm tĩnhnối tiếng của cô trước nay, Triệu Thành Tuấn cảm thấy tim như chìm xuống, chắcchắn có tin xấu.

“Tại sao phải hoảng hốt như vậy, trời sập hay sao?” Triệu Thành Tuấn rất ít khichỉ trích nữ nhân viên, nhất là A Mạc mà anh luôn tin tưởng, chứng tỏ anh khônghài lòng về thái độ thiếu bình tĩnh của cô, kẻ địch mới chỉ giương cung đãhoảng sợ cuống quýt lên, đó là điều đại kỵ của nhà binh! Anh nghiêm mặt, nóithẳng không nể nang: “Dù trời sập cũng không đổ xuống đầu cô, tại sao phảihoảng loạn?”

A Mạc cúi đầu, mắt đỏ hoe: “Xin lỗi tổng giám đốc!”

“Nói đi, có chuyện gì?” Triệu Thành Tuấn ngán nhất thấy phụ nữ khóc trước mặtanh. A Mạc mới từ từ ngẩng đầu, người vẫn hơi run: “Vừa rồi có điện thoại từPenang, tập đoàn Duy La Phan tuyên bố rút khỏi công trình liên doanh S&Txây dựng cảng Phòng Thành với chúng ta, đồng thời dừng mọi hợp tác với BácVũ...”

Như có tiếng sét bùng nổ trên đầu, Triệu Thành Tuấn lặng người, tim bỗng đậpthình thình, từng nhát như đánh trống trong lồng ngực, đau đến tức thở, mồ hôihột đọng trên trán. Anh sững sờ nhìn A Mạc, như không hiểu cô nói gì.

Anh xua tay, ra hiệu bảo mọi người lui.

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trời cơ hồ tối sập, chỉ thấy tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ, xa như vậy nhưngvào tai anh lại giật mình chấn động. Công trình xây dựng S&T cảng PhòngThành vốn lên tới một tỷ, Duy La Phan đầu tư một nửa, nếu họ đột nhiên rút vốn,Bác Vũ không chỉ phải dừng công trình mà còn gánh món nợ ngân hàng khổng lổ.

Đúng lúc đó di động đổ chuông, trong không gian tĩnh mịch, âm thanh càng chấnđộng chói tai. Triệu Thành Tuấn cầm máy lên, nhìn cái tên nhảy múa trên mànhình, anh thở dài một hoi, ấn nút nghe.

Nhưng đầu bên kia im lặng. Cả hai phía đều im. Hai phút ngắn ngủi cơ hồ dài nhưmột thế kỷ, người đó chầm chậm nói một câu: “Quay lại là bờ.”

Anh trả lời: “Không thể.”

“Tiểu Mai đã có thai.”

“Được bảy tháng rổi, cô ấy không cho tôi nói với cậu, bởi vì cậu không thíchđứa bé này.”

Triệu Thành Tuấn hít một hơi: “Nó biết thì tốt.”

“A Tuấn, cậu hãy khuyên cô ấy, tâm trạng Tiểu Mai rất xấu, anh từ Nam Ninh trởvề, cô ấy cãi nhau với anh một trận kịch liệt, anh rất lo lắng.”

“Đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi.”

“Cậu là cậu con tôi đấy.”

“Tôi có việc, tắt máy đây.”

Tạch một tiếng, Triệu Thành Tuấn gập máy di động. Anh cảm thấy nên nhìn nhậnlại con người Chương Kiến Phi, từ trước chỉ biết anh ta thông minh, nhưng hơitrì trệ, không tranh chấp với ai, có vẻ chẳng quan tâm chuyện gì, thì ra đó làthủ đoạn. Việc anh ta tuyên bố thu mua hàng loạt cổ phiếu chỉ là động tác tunghỏa mù để di chuyển sự chú ý của bên này, sau đó nhanh chóng lôi kéo Duy LaPhan, vung rìu cho Bác Vũ một đòn chí mạng!

Đúng vậy, trước khi Triệu Thành Tuấn đi Thượng Hải, anh đã gặp Chương Kiến Phi,một lần ở quán trà Thính Vũ Nam Ninh, một lần ở Bắc Hải, Chương Kiến Phi độtnhiên đến Nam Ninh, nói là vì công việc, nhưng Triệu Thành Tuấn biết, chuyệnkhông đơn giản như vậy.

Tối hôm đó, hai người tranh luận gay gắt ở quán trà Thính Vũ, giữa chừng Mao Lệgọi điện nói nhất định phải gặp anh, sự việc quá đường đột anh trở tay khôngkịp, anh yêu cầu Chương Kiến Phi tránh ở sau bức bình phong không được lêntiếng, đế thăm dò Chương Kiến Phi có thật lòng đoạn tuyệt với Mao Lệ như anh tanói. Mao Lệ không hề biết, mỗi câu nói, mỗi tiếng khóc của cô đều làm quặn lòngngười ngồi sau bức bình phong.

“Bất ngờ quá phải không?” Sau đó Triệu Thành Tuấn hỏi anh, giọng châm biếm:“Chính tôi cũng hết sức bất ngờ, cô ấy nói muốn xin lỗi anh, tôi vốn tưỏng côấy hận anh, bây giờ anh đã dứt tình chưa?”

Chương Kiến Phi hỏi lại: “A Tuấn, hãy nói cho tôi biết, mục đích cậu đến NamNinh là gì? Cậu đã nói chuyện với Mao Lệ hơn một năm trên mạng, còn thuê nhàcủa cô ấy, những chuyện đó nếu tối nay cô ấy không nói ra, tôi còn bị che giấuđến bao giờ, cậu đã hoạch định từ lâu phải không?”

Triệu Thành Tuấn cười khẩy: “Nếu đúng thì sao?”

