Tôi nghe tới đây thì mới hiểu, hóa ra kiếp trước lão Triệu là thổ phỉ cơ đấy! Đúng là không ngờ được đó!
Bạn xem ngày thường anh ấy nhã nhặn như thế, đúng là không thể nào hình dung ra được dáng vẻ làm thổ phỉ của anh ấy ở kiếp2trước.
Nghĩ vậy nên tôi khuyên Triệu Tranh: “Dù nói thế nào thì đây cũng là ân oán của hai người ở kiếp trước, đời này giữa hai người cũng không có ân oán gì, hà tất vì thù của kiếp trước mà huỷ hoại cuộc sống của kiếp này chứ? Còn nữa,5kiếp trước anh ấy là thổ phỉ Tôn Đại Hải, nhưng kiếp này lại thành bác sĩ Triệu, đây không phải là để trả nợ cho những tội lỗi mà anh ấy gây ra ở kiếp trước ư?”
Không ngờ vừa nghe tôi nói như vậy thì Triệu Tranh lại đột nhiên kích6động: “Ai nói là tên thổ phỉ Tôn Đại Hải, anh ta là anh của tôi! Anh ta là anh trai ruột thịt cuối cùng đã giết chết tôi, Lữ Diệu Tông!”
“Ở...?” Nghe Triệu Tranh nói như vậy, tôi kinh ngạc nói không nên lời. Tôi còn tưởng hắn nói hận thù5chồng chất là với cái gã thổ phỉ Tôn Đại Hải kia chứ? Kết quả lại là người cuối cùng mới xuất hiện trong câu chuyện này, Lữ Diệu Tông.
Nhất thời, tôi cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào, dù sao chuyện bị người thân của mình giết cũng không3phải trải nghiệm vui vẻ gì. Nhưng vấn đề bây giờ là, Triệu Tranh nhớ rõ ân oán của kiếp trước, nhưng lão Triệu lại không nhớ gì cả!
Vì thế tôi hắng hắng giọng rồi nói: “Có lẽ... Có lẽ năm đó anh trai của anh có nỗi khổ thì sao? Nói không chừng anh ấy cũng bị người ta ép buộc thì sao? Tôi nhớ lúc nãy anh cũng kể, anh ấy vẫn luôn là một con ma ốm mà!”
Triệu Tranh nghe xong thì nói rất thê lương: “Tôi cũng từng nghĩ như vậy, để chứng thực cho suy đoán của mình, mấy ngày trước tôi còn đến tận Sơn Tây, muốn điều tra thử năm đó rốt cuộc chuyện của nhà họ Lữ là như thế nào. Sau đó tôi lại tìm được trong một cuốn lịch sử ở huyện, người đứng đầu nhà họ Lữ sau này chính là anh trai tôi Lữ Diệu Tông, về kết cục của em trai anh ta Lữ Diệu Tổ, lại chỉ có bốn chữ ngắn ngủn, uống rượu chết bất đắc kỳ tử”
Lúc này tôi cũng khá đồng tình với Lữ Diệu Tổ năm đó, hắn sinh ra trong một gia đình có lễ giáo phong kiến nghiêm trọng như vậy, không thể phản đối cuộc hôn nhân đầu tiên của mình, chỉ có thể chấp nhận. Trong cuộc hôn nhân lần thứ hai, lại không thể cứu được người vợ âu yếm của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy chết đi.
Hắn không thể trách cha và bà nội của mình, chỉ có thể chuyển thù hận sang đám thổ phỉ, dốc hết tâm huyết tiêu diệt chúng, cuối cùng lại còn chết ở trong tay chính anh trai ruột của mình... Xem ra cả đời Lữ Diệu Tổ đều đã định sẵn là một bi kịch rồi.
Có lẽ... lời nguyền rủa của Trịnh Bách Hợp trước khi chết thật sự đã linh nghiệm cũng không biết chừng! Tuy nhiên dù thế nào tôi cũng không ngờ, lão Triệu lại là anh trai của Triệu Tranh ở kiếp trước, nói cũng khéo, đời này bọn họ vẫn mang họ Triệu giống nhau.
Tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của Triệu Tranh, không biết nên nói cái gì cho hay, bảo hắn bỏ qua thù hận sống như bình thường ư? Nhưng những ký ức đó vẫn ở trong đầu hắn, phảng phất như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua thôi.
Giờ tôi đã biết vì sao lúc chuyển thể người ta phải uống canh Mạnh Bà rồi, chính là để quên đi những đau khổ của kiếp trước, sống lại một lần nữa... Nhưng gã Lữ Diệu Tổ cố chấp này lại làm càn làm bậy uống bớt đi nửa chén, nếu không thì đầu ra nhiều chuyện như bây giờ chứ?
“Các anh có tin những lời tôi nói không? Có phải cho rằng tôi là kẻ điên không?” Triệu Tranh hỏi với vẻ mặt tuyệt vọng.
Tôi an ủi hắn: “Tôi tin lời anh nói đều là sự thật, nhưng anh cũng không thể bởi vì những ký ức đó mà đi tìm bác sĩ Triệu để báo thù chứ? Sao anh lại chắc chắn bác sĩ Triệu chính là anh trai Lữ Diệu Tông của mình như vậy?”
“Ngoại hình của anh ta không thay đổi, người lớn lên cùng tôi... cùng Lữ Diệu Tổ từ nhỏ sao tôi lại nhận lầm được?” Triệu Tranh lẩm bẩm.
