Người Tìm Xác

Chương 662




Nhưng khi Lữ Diệu Bách dò hỏi cấp dưới, lại phát hiện lúc nói chuyện ánh mắt anh ta hơi mập mờ, dường như có chuyện gì giấu mình, vì thế mới lạnh giọng nói: “Có phải có chuyện gì tôi không biết hay không?”

Cấp dưới kia sửng sốt, tiếp đó vội giải thích: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là người nhà các cô ấy quá tham2lam, nói con gái mình vì ratings của livestream nên mới tự sát chết, đòi công ty bồi thường cho họ một trăm vạn.”

Lữ Diệu Bách nghe xong sắc mặt trầm xuống: “Sao tôi lại không biết chuyện này?”

“Vấn đề này không lớn, đã giao cho bộ phận pháp lý đi giải quyết, nên không nói với cậu. Người nhà các cô ấy vốn không hiểu pháp luật, há5miệng là đòi bậy, bản thân tự sát sao công ty có thể bồi thường tiền chứ? Đây quả thực là chuyện hoang đường!” Cấp dưới kia nói với vẻ mặt thấp thỏm.

Nhưng Lữ Diệu Bách nghe xong lại trầm mặc không nói, chẳng lẽ là vì việc này, cho nên Vương Tiểu Mỹ mới quấn lấy mình ư? Có điều ngay sau đó anh ta lại nghĩ chuyện6tối hôm qua rất có thể là ngoài ý muốn thôi, có lẽ chỉ là do mình uống rượu vào, cho nên hoa mắt nhìn nhầm.

Vì thế vào buổi tối lại có người bạn hẹn Lữ Diệu Bách ra ngoài, vì chứng minh tối hôm qua bản thân chỉ hoa mắt, nên anh ta đồng ý buổi tối sẽ đi tham gia cuộc rượu này. Lần này là đến5câu lạc bộ tư nhân của một người bạn nếm thử rượu, cho nên không có bạn nữ nào khác ngoài vài nữ phục vụ.

Lúc vừa mới bắt đầu mọi thứ đều bình thường, Lữ Diệu Bách không hề cảm thấy bất kỳ điều gì giống như chuyện xảy ra đêm qua, nhưng khi hoạt động sắp kết thúc, Lữ Diệu Bách đã uống hơi say đột nhiên cảm3giác có một người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

Mới đầu anh ta cho rằng đây là bạn mình sắp xếp, nhưng lướt mắt nhìn, những người khác đều không có phụ nữ ngồi bên cạnh, vì sao lại chỉ sắp xếp cho một mình mình chứ? Nghĩ đến đây anh ta bèn ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ kia…

Cái nhìn này hay rồi, lập tức doạ cho ba hồn của Lữ Diệu Bách rớt mất bảy phách, chỉ thấy ngồi bên cạnh mình lại là người tự sát ngay sau Vương Tiểu Mỹ, Tô Lan Lan!

Lữ Diệu Bách giật mình đứng phắt dậy, rượu cũng vãi ra đầy đất, mấy người bạn ở một bên đều thấy sự khác thường của anh ta, vội hỏi: “Cậu Bách, cậu sao vậy?”

Lúc này Lữ Diệu Bách đã bị dọa cho không nói nổi một câu hoàn chỉnh nữa rồi, chỉ chỉ sang bên cạnh, môi mấp máy, tiếp theo hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh…

Chờ đến khi Lữ Diệu Bách tỉnh lại, anh ta đã được bạn bè đưa vào bệnh viện, mà cha mẹ anh ta cũng nghe tin vội vàng chạy tới. Qua kiểm tra sơ bộ của bác sĩ, Lữ Diệu Bách là vì tim đập nhanh đột ngột nên mới ngất xỉu, còn nguyên nhân vì sao mới tuổi này đã bị tim đập nhanh thì vẫn cần phải làm kiểm tra tổng quát kỹ hơn mới biết kết quả.

Lữ Ngọc Hải tiễn bạn của Lữ Diệu Bách về, một mình trở lại phòng bệnh của con trai, trầm giọng hỏi anh ta: “Hôm qua cha đã thấy sắc mặt con không ổn rồi, nói ra xem, rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Lữ Diệu Bách biết lúc này còn không nói nhất định không được, vì thế mới kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cha anh ta. Lữ Ngọc Hải nghe thế thì sắc mặt nặng nề, hơn nửa ngày cũng không nói chuyện.

Cuối cùng mới mập mờ nói cho Lữ Diệu Bách: “Cha cho con một địa chỉ, đây là một vị đại sư huyền học cha quen nhiều năm trước, qua vài ngày sức khoẻ con tốt hơn một chút, thì đến đó thăm hỏi người ta, kể hết chuyện hai ngày nay xảy ra với mình cho vị Lê đại sư kia, ông ấy sẽ tự có cách giúp con…”

Vì thế hôm nay Lữ Diệu Bách mới có thể trực tiếp tìm đến đây, lúc ấy chú Lê vừa nghe anh ta tự giới thiệu thì biết nhất định là ông già bảo tới.