“Cậu muốn thắng tôi có rất nhiều cách, tại sao nhất định kéo Mao Lệ vào? Ân oángiữa chúng ta, chúng ta có thể tự giải quyết, đừng ép tôi, A Tuấn.” GiọngChương Kiến Phi lúc đó không cao, nhưng mắt toát ra hàn khí, anh rất ít khi cóbiểu hiện như thế, khiến Triệu Thành Tuấn cảm thấy xa lạ. Trong ấn tượng củaanh, Chương Kiến Phi là người tinh tế, kín đáo, rất biết che giấu tình cảm, chodù có lúc ở thế bất lợi vẫn bình thản như không, dường như trời sập mặt cũngkhông biến sắc, nhưng anh cũng có điểm yếu, người ta có thể đâm anh, nhưngkhông thể chạm đến điểm yếu đó của anh, thực ra ngay từ khi ở Penang anh đãnhận ra mục đích Triệu Thành Tuấn đến Nam Ninh, nhưng làm như không biết, anhđã thực sự không kiềm chế được!

Không lâu sau, hai người gặp nhau ở Bắc Hải, Chương Kiến Phi nói thẳng sẽ theođuổi đến cùng, lần này anh đến Nam Ninh là để đàm phán, đàm phán đã thất bại, anhsẽ có hành động tiếp theo. Có điều Triệu Thành Tuấn không ngờ anh hành độngnhanh như thế, chứng tỏ anh vẫn yêu Mao Lệ thế nào, ngay khả năng phán đoán cơbản cũng mất, tình yêu quả thực làm người ta mù quáng...

Còn về chuyện Tiểu Mai có thai, đó lại là tin Triệu Thành Tuấn không muốn nghenhất, cuối cùng cô vẫn có con, có nghĩa là anh có đứa cháu mang dòng máu của kẻthù, sao anh có thể vui. Chương Kiến Phi gọi điện báo cho anh tin đó rõ ràng làmuốn dùng tình ruột thịt ép anh thỏa hiệp, nhưng anh không thể!

Nghe nói hai người sau khi kết hôn không hạnh phúc, cãi nhau triền miên, mặc dùTiểu Mai không nói nửa lời với anh, nhưng anh vẫn biết.

Triệu Thành Tuấn thất vọng ê chề đối với cô em vô dụng đó, từ khi anh em xảy rabất hòa, tình cảm cũng xa cách, Triệu Mai lúc buồn thường gọi điện khóc với AMạc. A Mạc cùng làm việc với Triệu Thành Tuấn mấy năm, rất hiểu anh, mặc dù bềngoài không nhận cô em nhưng lòng vẫn quan tâm. A Mạc nhạy cảm thỉnh thoảngtiết lộ vài thông tin với anh, cho nên, anh không hề bất ngờ, hôn nhân khậpkhiễng như vậy làm sao có kết cục tổt đẹp? Ngay từ đầu, anh đã biết sẽ có ngàyhôm nay, điều anh không thể tha thứ cho Chương Kiến Phi đó là, Triệu Mai u mênhưng Chương Kiến Phi cũng u mê theo cô, bất luận kết cục cuối cùng thế nào,bọn họ cũng tự làm tự chịu, anh không mảy may thương xót, càng không bị ràngbuộc bởi mối thân tình đầy sự phản bội và thương tổn đó, anh chỉ mong đời nàykhông gặp lại hai người bọn họ.

Vì vậy, Chương Kiến Phi dùng chiêu bài tình thân vào lúc này rõ ràng không phùhợp, không những không đạt hiệu quả mong đợi mà còn làm Triệu Thành Tuấn thêmtức giận.

Màn đêm dần buông, thời tiết buổi chiều còn nắng đẹp, lúc này lại mưa, khôngkhí trong phòng làm việc rất buồn tẻ, Triệu Thành Tuấn bước tới đẩy mạnh cửa sổ,gió mang theo mưa lập tức ùa vào, táp lên người anh, nhanh chóng làm ướt áoanh, chưa bao giờ anh nhìn màn đêm bên ngoài với tâm trạng nặng trĩu như vậy,chỉ cảm thấy trong đầu một dải trống rỗng, bởi vì anh biết, tất cả mới chỉ bắtđầu, nhưng cuộc đời anh đang lao nhanh về điểm cuối, một mình đơn độc, điêncuổng lao đi...

Sáng sớm hôm sau, Triệu Thành Tuấn đúng giờ đến trụ sở chi nhánh của Bác Vũ ởNam Ninh, A Mạc đợi anh ở phòng họp, mở cửa cho anh, nhẹ nhàng thông báo: “Phótổng giám đốc cũng vừa đến.”

Triệu Thành Tuấn gật đầu, đưa một tài liệu niêm phong cho A Mạc: “Phô tô chotôi một bản, lập tức fax đến tổng bộ tập đoàn Duy La Phan ở Kuala Lumpur, nhấtđịnh phải để Tô Nhiếp Nhĩ tiên sinh đích thân xem.”

“Vâng.” A Mạc nhận công văn, lập tức trở về phòng thư ký bên cạnh.

Triệu Thành Tuấn vừa đẩy cửa bước vào, phòng họp im phăng phắc, mọi người đangđợi anh. Các nhân vật cao cấp ngồi hai phía bàn tròn đều đứng lên chào. Anh rahiệu cho mọi người ngồi, bình tĩnh ngồi vào ghế chủ tịch trước bàn tròn, bêntrái là phó tổng Rosen vừa từ Kuala Lumpur bay sang, ông ta vẻ lo âu nói vớiTriệu Thành Tuấn: “Tình hình rất gay go, Tô Nhiếp Nhĩ kiên quyết đòi rút vốn,lý do là ngân hàng của chúng ta xuất hiện dấu hiệu khủng hoảng vốn, họ sợ bịcuốn vào đó.”

Triệu Thành Tuấn nói: “Rất bình thường, giậu đổ bìm leo là bản tính của thươngnhân, tôi vốn không gửi gắm quá nhiều niềm tin vào họ.” Anh cơ hồ vẫn rất bìnhtĩnh, trong thời khắc nguy cấp này, là tổng giám đốc anh không thể tỏ ra hoảngloạn, thương trường diễn biến khó lường, anh đã sớm không lấy làm lạ, đeo gôngtrên mình bằng ấy năm anh chưa từng lùi bước, cho dù tình hình lúc này ngàn cântreo sợi tóc, anh vẫn phải tỏ ra bình thản đường hoàng. “Tôi cho các vị thờigian ba mươi phút, mọi người thoải mái đưa ra quan điểm và ý kiến của mình vềviệc tập đoàn Duy La Phan đòi rút vốn.”

