Vậy mà tôi xem hết một lượt thùng sách, nhưng không hề có quyển nào có tàn hồn của Triệu Nhụy,
chẳng nhẽ là đồ không đúng? Hay cô bé vẫn còn sống? Trước đó đã có trường hợp gióng trống khua chiêng đi tìm thi thể, kết quả người ta lại còn sống, cho nên để tránh chuyện như thế xảy2ra, tôi đi đến bên cạnh chú Lê: “Chú có cách nào trong thời gian ngắn nhất biết Triệu Nhụy còn sống hay chết không?”
Chú Lê bấm tay tính toán một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với tôi: “Chú có thể nhìn thử, nếu Triệu Nhụy không có ở đây, đối với ma mới tầm tuổi này chắc chắn sẽ5rất nhớ nhà, kể cả không xuất hiện ở nhà thì cũng sẽ đi loanh quanh gần đây, có thể dùng ngày sinh tháng để gọi thử hồn cô bé... Nhưng không dám chắc trăm phần trăm thành công.”
Tôi vội giục chú: “Vậy chú nhanh làm đi! Đỡ cho chúng ta mất thì giờ ở đây!”
Sau khi chú Lê lấy ngày6sinh tháng đẻ của cô bé thì bày một đàn tế giản dị, đốt giấy vàng gọi hồn có ghi ngày sinh tháng đẻ của Triệu Nhụy, miệng lẩm bẩm khấn gọi hồn...
Một trận gió lạnh nổi lên bốn phía, đèn trong phòng khách tự nhiên nhấp nháy, Bạch Thu Vũ đang đứng cạnh Từ Băng thấy rằng cả mình. Mặc5dù trước đó cô ấy đã gặp âm hồn của cha mình, thế nhưng cô ấy không sợ cha mình cũng không có nghĩa là không sợ nhìn thấy ma.
Trong lúc tôi quan sát bốn phía, muốn xem Triệu Nhụy có trở về hay không, đột nhiên thấy trong chiếc gương to ở phòng khách có bóng người lúc ấn lúc3hiện. Nhưng không hiểu sao, bóng người đó làm thế nào cũng không thể ngưng tụ thành hình, rất giống như tín hiệu chập chờn của di động lúc sóng yếu.
Tôi chỉ bóng người trong gương để chú Lê đi xem, chú nhìn thấy cũng kêu lên, giống như trường hợp thế này cũng là lần đầu tiên gặp phải, cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra.
Ngay khi hai chúng tôi không biết cái bóng lúc sáng lúc tối đó có phải Triệu Nhụy hay không, tự nhiên cái bóng trong gương đó “lắc lư” một chút rồi giống như mất điện, đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Tôi và chú Lê choáng váng nhìn nhau, sao tự nhiên lại biến mất rồi? Chú Lê ngơ ngác nhìn tôi hỏi: “Cháu có thấy rõ không?”
Tôi lắc đầu trả lời: “Quá nhanh quá mơ hồ, cháu còn chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất rồi.” Lúc này Từ Băng đột nhiên đứng lên kích động nhìn bốn phía xung quanh: “Triệu Nhụy bé bỏng, có phải con trở về hay không? Là mẹ không tốt, vẫn không quan tâm đến con, nhưng nếu con có tâm sự thì sao không nói với mẹ? Con ở đâu hả Triệu Nhụy, mẹ rất nhớ con...”
Nghe tiếng Từ Băng gọi thảm thiết, tôi cũng thấy khó chịu trong lòng, đành bất đắc dĩ nói với chị ấy: “Vừa rồi chúng tôi gọi được một âm hồn, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất, chị có thể cho chúng tôi xem ảnh của Triệu Nhụy không?”. Từ Băng vội bật điện thoại di động của mình, cho chúng tôi xem mấy bức ảnh gần nhất của Triệu Nhụy. Tôi và chú Lê híp mắt nhìn kỹ một lúc, cũng không thể nhận ra âm hồn vừa rồi có phải Triệu Nhụy hay không, nhưng nhìn thân hình lại có vẻ giống... Chúng tôi không thể bảo Triệu Nhụy đã chết trong lúc còn chưa xác định, không còn cách nào, đành quyết định buổi tối đi đến công viên nơi Triệu Nhụy mất tích rồi tính, nếu thực sự cô bé xảy ra chuyện ở đó, chúng tôi vẫn có thể cảm giác được một chút.
