Người Tìm Xác

Chương 620




Lúc này tôi nhìn thấy động tác của Đinh Nhất cũng chậm chạp đi không ít, có mấy lần suýt chút nữa thì bị mấy thằng nhãi kia đánh trúng. Thấy cảnh như vậy tôi thầm hiểu, chúng2tôi mắc mưu người ta rồi, ly rượu cuối cùng vừa nãy có vấn đề!

Suy nghĩ cẩn thận điểm này xong, tôi bèn muốn kéo Đinh Nhất bỏ chạy nhanh, nhưng lúc này tôi đã không đi đường5nổi, mà Đinh Nhất cũng không chạy được đến đâu, tuy anh ta cố gắng ngăn những gậy gộc đó đánh lên người mình, nhưng vẫn bị trúng vài gậy.

Một thằng nhãi phía trước hung hăng gạt chân6khiến tôi té nhào, sau đó giằng lấy thanh thép trong tay tôi xông tới chỗ Đinh Nhất, mà toàn bộ tâm tư của Đinh Nhất đều đặt ở đằng trước, căn bản không thấy được tình hình5phía sau.

Tôi thấy thế lập tức loạng choạng đuổi theo, mắt thấy tên kia giơ thanh thép lên muốn đánh vào đầu Đinh Nhất, nếu bị gã đánh trúng, hậu quả nhất định không dám tưởng tượng nổi…

Hết3cách, tôi đành phải chạy nhanh tới theo cảm giác, tiếp đó tôi cảm thấy cơn đau dữ dội ở vai trái mình, người lập tức ngã quỵ xuống đất.

Tuy rằng lúc ấy tôi đau muốn chết, nhưng vẫn thoáng an ủi trong lòng, may sao vừa rồi thanh thép kia không đánh vào đầu Đinh Nhất.

Đinh Nhất nhìn thấy tôi bị thương ngã xuống đất, lập tức xoay người quăng một cú đá ngang vào thằng nhãi đánh lén, làm mặt gã đổ máu.

Tuy nhiên hiệu lực của thuốc ngày càng mạnh hơn, Đinh Nhất cũng dần dần không duy trì được nữa, hai chúng tôi sắp bị đánh hội đồng. Nhưng vào lúc này, tôi lại nghe thấy một tiếng hét… Tuy lúc ấy tôi và Đinh Nhất đều có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn hôn mê.

Tôi gắng sức ngẩng đầu nhìn sang, muốn xem thử là ai đã cứu mình, nhưng vì bả vai quá đau đớn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa người dưới của người kia, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ông ấy, vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống này lại là chú họ!!

Cuối cùng tôi và Đinh Nhất không chống đỡ nổi thuốc, cả hai đều ngất tại chỗ…

Chờ khi tỉnh lại, chúng tôi đã nằm trong một phòng bệnh trắng xoá, tôi cố gắng xoay đầu, lại cảm thấy cổ mình cứng đờ.

“Đừng lộn xộn, xương bả vai của anh bị gãy xương rồi!” Một giọng nói sắc sảo vang lên bên tai.

“Vai… Xương bả vai cũng có thể gãy à?” Tôi nói mà không dám tin.

Lúc này một khuôn mặt đeo khẩu trang vươn đến trước mặt tôi: “Không ai nói giỡn với anh, đừng cử động lung tung đó!”

Hoá ra là cô y tá, xem ra đúng là tôi gãy xương phải vào viện rồi. Lúc này tôi chợt nhớ tới Đinh Nhất, vì thế vội hỏi y tá vẫn đang bận rộn bên cạnh mình: “Đúng rồi, bạn của tôi đâu? Chính là người được đưa vào bệnh viện cùng với tôi đấy?”

Y tá hơi sửng sốt, sau đó nhún vai đáp: “Lúc ấy chỉ có một mình anh được đưa vào mà?”

Tôi vừa nghe thì ngẩn ra, sau đó lập tức sốt ruột nói: “Người đưa tôi vào bệnh viện đâu?”

Đang nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, y tá chỉ về phía cửa đáp: “Người đưa anh vào bệnh viện tới rồi kìa.”

Lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên: “Tỉnh rồi à?”

Y tá gật đầu nói: “Mới tỉnh, vừa tỉnh lại đã tìm anh đấy.”

Tôi nghe thấy tiếng Đinh Nhất, lập tức muốn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lại nghe y tá hung dữ quát lớn: “Đã bảo anh đừng cử động mà! Sao anh cứ không nghe lời thế hả? Tôi thấy hiệu lực của thuốc tê còn chưa hết mà, bằng không bảo anh cử động thì anh cũng chẳng động được!”

Tôi xấu hổ đáp: “Xin lỗi… Tôi vẫn còn chưa quen lắm.”