Mọi người nhìn nhau không hiểu tại sao vào lúc này tổng giám đốc vẫn có thểcười được. Cần biết rằng, một khi Duy La Phan rút vốn thành công, công trìnhS&T xây dựng cảng Phòng Thành rất có thể đẩy Bác Vũ vào khốn cảnh không thểphục hồi, chỉ riêng ngân hàng đòi nợ và công nhân đòi tiền lương đã làm tổnthương nghiêm trọng danh tiếng của Bác Vũ trong giới doanh nghiệp thành phốPenang.

“Tổng giám đốc, tình hình lần này thực sự nguy cấp.” Giám đốc tài chính hìnhnhư có ý nhắc anh. Triệu Thành Tuấn gật đầu: “Tôi biết, cho nên mới triệu tậpcác vị đến đây. Mọi người nói đi, đừng để ý đến tôi, tôi muốn nghe ý kiến cácvị.”

Trên mặt anh vẫn vẻ thảnh thơi.

Nửa tiếng đồng hồ từng phút trôi đi, phòng họp bàn luận sôi nổi, mỗi người đềunhư đứng trước cửa ải sinh tử tồn vong, ý kiến khá đa dạng, có người thậm chíđề nghị thanh lý vốn, hàm ý chuẩn bị đường lùi. Bất luận mọi người nói gì TriệuThành Tuấn đều không phát biểu ý kiến, anh không nói, phó tổng giám đốc cũngkhông nói, bởi vì Triệu Thành Tuấn, tác phong nghiêm cẩn nổi tiếng trong giớidoanh nhân Penang, trải qua bao cuộc chiến trên thương trường, hầu như chưatừng thất bại. Sự im lặng của anh lúc này chứng tỏ, anh có vũ khí bí mật!

Quả nhiên, ba mươi phút trôi qua, thư ký A Mạc gõ cửa bước vào, mặt tươi tỉnhnói với Triệu Thành Tuấn: “Tổng giám đốc, phía Kuala Lumpur vừa điện thoạithông báo, họ hủy bỏ rút vốn.”

“Òa...” Cả phòng họp ào lên.

Chỉ có Triệu Thành Tuấn vẫn ngồi yên, gật đầu với A Mạc: “Tôi biết rồi.”

A Mạc lại nói: “Còn nữa, Tô Nhiếp Nhĩ tiên sinh muốn nói chuyện với tổng giámđốc.”

“Ok, tôi đến ngay.” Triệu Thành Tuấn nói xong đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, mắtkhông nhìn những người xung quanh đang há miệng kinh ngạc, chỉ có phó tổng giámđốc cười tủm tỉm, không cần hỏi, ông cũng biết kết quả sẽ như vậy.

Triệu Thành Tuấn trở về phòng làm việc của mình, A Mạc nối máy để anh nóichuyện với Tô Nhiếp Nhĩ, anh ta phẫn nộ chất vấn anh: “Tôi chỉ muốn biết mộtchuyện, các vị vay ngân hàng hai tỷ tại sao lại để anh tôi đứng ra bảo lãnh?”

Triệu Thành Tuấn cười: “Cái đó anh phải hỏi ông anh thân mến của anh chứ!”

“Tôi hỏi anh, làm thế nào anh thuyết phục được anh tôi?” Tô Nhiếp Nhĩ giọnghùng hổ.

“Xin lỗi, tôi không tiện tiết lộ, tốt nhất anh vẫn nên nói chuyện với anh traianh, người một nhà, có gì không nói thẳng được với nhau?” Triệu Thành Tuấn cườiha hả, đổi giọng lạnh tanh: “Cho nên anh đừng quá ép người, chúng ta vẫn hợptác như cũ đúng không? Từ khi bắt đầu liên kết tấn công Hồng Hải chúng ta đã ởtrên một con thuyền, quan hệ gắn bó sinh tử, sao anh nhanh quên thế?”

“Triệu Thành Tuấn, anh quá thâm hiểm!”

“Chớ nên chỉ trích nhau, anh đơn phương rút vốn là bất nhân, anh bất nhân đươngnhiên tôi phải bất nghĩa, tôi là người Trung Quốc, Trung Quốc có câu, ‘lấy vũkhí của người đánh lại người’, có lẽ anh cũng từng nghe. Tôi không biết ChươngKiến Phi hứa cho anh cái gì mà khiến anh trở mặt, nhưng tôi nhắc anh, nếu chúngtôi bị ngân hàng thúc ép, các vị cũng chạy không thoát, cứ biết thế”

Triệu Thành Tuấn nói xong cúp máy, phải nói những lời nặng nề như vậy, anh cũngrất mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, đang trong tâm trạng phấn chấn. Anhrót cho mình một ly rượu vang, cầm đến bên cửa sổ cúi nhìn thành phố Nam Ninh.Đêm qua có trận mưa, cả thành phố như được xối rửa sạch tinh, bầu trời xanh màungọc bích, ánh mặt trời bừng sáng trên những tòa cao ốc nhấp nhô, ánh sáng nàycho anh niềm an ủi, anh đột nhiên hiểu, tại sao mình thích đứng trên cao, bởivì anh cần khí thế đó tăng thêm sức mạnh để thích ứng với phong ba khó lườngtrong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, muốn phong quang vượt trên người khácphải có năng lực.