Buổi đêm, lúc chúng tôi đi tới công viên còn đang được xây dựng, phát hiện diện tích chỗ đó không hề nhỏ, khắp nơi là núi giả, hồ nhân tạo, còn có một số cây cối được tạo hình rất đẹp mà tôi không biết tên. Cũng không thể trách cảnh sát không thể tìm thấy Triệu Nhụy, trong này thực sự rất khó tìm! Bởi vì công viên chưa xây xong nên nhiều chỗ cỏ dại không có ai chăm, mọc cao đến hơn nửa người, nhìn rất hoang vắng.
Sau đó ba chúng tôi đi một vòng bên ngoài, thế nhưng chẳng cảm giác được cái gì. Ai ngờ ngay khi chúng tôi đang phân vân không biết có nên gọi hồn Triệu Nhụy một lần nữa ở chỗ này hay không, tôi lại có chút cảm giác dường như phía dưới có vật gì đó tồn tại...
Loại cảm giác này như có như không, vô cùng yếu ớt, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên mới cảm giác được, vì để có thể bắt lấy chút cảm giác yếu ớt này, tôi đi nhanh về phía trước... Chú Lê và Đinh Nhất thấy thế cũng vội bước theo.
Chúng tôi đi rất nhanh tới một chỗ đường dẫn nước nhân tạo, nơi này thông với hồ nhân tạo cách đó không xa, ban đầu thiết kế để nước trong hồ có thể lưu thông. Chúng tôi đi dọc theo mương nước này, nhưng ngay khi tôi chưa cảm giác được vật phía trước là gì, đột nhiên lại nhìn thấy có một thứ trắng trắng xanh xanh cách bụi cỏ trước mặt chưa đến mười mét.
Đinh Nhất đi qua dùng con dao nhỏ nhấc lên xem xét, thấy nó giống như một chiếc áo đồng phục... Sau đó tôi chụp hình chiếc áo này gửi cho Từ Băng, để chị ấy xem đây có phải là chiếc áo con gái mặc trong ngày mất tích hay không? Từ Bằng nhắn lại rất nhanh, chị ấy bảo tôi kiểm tra phía trong áo, bởi vì lúc phát đồng phục sợ bị cầm nhầm nên Từ Băng khâu vào bên trong áo con gái một chữ Nhụy. Tôi vội bảo Đinh Nhất lột áo ra xem, quả nhiên tại vị trí mà Từ Băng nói có một chữ Nhụy được thêu bằng chỉ đỏ... Chiếc áo đồng phục này đã bẩn như giẻ lau, nhưng tôi vẫn lờ mờ thấy được chút vết máu trên ống tay áo và vạt áo.
Tôi hơi hồi hộp, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kiện, nói rõ tình huống ở đây, anh ta bảo chúng tôi đứng yên đó đợi, người của anh ta sẽ tới ngay lập tức.
Sau khi dập máy, tôi cũng không đứng nguyên chỗ đó chờ như anh ta nói, mà dựa vào cảm giác càng lúc càng rõ hướng về phía trước, đi dọc theo mương nước. Lúc này trời đã tối đen nhưng tôi vẫn thấy một thân hình lờ mờ đi qua đi lại dưới thân cây liễu, tôi quay sang hỏi chú Lê và Đinh Nhất: “Mọi người có nhìn thấy gì không?”
Nhưng hai người bọn họ mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ mình không thấy gì cả! Xem ra không sai rồi, cái bóng bên cây liễu tôi nhìn thấy chính là Triệu Nhụy đã mất tích hai tuần nay.
Chỉ là cô bé tỏ vẻ rất mờ mịt, khi chúng tôi đến cũng chẳng có chút phản ứng nào, chỉ đi loanh quanh cây liễu. Tôi nói những gì mình thấy cho hai người họ, chú Lê trầm giọng nói: “Cây liễu có thể nhốt quỷ, chỉ sợ cô bé chết ở gần đây.”
Tôi gật gật đầu, sau đó tiếp tục tiến lên mấy bước, muốn cảm giác nhiều hơn một chút, nhưng ngay lúc tôi sắp đến gần cây liễu, thân hình Triệu Nhụy vẫn luôn đi vòng vòng quanh thân cây đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn tôi...