Người Tìm Xác

Chương 747




Đầu tiên chú Lê đốt một nén nhang thơm trên bàn thờ, tiếp đó chú cầm chuông đồng gọi hồn xoay quanh người lão Triệu. Qua vài tiếng chuông vàng, lão Triệu từ từ nhắm hai mắt lại. Bởi vì lúc trước chú Lê nói làm như vậy ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng với lão Triệu, nên lúc này tôi thật sự hơi hốt hoảng...

Tôi nhìn thấy ông thầy đồng Lê múa may nhảy nhót xung quanh lão Triệu, miệng còn lẩm bẩm thì thầm gì đấy... Cuối cùng2đột nhiên nghe chú ấy hét lên: “Lữ Diệu Tổng ra đi!”

Vừa rồi mắt lão Triệu còn đang nhắm giờ lại đột nhiên mở bừng ra, sau đó tôi nhìn thấy một ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Đầu tiên, anh ấy mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Triệu Tranh đứng bên cạnh tôi.

“Chú hai? Em chưa chết ư?” Lão Triệu kích động nói.

Tuy nhiên Triệu Tranh lại hờ hững: “Sao thế? Tôi chưa chết nên anh thấy bất ngờ à?”

Lão Triệu như không nghe hiểu ý của5hắn cho lắm, chỉ kích động đi tới trước mặt Triệu Tranh, đánh giá từ trên xuống dưới: “Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Năm đó em bị tên Ngô Lão Bát kia giết, mà anh trai lại không có khả năng báo thù cho em, đây là tiếc nuối của cả đời anh!”

“Ngô Lão Bát không phải người của anh à?” Triệu Tranh lạnh lùng nói.

Lão Triệu mờ mịt: “Em nói cái gì thế? Sao hắn lại là người của anh chứ? Hắn không phải thuộc6hạ của em à?”

Triệu Tranh hừ lạnh và nói: “Nếu hắn là thuộc hạ của tôi, tại sao lại muốn giết chết tôi chứ? Không phải anh sai hắn làm ư?”

Lão Triệu vừa nghe thế thì đỏ cả mặt lên: “Chủ hai! Sao em có thể nghĩ anh như vậy hả? Lúc ấy anh qua đến nơi thì em đã bị Ngô Lão Bát giết rồi! Hắn nói không muốn đi theo em tiêu diệt thổ phỉ mù quáng nữa, hắn cũng đã sống quá đủ những ngày tháng liếm máu5trên lưỡi dao rồi! Hắn đã nói với em đừng tiếp tục đưa các anh em đi liều mạng nhiều lần, nhưng em vẫn không nghe! Về sau cậu hai nhà họ Trần chi một số tiền cực lớn mua mạng của em, lúc này hắn mới bí quá hoá liều mà giết em! Hắn còn nói cho anh biết, chỉ cần anh ngậm miệng không nói gì, thì sau này mối thù giữa nhà họ Trần và nhà họ Lữ sẽ được thanh toán xong xuôi! Lúc này anh mới3đành phải tuyên bố với người ngoài là em uống rượu đến chết bất đắc kỳ tử. Em... Em làm sao có thể nghĩ anh bảo hắn làm thế chứ??!”

Tôi nghe Lữ Diệu Tông nói, xem ra chuyện năm đó đúng là có hiểu lầm. Chắc chắn là khi tên Ngô Lão Bát kia thọc Lữ Diệu Tổ, đúng lúc Lữ Diệu Tông đuổi theo vào cửa, lúc này mới làm thằng em vẫn mãi hiểu lầm là anh trai hại chết mình.

Hơn nữa tôi cũng tin Lữ Diệu Tông đã chết nhiều năm này không cần phải nói dối làm gì. Dù sao anh ta cũng đã chết mấy chục năm rồi, chuyện cũ năm xưa đều là máy bay, giờ lại đi lừa người khác cũng không có ý nghĩa nữa.

Tôi vốn tưởng rằng hai người sẽ trình diễn tiết mục anh em ôm nhau khóc rống, hoà thuận trở lại. Kết quả lại là vào thời khắc mấu chốt, tôi nghe thấy chú Lê nói: “Nhang thơm cháy hết, thời gian đã đến, Lữ Diệu Tông trở về vị trí cũ!”

Tiếng chú Lê vừa thốt ra, lão Triệu lập tức sụp hai mắt lại, ngã xuống đất. Lúc này thái độ của Triệu Tranh khác hẳn vừa rồi, chạy lại đỡ lão Triệu đang ngã dưới đất dậy với tối.

Thấy anh ấy vẫn chậm chạp chưa tỉnh lại, tôi không khỏi hơi hoang mang. Đừng có xảy ra chuyện gì đấy! Nếu không tôi không có cách nào ăn nói với Chiêu Tài đâu. Ngay lúc tôi đang miên man suy nghĩ, thì nghe lão Triệu ho một tràng rồi tỉnh lại.

Tôi lập tức vui mừng giúp anh ấy vuốt xuôi và nói: “Không sao chứ! Anh cảm thấy thế nào?”