Triệu Thành Tuấn thầm nghĩ, người đó tưởng lôi kéo Duy La Phan là có thể khốngchế Bác Vũ, làm gì có chuyện dễ như thế! Lúc đầu khi hợp tác với Tô Nhiếp Nhĩanh đã đề phòng nên bí mật lôi kéo anh trai của Tô Nhiếp Nhĩ là Tô NghiêuThanh, để thêm phần đảm bảo nếu sau này có tranh chấp. Vụ bảo lãnh vay ngânhàng hai tỷ đó thông qua Tô Nghiêu Thanh. Mặc dù trong tập đoàn Duy La Phantiếng nói của Tô Nghiêu Thanh không mấy trọng lượng, nhưng trong tay ông takhông phải không có thực quyền, có điều ông ta luôn bị Tô Nhiếp Nhĩ lấn át, vìhọ là anh em cùng cha khác mẹ. Tô Nghiêu Thanh không ưa con người cậu em, đãlàm rất nhiều việc đối đầu với hội đồng quản trị, thực ra bản thân ông ta khôngmấy hứng thú kinh doanh, nhưng phong lưu có tiếng, Triệu Thành Tuấn chẳng quađưa đến bên ông ta một giai nhân mà ông ta hâm mộ đã lâu, vấn đề bảo lãnh vớingân hàng vậy là được giải quyết.

Bây giờ vụ việc xảy ra, vị đại gia này trở về ăn nói thế nào với cậu em, đó làchuyện riêng của họ, anh không cần quan tâm.

Anh trở về bàn, gọi điện cho Chương Kiến Phi, chậm rãi thông báo: “Xin mời tiếptục xuất chiêu.”

Nói xong anh ngắt máy, cười khẩy.

Hai ngày sau Mao Lệ bay về Nam Ninh, tâm trạng cực kỳ phấn khích, ở sân bay cônhắn tin cho Triệu Thành Tuấn nói cô đã về Nam Ninh, Triệu Thành Tuấn tức tốcnhắn lại chì hai chữ:

“Đợi em”. Nhưng hai chữ đó khiến cô như rơi vào chum mật, lòng xốn xang ngọtngào, thầm nghĩ, thì ra mình cũng chỉ là cô gái nhỏ, muốn thật nhiều thật nhiềutình yêu, cũng cần thật nhiều thật nhiều cảm giác an toàn, mà những cái đóTriệu Thành Tuấn liệu có thể mang đến cho cô? Lòng cô ngập tràn mơ ước, mơ ướckhiến cô như quay về tuổi mười bảy chớm yêu, má dậy hồng phơi phới sắc xuân,chân bước lâng lâng như bay, theo cách nói của Bạch Hiền Đức là “toàn thân tỏahương tình yêu.” Mao Lệ đang phấn khởi, bà chị lại bổ sung: “Giống hệt sếpDung.”

Mao Lệ không thèm chấp.

Bất luận thế nào, lần này coi như cô hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, mặcdù không mang được bản thảo cũ về, nhưng lại được một bản thảo khác của TrươngPhan còn nặng ký hơn, cho nên Chu Dụng vẫn dành cho cô một lời khen. “Tôi đãnói tôi không nhìn nhầm người, Mao Lệ, cô là một nhân tài.” Chu Dụng cười nhưDi Lặc khiến Mao Lệ nhất thời ngỡ ngàng, nghe đồn ông ta là Diêm Vương, sao bâygiờ chẳng thấy bóng dáng Diêm Vương chút nào? Nhưng ngay câu sau, Chu Dụngchuyển chủ đề, chỉ lên tầng: “Được rồi, cô lên báo cáo tình hình với sếp Dungđi, ông ấy rất muốn nghe ý kiến của cô về tác phẩm mới của Trương Phan, lúc côđi vắng sếp rất nhớ cô, ngày nào cũng gặp tôi đòi người. Cô về rồi nên đi chàoông ấy một câu, để ông ấy khỏi quên ăn quên uống, ngồi họp cứ ngơ ngẩn tâmthần.”

Mao Lệ tâm trạng đang tốt, nghe câu đó lại cụt hứng, vốn tưởng trong thời gianđi vắng tin đồn sẽ dịu đi, không ngờ càng lúc càng nóng, vậy là thế nào? Cô cúiđầu lầm lũi trở về phòng. Tùng Dung che miệng cười: “Chủ yếu là sếp Dung lầnnày thể hiện quá rõ. Chị Bạch đến chết oan mất, hễ nhìn thấy là sếp hỏi bao giờcô về, đâu phải chị ấy cử cô đi Thượng Hải, ha ha ha...”

Nghe thế Mao Lệ muốn bóp cổ cô ta.

Lên tầng tám, Mao Lệ quanh quẩn trước phòng tổng biên tập rất lâu mới gõ cửavào, Dung Nhược Thành đang xem tài liệu, giây phút ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánhsáng vụt lóe trong mắt ông khiến Mao Lệ hoảng sợ, ánh sáng đó quá rõ ràng, côkhông thể coi như không thấy, thì ra tin đồn không phải vô cớ, chỉ có điều...

“Còn đứng làm gì, ngồi đi.” Dung Nhược Thành giọng vui vẻ ôn tồn, giống như bàncông việc: “Thế nào, lần này đi Thượng Hải thu hoạch rất lớn phải không?”

“Vâng, cũng được.” Mao Lệ chưa bao giờ dè dặt như thế.

“Tôi vẫn nói là cô có năng lực, chỉ có điều...” Ông nhìn cô mỉm cười đôn hậu:“... Đôi lúc hơi lười, ham chơi.”

Cô ngần ngại gãi đầu.

“Tối nay...” Dung Nhược Thành chuyển chủ đề, vẻ đắn đo: “Tối nay cô có rỗikhông? À... mẹ cô đến mấy lần, muốn nhờ tôi chăm sóc cô. Nếu cô rỗi, tối nayđến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ hầm canh sườn để cô bồi dưỡng.”

Mao Lệ chớp mắt: “Mẹ tôi đến sao?”

“Đến mấy lần, mang cho tôi rất nhiều rau, mẹ cô rất tốt.”

Dung Nhược Thành cười tươi rói. Mao Lệ chỉ thấy hai mắt tối sầm, bà già nàyđịnh nhận người ta làm con rể chắc?

