Người Tìm Xác

Chương 692




Lão Hắc đến gần cơ thể tôi rồi ngửi thử, lão sầm mặt: “Sao âm khí trên người cậu nặng vậy?”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Đừng nói nữa, chuyện là như vầy…”

Sau khi giải thích mọi chuyện, sắc2mặt xấu hoắc của hai tên này càng khó coi hơn!

Lão Bạch nói: “Năng lực của thằng nhóc này tăng lên nên dây vào phiền phức càng lợi hại hơn nhỉ!”

Tôi cười khổ: “Em biết làm sao được?5Hai ông anh mau nghĩ cách giúp thằng em này, để em mau quay về thân thể của mình!”

Lão Hắc, lão Bạch đi xung quanh cơ thể của tôi để nghĩ cách, làm mấy ngọn đèn chong cạnh6tôi cũng vì hai người họ mà lúc mờ lúc tỏ, chú Lê và Đinh Nhất thấy thế thì sợ quá chạy vào xem thử.

Dù bây giờ hai người họ không nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, nhưng5có thể cảm giác được không khí trong phòng có sự khác biệt, bởi vậy họ chỉ vào xem qua loa, xác định bảy ngọn đèn chong không bị tắt thì lập tức đi ra ngoài.

Lúc này, lão3Hắc và lão Bạch cũng đã bàn bạc xong, lão Bạch chỉ vào cơ thể của tôi và nói: “Tiến Bảo à! Không phải bọn anh không muốn giúp cậu, cậu cũng biết bọn anh làm nghề gì mà, năng lực có hạn thôi, giờ bọn anh không thể trục xuất được luồng âm khí này ra khỏi người cậu! Nhưng cậu không cần lo lắng quá, dù bọn anh không thể trừ được âm khí trong người cậu, nhưng có thể đánh hồn phách của cậu quay trở lại thân thể! Chỉ là, sau khi hồn phách nhập thể sẽ như thế nào… thì bọn anh cũng không nói trước được.”

“Cái gì gọi là sẽ như thế nào?” Tôi nghi ngờ nên hỏi.

Lão Bạch gãi đầu gãi tai: “Thế này nhé! Sở dĩ bây giờ hồn phách của cậu bị ly thể là bởi vì giờ xác của cậu quá chật chội, bây giờ bọn anh đánh hồn phách của cậu quay về nhập thể, sau đó nghĩ cách cố định cho hồn phách của cậu để không bị gạt ra nữa, chuyện còn lại phải dựa vào cậu rồi…”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được! Bất kể thế nào, trước tiên các anh cứ để em quay về thân thể của mình đã rồi nói sau!”

Thế là lão Hắc để linh hồn tôi đứng trước cơ thể mình, sau đó đạp một cước vào mông tôi, khiến linh hồn tôi quay trở về cơ thể, nhưng chẳng mấy chốc tôi cảm giác có thứ lực lượng gì đó muốn đẩy hồn mình ra ngoài.

Lão Bạch nháy mắt với lão Hắc, lão Hắc lập tức tới gần cơ thể của tôi và nói: “Sẽ hơi đau một chút, cậu cố chịu!” Vừa dứt lời, tôi thấy lão Bạch hà hơi vào cây gậy của lão Hắc, một đầu gậy bỗng đỏ lên giống bàn là bị nung đỏ, sau đó anh ta ấn xuống cổ của tôi…

“Xoẹt…” một tiếng, tôi ngửi thấy mùi cháy khét, nhưng vì hồn phách vừa hợp thể nên tôi có phản ứng chậm với cảm giác đau đớn, qua mấy giây sau tôi mới cảm thấy một cơn đau bùng lên.

“A…” Tôi không nhịn được phải kêu lên, chú Lê và Đinh Nhất lo lắng đẩy cửa chạy vào, thấy tôi tỉnh lại, hai người họ thở phào.

Lão Hắc và lão Bạch thấy hồn tôi đã trở về vị trí cũ thì quơ tay lên không trung, lấy một tấm thẻ đen mới đưa cho tôi: “Cho cậu thêm một tấm nữa! Nhớ đó, không có việc gì lớn gì đừng gọi bọn anh, bọn anh cũng rất bận rộn đấy!”

Tôi vội cười giả lả: “Hai ông anh yên tâm, không đến thời khắc sống còn, em chắc chắn sẽ không làm phiền hai anh!”

Lão Bạch gật đầu: “Ờ được! Bọn anh đi trước, đừng quên chuyện bọn anh đã giao cho cậu đó!”

