Người Tìm Xác

Chương 699




Vì để có thể khiến cảnh sát chú ý chuyện này sau đó nhanh chóng tìm được chiếc xe rơi xuống ao cá, Kim Joo Yeon còn gọi một cuộc điện thoại cầu cứu cho bạn học cũ2Phương Bách.

Nhưng cô ta lại không thể nói vị trí chính xác hiện giờ của mình, nếu không Phương Bách và cảnh sát cùng nhau tới đây tìm được xe, thì vừa liếc mắt sẽ nhận ra người5trong xe không phải Kim Joo Yeon.

Lúc Phương Bách dẫn cảnh sát tìm đến Ahn Dong, dựa theo kịch bản mà hai người đã bàn bạc sẵn từ trước, anh ta nói Kim Joo Yeon lái xe đi6chỗ khác công tác. Lúc ấy cảnh sát xét đến việc Phương Bách nhận được cuộc điện thoại kia, cả việc bây giờ di động của Kim Joo Yeon đã ở trạng thái không thể liên lạc được,5cho nên vẫn lập án điều tra.

Hết thảy đều giống như kế hoạch lúc trước của bọn họ, cảnh sát tìm được chiếc xe chìm dưới ao cá bằng hệ thống định vị ô tô rất nhanh chóng.3Bởi vì có đồng nghiệp ở công ty Kim Joo Yeon và chồng cô ta Ahn Dong xác nhận, hơn nữa lúc ấy trong nước lại không có người thân của Kim Joo Yeon để có thể làm đối chiếu ADN, cho nên cảnh sát đã để xảy ra sơ suất trong việc nhận dạng danh tính.

Hơn nữa lúc khám nghiệm tử thi, pháp y chỉ xem có phải là chết chìm hay không, cũng không làm kiểm tra độc tính gì khác, cho nên cuối cùng vụ này đã được xác định là tai nạn xe cộ dẫn đến tử vong ngoài ý muốn.

Cứ như vậy, Park Yoo Jin theo lẽ thường trở thành Kim Joo Yeon, mà Kim Joo Yeon trở thành Park Yoo Jin dưới con mắt của đồng nghiệp công ty. Lỗ hổng duy nhất của chuyện này chính là không thể để người chỉ quen biết một trong hai người nhìn thấy tấm ảnh trên bia mộ, như vậy nhất định sẽ lập tức phát hiện ảnh trên bia mộ không phải Kim Joo Yeon thật.

Vì thế Ahn Dong mới không nói nơi chôn cất Kim Joo Yeon giả cho những người như vậy, đương nhiên cũng bao gồm cha của Kim Joo Yeon là Kim Chang Sik. Tuy nhiên, dù thế nào họ cũng không ngờ ông cụ này lại vô cùng chấp nhất với nguyên nhân cái chết của con gái mình, cho dù năm đó không có điều kiện tới Trung Quốc, nhưng sau khi ông ấy về hưu lại vẫn hao hết tài sản tới Trung Quốc tìm kiếm con gái.

Trên thực tế khi Kim Chang Sik mới vừa đến Trung Quốc, Kim Joo Yeon cũng đã biết chuyện này, mấy ngày nay cô ta thường xuyên lén theo dõi cha của mình, tất nhiên cũng biết chuyện Kim Chang Sik tìm đến chúng tôi, cho nên ngày đó khi chúng tôi xuất hiện ở hiệu sách nhỏ của Ahn Dong, cô ta vừa liếc mắt đã nhận ra chúng tôi rồi.

Lúc ấy tôi còn tự kiêu cho rằng Kim Joo Yeon đang nhìn mình, thật ra là cô ta đang nhìn ba chúng tôi. Sau đó lại thấy nếu còn để chúng tôi tiếp tục tìm nữa rất có thể chuyện sẽ bại lộ, cho nên Kim Joo Yeon bèn thừa dịp chúng tôi chưa nhìn thấy bia mộ giả, muốn đến khách sạn tìm Kim Chang Sik, làm ông ấy tưởng hồn phách của con gái tới khuyên ông ấy về nước.

Nhưng kiểu gì Kim Joo Yeon cũng không ngờ trái tim của cha già lại yếu ớt như vậy, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô ta mà lên cơn nhồi máu cơ tim qua đời!

Nghe đến đây lòng tôi có một mối nghi ngờ vẫn luôn nghĩ không ra, vì thế thuận miệng hỏi: “Lúc trước tại sao các người không hoả táng thi thể của Park Yoo Jin đi? Đây không phải là một tai hoạ ngầm rất lớn đối với các người hay sao?”

Sắc mặt Ahn Dong tối sầm lại nói: “Bởi vì tập tục ở quê quán của tôi là không thể hoả táng người sau khi chết, mà cha mẹ tôi lại không biết sự thật, cho nên bọn họ kiên quyết không đồng ý hoả táng…”

Tôi nghe xong thở dài nói: “Kim Joo Yeon, giờ cô có hối hận hết thảy những chuyện mình làm không? Cha cô vì cái chết của cô buồn khổ suốt chín năm; ông ấy vì cô mà từ xa xôi vạn dặm băng qua đại dương đến Trung Quốc; ông ấy vì cô mà không tiếc tiêu hết tất cả tiền tích cóp, chỉ vì muốn tìm được hài cốt của cô và nguyên nhân thật sự về cái chết của cô… Nhưng hết thảy những điều cô làm, có xứng đáng với tình yêu của cha cô không?”