Mao Lệ cảm thấy thế này không ổn, rất không ổn, cô đã phụ một người, không muốnlại giẫm vào vết xe cũ. Suy nghĩ một lát, cô cố nặn nụ cười: “Tổng biên tập,cảm ơn ông, nhưng... tối nay tôi đã hẹn đi ăn cơm với bạn trai, cho nên...”

Dung Nhược Thành sững người: “Cô... cô có bạn trai rồi?”

“Vâng, anh ấy tên là Triệu Thành Tuấn, đến Nam Ninh kinh doanh.”

“Ồ, như thế... rất tốt, cô cũng lớn rồi, cũng nên có nơi có chốn để mẹ cô khỏilo lắng.”

“Vâng, mẹ tôi luôn lo lắng, nhưng chuyện tình cảm phải trông chờ vào duyênphận.” Mao Lệ nhìn rõ sắc mặt Dung Nhược Thành xám dần, cô dằn lòng nói tiếp:“Rất cảm ơn ông mấy năm nay quan tâm đến tôi, thực sự rất cảm ơn, ông là ngườitốt hiếm có, nhưng...”

“Tôi hiểu!” Dung Nhược Thành ngắt lời cô, quả thật xứng là bản lĩnh người lãnhđạo, rất biết kiểm soát tình hình, sắc mặt cũng trở lại bình thường, miệng vẫncười: “Khỏi nói nữa, không sao, tôi cũng là người coi trọng duyên phận, có thểcùng làm việc hai năm với cô chính là duyên phận, tôi rất vinh hạnh, thật mà.”

“Ông đừng nói thế, ông nói thế làm tôi khó xử, tôi đã nhiều lần làm ông phiềnlòng.” Mao Lệ lần này lúng túng thực sự, cô gãi đầu, gãi tai, không biết để tayvào đâu.

“Trông cô thế này rất giống con khỉ, đừng gãi đầu gãi tai nữa, ha ha...” Nụcười của Dung Nhược Thành quá tự nhiên, giọng nói vẫn rất ôn hòa, nhưng ánh mắtné tránh tuyệt vọng thấm buồn.

Khi Mao Lệ đứng lên đi ra, trên mặt Dung Nhược Thành vẫn nụ cười khoan hậu nhưthế. Nhưng cửa vừa khép, đầu ông từ từ gục xuống.

Khi điện thoại trên bàn đổ chuông, ông không nhấc máy.

Cho đến lúc hết giờ làm việc, Dung Nhược Thành vẫn không nghe điện thoại, cũngkhông nói chuyện với ai. Hôm đó, phòng làm việc của ông vẫn sáng đèn cho đếnhai giờ sáng. Ngày hôm sau cả nhà xuất bản đều biết tổng biên tập Dung suốt đêmkhông về nhà, bởi vì các cô gái ở ban văn thư đến phòng ông làm vệ sinh, quétra một đống đầu mẩu thuốc lá, họ bảo vừa vào phòng ông đã suýt chết sặc vì mùithuốc lá. Còn Dung Nhược Thành không biết đi đâu, mãi đến chiều mới gọi điệncho giám đốc nói, người không khỏe, muốn nghỉ phép mấy ngày.

“Sếp Dung sao thế nhỉ?” Các cô gái nhìn nhau hỏi.

Không khí ở phòng biên tập càng sôi nổi, Bạch Hiển Đức ngồi đối điện với MaoLệ, gõ bàn cành cạnh mấy lần, Mao Lệ vẫn lặng thinh.

“Này!” Cuối cùng Bạch Hiền Đức vẫn không kìm được, trợn mắt nhìn cô.

“Hôm qua cô không làm chuyện gì chứ?”

“Em làm chuyện gì!”

“Tôi không tin, cô nói dối! Từ khi cô ở trên đó về, sếp Dung giam mình trongphòng suốt một ngày, tôi cũng không về nhà, hút mấy chục điếu thuốc!”

“Vậy... vậy thì sao?”

“Cô nói xem?” Bạch Hiền Đức có vẻ không buông tha Mao Lệ, ghé sát cô, ánh mắtnhư muốn nuốt sống cô: “Tôi làm việc với sếp Dung mười mấy năm, chưa bao giờthấy sếp như vậy. Mao Lệ, cô cũng quá tàn nhẫn!”

“Hiền Đức, chị muốn tôi nói thế nào?” Mao Lệ ngắt lời, mắt ủ rũ nhìn cô: “Tôicũng không muốn như vậy, nhưng tình cảm không thể gượng ép, tôi biết sếp Dunglà người tốt, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Tôi thực sự... hơn nữa,tôi đã có bạn trai...”

“Cái gì? Cô có rồi?” Bạch Hiền Đức túm lấy chữ quan trọng.

Mao Lệ trịnh trọng gật đầu.

“Mấy tháng rồi?” Tùng Dung bên ngoài không nén nổi lại xen vào, thì ra bọn họđều đang dỏng tai nghe, có lẽ là hiểu lầm, tưởng là Mao Lệ có thai mấy tháng.

Bạch Hiền Đức nổi đóa: “Im mồm! Làm việc đi!”

Rồi cô lại nhìn Mao Lệ: “Xem đây, đều là chuyện hay ho cô gây ra!” Vừa nói vừalắc đầu lia lịa: “Tôi buồn thay cho sếp Dung... Mao Lệ, rất nhiều chuyện thựcra cô không biết, sếp Dung...”

“Tôi rất kính trọng sếp, luôn để trong lòng.” Mao Lệ cướp lời: “Nhưng chuyệnnày nếu không sớm nói rõ, hiểu lầm càng lớn, càng không hay cho ông ấy, khôngphải sao? Hiền Đức, chị cũng là người từng trải, chị quá biết điều đó.”

Bạch Hiền Đức không nói được gì, chị cũng biết, chuyện tình cảm không thể gượngép.

Buổi tối một tuần sau, Mao Lệ và Triệu Thành Tuấn cùng ăn tối.

