Không ngờ mẹ Đậu Đậu nghe tôi vừa nói vậy lắc đầu liên tục: “Đương nhiên không phải, nghe nói ngày hôm sau mới có người phát hiện, sau đó lập tức báo cảnh sát…”
“Ai phát hiện?”
“Hình như là nhân viên chuyển phát nhanh…”
Tôi thầm nghĩ người chuyển phát nhanh này cũng xui xẻo cực, khi không nhìn thấy2nhiều người chết như vậy, chắc cả đời anh ta đều không quên được đâu. Nhưng trong lòng tôi còn một nghi ngờ khác, đó là chuyện này có thể có quan hệ với Hàn Cẩn hay không đây?
Về đến nhà tôi kể lại chuyện này cho Đinh Nhất, anh ta nghe xong thì trầm tư trong chốc lát5rồi nói: “Hàn Cẩn chắc sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ đó, nhưng còn chuyện cô ta có quan hệ gì đến thảm án giết cả nhà kia hay không thì khó nói.”
Cũng phải, không thể là cô ta đi đến đâu thì chỗ đó có người chết được! Cô ta cũng chẳng phải thám6tử lừng danh Conan… Nhưng tôi suy đi nghĩ lại, chuyện này cũng không phải không có khả năng, năm đó khi cô ta giết Mã Bình Xuyên cũng chẳng hề do dự.
Bây giờ nếu thật sự mất trí nhớ, vậy không khác gì cô ta của năm xưa. Có lẽ một ngày nào đó khi tập đoàn Thái5Long muốn giết tôi, cô ta cũng sẽ không chút do dự mà ra tay…
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình, tôi thật sự hy vọng mình sẽ vĩnh viễn không gặp phải một Hàn Cẩn như vậy.
Trời vừa sáng, tôi đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó,3Bạch Kiện nói qua điện thoại, bây giờ bọn họ nghi ngờ thảm án giết cả nhà này có liên quan đến hai vụ án trước đó. Bởi vì người nam chết trong vụ đó là Bàng Thiên Dân, lúc còn sống là giám đốc tài chính của quỹ từ thiện nước ngoài kia ở Trung Quốc.
Cho tới nay, tổ chuyên án của Bạch Kiện vẫn bí mật điều tra quỹ từ thiện nước ngoài này, tuy họ chưa có chứng cứ xác thực, nhưng tổ chức này giúp tập đoàn lừa đảo kia rửa tiền là chuyện mười mươi.
Ai ngờ lúc nhóm Bạch Kiện vừa mới tra ra được tay Bàng Thiên Dân này thì cả nhà hắn đột nhiên lại đều bị diệt khẩu, manh mối gì cũng không để lại.
“Tôi hy vọng cậu có thể xem giúp tôi mấy cái xác kia, từ đó tìm ra một số manh mối có lợi đối với chúng tôi…” Bạch Kiện nói trong điện thoại.
Tôi nghe thế thì lòng thầm kêu khổ, bây giờ tôi chẳng muốn dính líu gì tới những việc này, nhưng lại không tiện từ chối Bạch Kiện, đành phải đồng ý với anh ta là đi xem thử rồi hẵng nói. Thật ra tôi vẫn có một sự sợ hãi khó nói với tập đoàn Thái Long, vẫn luôn không muốn đối đầu trực diện với bọn họ.
Nhưng hết chuyện này tới chuyện khác cứ luôn chồng chéo chúng tôi vào cái tổ chức tội phạm này. Thật ra tôi hiểu rõ, hiểu biết của chúng tôi đối với tập đoàn Thái Long hẳn là không thua gì hiểu biết của bọn họ đối với chúng tôi, vài lần gặp phải mà không xảy ra xung đột chính diện gì, thứ nhất là chúng tôi chưa chạm đến lợi ích cần thiết của họ, thứ hai chắc là cũng do trong đó có quan hệ của Hàn Cẩn.
Nhưng mà nếu còn tiếp tục sâu hơn, nói không chừng ngày nào đó tên tôi cũng có trong sổ đen của tập đoàn Thái Long thôi.
Sáng hôm sau tôi và Đinh Nhất đến Cục công an, mới vừa đến cửa, ông anh bảo vệ cửa cười nói với chúng tôi: “Tới tìm trưởng phòng Bạch à!”
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó vội đi vào, xem ra chúng tôi đã trở thành khách quen ở đây rồi. Vừa đi vào văn phòng của Bạch Kiện đã nhìn thấy anh ta đang cầm một ly cà phê đưa lưng về phía cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt u buồn…
Nghe tiếng động, anh ta lập tức quay lại nhìn chúng tôi. Ngay tức khắc, bầu không khí vừa rồi đều biến mất không thấy nữa, lập tức từ một ông chú u buồn biến thành gã đàn ông thô kệch.
Bạch Kiện vừa thấy là hai chúng tôi thì vội đặt ly cà phê xuống: “Chà! Tới sớm nhỉ! Tôi còn tưởng các cậu đến giữa trưa mới có thể đến đây đấy?”
