Người Tìm Xác

Chương 661




Tôi nghe mà thèm rỏ dãi! Streamer gì đó không phải là lúc livestream thì mặc ít một chút, giọng nói ngọt một chút, rồi hát mấy bài, kể ít chuyện, còn có thể làm gì nữa? Nếu tôi có công việc mỗi quý kiếm năm mươi vạn, chắc chắn tôi sẽ không tự sát!

Đáng lý ra, streamer của công ty Lữ Diệu Bách tự sát, hiệu quả và2lợi ích đối với trang web của họ chắc chắn sẽ có ảnh hưởng hoặc nhiều hoặc ít, nhưng ảnh hưởng lớn tới mức phải rùm beng đi tìm chú Lê giúp đỡ, thế này không phải hơi quá à?

Nhưng nghe chú Lê nói, vụ này không hề đơn giản như vậy…

Lúc Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan Lan còn sống đều có quan hệ mờ ám với Lữ5Diệu Bách, nói thẳng ra chính là đều từng có mấy ngày tình duyên mong manh ngắn ngủi. Nhưng từ sau khi ký hợp đồng với công ty, để tránh hiềm nghi, chuyện trước đây của họ đều chấm dứt.

Lúc mới đầu tuy Lữ Diệu Bách cũng không rõ tại sao hai cô gái này muốn tự sát, nhưng cũng cảm thấy việc này không liên quan gì nhiều6đến mình, chỉ cho chút tiền an ủi tượng trưng là coi như xong việc. Ai ngờ chưa đến mấy ngày, anh ta dần dần cảm thấy chuyện không thích hợp!

Loại tài phiệt thế hệ thứ hai như Lữ Diệu Bách có cuộc sống về đêm khá phong phú, thời gian buổi tối chắc chắn là muôn màu hơn ban ngày rất nhiều! Nhưng có một buổi tối lại5xảy ra một chuyện đáng sợ, làm anh ta cũng không dám ra ngoài sau khi trời tối nữa…

Lúc ấy anh ta đang cùng một đám bạn bè của mình ở trong phòng KTV hát karaoke, vì tâm trạng rất tốt nên có uống một ít rượu, nhưng chắc chắn là không tới nỗi say chẳng còn biết gì.

Nhưng lúc anh ta đang trêu đùa với người đẹp bên3cạnh, trong lúc vô tình nhìn lướt qua vị trí bục hát, chỉ một cái liếc mắt này lại khiến hơi rượu trong người anh ta lập tức bay hết một nửa! Trước bục hát có một cô gái dáng người mảnh khảnh, tóc dài bồng bềnh đang ngồi.

Tuy rằng lúc ấy người đẹp trong phòng như mây, nhưng đối với Lữ Diệu Bách, bóng dáng này lại quá quen thuộc, đây không phải là Vương Tiểu Mỹ mới tự sát chết một tuần trước sao? Lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh ta chính là mình nhìn lầm rồi, vì thế bèn tát cho mình một cái thử xem.

Một bạt tai này đánh xuống, còn doạ người đẹp bên cạnh Lữ Diệu Bách giật mình, cô ta vội nũng na nũng nịu nói: “Ôi, cậu Bách, cậu làm sao vậy?”

Lữ Diệu Bách nuốt một ngụm nước miếng, sau đó chỉ vào bục hát nói với vẻ mặt căng thẳng: “Em có quen cô gái ngồi trước bục hát không?”

Người đẹp nhìn về phía vị trí Lữ Diệu Bách chỉ, sau đó vẻ mặt ghen tuông nói: “Cậu Bách, sao cậu đã ăn trong bát lại ngó trong nồi vậy chứ! Đó không phải cô gái cậu Huy dắt đến đây à?”

Nghe cô ta nói vậy, Lữ Diệu Bách lại quay đầu nhìn, phát hiện lúc này đang ngồi trước bục hát lại là một người đẹp xinh xắn tóc ngắn. Lữ Diệu Bách lập tức lắc đầu, nghĩ thầm xem ra mình cũng hơi say rồi, vì thế đứng dậy nói một tiếng với bạn, đi về trước.

Cuộc chơi kiểu này thường thì Lữ Diệu Bách rất ít khi về trước, nhưng bị chuyện vừa rồi quấy nhiễu làm anh ta không còn lòng dạ nào nữa, sao còn có hứng thú ở lại tiếp chứ?

Vì uống rượu nên Lữ Diệu Bách đã gọi tài xế Tiểu Lưu của nhà tới đón anh ta về, lúc ấy Tiểu Lưu còn lấy làm kỳ quái cơ, ngày thường giờ này đều là vừa bắt đầu, sao hôm nay lại về nhà trước như thế nhỉ?

Suốt đường đi Lữ Diệu Bách vẫn có vẻ tâm thần không yên, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh người đẹp tóc dài ngồi trước bục hát, chẳng lẽ thật sự là nhìn nhầm rồi à? Vì thế anh ta càng nghĩ đến chuyện xui xẻo, nên muốn hút điếu thuốc để đè nén lại sự sợ hãi trong lòng. Nhưng vào lúc này, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, anh ta phát hiện trên ghế phụ lái đằng trước lại có một cô gái đang ngồi.