Từ Thượng Hải trở về Triệu Thành Tuấn luôn bận rộn, khi anh bận Mao Lệ cũngkhông muốn quấy rầy, có việc gì cùng lắm chỉ nhắn tin, gọi điện cũng rất ít. Cólẽ cô cảm thấy hai người tiến triển quá nhanh, không có quá trình, gặp gỡ cũngít, lúc gặp nhau cô tỏ ra khách khí, anh lại càng như vậy. Nhưng quan hệ giữahai người khác giới thực diệu kỳ, khi bạn đã thích ai đó, cho dù đối phương thếnào bạn cũng đều chấp nhận, mà lại còn thấy vô cùng hạnh phúc. Mao Lệ rất thíchvẻ từng trải kín đáo của Triệu Thành Tuấn, vừa nhìn thấy anh, tim cô đã đậploạn, ánh mắt thoáng qua của anh cũng khiến cô choáng váng, cảm giác này trướckia cô chưa từng trải nghiệm, cô thầm nghĩ, thì ra đó chính là sự đồng điệu củahai trái tim.

Ăn tối xong, hai người dắt tay nhau đi dạo ở công viên Nam Hồ.

Công viên buổi tối rất đông vui, dân cư xung quanh đều thích ra đó dạo chơihoặc tập thể dục, dưới bóng cây và những góc khuất, chỗ nào cũng bắt gặp cáccặp tình nhân ôm nhau. Trong công viên có một quảng trường rất rộng, đó là khuvực đông vui nhất, là nơi người ta đang tụ tập khiêu vũ. Vũ điệu khá phong phú,Tango, Latin, Samba..., rồi còn múa quạt, thái cực quyền của người già, tiếngnhạc, tiếng người dù hơi ồn ào nhưng rất vui.

“Nào, chúng ta nhảy đi.” Hai người vừa đi đến đó, Mao Lệ đã thấy rạo rực chântay, nói với anh.

Triệu Thành Tuấn hơi do dự, khiêu vũ ở một nơi như thế này quả thực anh chưabao giờ nghĩ tới, nhưng không cự được Mao Lệ, anh đành để cô kéo vào đám nhảy.Cảm giác thực kỳ diệu, các cặp đôi xung quanh, mỗi người đều đang xoay, trời vàđất cũng đang xoay, Triệu Thành Tuấn dần dần bị cuốn hút, lòng mỗi lúc càngphấn khích, trước mắt dường như là sân khấu cuộc đời, giữa vạn người, anh chỉnhìn thấy mình cô.

Rốt cuộc anh vẫn thuộc tầng lớp thượng lưu, tư phong tuấn lãm ngời ngời, bướcchân duyên dáng bẩm sinh, nổi bật giữa đám đông. Mao Lệ cũng là cao thủ khiêuvũ, một cặp tài tử giai nhân đích thực với những bước di chuyển chuyên nghiệpđẹp mắt, cùng với nụ cười rạng ngời trên mặt họ, lập tức thu hút mọi ánh mắtxung quanh, đám đông dần dần dừng lại, đứng ngây nhìn họ nhảy; liên tục bùnglên tiếng vỗ tay tán thưởng.

Triệu Thành Tuấn bất chợt nhận ra, được ôm cô xoay trong tiếng nhạc như thế nàythực quá thần tiên, dù chỉ ngắn ngủi nhưng đủ khiến mỗi lúc càng như say. Anhđã sắp đặt một cuộc sống tương lai hoàn hảo cho hai người, căn hộ cao cấp gầnquảng trường Ngũ Tượng đã mua. Mao Lệ cũng rất hào hứng. Chỉ có điều đáng buồntình trạng sức khỏe gần đây của anh liên tục xấu đi, ngoài bệnh cũ tái phát,trạng thái tinh thần của anh cũng rất kém, chứng mất ngủ giày vò, khiến anh tâmlực đều sa sút. Điều này chủ yếu liên quan đến sự căng thẳng tâm lý từ đợt thumua cổ phiếu do Hồng Hải phát động đột ngột dừng, một tuần lễ đã qua, phía MãLai vẫn hoàn toàn yên ắng, không hề có động tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyệngì. Điều đó càng khiến anh bất an, bởi anh không biết, chiêu tiếp theo của HồngHải sẽ là gì, không biết lúc nào Chương Kiến Phi ra đòn phản kích, bản lĩnh vàkhả năng xoay chuyển tình thế của Chương Kiến Phi không hề kém anh.

Để tránh bị động ứng chiến, Triệu Thành Tuấn đề ra chương trình làm việc hếtsức nghiêm ngặt, theo dõi sát biến động của thị trường cổ phiếu ở Mã Lai, mỗingày đều có số liệu phân tích chi tiết trình lên, cứ như vậy kéo dài suốttháng, khỏi nói Triệu Thành Tuấn, mọi nhân viên hữu trách từ cao cấp đến bìnhthường cũng căng thẳng kiệt sức. Dần dần anh hiểu, đây là sách lược cố ý củaChương Kiến Phi, làm suy yếu và tiêu tan ý chí của Bác Vũ trước khi vào trậnquyết chiến, đến khi bên này tưởng là sóng yên biển lặng lại bất ngờ ra đònkhiến họ trở tay không kịp, cho nên công ty luôn trong tình trạng căng thẳng,cảnh giác cao độ, nếu tình trạng vẫn tiếp diễn như vậy, anh không biết mình trụđược bao lâu.

Ngoài ra, công trình xây dựng S&T cảng Phòng Thành, dự án khai thác khunghỉ mát mới đầu tư ở Bắc Hải cũng gặp nhiều khó khăn. Tất cả những gánh nặngđó đè lên vai anh, buộc anh gần đây phải giấu Henson tăng cường dùng thuốc.

Nhưng anh không thể dừng lại, đó là sự nghiệp tâm huyết bao năm của anh, anhtừng long trọng tự hứa với mình chỉ có thể thành công! Mối thù chưa báo, dùphải dốc đến hơi thở cuối cùng, anh cũng quyết buộc kẻ súc sinh Chương Thế Đứcphải trả giá, cho dù Hồng Hải đã dừng mua cổ phiếu của Bác Vũ, nhưng anh vẫn bímật bố trí kế hoạch tiếp theo, thị trường cổ phiếu Mã Lai không lâu nữa sẽ dậysóng, Chương Kiến Phi, anh thua chắc rồi!

