Người Tìm Xác

Chương 619




Tôi đã được chiêm ngưỡng cái gậy của lão Hắc đúng hai lần, không ngờ uy lực lại kinh người như vậy. Có điều nghe chú Lê nói vậy thì làm tôi nhớ tới một việc, mấy ngày trước tôi nhìn thấy chú họ, không phải chú ấy cũng từng bị gậy khóc tang của lão Hắc đánh bị thương à? Chẳng lẽ kẻ luyện hồn ở rạp chiếu phim lần này chính là chú ấy?!

Nếu thật là chú ấy làm… Vậy thì mọi chuyện cũng đều sáng tỏ cả rồi, đây cũng chính là2nguyên nhân vì sao tuy rằng chúng tôi phá hỏng trận pháp luyện hồn, nhưng chú lại không tìm chúng tôi để trả thù. Có lẽ chú còn chưa muốn có xung đột trực diện với tôi, hoặc là chú ấy vẫn chưa biết tôi đã phát hiện ra bí mật của chú…

Một khoảng thời gian sau, rốt cuộc chúng tôi cũng không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến chuyện đó nữa, mà chúng tôi cũng chẳng nhận được công việc lớn gì có thể kiếm tiền. Con người ấy5mà, đôi khi rất hèn mọn, lúc có việc làm thì luôn kêu la là quá mệt mỏi, nhưng một khi không có việc làm lại cảm thấy không có tiền vào túi rất khó chịu.

Tối nay ở nhà mãi đúng là chán ngán, tôi bèn lôi Đinh Nhất cùng ra ngoài đi dạo. Nghe nói cách khu chung cư của chúng tôi không xa có một con phố quán bar, gần đây mới mở một quán bar, vì thế tôi và Đinh Nhất định đi qua xem thử không gian thế nào.

Những người trẻ6tuổi như chúng tôi không thể cứ lăn lộn với đồ cổ cả ngày như chú Lê được, sẽ làm hai chúng tôi đều tử khí nặng nề giống như ông già.

Mới vừa quẹo vào phố quán bar, tôi đã bị một tràng tiếng nhạc ầm ĩ hấp dẫn, đi đến nhìn, đúng là quán bar mới mở kia. Thực tế những người như tôi tới bar uống rượu cũng chỉ là làm bộ làm dáng, thử nghiệm cảm giác cuộc sống về đêm như thế nào mà thôi.

Sau khi gọi đại hai chai bia,5tôi và Đinh Nhất bắt đầu nói chuyện phiếm. Ai ngờ lúc chúng tôi còn chưa uống được mấy hớp thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng ầm ĩ, tôi vừa định quay đầu nhìn thử thì bị một cô gái đâm sầm vào.

Đây là lần đầu tiên tôi dính phải kiểu gặp gỡ hương diễm này, khó tránh khỏi hơi xấu hổ, vừa định nói gì đó để điều tiết không khí thì nghe cô gái trong lòng nói với vẻ sợ hãi: “Giúp tôi với…”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn,3phát hiện phía sau cô gái là hai gã đàn ông ngà ngà say, vẻ mặt dâm tà. Lúc này tôi mới nhẹ nhàng đỡ cô gái trong lòng lên, rồi để cô ấy ngồi vào chỗ bên cạnh mình, trấn an: “Không sao rồi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát trước đã.”

Hai người đàn ông kia thấy cô gái ngồi vào bàn của chúng tôi thì lập tức đi tới với vẻ giận dữ: “Thằng nhãi, có phải chán sống rồi không? Cướp đàn bà với tụi tao à?”

Tôi gần như bị lời của hai kẻ ngu ngốc này làm cho buồn cười, còn cướp đàn bà? Mẹ nó, định quay phim Yakuza* đấy à? Vì thế tôi khẽ nhướng mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Người anh em, giờ là xã hội văn minh, phụ nữ có muốn đi cùng cậu hay không là do phụ nữ tự quyết định, chắc chắn là không cướp được đâu!”

* Yakuza là một thuật ngữ chung để chỉ các nhóm tội phạm có tổ chức tại Nhật. Họ là liên minh truyền thống của các con bạc và thương gia đường phố. Yakuza có lịch sử hàng trăm năm và nhóm mafia hình thành sớm nhất có lẽ là Aizukotetsu-kai ở thành phố Kyoto. Nhóm được thành lập vào những năm 1870.

Một tên hơi béo trong đó cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ít nói cmn lời vô nghĩa đi!” Nói xong thì giơ tay đến muốn xử tôi.

Nhưng tôi chẳng động đậy gì, cứ lạnh lùng nhìn gã như vậy. Không phải tôi cảm thấy gã không dám đánh mình mà là biết có Đinh Nhất ở bên cạnh thì gã sẽ không đánh tôi được! Quả nhiên tiếng “rắc” vang lên, một ngón tay của gã đã bị Đinh Nhất bẻ thành góc chín mươi độ.