Tôi vội gật đầu, nói: “Yên tâm, lúc nào em cũng ghi nhớ nó trong đầu!”

Sau khi hai lão kia đi, tôi mới nhìn về phía chú Lê và Đinh Nhất, chắc vừa vào cửa thấy tôi đang lầm bầm nói chuyện một mình, họ đã biết có chuyện gì xảy ra!

Tôi cố chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng có cảm giác cơ thể mình nặng hơn bình thường gấp mấy lần, đây còn là cơ thể của tôi ư? Đinh Nhất thấy tôi muốn ngồi dậy, có thể cử động nhưng rất phí sức bèn chạy tới đỡ tôi: “Cảm giác thế nào? Hắc Bạch Vô Thường đi rồi à?”

Tôi gật đầu: “Vừa đi xong, anh đợi thêm một lúc rồi hẵng gọi chú họ tôi quay về đây, dù hồn phách của tôi đã nhập thể, nhưng tôi có cảm giác rất không thoải mái…”

Đinh Nhất lấy cái gối cho tôi dựa đằng sau và nói: “Yên tâm đi, tôi biết rồi… Vừa rồi là cậu viết mấy chữ trên cửa sổ kia à?”

Tôi cười: “Không phải tôi thì là ai? May mà anh nhìn thấy.”

Chú Lê cũng đi tới hỏi tôi có cảm giác như thế nào, tôi khó khăn nói: “Không tốt lắm ạ, cháu có cảm giác rất lạ, như thể cơ thể này không hoàn toàn thuộc về mình…”

Chú Lê bắt mạch cho tôi và thấy mạch tượng của tôi đập rất khỏe, tuyệt đối không giống một người vừa gần chết. Nhưng trong lòng tôi ngầm hiểu đây không phải là mạch thực của mình, có lẽ phải chờ chú họ tôi đến mới có thể kết luận được.

Vì lo lắng Hắc Bạch Vô Thường thình lình quay lại, tôi vẫn quyết định để sáng hôm sau mới bảo Đinh Nhất gọi cho chú họ. Chú ấy tới, kiểm tra cơ thể tôi thật cẩn thận, sau đó nhíu chặt mày, mãi vẫn không nói lời nào.

“Thế nào ạ? Chú họ, chú đừng nói cháu chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi nhé!” Tôi nói nửa đùa nửa thật.

Chú họ vẫn không nói gì, chú ấy đưa tay ra xem xét dấu ấn trên cổ tôi rồi từ tốn nói: “Hắc Bạch Vô Thường in dấu ấn này, chỉ sợ cho dù cháu chỉ còn là một bộ hài cốt thì hồn phách cũng không rời khỏi cơ thể được…”

Tôi giật nảy mình, vội bảo Đinh Nhất lấy gương ra, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi thấy hai gã hiểm độc kia ấy vậy mà lại in lên cổ tôi một dấu ấn đặc biệt nổi bật…

Tôi lo lắng: “Đây là cái hình gì vậy? Đây là dấu ấn được in từ cái gậy của Hắc Vô Thường đấy ạ!”

Chú họ nhìn tôi và nói: “Đây là ấn tỏa hồn, ngoài Hắc Bạch Vô Thường ra thì trên đời này không ai có thể xóa nó đi được, họ dùng cách này để ép hồn phách của cháu nhập thể, vì thế mà bây giờ cháu mới thấy thân thể mình nặng nề khó chịu như vậy.”

Tôi vội truy hỏi: “Vậy có cách giải quyết không ạ?”

Chú họ tôi lại lắc đầu: “Tạm thời không có, thôi cháu cố gắng thích ứng với thể trạng bây giờ của mình đi! Dù sao vẫn tốt hơn là hồn rời khỏi xác đúng không?”

Tôi ngẫm thấy cũng đúng, có thân thể vẫn hơn, nhưng dù trước đó tôi là đứa đánh đấm kém, nhưng cũng không đến nỗi yếu như cọng bún giống bây giờ, vì vậy mà cảm giác chênh lệch trong lòng tôi khá lớn…

Buổi trưa, tôi nhờ Đinh Nhất đỡ xuống giường để hoạt động một lúc, dù chỉ đi lại trong sân một chút nhưng cũng khiến tôi mệt vã mồ hôi!

Chú họ nói đây là hiện tượng bình thường, vì bây giờ trong thân thể tôi gánh quá nhiều linh hồn, dù hiện tại tôi đã không còn cảm giác được trí nhớ của bọn họ, nhưng không có nghĩa là họ không tồn tại.