Trên quảng trường rộng lớn, sôi động, nhảy đã mệt, họ rời đám đông, đến ngồitrên chiếc ghế dài ở một góc vắng, Triệu Thành Tuấn vẫn cảm giác rất cả nhữngcảnh trước mắt như một giấc mơ, nếu là giấc mơ, anh chỉ muốn thật lâu khôngtỉnh. Mặt anh từ từ áp về phía cô, Mao Lệ nhắm mắt một cách bản năng, rồi nhanhchóng nhiệt thành hưởng ứng. Cô say sưa hít mùi thuổc lá nhẹ lẫn hương bạc hàthoang thoảng trên môi anh, ấm và mềm như vậy, thấm vị ngọt của hạnh phúc làniềm khao khát bấy lâu, rồi cô chìm trong mê đắm. Cô không nghĩ gì hết, khôngquá khứ không tương lai, cô chỉ cần lúc này, để cho mọi khát khao được khơi gợikích hoạt từng tấc trong nụ hôn dài như thế cô không muốn dần khô héo trong vôvọng.

Cuối cùng, môi anh nhấp phải vị nước mắt cô. Anh rời cô, thấy mặt cô đầy nướcmắt, khi cô ngửa mặt lại là nụ cười lấp lánh ánh nước.

“A Tuấn, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì kia?”

“Ồ, rất nhiều, rất nhiều.”

“Ngốc quá!”

Hai người đều bối rối, có lẽ để che giấu, Mao Lệ đứng dậy nói: “Anh có khátkhông, em đi mua nước!” Triệu Thành Tuấn để cho cô đi, mắt nhìn theo bóng cô đixa, mới rút trong túi áo một túi giấy nhỏ lấy ra hai viên thuốc cho vào miệngnuốt.

Cảm ơn trời tối giúp anh che đậy dấu hiệu bệnh tật.

Mao Lệ nhanh chóng mang nước về, đưa một chai cho anh: “Nhìn anh có vẻ mệt hơnem, A Tuấn, anh phải chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức như vậy.”

Anh vặn nắp chai nước giúp cô, Mao Lệ vừa uống một ngụm lại bị môi anh áp tớiphủ lên, anh hút mấy giọt nước trên môi cô, nhấm nháp vị ngọt mát của nó: “MaoLệ, anh không biết anh có thể trao gì cho em, hãy nói với anh, em cần gì?”

Mao Lệ ngây người nhìn anh.

“A Tuấn, em chẳng cần gì hết, em chỉ cần một cuộc sống bình yên. Những năm quaem bị giày vò đến nghẹt thở, mệt mỏi cùng cực, em không gắng được nữa.”

“Cuộc sống bình yên?”

“Vâng, của hai chúng ta, anh có thể cho em, đúng không? Không phải em tham lam,không cần anh có thật nhiều tiền, không cần anh quá thành công, chỉ cần chúngta có cuộc sống như bao người, cùng ăn cơm, đi dạo, sau khi có con, cùng đưacon ra biển nhặt vỏ ốc vỏ sò, thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng sẽ hòa giải rấtnhanh, giống như bao cặp vợ chồng bình thường khác, không cần những đổi thaylớn lao to tát, chỉ cần dòng nước nhỏ êm đềm chảy mãi, cuộc sống như thế thựcra em luôn mơ ước...”

Triệu Thành Tuấn nhìn cô hồi lâu, nắm tay cô: “Mao Lệ cảm ơn em đã tin anh.”

“Vậy thì anh phải đối tốt với em một chút.”

“Em còn muốn anh đối với em thế nào? Anh đã hứa trao thân cho em rồi.”

Mao Lệ cười giòn tan: “Ý anh là muốn em chịu trách nhiệm đến cùng?”

“Đương nhiên, nếu không sao anh dám hứa trao thân này cho em?” Anh cố ý nóiđùa, cô quả nhiên cười khanh khách, vặn cánh tay anh: “Không ngờ tiên sinh cũngdẻo mồm thật!”

“Sau khi từ Thượng Hải về có nhớ anh không?” Anh hỏi.

“Còn anh, có nhớ em không?” Mao Lệ vừa hỏi vừa cảm thấy hai người đến nực cười.Nhưng đối với những người yêu nhau, điều quan tâm nhất chẳng phải chính lànhững chuyện đó sao? Anh có yêu em, anh có nhớ em, yêu và nhớ là chủ đề vĩnhhằng của tình yêu, vụn vặt đến mấy, buồn cười đến mấy lại chính là điều ngườita khó quên nhất.

Anh nhìn cô âu yếm: “Đương nhiên rất nhớ. Mao Lệ, khi nhớ một người em sẽ làmgì?”

“À...” Mao Lệ ngả đầu lên vai anh, mơ màng: “Nói ra cấm anh cười em, hồi nhỏ emrất ngốc, sau khi cha trở về Thượng Hải, em sống với mẹ, mỗi lần nhớ cha emthường ra bãi biển nhặt vỏ ốc, bởi vì cha đã nói, nhớ cha hãy nói vào vỏ ốc,ném xuống biển, cha ở Thượng Hải nhặt được vỏ ốc đó áp lên tai có thể nghe thấylời em, bởi vì nghe nói vỏ ốc lưu giữ ký ức của biển. Em hỏi cha có nhặt đượcvỏ ốc của em không, cha luôn nói có nhặt được, bây giờ nghĩ lại, hồi đó sao màdễ bị đánh lừa đến thế... Còn anh, khi nhớ một người anh sẽ làm gì?”

“Anh...”

“Mau nói đi, em đã nói hết rồi!”

Triệu Thành Tuấn làm ra vẻ suy nghĩ: “Khi nhớ một người anh sẽ ngắm sao, emđừng cười, anh nói thật mà, ở thành phố Penang của anh có ngọn núi BukitBendera, đứng trên đỉnh núi ngắm sao rất tuyệt.”

“Đứng trên đỉnh núi ngắm sao...”

