Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ tôi vẫn còn đang ở trong mơ à? Nhưng tôi nhìn ba người họ thì lại cảm thấy không giống như mình đang2mơ! Bởi vì tất cả mọi thứ xung quanh đều quá chân thực, hơn nữa còn là những cảnh tượng chưa từng xảy ra…
Tôi thấy chú Lê tức giận nói: “Đừng5để tôi gặp thằng nhãi Lương Phi kia lần nữa! Không ngờ nó lại lừa chúng ta như thế!”
Đinh Nhất đi đến bên cạnh chú họ: “Thật sự không có cách6nào đuổi được âm khí trong người cậu ấy à?”
Chú họ tôi trầm mặc lắc đầu: “Nó dùng chính máu mình để dẫn chúng vào người, đã đi vào rồi sẽ5rất khó trục xuất ra được, thứ âm khí này quá mạnh, may mà thể chất của thằng bé khá đặc biệt, nếu không đã khó giữ được tính mạng rồi!”
Tôi3nghe một lúc cũng hiểu ra, cái đứa xui xẻo mà họ nói kia chắc chắn là tôi! Tôi vội chạy về căn phòng và thấy một Tiến Bảo khác đang nằm ngay ngắn im ắng trên giường, người không có một chút sinh khí nào cả.
Tôi quá mức khiếp sợ, chẳng lẽ tôi cứ thế mà chết đi à?! Làm sao có khả năng này được? Chẳng phải lão Bạch đã tính tuổi thọ cho tôi rồi sao? Chắc chắn tôi sẽ không đoản mệnh như thế, sao tôi có thể chết được chứ!
Nhưng nhìn ba người kia cũng bó tay chịu chết thì chắc là không còn cách nào rồi? Vì sao họ không thử đưa tôi tới bệnh viện? Chưa biết chừng vào phòng cấp cứu giật điện một lúc là tôi hoàn hồn lại thì sao? Dù gì vẫn còn hơn cứ nằm ngay đơ ở trong nhà mà!
Khi tôi cũng không biết làm thế nào, thì đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, tình hình của tôi hiện giờ khẩn cấp như vậy thì có phải tôi có thể tìm hai lão Hắc Bạch tới được không! Nhưng tôi lập tức nghĩ không được! Nếu hai lão đó tới thì chú họ của tôi phải làm sao bây giờ?
Chắc chắn chỉ cần nhìn thoáng qua là họ cũng có thể nhận ra, chưa nói đến chuyện trước kia chú họ tôi có phải là người tốt hay không, nhưng ông ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với người cháu họ là tôi, mấy lần tôi gặp nạn, ông ấy đều đến để giúp đỡ, dù giữa chúng tôi đã sinh ra khoảng cách, nhưng vào thời khắc quan trọng, ông ấy vẫn nghiêm túc giúp đỡ tôi.
Lần này ông ấy xuất hiện đúng lúc rất có thể là vì đã nhìn thấy bức ảnh mà tôi gửi, nên mới chạy tới, nhưng cuối cùng cũng không ngăn tôi lại được… Nhưng không thể trách chú họ được, vì ở thời khắc cuối cùng, lúc tôi nghe được tiếng gọi của ông ấy, tôi lại cho rằng đó là chú họ giả trong ảo cảnh!
Ôi, giờ có nói gì cũng muộn rồi, tôi không thể cầu cứu Hắc Bạch Vô Thường, cũng không biết làm thế nào để trở lại cơ thể mình… Lúc này, tôi thấy chú họ và chú Lê đi đến, bọn họ cùng bày bảy chén đèn dầu xung quanh giường tôi, có vẻ đây là đèn chong.
Tôi nghe chú họ nói với Đinh Nhất: “Đây là bảy ngọn đèn chong, có thể duy trì cho cơ thể Tiến Bảo một thời gian, nhưng qua một lúc sẽ tắt một ngọn, nếu trước khi bảy ngọn đèn này tắt mà chúng ta không giúp thằng bé hồi hồn được thì dù có là thần tiên cũng khó cứu…”
Tôi nhìn bảy ngọn lửa nhỏ mà chẳng biết phải làm gì, trong lòng bỗng sinh ra cảm xúc bi thương, không ngờ tính mạng của tôi lại cần bảy ngọn đèn nhỏ này kéo dài, đúng là đời người vô thường.
Nghĩ đến “Vô thường”, lòng tôi càng nóng như lửa đốt, nếu bây giờ chú họ tôi đi khỏi thì có lẽ tôi vẫn còn cứu được, nhưng tôi phải làm cách nào để nói với họ bây giờ? Trên thực tế, Đinh Nhất biết tấm thẻ đen trong người tôi có thể gọi Hắc Bạch Vô Thường đến, nhưng lúc này anh ta có thể nhớ ra nó ư?
Nghĩ vậy nên tôi vẫn luôn đi theo phía sau Đinh Nhất, hy vọng anh ta có thể nghe thấy lời tôi nói, nhưng cho dù tôi có hét thế nào thì anh ta vẫn thờ ơ, xem ra tôi không thể truyền đạt lời mình nói cho anh ta được.