Tôi cười nói: “Cục trưởng Bạch có việc sai làm, sao chúng tôi có thể không sớm sửa lại đây chứ?”
“Xuỳ xuỳ! Đừng có gọi Cục trưởng Bạch, Cục trưởng Bạch, nói cậu bao nhiêu lần rồi, nếu để cho Cục trưởng nghe thấy thật, gây khó dễ cho anh thì cậu phải giúp anh đánh ông ta đấy!”
Tôi xua tay liên tục: “Tôi cũng chả dám! Đến khi nào anh làm đến giám đốc Sở Công an, tôi có thể thử xem. Ế? Không đúng nhé! Không phải anh đã sớm được điều đến Sở Công an tỉnh rồi ư? Sao vẫn còn ở dưới này thế!”
Bạch Kiện thở dài nói: “Hết cách rồi, ai bảo hiệu suất phá án của anh cao làm chi, nên để anh dẫn dắt tổ chuyên án luôn!”
Tôi vừa thấy cái bộ dạng vênh váo của anh ta là muốn cười, vì thế gật gù bảo: “Nếu Cục trưởng Bạch mạnh như thế, vậy xem ra không cần hỗ trợ rồi, tụi tôi đi đây!” Nói xong tôi làm bộ phải đi.
Bạch Kiện thấy thế vội vàng giữ tôi lại: “Thằng mất nết này, nếu bây giờ cậu mà đi, buổi tối hôm nay anh sẽ đến nhà cậu ở đó!”
Tôi cười hì hì, sau đó chậm rãi lùi lại nói: “Trước tiên cho tôi xem thử hồ sơ đã…”
Bạch Kiện nhanh chóng lấy một tập hồ sơ được buộc chỉ từ dưới ngăn kéo ra đưa cho tôi và nói: “Đi nào, ngồi bên kia từ từ xem, anh đi pha trà cho các cậu, hôm qua anh mới nhận được một hộp trà Kim Tuấn Mi tốt nhất từ chỗ Cục trưởng, nghe nói nửa ký là một vạn tám cơ!”
Tôi vừa mở hồ sơ ra vừa nói: “Vậy anh phải uống vừa vừa thôi, lỡ như uống có một ngụm trà người ta lại nói anh tham ô nhận hối lộ là hỏng đấy.”
Như hồ sơ viết, bề ngoài vụ án này cũng không phức tạp, người báo án là nhân viên chuyển phát nhanh. Một ngày trước đó anh ta có liên hệ với bà chủ Lưu Quyên của nhà này, vì lúc ấy trong nhà Lưu Quyên không có ai nên hẹn sáng ngày hôm sau đưa thẳng gói hàng tới là được, do giờ đó trong nhà mới có người.
Kết quả là sáng hôm sau khi nhân viên chuyển phát nhanh đến trước cửa nhà thì phát hiện cửa chính nửa mở, hơn nữa gõ cửa thế nào cũng không có ai trả lời. Nhân viên chuyển phát nhanh này cũng không vào trong mà gọi điện thoại cho Lưu Quyên trước, nhân viên chuyển phát nhanh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Xuất phát từ sự tận tâm với khách hàng, nhân viên chuyển phát nhanh vẫn đẩy cửa đi vào. Kết quả cậu ta chưa đi được mấy bước thì trượt chân, thiếu chút nữa là ngã. Chờ cậu ta nhìn thấy rõ thứ trên đất thì lập tức bị dọa đến mức quay đầu bỏ chạy!
Hoá ra lúc ấy chân cậu ta giẫm lên một vũng máu đông nửa sền sệt, không trơn mới là lạ kia! Cậu ta chạy một mạch ra ngoài, sau đó gọi 110 báo cảnh sát. Cảnh sát nhận tin nghe cậu ta nói thấy một vũng máu to trong nhà một khách hàng, lập tức cử người chạy đến.
Nhưng lúc đầu họ cũng không nghĩ đến hướng có vụ án nghiêm trọng gì cả, bởi vì mỗi ngày họ nhận được quá nhiều kiểu báo án làm lố như thế này rồi. Thế nhưng khi bọn họ đẩy cửa đi vào thì lại bị sốc vì vết máu dưới đất.
Một cảnh sát già trong đó vẫn khá có kinh nghiệm, ông ta liếc nhìn theo vết máu bị kéo lê trên mặt đất là nhận ra, đây trăm phần trăm là hiện trường của vụ án rất nghiêm trọng. Tuy trước mắt ở cửa không phát hiện có thi thể, nhưng từ vết máu kéo lê dưới đất mà thấy, chắc hẳn thi thể đều tập trung ở tầng hầm của biệt thự.
Vì thế ông ta quyết đoán bảo cậu cảnh sát đi theo mình ra ngoài gọi điện thoại về cục gọi thêm người, để pháp y và đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường lập tức đến đây, chắc chắn ở đây đã có án mạng lớn.