Chờ sau khi y tá rời đi, Đinh Nhất mới đi đến cạnh tôi, tôi thấy anh ta lông tóc không tổn hao gì, tức thì trong lòng như có một vạn con ngựa chạy qua… Không phải, rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta bị đánh mấy cái mà, sao cuối cùng lại là anh ta đưa tôi đến bệnh viện mà mình lại không bị gì chứ?

“Cảm thấy thế nào rồi?” Đinh Nhất cúi xuống nói.

Tôi thở dài: “Vẫn khoẻ, anh không sao chứ? Tôi thấy anh cũng ăn mấy cú mà?”

Đinh Nhất cười nói: “Đó đều là vết thương ngoài da thôi, hai ngày là khỏi rồi, cậu đã chắn giúp tôi cú lợi hại nhất, kết quả còn đánh vào xương bả vai của cậu.”

Tôi gật gù đáp: “Cũng may anh không sao, bằng không sẽ chẳng có ai đưa chúng ta đến bệnh viện. Đúng rồi, trước lúc tôi ngất đi… hình như nhìn thấy một người.”

“Cậu nói chú họ của cậu?”

“Anh cũng nhận ra là chú ấy à?”

Đinh Nhất gật đầu: “Trước khi ngất đi, tôi thấy một bóng người, chắc là chú ấy, nhưng chờ khi tôi tỉnh lại thì xung quanh lại chẳng có ai cả…”

“Anh hôn mê bao lâu thì tỉnh?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Đinh Nhất nghĩ ngợi rồi đáp: “Chừng chưa tới hai mươi phút!”

Tôi nghe thế không khỏi tán thưởng từ đáy lòng: “Đúng là thể trạng tốt mà!”

Lúc này cửa lại bị gõ vang, chú Lê đi từ ngoài vào, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng thằng nhóc nhà cháu cũng tỉnh rồi, chú còn tưởng cháu phải ngủ mấy ngày mấy đêm đấy chứ? Chú nói chứ, sau này ít tới những chỗ như quán bar sàn nhảy đi, chú bảo, từ xưa đến nay chỗ ăn chơi đàng điếm kiểu thế sẽ chẳng có chuyện gì tốt đâu, biết chưa!”

“Gì chứ, chúng cháu đây là gặp chuyện bất bình, bị người ta trả thù thôi được không?” Tôi bất mãn.

Ai ngờ chú Lê lại tức giận nói: “Vậy càng thảm hại hơn, đây là kết cục của việc xen vào chuyện người khác, một cô gái dám một mình đến quán bar, nên biết trước sẽ gặp được tình huống thế nào, coi như không bị người ta chuốc rượu sàm sỡ, thì cũng là các cô ấy không biết tự ái!”

Tôi vừa nghe thì không nhịn được chế nhạo: “Chao ôi! Ông chú còn biết cái gì là chuốc rượu sàm sỡ cơ à?”

Chú Lê bĩu môi nói: “Có gì mà không biết? Chú lại không phải kẻ mù thông tin trên mạng?! Còn cháu đó, có sức ở đây ba hoa với chú, xem ra bả vai hết đau rồi đúng không?”

Tôi cười khan mấy tiếng: “Cũng không phải thế, cô y tá bảo vì hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa hết ấy mà.”

“Không ngờ thằng nhóc cháu còn biết đánh nhau đấy?! Đáng tiếc là kỹ thuật chẳng ra sao, bị đánh phải vào viện!” Chú Lê cười nhạo.

Tôi nghe thế rất không phục nói: “Không phải nhé! Nếu không phải lúc ấy chúng cháu uống phải ly rượu có vấn đề, trúng trò hạ lưu của những kẻ đó, thì hai đứa đánh một đám cũng không thua được đâu! Đúng rồi, sau đó chuyện này xử lý thế nào?”

Chú Lê giơ tay nhún vai: “Không có sau đó, Đinh Nhất đưa cháu vào bệnh viện rồi gọi cho Bạch Kiện, kết quả khi người của cậu ta đến hiện trường thì trừ mặt đất đầy máu ra thì không tìm được gì cả.”

“Vậy quán bar mà trước đó chúng cháu đến thì sao? Có điều tra ra ai bỏ thuốc chúng cháu không?” Tôi tiếp tục truy hỏi.

“Chắc hẳn là gã bartender kia, vì khi cảnh sát tìm đến, gã bartender đêm hôm đó không còn đi làm, hơn nữa cũng không để lại cách liên lạc gì…” Chú Lê nói.

Tham gia nhóm đọc truyện Người tìm xác và cùng thảo luận ngay hôm nay: https://bit.ly/2NbE95Y