Người Tìm Xác

Chương 564




Cảnh sát già phân chia việc xong, ông ta cẩn thận để không phá hỏng dấu vết ở hiện trường, đi men theo vết máu kéo lê trên mặt đất xuống tầng hầm. Từ bố2cục ở bên dưới không khó nhìn ra, đây là một phòng chiếu phim loại nhỏ của chủ nhân nhà này.

Trên tường treo màn chiếu màu trắng rất lớn, còn có một chiếc ghế sô5pha to màu đỏ hình vòng cung. Trên ghế sô pha hình vòng cung đó, lúc này đang có vài người nằm ngổn ngang…

Vết máu trên người họ đã cực kỳ giống với màu chiếc6sô pha bên dưới rồi! Ông cảnh sát già chạy tới kiểm tra, muốn xem thử có còn người sống hay không. Nhưng thật đáng tiếc, đều đã là những thi thể lạnh băng.

Vì nhóm5Bạch Kiện vẫn luôn giám sát chủ nhân của biệt thự là Bàng Thiên Dân nên chạy đến đầu tiên. Căn cứ theo khám nghiệm của nhân viên điều tra hiện trường, mấy người này3đều bị giết ở hiện trường thứ nhất là lầu một và lầu hai.

Hung thủ dùng một dao đoạt mạng, kỹ thuật rất thành thạo, không có một tí lề mề nào, trực tiếp chạy lên lấy mạng người. Không có ý muốn trút giận, cho nên không giống như báo thù, từ kỹ thuật có thể thấy chắc hẳn xác suất là diệt khẩu cao hơn.

Nhưng xem xét một vài tình huống ở hiện trường, lại càng giống cướp của hơn, trong ngoài biệt thự bị lật tung lên, đa số đồ đáng giá đều bị lấy đi, thiết bị giám sát trong nhà đều bị phá huỷ tất, không ghi lại được gì.

Nhưng căn cứ vào nhiệt độ gan mà pháp y đo được, thêm thời gian thiết bị giám sát bị phá hỏng, nhân viên phá án phân tích thời gian xảy ra vụ án vào khoảng sau hai mươi hai giờ đêm. Hơn nữa cửa phòng không có dấu vết bị cạy, hẳn là người bị hại tự mở cửa.

Nếu là cướp của, như vậy đáng lẽ người bị hại đầu tiên phải bị giết ở cửa. Nhưng căn cứ vào phân tích vết máu dưới đất, người bị hại đầu tiên chết trên đường đi từ phòng khách vào phòng bếp, bị người kia cắt cổ từ phía sau, điểm này có thể được chứng minh bằng vết máu phun tung toé trên bàn ăn. Cứ như vậy đã nói lên người bị hại và hung thủ có quen biết nhau, ít nhất là người quen mà ông ta không phòng bị.

Sau khi hung thủ giết chết người bị hại đầu tiên, cũng chính là Bàng Thiên Dân, có lẽ vì nghe thấy tiếng động trong phòng khách, ngay sau đó người bị hại thứ hai xuất hiện.

Theo nhân viên phá án phân tích, lúc ấy đã hơn hai mươi hai giờ, hai đứa trẻ và vợ của Bàng Thiên Dân là Lưu Quyên chắc đã ở phòng ngủ trên lầu, cho nên người bị hại thứ hai hẳn là mẹ của Bàng Thiên Dân.

Bởi vì phòng của bà ở lầu một nên khi nghe thấy tiếng động lạ ở phòng khách, bà muốn ra xem thử, kết quả vừa nhìn thấy Bàng Thiên Dân bị cắt cổ thì lập tức thét lên.

Nhưng hung thủ không cho bà cơ hội kêu thành tiếng lần thứ hai, lần này hắn cắt động mạch cổ và cổ họng của bà cụ từ phía chính diện. Theo sự phỏng đoán của nhân viên phá án, lúc ấy có lẽ hung thủ không cần phải giết chết những người khác, nhưng vì hắn muốn tìm kiếm một thứ ở trong phòng, cho nên cuối cùng đành phải diệt khẩu hết từng người còn lại.

Ba người còn lại lần lượt là Lưu Quyên vợ của Bàng Thiên Dân, con trai và con gái của họ, căn cứ vào phân tích vết máu ở hiện trường, Lưu Quyên chết ở hành lang lầu hai, lúc đó chắc cô ấy từ trong phòng trẻ đi ra, muốn xuống xem tình hình ở lầu một. Cũng chính lúc này, hung thủ đi lên cầu thang…

Lưu Quyên đã làm mẹ, phản ứng đầu tiên của cô ta là chạy về phòng của con, nhưng hung thủ đuổi theo rất nhanh, một dao kết liễu. Sau đó hung thủ đi vào phòng ngủ chính lục lọi lung tung một lúc, lấy đi một ít đồ quý giá.