Tôi bèn thở dài nói: “Anh có thể vừa nhìn là đã nhận ra anh ấy, nhưng anh có nghĩ tới hay không, anh có được những ký ức đó nên anh hận anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng biết gì cả! Anh muốn đi tìm anh ấy báo thù, thế này có công bằng với anh ấy không? Còn cả chuyện năm đó nữa, có đúng như anh nghĩ vậy không? Những điều đó anh cũng đều không thể xác định mà! Chẳng lẽ cũng chỉ dựa vào cảnh cuối cùng anh nhìn thấy trước khi chết mà kết luận như vậy ư? Lỡ đầu sự thật không phải như vậy thì sao?”
Triệu Tranh đau khổ vò đầu: “Nếu bộ não của con người có thể giống như máy tính thì tốt quá, tôi có thể xoá đi đoạn ký ức đời trước kia cho rồi, chỉ làm một Triệu Tranh bình thường thôi không được sao?”
Tôi bất đắc dĩ nhìn hắn, giờ đây tôi đã biết đầu đuôi ngọn ngành, càng không thể mặc kệ thằng nhóc này. Nếu không chưa biết chừng lúc nào đó đầu óc hắn rối lên, lại đi tìm lão Triệu nữa...
Cuối cùng tôi gọi cho chú Lê, kể lại đơn giản tình hình của thằng nhóc này cho chú. Chú ấy nghe xong lại cảm thấy rất hứng thú với cái người chỉ uống nửa chén canh Mạnh Bà này, một hai bảo chúng tôi phải đưa Triệu Tranh đến nhà mình ngay bây giờ. Tôi thấy cũng đúng, mang tên này này qua cho chú Lê xem thử, biết đâu sẽ có cách giúp được hắn thì sao.
Tới nhà chú rồi, chú Lê bắt mạch cho Triệu Tranh trước, sau đó lại ngắm nghía trên đầu hắn, cuối cùng chú Lê rút ra kết luận là cái thóp đầu* của Triệu Tranh không khép kín hoàn toàn, bởi vậy sau khi bị điện giật mới nhớ ra một số ký ức của kiếp trước.
* Ngay khi chào đời, xương sọ chưa nối liền với nhau mà giữa chúng có những khoảng không, gọi là khớp nối. Những điểm trũng giữa những khớp nối gọi là thóp đầu. Thóp là điểm mềm trên đầu của bé. Thóp giúp xương sọ được mềm dẻo trong quá trình sinh nở và phù hợp với sự phát triển của xương sọ khi bé lớn dần lên.
Tôi hỏi chú Lê: “Vậy có thể xóa những ký ức đó được không ạ?”
Chú Lệ hài hước nhìn tôi và đáp: “Đây là não người, có phải máy tính đâu mà đòi xoá?! Những ký ức đó đến chết cậu ta cũng không thể quên được, ai bảo cậu Lữ Diệu Tổ xui xẻo kia chỉ uống nửa chén canh Mạnh Bà chứ?”
Tôi vừa nghe thế thì sốt ruột: “Vậy là thằng nhóc kia cứ phải quấn lấy lão Triệu nhà chúng ta không bỏ thế à!”
Chú Lê thấy tôi nóng nảy thì cười hề hề nói: “Cũng không hẳn thế, nếu đây là ký ức kiếp trước của họ, vậy thì nên khơi lại ký ức kiếp trước của bác sĩ Triệu luôn, để họ đối chất với nhau, có ân oán gì thì giải quyết luôn một lần”
Tôi vội hỏi: “Cái này có ảnh hưởng gì đối với cơ thể của lão Triệu không ạ?”
Chú Lê nhún vai trả lời: “Nói không có chút ảnh hưởng nào là không thể rồi, suy cho cùng thì đây là ép buộc đánh thức ký ức của kiếp trước, chẳng qua cũng may thóp đầu của người bình thường đã khép kín, cho nên đánh thức kiểu này sẽ có thời hạn, hết thời gian là cậu ấy vẫn sẽ quên đi”
Sau đó tôi và Đinh Nhất cùng đến nhà lão Triệu, thuật lại nguyên nhân vì sao Triệu Tranh cử tìm anh ấy gây phiền toái không dứt. Nếu là trước kia, chắc chắn lão Triệu sẽ không tin cái gì mà kiếp trước kiếp sau. Nhưng sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không có gì mà anh ấy không thể tin nữa.
Vì thế vào buổi tối cùng ngày, lão Triệu cùng đến nhà chú Lệ với chúng tôi. Còn về Chiều Tài, bởi vì sợ chị ấy lo lắng, cho nên trước khi xong việc không nói cho chị ấy biết.
Khi lão Triệu và người anh em đời trước Triệu Tranh gặp lại nhau, bầu không khí khá xấu hổ... Lão Triệu không có ký ức của kiếp trước, tất nhiên là không có cảm giác gì hết, nhưng mà Triệu Tranh thì đã sớm đỏ bừng hai mắt.
Cuối cùng chú Lê lấy một tấm bùa màu vàng, sau đó hỏi Triệu Tranh ngày giờ sinh của anh trai mình ở kiếp trước, sau đó viết lên trên, chuẩn bị lập đàn làm phép gọi về kiếp trước Lữ Diệu Tông của lão Triệu.