Người Tìm Xác

Chương 957




Từ Băng ở độ tuổi trung niên, không già cũng không trẻ, bất kể trong cuộc sống hay công việc đều có

áp lực rất lớn, chồng chị quanh năm suốt tháng đào giếng ở Tân Cương, mọi chuyện trong nhà chỉ có

mình chị lo toan, thật sự rất vất vả. Nói không chừng sau khi chồng trở về, còn trách chị ấy không trông nom con cái cẩn thận! Nhưng lúc này người đau khổ nhất là ai? Còn không phải người mẹ này hay sao?

Đôi2lúc tôi cảm thấy buồn thay cho phụ nữ ở thời hiện đại, đàn ông chỉ cần nói câu “Anh nuôi em” là đã thấy hạnh phúc mỹ mãn rồi, nhưng sau khi cưới, câu nói này chỉ là một lời nói suông mà thôi. Vô số sự thật nghiệt ngã cho chúng ta biết, đến cuối cùng chẳng những phải kiếm tiền nuôi gia đình, còn kiêm luôn cô nuôi dạy trẻ, quản lý gia đình, còn trở thành luôn đầu bếp chính! Cho dù5thật sự có đàn ông thực hiện được lời hứa “Anh nuôi em”, thế nhưng sau mấy năm sẽ thấy cô ấy chỉ rảnh rỗi ở nhà cả ngày, tách biệt với thế giới bên ngoài, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, hai vợ chồng càng lúc càng không biết nói gì.

Cho nên tôi cảm thấy phụ nữ hiện đại sống không dễ dàng, phải cân bằng giữa công việc, cuộc sống và gia đình, chỉ cần một về làm không tốt6hoặc làm quá tốt thì sẽ lập tức bị gán cho đủ loại mác... Nào là mải mê công việc không để ý gia đình, chỉ ở nhà không biết kiếm tiền, chỉ biết kiếm tiền không lo gia đình... Cũng vì thế mà tôi không muốn làm khổ ai, nếu như lấy vợ, chắc chắn tôi sẽ nói với cô ấy: “Em muốn làm gì anh cũng đều ủng hộ!”

Trong lúc tôi đang cảm khái, chú Lê đã rất nhiệt tình rót trà cho Từ5Bằng, sau đó nhẹ nhàng nói với chị: “Đừng lo, đã đến nhờ giúp đỡ thì tôi sẽ có cách.”

Không thể không thừa nhận, chú Lê quả đúng là sát thủ đối với phụ nữ trung niên, giọng nói nhẹ nhàng tựa như gió xuân làm người ta cảm thấy ấm áp! Chỉ nói vài câu mà đã khuyên được Từ Bằng ngừng khóc.

Nhưng chú Lê cũng cảnh cáo trước là Từ Băng nên chuẩn bị tâm lý, chuyện đã phát triển đến khả năng xấu3nhất, nếu không cũng chẳng cần chúng tôi ra tay... Sau đó chú Lê quyết định ban đêm đến nhà Từ Băng xem tình huống rồi mới tính tiếp.

Suy xét âm khí trong người tới bây giờ đang ngưng tụ, cho nên buổi tối có thể ngẫu nhiên nhìn thấy ma, vì thế trước khi đi chú Lê có dặn, lát nữa đến nhà Từ Băng thì hãy quan sát cẩn thận, giống như trường hợp của Triệu Nhụy, những hồn ma này khi chết sẽ vô cùng nhớ nhà, không may còn bị tôi nhìn thấy.

Nhà của Từ Băng trông giống như một khu ký túc xá, mặc dù phòng đã cũ, diện tích không lớn, nhưng giá lại đắt kinh người! Theo Từ Băng nói, họ phải đóng thêm mười lăm năm nữa mới trả được hết tiền mua nhà.

Lúc trước họ mua nhà khu này đều là vì con gái, nhưng bây giờ nếu thực sự con gái xảy ra chuyện, hai người họ cũng không còn động lực để trả nốt tiền mua. Bây giờ chồng của Từ Băng cũng đang trên đường trở về, hy vọng sau khi về, anh ta đừng trách móc người phụ nữ đáng thương này quá nặng nề.