Sau khi nghe xong tôi cười nói: “Đây chính là một con dê béo rất to mà! Phải chém đẹp vào…”

Chú Lê lập tức trừng mắt lườm tôi: “Trước tiên đừng mừng vội, chú thấy việc này không đơn giản thế đâu, tình hình của hai cô gái kia chúng ta còn phải điều tra cẩn thận một phen mới được.”

Tôi nghe thế lập tức chìa hai tay ra nói: “Chúng ta nào phải thám tử tư, điều tra thế nào đây ạ?”

Không ngờ chú Lê lại nhìn tôi với vẻ mặt không có ý tốt: “Chúng ta không biết tình hình, nhưng cháu có thể tìm Bạch Kiện hỏi thăm mà! Đừng quên cháu đã có lúc cháu giúp anh ta nhé! Có một số việc phải đôi bên cùng có lợi.”

Tôi nghĩ thầm, tuy nói miệng như vậy, nhưng bạn bè giúp đỡ nhau mà luôn cần báo đáp, có phải có vẻ không chân thành lắm hay không?

Sáng sớm hôm sau, tôi xuất hiện ở trước văn phòng của Bạch Kiện…

Cửa văn phòng không đóng, Bạch Kiện đang cúi đầu, tập trung tinh thần xem tài liệu trong tay. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau đó cười nói: “Trưởng phòng Bạch, bận rộn gì thế?”

Bạch Kiện nghe tiếng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo anh ta ngẩng đầu nhìn thấy là tôi, giật mình nói: “Sao nay cậu lại rảnh rỗi đến đây thế?”

Tôi hơi xấu hổ xoa xoa tay: “Không có việc không lên điện Tam Bảo, lần này không phải tôi tới tìm anh giúp đỡ đây sao.”

Bạch Kiện nghe thế bèn đứng dậy đón tôi vào, sau đó tiện tay đóng cửa lại: “Thằng nhóc thối nhà cậu còn giả bộ khách sáo với anh ở đây, nói đi, tìm anh có chuyện gì?”

Tôi cười hì hì nói: “Không phải khoảng thời gian trước liên tiếp xảy ra hai vụ streamer tự sát sao, công ty của các cô ấy uỷ quyền cho tụi em điều tra thử xem trong đó có chỗ nào kỳ quặc hay không, suy cho cùng hai cô này lúc còn sống cũng không có biểu hiện cảm xúc lạ thường ở chỗ nào, đột nhiên tự sát như vậy, thật sự có phần không thể nào hiểu nổi.”

Bạch Kiện gật đầu nói: “Chuyện này tôi cũng có nghe nói, hồ sơ vụ án đó chắc là ở trong chi nhánh của phân cục, dù sao cũng chỉ là hai vụ tự sát, đồng nghiệp dưới chi nhánh chắc đã kết án sau khi loại trừ khả năng giết người rồi. Nếu cậu muốn xem hồ sơ vụ án, cứ đến chi nhánh của phân cục tìm Lưu Lỗi, một lát tôi sẽ gọi điện thoại báo trước cho cậu ta, đến lúc đó cậu muốn biết cái gì cứ trực tiếp hỏi là được.”

Tôi vừa nghe thế thì sung sướng nói: “Vậy cảm ơn trưởng phòng Bạch nhé!”

Bạch Kiện tức giận nói: “Nhanh cút đi đi! Anh đây còn có vụ án phải lo!”

Ra khỏi Cục Công an, tôi nói với Đinh Nhất vẫn ngồi chờ mình trong xe: “Đi, đến chi nhánh phân cục!”

Vì có Bạch Kiện đánh tiếng trước nên Lưu Lỗi này tiếp đãi chúng tôi rất nhiệt tình. Dùng lời của anh ta để nói là: “Đó là hai vụ tự sát rất bình thường, gần như không có bất kỳ điểm nào đáng ngờ…”

Tôi vô cùng nghi hoặc: “Tại sao lại khẳng định như vậy?”

Lưu Lỗi nhún vai nói: “Hai vụ tự sát đều xảy ra trong nhà người chết, lúc ấy cửa phòng khóa trái, trong nhà ngoại trừ người chết cũng không có ai khác, hơn nữa lúc ấy còn có mấy vạn cư dân mạng cùng lúc nhìn thấy các cô ấy tự mình cắt đứt động mạch cổ mà chết, từ đầu đến cuối bất kể là xung quanh hay là trong màn hình đều chưa từng xuất hiện ai cả.”

Tôi vừa nghe anh ta nói vậy thì thấy ớn lạnh, phải muốn chết đến cỡ nào mới có thể một dao cắt đứt động mạch cổ đây?