Sáng hôm sau ngủ dậy, Hoa Thần vẫn còn chưa tỉnh, nhìn anh ngủ có vẻ rất bình yên , khiến tôi không đành lòng đánh thức. Nhìn cặp lông mày nhíu chặt , thâm tâm đột nhiên lại cảm thấy đau lòng.
Tôi thật không hiểu, không hiểu tại sao một trang nam tử có vẻ ngoài dụ hoặc chí mạng này, tối hôm qua khi tôi đến Duy Đô lại thấy anh rất yếu ớt, rất mệt mỏi, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ một cái liền biến mất vậy. Trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, không kìm lòng được vân vê bàn tay xoa từng góc cạnh trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Sau này hẳn là sẽ không còn được ở gần như vậy nữa, đêm qua chắc anh chưa kịp nói kết thúc, vậy hôm nay sẽ nói rồi, dù sao Tô Ngưng cũng có thể giúp cho sự nghiệp của anh rất nhiều, mà tôi chỉ là một tình nhân không đáng một xu. Tôi nghĩ, đêm qua anh chưa nói kết thúc, có lẽ là vì thời điểm đã muộn, hơn nữa tôi còn bị đánh, nên anh mới giữ tôi ở lại qua đêm.
Đột nhiên anh mở mắt ra, tôi sợ tới mức không dám cử động, hô hấp bị căng cứng, trừng trừng nhìn anh, không biết phải làm thế nào cho phải.
Dưới cái nhìn đầy chăm chú của anh, tôi mới phát hiện ra bàn tay mình vẫn đang “mờ ám” ở trên mặt anh, cả mặt nóng bừng, xấu hổ rụt tay lại.
Anh đưa tay lại gần, tâm trí cứ theo cánh tay ấy mà run rẩy liên hồi, phản xạ có điều kiện lui về phía sau.” Đừng nhúc nhích.”
Nghe lời đứng im, nhìn chằm chằm vào anh, không biết hành động vừa nãy là có ý gì.
Tay anh nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi, trông giống như đang đánh giá đồ sành sứ dễ vỡ, mày càng lúc càng nhíu chặt:” Tại sao lại khóc nữa rồi?”
Giọng nói của anh như có như không, khiến tôi cảm thấy đang mơ. Tuy là như thế, nhưng vẫn giương tay lên sờ mặt một chút, quả nhiên, có chút ươn ướt. Lần này tôi thực sự không biết mình khóc vì cái gì, tối hôm qua khóc, có thể giải thích là vì bị đánh. Bây giờ khóc, không có lí do, cũng chẳng biết lấy cớ gì.
“ Vẫn đang nghĩ tới chuyện tối qua sao?” Tôi thành thật gật đầu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong ánh mắt anh hiện lên một tia dịu dàng, thanh âm cũng mềm mỏng hơn trước:” Tiểu hồ ly, nếu đã bị Tô Ngưng phát hiện, sau này cũng không cần phải cố gắng tránh cô ấy nữa. Nhu nhược quá mức sẽ chịu nhiều tổn thương về phía mình, lại giống như tối hôm qua, một người tránh ở một bên khóc. Về sau có nhìn thấy cô ấy, em cứ thừa nhận em là người phụ nữ của anh, Tô Ngưng hiện tại không có tư cách can thiệp, cũng không có tư cách động thủ với em.”
Đột nhiên trong một phút, tôi rất muốn anh xin lỗi Tô Ngưng, Tô Ngưng thật lòng yêu anh, anh chẳng những phản bội mà còn nói cô không có tư cách làm vậy. Tô Ngưng có thể chịu đựng lâu như vậy có thể xem như kì tích rồi, nếu hôm qua người ở cạnh Hoa Thần không phải tôi mà là một người phụ nữ khác, có lẽ Tô Ngưng vẫn sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, cô đánh tôi là bởi vì cô hoàn toàn cho rằng tôi là bạn gái của Hạ Mộc Lạo. Nhưng Hoa Thần nói như vậy thực sự là rất quá đáng, tuy rằng một nhân tình như tôi không có quyền chỉ trích anh, nhưng những lời này là anh nói cho tôi nghe, nghe được trong lòng khó chấp nhận, khổ sở thay cho Tô Ngưng.
“ Hoa tiên sinh, anh đã bao giờ cảm thấy mình có lỗi với Tô Ngưng chưa? Cô ấy rất yêu anh, yêu thực sự. Nhưng mà hình như anh hiểu lầm cô ấy rồi, người phụ nào khi nhìn thấy bạn trai mình quan hệ với người khác mà chẳng tức giận. Tô Ngưng rất độ lượng, cô ấy biết anh không chỉ có một mình cô, nhưng mà cô ấy vẫn im lặng vờ như không biết, tối hôm qua cô đánh em là vì cô ấy quan tâm đến anh. Anh chưa từng trải qua nên không biết cảm giác của chính mình, nếu đổi lại một ngày nào đó Tô Ngưng ở cùng với một người đàn ông khác, anh cũng sẽ có suy nghĩ muốn tiến lên đánh cho tên kia vài phát.”
Tôi biết những lời này nói ra sẽ chọc giận anh, nhưng tôi vẫn phải nói. Anh đối xử với Tô Ngưng quả thực không công bằng, tình yêu của cô đổi lấy câu nói không có tư cách của anh, anh đem tình yêu của cô ấy trở thành một món hàng xa xỉ. Tôi tuy rằng không hiểu “yêu”, tuy rằng tôi không “yêu”, nhưng tôi không thể chấp nhận được hành động này của anh, không dám tưởng tượng nếu mình cũng có người yêu như vậy, kết cục sẽ bi thảm tới cỡ nào.
Trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, mặt Hoa Thần xanh mét, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc, anh nắm lấy cằm tôi:” Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, tôi nói thế nào thì cứ y như thế mà làm.”
Cụp mí, tránh đi ánh mắt của anh, trầm mặc không lên tiếng.
Thanh âm của anh chợt lạnh toát:” Người tình phải làm gì còn muốn tôi nhắc nhở sao? Chủ động đi!”
Giương mắt nhìn trừng trừng vào anh, không biết phải làm thế nào. Do dự vài giây, tôi đưa tay vuốt ve từ cổ tới ngực anh, có lẽ là hành động của tôi quá mức ngu ngốc, anh thiếu kiên nhẫn bỏ tay tôi ra, xoay người xuống giường.
Tranh ra không thèm nhìn anh, rõ ràng vừa nói muốn tôi chủ động, vậy mà khi tôi chủ động anh lại không kiên nhẫn. Không biết qua bao lâu, thanh âm của anh chợt vang lên,” Không phục?”
“ Không dám.”
Anh đi tới trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống:” Đêm nay tôi lại sẽ ở đây.”
Một lúc lâu sau mới có thể phản ứng được, anh đã ở đây hai đêm liên tiếp rồi, tại sao đêm nay vẫn còn muốn ở lại? Tô Ngưng đã phát hiện ra, anh như thế nào lại không biết sáng mắt quay đầu là bờ chứ?