Khi đi vào nhà Từ Băng, mọi chuyện lại không giống như dự tính, chúng tôi tìm một lượt quanh nhà, nhưng nào có chút bóng dáng Triệu Nhụy? Tôi đi vào phòng của Triệu Nhụy, đây là một căn phòng của con gái không đến mười mét vuông, trong phòng ngoài một chiếc bàn học cũng chỉ có một cái giường đơn nho nhỏ.

Từ cách sắp xếp trong phòng có thể thấy Triệu Nhụy là một cô bé rất hiểu chuyện, cũng rất ham học, bởi vì ngoài sách vở học tập, một tấm ảnh chụp ngôi sao cũng không có. Tôi quay ra hỏi Từ Bằng: “Con gái của chị bình thường có sở thích gì không?”

Từ Băng suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Con bé thích đọc truyện, nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến học tập nên bỏ hết mấy quyển đó đi rồi.” Tôi vội hỏi chị: “Mấy quyển sách đó đâu? Chị bỏ nó ở chỗ nào? Từ Bằng đi đến phòng ngủ của mình, sau đó vất vả lôi một thùng giấy dưới gầm giường ra, tôi đi qua kiểm tra, quả nhiên là mấy quyển truyện.

Tôi lấy trong thùng ra một quyển thám tử Sherlock Holmes, một tờ giấy đánh dấu trang bị rơi ra. Tôi nhặt nó lên xem, phát hiện phía trên có một dòng chữ rất đẹp: “Nước mắt của tôi rơi xuống, tưới lên mặt cỏ mềm mại, không biết sang năm, có thể còn giữ lại được những ký ức và nỗi buồn này.”

Xem ra Triệu Nhụy là một cô bé đa sầu đa cảm! Lại đang tuổi dậy thì cho nên khó tránh khỏi tâm trạng dễ xúc động. Nhưng cho dù cô bé có đa sầu đa cảm thế nào, thì tôi vẫn không tin cô bé lại tự sát.

Nghĩ đến đây, tôi quay ra hỏi Bạch Thu Vũ: “Bên phía Bạch Kiện điều tra đến đâu rồi? Trong khoảng thời gian này trong trường học có chuyện gì xảy ra không?” Bạch Thu Vũ lắc đầu: “Không có manh mối nào dùng được, giáo viên đều nói Triệu Nhụy là một học sinh giỏi nhiều mặt, sẵn lòng giúp đỡ mọi người, bạn bè trong lớp đều rất quý cô bé. Tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ, nghe cứ như mấy giáo viên đang khen theo kiểu hình thức, chứ thực chất không hắn là như thế. Đế tôi có cảm giác như vậy thì hắn mấy giáo viên ở trường cũng chẳng nắm được tình hình của Triệu Nhụy, nên mới nói chung chung như vậy.

“Có hỏi qua bạn bè thân thiết của Triệu Nhụy không?” Tôi hỏi tiếp. Nhưng Bạch Thu Vũ lại lắc đầu nói: “Bạn học cùng lớp đều nói, từ khi Tôn Kỳ Kỳ chuyển trường, Triệu Nhụy chẳng chơi thân với ai cả, mọi người đều chỉ là bạn học bình thường, nói gì đến bạn thân.”

Nhìn đi! Đây chẳng phải là có vấn đề ư? Một học sinh lớp chín, làm sao trong trường học chỉ có một người ban chứ? Là do tính cách cô bé khó gần? Hay người khác cố ý cô lập không chơi?

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới những gì Từ Bằng nhìn thấy trong camera giám sát của siêu thị, không phải lúc đó có mấy đứa bé mặc đồng phục đi cùng Triệu Nhụy hay sao? Tôi lập tức hỏi Từ Băng: “Chị đã tìm được mấy học sinh đi cùng con gái ở cửa siêu thị chưa?” Từ Băng thở dài trả lời: “Không có ai nhận là đã gặp Triệu Nhụy ở cửa siêu thị, thậm chí còn nói không nhớ rõ, không có ấn tượng gì? Tôi nói: “Hiện giờ trẻ con bị ảnh hưởng bởi sự ích kỷ từ người lớn, chắc là sợ phiền phức nên mới nói thế.”

Bất đắc dĩ, tôi không thể làm gì khác là tiếp tục tìm các quyển sách khác trong thùng, muốn nhìn xem có quyển sách nào được Triệu Nhụy yêu thích hay không, biết đâu sẽ tìm được tàn hồn cô bé.