Lão Triệu bình phục cảm xúc một lúc rồi hỏi tôi bằng vẻ nghi hoặc: “Cậu là ai? Đây là đâu?”

Lòng tôi không khỏi nặng nề, vội gọi chú Lê: “Chủ mau tới đây xem xem, lão Triệu làm sao vậy? Sao anh ấy lại không quen cháu?!”

Chủ Lê vừa nghe thế thì nhanh chóng chạy tới xem thử, phát hiện ánh mắt lão Triệu nhìn chúng tôi vẫn xa lạ như vậy, không có cảm giác quen thuộc ngày xưa...

“Xong rồi... Lần này thì hỏng rồi, vừa nãy lúc thu hồi ký ức kiếp trước của cậu ấy, hình như chú thu hơi nhiều một chút” Sắc mặt chú Lề khó coi.

Tôi sốt ruột nói: “Hả! Vậy sao mà được! Anh ấy quên cháu cũng không quan trọng, nhưng anh ấy mà quên Chiểu Tài thì sao được chứ! Đó là vợ anh ấy mà! Tiêu rồi, thể nào Chiêu Tài cũng phải tìm cháu liều mạng cho bằng được...”

Chú Lê thấy tôi sốt ruột nên vội an ủi: “Cháu cũng đừng quá lo lắng, tình huống kiểu này cũng có thể là tạm thời thôi, qua vài tiếng, những ký ức mất đi đó có thể sẽ từ từ quay về...”

“Thật ạ? Chứ đừng nói dối cháu đó!” Tôi không tin cho lắm.

Chú Lê nhún vai đáp: “Nếu... Chú nói là nếu thật sự không quay về được, vậy cháu nghĩ cách làm cho họ yêu nhau lần nữa là được thôi!”

Tôi nghe mà gần như sắp sụp đổ: “Nói đơn giản thế! Chú tưởng là trò chơi con nít đấy à!”

Lúc chúng tôi đang không biết nên làm gì bây giờ thì lão Triệu lại hôn mê tiếp. Cũng may được Triệu Tranh bên cạnh đỡ lấy, nếu không đã suýt nữa làm khuôn mặt góc cạnh của anh ấy đập thẳng xuống đất.

Thấy lão Triệu lại té xỉu, tôi càng không biết làm sao, bèn đề xuất nếu không được thì đưa đến bệnh viện đi, kéo dài như vậy cũng không phải là cách! Nhưng chú Lê lại nói: “Cháu đừng có gấp, quan tâm quá sẽ bị rối, chờ một chút... Với kinh nghiệm của chú, chờ cậu ấy tỉnh lại thì sẽ không sao nữa rồi”

Vì thế chúng tôi ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, chờ cho lão Triệu tỉnh lại... Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chiêu Tài đã gọi cho tôi hai lần hỏi sao lão Triệu không nghe điện thoại của chị ấy.

Lần đầu tiên tôi nói dối anh ấy ở trong toilet, không cầm điện thoại theo. Lần thứ hai đành phải nói anh ấy uống say nên ngủ mất rồi, tôi phải bảo đảm đi bảo đảm lại là ngày mai sẽ trả lại cho chị một ông chồng tung tăng nhảy nhót.

Lúc ấy tôi thật sự sợ mình nói được mà làm không được mất! Chẳng qua may mắn thay, cuối cùng lão Triệu hôn mẽ hơn hai giờ sau thì từ từ tỉnh lại. Lần này tôi không vội vã hỏi anh ấy cảm thấy thế nào, mà chờ anh ấy hỏi tôi.

Lão Triệu vươn vai duỗi eo, sau đó cười và hỏi tôi: “Sao anh lại ngủ mất rồi, chuyện kia giải quyết xong chưa?”

Tôi không chắc chắn lắm nên hỏi anh ấy: “Anh biết em là ai không?”

Lão Triệu nghe thế thì sở trán tôi: “Sao vậy? Sốt à? Dù em hóa thành tro thì anh cũng nhận ra em nhé, anh lại còn có thể không biết em là ai ư?”

Nghe anh ấy nói như vậy, trái tim tôi xem như được đặt về chỗ cũ. Sau đó lão Triệu nói với tôi, anh ấy không có một chút ấn tượng nào về chuyện trước đây, chỉ cảm thấy giống như mình bị nhốt trong một không gian rất tối không ra được.

Về sau tôi hỏi chú Lề chuyện đó là thế nào, chú ấy nói trong bộ não mỗi người đều có một không gian dùng để chứa đựng ký ức của kiếp trước, khi ký ức kiếp trước của một người bình thường bị ép gọi ra, ký ức kiếp này của anh ta sẽ phải đổi vị trí, tạm thời chứa trong đó.

Còn về Triệu Tranh, hắn là một trường hợp đặc biệt, chắc hẳn vì không uống nửa chén canh Mạnh Bà kia nên mới khiến thóp đầu không khép kín lại được, dẫn đến việc có ký ức của cả hai kiếp. Nhưng cuối cùng chú Lê cũng nói, người như vậy vì hao phí tinh lực quá nhiều, cho nên thông thường sẽ không sống thọ.