Cũng chính ngay lúc này, hắn phát hiện hai đứa bé vẫn luôn nhìn lén hắn ở phía sau cửa, lúc này hung thủ không chút do dự đẩy cửa đi vào phòng trẻ, giết chết hai đứa bé.

Sau đó hung thủ đem mấy thi thể này kéo hết xuống hầm, nhóm Bạch Kiện phân tích hung thủ làm như vậy, rất có khả năng là vì đánh lừa điều tra, gây phiền phức cho cảnh sát phá án, để bọn họ cho rằng đây là vụ án đột nhập vào nhà cướp của giết người.

Mà mục đích thật sự của hung thủ chắc chắn không phải vì cướp tiền, tuy rằng hắn tìm kiếm cũng mang tính mục đích, lấy đi một số đồ có vẻ như quý giá, nhưng từ thủ pháp gây án của hung thủ mà thấy, tuyệt đối không phải vụ án đột nhập vào nhà cướp của giết người đơn giản như bình thường thế này.

Căn cứ theo hồ sơ, kỳ lạ nhất là toàn bộ hiện trường vụ án không hề lưu lại một chút dấu vết nào của hung thủ. Dấu chân, vân tay, toàn bộ đều không có. Xem xét từ những vết máu của người bị hại bắn ra khi bị hắn giết chết chính diện, chắc hẳn có một phần máu bắn thẳng lên người hung thủ.

Lượng máu chảy ra từ động mạch cổ của con người rất lớn, tuy lúc ấy là buổi tối, nhưng nếu không muốn bị ai phát hiện, hung thủ cũng chỉ có thể mặc một bộ đồ tối màu, như vậy dưới ánh sáng tối tăm mới không bị người qua đường phát hiện.

Khép lại hồ sơ, toàn bộ đầu óc của tôi đều là quá trình hung thủ giết người, tuy tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng trong lòng lại bắt đầu không nhịn được tự tưởng tượng.

Bạch Kiện thấy tôi nhắm mắt lại trầm tư, khẽ khàng hỏi tôi: “Bây giờ chúng tôi chẳng có chút manh mối nào về hung thủ cả, cho nên đành phải mời cao thủ như cậu đến đây, xem thử thi thể của người bị hại.”

Tôi đột nhiên mở to mắt, lật hồ sơ lại trang đầu tiên, nhìn vào thời gian xảy ra vụ án, lập tức lòng trầm xuống, không phải đúng vào buổi tối một ngày trước hôm vừa vặn gặp được Hàn Cẩn ư?

Tôi thầm lo lắng, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó mà! Vì thế tức giận hỏi Bạch Kiện: “Không phải lúc ấy các anh đã giám sát Bàng Thiên Dân rồi ư? Sao còn để bị người ta diệt khẩu chứ?”

Bị tôi hỏi như vậy, mặt già của Bạch Kiện đỏ lên đáp: “Đừng nói nữa! Lúc ấy hai cậu cảnh sát trẻ được phái đi canh chừng vốn dĩ đang rất ổn, kết quả đột nhiên nghe thấy một bảo vệ đi ngang qua xe của họ nói, toà nhà đằng trước có một đám phụ nữ đang đánh ghen, nghe nói đã chặn bồ nhí lại được rồi, đang định đánh đến chết kìa! Hai cấp dưới trẻ tuổi kia của tôi thiếu kinh nghiệm nên đi qua xem thử, đoán chừng hung thủ nhân lúc này lẻn vào. Lúc ấy rèm cửa của biệt thự đều kéo lại rồi, tính riêng tư rất cao, nếu không phải bên trong phát ra tiếng động quá lớn, người bên ngoài căn bản là không thể nào biết bên trong đã xảy ra chuyện gì…”

Nghe anh ta kể xong, tôi chế nhạo: “Đừng tìm cớ cho người nhà, sai lầm chính là sai lầm… Vậy người của anh vẫn canh chừng cả đêm ở đó à?”

Bạch Kiện gật đầu nói: “Cũng không phải! Căn cứ vào ghi chép theo dõi của bọn họ, biệt thự tắt đèn lúc 23 giờ 15 phút, có điều bây giờ xem ra, đó chắc là do chính hung thủ tắt hết đèn đi.”

“Ừ, chắc vậy, hơn nữa rất có khả năng hung thủ rời khỏi biệt thự từ cửa sau vào thời gian đó. Có xem camera giám sát gần đó chưa? Có phát hiện ai khả nghi không?” Tôi hỏi.

Lúc này vẻ mặt của Bạch Kiện rất bất đắc dĩ: “Kỳ quặc là ở đó, tên hung thủ này giống như biết được cách né tránh tất cả sự giám sát, gần biệt thự của Bàng Thiên Dân tổng cộng có bốn cái camera, nhưng không có một cái quay được người nào khả nghi.”