Sau khi nói xong những lời này tôi xoay người bỏ đi, tôi cũng không muốn đi tố cáo Kim Joo Yeon, bởi vì tôi biết đối với cô ta mà nói, trừng phạt chân chính chỉ vừa mới bắt đầu…

Về đến nhà rồi chú Lê mới hỏi tôi: “Có phải vì đã nhận tiền của Kim Chang Sik cho nên cháu mới không đi tố cáo Kim Joo Yeon không?”

Tôi lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, cháu chỉ cảm thấy sự áy náy và giày vò trong lòng mới là trừng phạt chân chính đối với cô ta, hơn nữa loại trừng phạt này còn là hình phạt chung thân, đến chết mới thôi…”

Xong vụ này, tôi nghỉ ngơi vài ngày, quả nhiên bây giờ cơ thể không chịu nổi, mới hoạt động nhiều một chút là buổi tối cảm thấy nhức mỏi hết cả người. Có mấy lần tôi muốn gọi điện thoại cho chú họ, hỏi thử chú ấy đã nghĩ ra cách giải quyết chưa? Nhưng đến cuối cùng tôi cũng không gọi. Vì tôi cảm thấy với tính cách của chú họ, chỉ cần chú có cách thì chắc chắn sẽ tự động xuất hiện trước mặt tôi.

Quả nhiên, chú họ trước giờ đều không làm tôi thất vọng, luôn đi đột ngột, tới cũng đột ngột…

Buổi tối hôm nay, khó có dịp tôi và Đinh Nhất cùng nhau xuống lầu dắt chó đi dạo. Tuy nhóc Kim Bảo này vẫn không muốn thân cận quá nhiều với tôi, nhưng biết tôi là người một nhà, nên luôn đi theo tôi không xa không gần, như là sợ lạc mất tôi vậy.

Vì cơ thể của tôi nên chúng tôi đợi Kim Bảo giải quyết đại tiểu tiện xong là đi về luôn. Nhưng ai ngờ, chúng tôi mới vừa mở cửa nhà ra thì thấy Kim Bảo một giây trước còn đang yên lành đột nhiên nhe răng sủa lên như điên.

Đừng thấy ngày thường Kim Bảo mang dáng vẻ cậu nhóc dễ gần, nhưng mà sủa lên thật sự cũng rất đáng sợ! Nó đột nhiên sủa ầm như vậy đúng là dọa cho tôi bị sốc. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là trong nhà có trộm!

Nhưng sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng khách, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Chú họ, chú muốn hù chết ai thế ạ!”

Đinh Nhất thấy người trong phòng là chú họ của tôi thì cũng không nói gì cả, vội vỗ về Kim Bảo đang sủa như điên, sau đó dắt nó về lồng sắt. Nói thật, có thể lại nhìn thấy chú họ lần nữa, lòng tôi vẫn rất vui vẻ, bởi vì như thế chứng minh chú ấy có thể có cách giải quyết âm khí trong cơ thể tôi.

Chú họ nghe tôi oán giận thì cười nói: “Xem lá gan của cháu kìa, sao vẫn nhỏ như vậy hả? Cái khoá cửa này của các cháu cũng chỉ có thể ngăn trộm vặt bình thường thôi!”

Tôi nghe thế bèn quay lại nhìn khoá cửa vân tay thông minh mình tốn một đống tiền mua ở trên mạng, xem ra số tiền đó của tôi coi như mất trắng! Lúc này chú họ vẫy tay bảo tôi đi qua, sau đó bóp hờ lấy cổ tay để bắt mạch cho tôi.

“Thế nào? Có cải thiện chút nào không ạ? Giờ cháu cảm thấy người đã không còn nặng nề thế nữa.” Tôi hỏi mà lòng thấp thỏm.

Chú họ lại lắc đầu nói: “Vẫn như vậy, cháu cảm thấy người không còn nặng nề như trước là vì cháu đã dần dần thích ứng, cũng không phải thật sự có thay đổi…”

Tôi nghe thế thì hơi thất vọng, xem ra tôi vẫn còn nghĩ chuyện này quá đơn giản. Nhưng lại nghĩ chú họ có thể tới, chắc chắn là có cách gì đó, vì thế vội hỏi chú họ: “Hôm nay chú đến đây có phải có cách gì hay rồi không?”

Chú họ nghe xong thì nhìn tôi thẫn thờ ra vài giây rồi mới từ từ nói: “Cách thì có nghĩ đến một cách… Chẳng qua độ khó hơi lớn, hơn nữa nếu muốn được việc thì còn cần… người hỗ trợ.”