Chắc là chuyện xảy ra quá nhanh, tên kia nhìn ngón tay của mình sửng sốt một lúc rồi mới hét thảm thiết: “A…”

“Cút!” Đinh Nhất lạnh lùng nói.

Một thằng nhãi khác rõ là biết điều hơn, không nói câu nào đã đỡ đồng bọn rời đi. Cô gái nhìn thấy hai người kia bị chúng tôi ép bỏ đi rồi mới thở phào: “Thật sự rất cám ơn hai anh.”

Tôi xua tay với cô ấy: “Đừng khách sáo, gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ ấy mà… Lại nói, ngày thường nào có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân thế này đâu!”

Cô gái nghe thế đỏ mặt nói: “Tình huống kiểu vừa rồi người bình thường có thể trốn đã trốn rồi, các anh đúng là người tốt.”

Tôi nghe mà lòng lâng lâng, vội ho khẽ một tiếng: “Em tới một mình à?”

Cô gái lắc đầu đáp: “Em tới tìm bạn, nhưng các cô ấy nói đổi đến quán karaoke khác hát rồi, vì thế mới định rời khỏi để tìm các cậu ấy, kết quả là gặp phải hai con ma men này.”

Tôi gật đầu nói: “Anh thấy em vẫn nên gọi điện thoại cho bạn, để họ lại đây đón đi, nếu không trễ thế này, một cô bé như em thật sự không an toàn.”

Sau đó chúng tôi cùng chờ bạn của cô ấy đến đây đón, đương nhiên, bạn của cô ấy cũng là một nhóm nữ. Trước khi đi, cô ấy còn cảm ơn chúng tôi rối rít, đúng là làm tôi có cảm giác thành tựu vì hăng hái làm việc nghĩa, do đó tôi vui sướng gọi bartender cho thêm hai ly “Pink Moods”.

Màu sắc của loại rượu này trông rất đẹp mắt, một tầng màu hồng nhạt một tầng màu xanh lam nhạt, vừa thấy là biết cocktail được pha chế với nồng độ cồn không cao. Bây giờ bar cũng rất dễ kiếm tiền, chỉ một ly Pink Moods thế này đã ngốn của tôi sáu mươi tám tệ, uống vào tâm trạng cũng thật sự mang màu hồng nhạt.

Sau khi uống hết ly rượu, tôi nhìn giờ rồi búng tay một cái trước mặt Đinh Nhất nói: “Đi, về thôi.”

Vì khu chung cư cách đây không xa, nên chúng tôi định đi bộ về, thuận tiện cũng làm tan bớt mùi rượu trên người. Nhưng khi hai chúng tôi đi đến một ngã tư thưa thớt người, đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng huýt sáo.

Hai chúng tôi quay đầu nhìn lại, là hai con ma men vừa nãy, chỉ là lúc này bên cạnh bọn họ có thêm sáu bảy người. Đoán chừng là cảm thấy chịu thiệt ở quán bar, nên mới gọi người tới đây chặn đường chúng tôi.

Tên béo kia vừa rồi bại dưới tay Đinh Nhất mà còn dám tới nữa, tôi đúng là bội phục chỉ số thông minh của chúng!

Lúc ấy rượu xông lên đầu, tôi cũng không cảm thấy sợ hãi một chút nào, lạnh lùng nhìn bọn họ chậm rãi đi về phía mình. Thời tôi lên trung học cũng không phải chưa từng đánh nhau, chỉ là lúc ấy xuống tay tàn nhẫn không biết nặng nhẹ, đánh cho đối phương phải vào bệnh viện. Vì chuyện này mà cha mẹ tôi phải nhận lỗi với người ta mấy lần, thế nên dần dần tôi mới dằn tính, lúc có thể dùng miệng lưỡi thì chắc chắn không dùng tay.

Nhưng xem tình hình trước mắt thì không ra tay không được, vì thế tôi nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có một ống thép ngắn vứt đi nằm lăn lóc trên đất, tôi không thèm nghĩ gì đã đi qua nhặt ống thép đó lên.

Nếu xông đến để đánh nhau, chúng tôi cũng không nhiều lời, những kẻ như chúng đều không phải bọn liều mạng gì cả, khí thế tàn nhẫn hơn một chút cũng đã thắng ba phần rồi.

Đương nhiên, bên chúng tôi tiên phong chủ yếu vẫn là Đinh Nhất, anh ta không nói hai lời đã bước lên, quật ngã hai thằng nhãi xông tới đầu tiên! Còn tôi ở phía sau đánh những kẻ sót lại.

Nhưng đánh mãi đánh mãi, tôi có cảm giác không thích hợp, tuy rằng vừa rồi tôi uống thêm một ly rượu, nhưng nồng độ rượu cũng không cao, đâu thể nào có cảm giác đầu nặng nề người lâng lâng như bây giờ? Hơn nữa trước mắt tôi rõ ràng đã bắt đầu có bóng chồng lên nhau.