Mao Lệ thoáng bàng hoàng, mắt long lanh: “Ngắm sao?”

“Ừ, có phải anh quá ngốc?”

“Không, mỗi người đều có những mặt rất ngốc, có lúc sẽ làm những chuyện ngungốc, ngay bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó lại là con ngườithật của mình, tình cảm và lý trí rất khó cân bằng tuyệt đối.” Mao Lệ trangnghiêm nói, nhìn Triệu Thành Tuấn, trông anh có vẻ là người tuyệt đối lý trí,không ngờ cũng có mặt cảm tính như vậy, điều đó khiến cô vừa bất ngờ vừa hiếukỳ, bất giác hỏi: “Khi anh ngắm sao anh nhớ đến ai?”

“Nhớ em.”

“Nói dối.”

Ánh mắt sâu nhìn cô da diết, anh giơ tay vén tóc lọn tóc xõa trước trán cô, nhẹnhàng hôn má cô: “Mao Lệ, em không bao giờ biết được anh nhớ em thế nào.”

Tối hôm đó, Mao Lệ ở lại căn hộ chung cư của Triệu Thành Tuấn.

Cuộc ân ái mãnh liệt khiến hai người toát đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy gấp gáp,không thể kiềm chế giống như ngày mai là tận thế, chỉ có hòa trong nhau họ mớicó thể mãi mãi không chia lìa... Một kích thích mạnh như vậy, rõ ràng sức khỏeTriệu Thành Tuấn không chịu nổi, trong cơn co rút của khoảnh khắc cuối cùng anhđổ gục bên cạnh Mao Lệ, dường như lịm đi. Rất lâu rất lâu sau anh mới dò dẫm đivào nhà tắm, Mao Lệ vặn sáng đèn ngủ ở đầu giường, anh hét lên: “Mau tắt đi!”Cuộc giao hoan vừa rồi, anh không bật đèn, đêm tối khiến anh cảm thấy an toàn,nếu để cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, anh thà chết còn hơn.

Anh ở trong nhà tắm rất lâu, khóa trái cửa, ngồi sụp xuống nền tựa vào cánhcửa, không còn sức di chuyển đến bồn tắm.

“A Tuấn, anh không sao chứ?” Bên ngoài có tiếng Mao Lệ gõ cửa.

“Không... không sao, bụng anh hơi khó chịu, em ngủ trước đi.”

“Có cần uống thuốc không?”

“Không, em ngủ đi, anh muốn tắm.” Triệu Thành Tuấn vừa nói vừa lê đến bên bồn,mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào tạm thời giúp anh che giấu sự hoảng loạn.Trên tường cạnh bồn tắm có lắp điện thoại không dây, anh cầm lên run run bấmsố, lát sau trong máy truyền ra giọng ôn hòa của Henson: “A lô ai đấy?”

“Là tôi, Brant.”

Mao Lệ nằm trong chăn liên tục thò đầu ra nhìn cánh cửa phòng tắm, phía trênhắt ra ánh đèn màu da cam, tiếng nước vẫn ào ào, nhưng mãi không thấy anh ra.

Cô rất lo, cảm giác sức khỏe anh có thể tồi tệ hơn cô tường. Cô tỏ ra không đểý, nhưng không có nghĩa là không biết. Cô không nói ra chỉ vì nghĩ đến sĩ diệncủa anh, cũng như vừa rồi trên giường, mấy lần cô muốn bảo anh dừng lại nhưngkhông sao nói ra được, bởi động tác của anh dữ dội khác thường, dường như chỉcó như vậy mới chứng tỏ anh khỏe mạnh cường tráng. Nhưng chuyện này không giảvờ được. Lúc đó cô gần phát hoảng sợ anh sẽ chết, cơn co rút bất thường ởkhoảnh khắc cuối cùng thật đáng sợ, mặc dù không bật đèn, nhưng cơ thể anh dánvào da thịt của cô, mọi phản ứng nhỏ nhất trên đó cô đều có thể cảm nhận... Côphấp phỏng lo âu, luôn cảm giác anh giấu cô điều gì, không chỉ vấn đề sức khỏe,hình như còn chuyện khác...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Thành Tuấn vẫn chưa ra.

Mao Lệ bật đèn ngủ, cô biết không nên làm vậy, nhưng vẫn không kiềm chế được,cúi người khẽ lôi ngăn kéo chiếc tủ thấp cạnh đầu giường, bởi vì vừa rồi khithấy anh mở ô kéo đó với thái độ rất khác, bên trong có bí mật gì chăng?

Thực tế, trong đó ngoài đống chai lọ, chẳng có gì khác.

Mao Lệ đếm thử, ít nhất cũng đến hai chục chai lọ lớn nhỏ trên có ghi chú tiếngAnh, đèn lại tối, cô nhìn không rõ, nhưng cô biết, tất cả là thuốc.

Cô chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên chìm xuống đáy vực, anh có bệnh gì giấu cô?

Đang suy nghĩ, điện thoại của Triệu Thành Tuấn ở đầu giường chợt rung lên, cônhìn mãi chiếc di động màu bạc lóng lánh đang rung ầm ầm, ngắt hai lần, rồi lạivang lên như có việc khẩn cấp.

Cô do dự giây lát rồi cầm lên, nhấn nút nghe: “A lô xin hỏi ai đấy?”

Đầu bên kia im lặng.

“A lô, xin hỏi ai đang gọi?”

Vẫn im lặng. Nhưng có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở phía đó.

“A lô, nói đi, là ai đang gọi?”

Vẫn im lặng.

Tim cô bỗng nảy lên, đột nhiên cô hiểu ra ai đang gọi, rõ ràng khoảng cách xanhư vậy, thông qua tín hiệu đường dây, nhưng hơi thở đó, cảm giác đó không thểlà người khác.

Hai người rõ ràng đã đoán được người kia là ai. Không khí đột nhiên như nghẹtthở.

Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy hơi thở của nhau qua điện thoại.

Lát sau, giọng run run từ đầu bên kia truyền đến: “Mao... Mao Lệ?”