Vừa rồi lúc mình lên xe cũng không nhìn kỹ, chẳng lẽ là Tiểu Lưu đưa đến? Nhưng mà tài xế như cậu ta tới đón ông chủ còn mang bạn gái theo, điều này có phải là hơi bất hợp lý không hả?!

Tuy nhiên lúc Lữ Diệu Bách vừa định mở miệng hỏi Tiểu Lưu, lại thấy cô gái kia đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía mình… Trong nháy mắt, máu cả người Lữ Diệu Bách đều lạnh cả đi. Nếu nói trước đó chỉ nhìn một bóng dáng nên không thể khẳng định, nhưng bây giờ lại là nhìn thấy thẳng mặt rõ rành rành, cô gái này không phải Vương Tiểu Mỹ thì là ai?

“Tiểu Lưu! Tiểu Lưu… Anh có nhìn thấy không?” Lữ Diệu Bách run rẩy hỏi tài xế.

Tài xế Tiểu Lưu kinh ngạc quay lại nói: “Làm sao ạ? Thấy cái gì?” Mà khi Tiểu Lưu nhìn thấy biểu cảm của Lữ Diệu Bách cũng hoảng sợ, sắc mặt của Lữ Diệu Bách trắng bệch, môi tím tái, vẻ mặt như sợ hãi quá độ.

“Cậu Bách, có phải cậu không khoẻ chỗ nào không? Sao sắc mặt lại xấu vậy?” Tiểu Lưu giật mình nói.

Lúc này Lữ Diệu Bách mới hiểu Tiểu Lưu không hề nhìn thấy gì hết, chỉ có mỗi mình mới nhìn thấy Vương Tiểu Mỹ đã chết được mấy ngày kia! Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, anh ta đột nhiên nhớ ra trong ví của mình có thánh giá của BENXNI định tặng cho người ta, vì thế mới cực kỳ hoảng loạn dốc ngược hết đồ trong ví ra, tìm cái thánh giá kia.

Nhưng sau khi anh ta lấy được thánh giá ra và ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên ghế phụ đã không còn một bóng người… Lúc này cả người Lữ Diệu Bách đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lời cũng nói không lưu loát nữa.

Về đến nhà, Lữ Diệu Bách được Tiểu Lưu đỡ xuống xe, hôm nay ông già của anh ta Lữ Ngọc Hải đúng lúc ở nhà, vừa thấy con trai uống say không còn biết gì thì giận sôi máu. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Lữ Diệu Bách, trong lòng lại giật nảy.

“Sao lại thế này? Sao sắc mặt khó coi vậy?” Lữ Ngọc Hải lo lắng nói.

Tiểu Lưu hơi căng thẳng đáp: “Hôm nay cậu Bách về sớm, lúc tôi đón cậu ấy từ KTV ra thì sắc mặt đã hơi không tốt lắm rồi, ai ngờ sau khi lên xe không bao lâu thì thành như bây giờ!”

Lữ Ngọc Hải nghe xong lớn tiếng chất vấn Lữ Diệu Bách: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Tuy rằng trong lòng Lữ Diệu Bách sợ hãi, nhưng anh ta cũng chỉ cho rằng vì mình bị rượu bốc lên đầu nên mới có thể như vậy, cho nên không nói thật với ông già, chỉ nói tránh đi là buổi tối hôm nay để bụng rỗng uống rượu, bây giờ dạ dày hơi không thoải mái thôi.

Lữ Ngọc Hải biết đứa con trai này của mình luôn luôn thích phàm ăn tục uống, nên rất lo lắng: “Vậy sao không đi bệnh viện hả? Tuổi còn trẻ đã uống đến mức dạ dày trở thành như vậy, chờ về sau đến tuổi của cha thì chỉ có con chịu tội thôi!”

Lữ Diệu Bách thật sự lười nghe cha già của anh ta dạy dỗ mình ở đây, vì thế đối phó hai ba câu rồi lên lầu. Sau khi về phòng, tâm trạng của anh ta rất lâu cũng không thể bình tĩnh, trong đầu liên tục nhớ lại quá khứ với Vương Tiểu Mỹ.

Anh ta cẩn thận suy nghĩ một chút, mình cũng không có chỗ nào có lỗi với Vương Tiểu Mỹ mà! Lúc ấy mọi người ở bên nhau cũng đều là chuyện anh tình tôi nguyện, theo như nhu cầu, càng không tồn tại cái gì mà oán hờn lẫn nhau, tự sát vì tình!

Lúc ấy Lữ Diệu Bách suy nghĩ cả một đêm cũng nghĩ không ra, tại sao Vương Tiểu Mỹ cứ như âm hồn không tan quấn lấy mình chứ?

Buổi sáng hôm sau Lữ Diệu Bách xốc lại tinh thần quay về công ty, tìm nhân viên phụ trách công tác an ủi người nhà Vương Tiểu Mỹ và Tô Lan Lan, muốn tìm hiểu tình hình một chút.

Nhưng vừa hỏi thì phát hiện không có chỗ nào không bình thường? Tuy rằng hai cô ấy đều là tự sát chết, nhưng công ty vẫn cho gia đình mỗi người mười vạn tiền an ủi coi như là sự nhân đạo của công ty.