Cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, mở to đôi mắt đẫm lệ, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Thần:” Tiểu hồ ly, đừng khóc, chúng ta về nhà.”
Là ảo giác đúng không? Anh nói dịu dàng với tôi? Anh nói đưa tôi về nhà? Nhà là ngôi biệt thự kia sao?
Gật gật đầu, dựa vào trước ngực anh. Khoảnh khắc ôn nhu này, chắc là dấu hiệu trước khi kết thúc, có kết thúc cũng phải đưa tôi về nơi bắt đầu mọi chuyện mới có thể mở mồm. Hoa Thần, bây giờ cho em dựa vào anh một lúc, đây là lần ỷ lại đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng. Có lẽ không bao lâu sau anh sẽ quên em, nhưng em vẫn nhớ rõ về anh, chắc chắn nhớ rõ, vì anh là người đàn ông đầu tiên của em. Cho dù là mười năm sau, hay mấy chục năm sau, em sẽ vẫn nhớ người đàn ông tên là Hoa Thần từng thức trắng đêm ân ái với em.
Anh đặt tôi lên đùi, đóng cửa xe. Tôi ôm eo của anh, lặng lặng tựa vào trước ngực anh. Đột nhiên phát hiện ra tôi rất có tiềm chất làm bạch tuộc, thầm nghĩ, vậy lúc này, phóng túng luôn đi.
Tới biệt thự, Hoa Thần lái xe đến gara, rồi ôm tôi xuống xe đi vào trong biệt thự.
Trước khi lên lầu, anh không quay đầu nói với bảo mẫu:” Lấy một túi đá để vào phòng ngủ.”
Tôi nhìn thấy trong mắt bảo mẫu rõ ràng có điểm nghi hoặc, tôi biết bà đang nghĩ cái gì, ngoài lần kí hợp đồng, đây là lần đầu tiên tôi và Hoa Thần về cùng nhau.
Dùng túi đá chườm lên mắt, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong phòng tắm, khí nóng bốc lên, hình ảnh tôi trong gương càng lúc càng mơ hồ. Cái tát kia của Tô Ngưng quả thực rất mạnh, chườm đá lâu như vậy mà vẫn còn sưng đỏ, năm ngón tay hằn vết rõ ràng vào một bên má.
Hoa Thần vẫn chưa mở miệng đề nghị kết thúc, sau khi chúng tôi trở về, anh không nói lấy một câu, tôi cũng thế.
Tắm xong, hai người ngồi trên giường không nói gì.
Tôi không muốn giống một kẻ tử tù chỉ biết chờ đợi tòa tuyên án, bèn lên tiếng;” Hoa tiên sinh, nếu anh cho rằng chuyện lần này…cũng là do em cố ý, vậy anh…cứ đuổi em đi.”
Một câu nói vốn rất đơn giản, nhưng khi đối mặt với anh phải tạm dừng vài lần mới nói xong. Cứ tưởng có thể dễ dàng mở miệng, ai ngờ lại khó khăn đến vậy.
Hoa Thần, dù sao anh cũng cho rằng tôi là một người phụ nữ âm hiểm khó đoán, vậy thuận theo ý của anh đi, lần này tôi đã hiểu rõ, sẽ không giải thích giống như lần trước nữa, nếu không anh lại nói tôi cãi bướng.
Anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi:” Tiểu hồ ly, mặt, còn đau không?”
Không hiểu anh không muốn trả lời hay là như thế nào:” Hoa tiên sinh, Tô Ngưng đã phát hiện ra rồi, anh có thể cho rằng là tôi cố ý xuất hiện ở trước mặt cô ấy.”
Anh vẫn như cũ không trả lời tôi, nhẹ giọng hỏi:” Tiểu hồ ly, còn đau không?”
Đau thì làm sao? Tôi có thể đánh lại ư? Bạn gái của anh đánh tôi, anh lại còn hỏi tôi có đau hay không. Hoa Thần, tôi đang muốn biết có phải anh muốn đuổi tôi đi không, vì sao không trả lời? Vì sao phải loằng ngoằng chuyện có đau hay không.” Không còn đau nữa rồi. Hoa tiên sinh, Tô Ngưng đã phát hiện ra, nếu quyết định kết thúc, vậy cứ nói đi, em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.”
Tay anh nắm chặt lại:” Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ đỡ hơn.”
Trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, ý anh là muốn tiếp tục sao?” Nhưng mà, Tô Ngưng đã phát hiện, nếu tiếp tục…”
Lời nói còn chưa dứt, liền bị anh chặn lại:” Sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra, huống chi cô ấy đã sớm biết anh có người phụ nữ khác, chỉ là không thể chấp nhận người đó là em thôi. Lần sau gặp cứ nói đã chia tay với Mộc Lạo, cô ấy sẽ không đối xử với em như vậy nữa.”
“ Nhưng mà Tô Ngưng đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta…”
“ Đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút đi.”
Trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an, anh không muốn chấm dứt với tôi. Nhưng mà Hoa Thần, nếu không kết thúc, về sau gặp Tô Ngưng, tôi nên đối mặt như thế nào đây? Hoa Thần, anh làm thế nào với các câu hỏi của cô ấy đây?
Nếu Tô Ngưng đã biết mối quan hệ giữa tôi và Hoa Thần, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vì cô rất hy vọng Hạ Mộc Lạo được hạnh phúc. Bây giờ tôi dùng thân phận bạn gái Hạ Mộc Lạo và Hoa Thần cùng xuất hiện trước mặt cô, Tô Ngưng không tức mới là lạ, mà chuyện này Hạ Mộc Lạo hẳn cũng đã biết rồi.