Bỗng tôi nhìn thấy trên cửa sổ thủy tinh có lớp hơi nước mờ mờ do chênh lệch nhiệt độ giữa bên ngoài và trong phòng, thế là tôi thử viết chữ trên đám hơi nước này, thử một lần mới biết, mặc dù đám hơi nước này có thể bị đầu ngón tay của tôi hấp thụ một ít, nhưng khi tôi nhấc ngón tay lên, chúng lại lập tức tản ra.
Nhưng sự chuyển động rất nhỏ này bây giờ chính là biện pháp duy nhất để họ phát hiện ra sự tồn tại của tôi, thế là tôi liên tục vẽ chữ Đinh Nhất lên cửa kính, may mà nét trong tên của anh ta ít nên trước khi những giọt nước tản ra, vẫn còn thể nhìn thấy hình thái của hai chữ “Đinh Nhất”.
Tôi đứng trước cửa sổ, chỉ cần ai trong số họ tới gần cửa sổ là tôi lại viết, nhưng cho tới tận trưa, vẫn không có người nào phát hiện ra chuyển động lạ trên cửa sổ thủy tinh, tôi thật sự nản lòng, muốn từ bỏ.
Nhưng ở lúc nghĩ rằng sẽ không có ai phát hiện ra, thì tôi thấy Đinh Nhất bỗng nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh, tôi mừng rỡ lập tức tiếp tục viết chữ Đinh Nhất, tôi biết, lần này anh ta sẽ nhìn thấy.
Thấy Đinh Nhất đã chú ý đến cửa sổ thủy tinh, tôi vội đổi hai chữ “Đinh Nhất” thành chữ “Thẻ”. Tôi tin, với những gì anh ta biết về mình thì không khó để đoán ra hồn phách đang viết chữ trên cửa sổ chính là Trương Tiến Bảo tôi.
Đúng như tôi nghĩ, Đinh Nhất chỉ dùng không đến nửa phút đã hiểu ra tôi định nói gì, anh ta nhanh chóng chạy tới bên giường rồi lục ra được tấm thẻ màu đen. Nhưng khi chú họ nhìn thấy Đinh Nhất lấy tấm thẻ đen kia ra khỏi người tôi, mặt chú hơi cứng lại.
Dựa vào nét mặt của chú ấy, tôi có thể đoán được chú ấy biết tấm thẻ đen này, chú kinh ngạc nhìn Đinh Nhất và nói: “Tấm thẻ này là của Tiến Bảo à?”
Đinh Nhất gật đầu: “Nó vẫn luôn ở trên người cậu ấy, nếu không thì… chú đi trước đi, đợi bên này có kết quả, chúng cháu sẽ liên lạc lại với chú!”
Chú họ tôi nghe vậy thì gật đầu, sau đó chú ấy quay sang dặn dò chú Lê vài câu rồi mới đi khỏi. Lúc này trời đã tối, nhưng Đinh Nhất vẫn chờ chú họ tôi đi hai giờ rồi mới đốt tấm thẻ, anh ta làm như vậy cũng coi như là cân nhắc chu toàn.
Nhìn tấm thẻ đen như pháo bông bị đốt rụi trong tay Đinh Nhất, tôi thầm thở phào. Lúc này tôi thấy hai bóng người đi vào trong phòng, bây giờ Đinh Nhất và chú Lê không mở thiên nhãn nên không thể nhìn thấy hai lão Hắc Bạch.
Hai lão vừa đến, liếc mắt một cái là thấy được linh hồn tội nghiệp của tôi đang đứng trước cửa sổ. Lão Bạch vừa nhìn thấy tôi đã sầm mặt lại: “Lão Hắc, đằng kia có u hồn kìa, chúng ta mang gã đi đi!”
Lão Hắc chẳng nói chẳng rằng cầm dây xích tới định trói tôi lại, tôi vội la lên: “Anh em gặp nạn mà các anh lại đối xử với thằng em như vậy à! Uổng công thằng em gọi các anh là anh!”
Lão Bạch thấy tôi sợ hãi thì cười gian: “Dọa cậu chơi thôi, nhìn cậu thế này không đùa hơi phí nhỉ? Mà này, anh bảo, sao cứ hơi tí là cậu lại xảy ra chuyện vậy! Cái thẻ anh đưa cho cậu thành bùa hộ mệnh mất rồi! Thế mà chuyện các anh nhờ, cậu đã hoàn thành đâu!”
Tôi cười khổ: “Các anh giai à, chuyện này đâu thể trách em được! Tên nhân ma kia khó đối phó cỡ nào chứ! Đừng nói là em, đến chính hai anh chẳng phải cũng giằng co với hắn mấy chục năm rồi đấy à? Sao hắn có thể dễ dàng để cho em tìm được! Nhưng mà bây giờ thằng em đây sắp toi rồi đây này, em có lòng muốn giúp các anh tìm hắn thì cũng phải giữ được mạng đã chứ…”