Người Tìm Xác

Chương 46: Thi thể dưới đáy hồ




Tuy đau lòng khi Anh Tử khóc, nhưng tôi lại không biết phải an ủi mợ ấy thế nào. Nếu lúc trước họ không cãi nhau, nếu cậu đuổi theo ngay, nếu… nhưng trên đời làm gì có nếu như chứ!

Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là tìm được thi thể của mợ, đưa về quê cùng hợp táng với chồng mình.

“Mợ Anh Tử, cháu sẽ tìm rồi đưa mợ về quê, mợ đừng buồn!” Tôi kích động nói.

Anh Tử từ từ quay đầu, cười nói với tôi câu gì đấy, nhưng tôi không nghe thấy mợ nói gì. Chỉ có một giọng nói không ngừng gọi tôi dậy: “Tiến Bảo? Tiến Bảo! Mau tỉnh lại đi!”

Tôi giật mình ngồi dậy, thấy chú Lê và Đinh Nhất đang lo lắng nhìn mình.

Tôi thấy họ vẫn còn sống, mừng rỡ nói: “Mọi người không chết à? Tốt quá.”

“Phắc! Mới sáng sớm đã rủa chú mày chết sớm rồi!” Chú Lê tức giận nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là ác mộng. Tôi đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi, giấc mộng này có vấn đề.

Sau đó chú Lê kể lại, tự dưng nửa đêm đang ngủ tôi lại hét lên, Đinh Nhất gọi thế nào cũng không dậy. Anh ta vội chạy sang tìm chú Lê, nhưng chú ấy cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn tôi mê sảng cả đêm.

Không ngờ trời vừa sáng thì tôi cũng tự tỉnh dậy…

Tôi kể lại chuyện trong mơ cho họ nghe, chú Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra thi thể ở dưới hồ nhân tạo đó, chờ trời sáng hẳn thì chúng ta đi tìm thử.”

Chín giờ sáng, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, chúng tôi đi theo con đường trong mơ tới hồ nhân tạo. Quả nhiên, chúng tôi tìm thấy hồ nước rất nhanh. Điểm khác biệt duy nhất trong mơ là hồ này đã cạn nước, bên trong mọc đầy cỏ.

Vừa đến gần, tôi đã cảm nhận được thi thể, mợ ấy bị chôn dưới lớp xi măng ở đáy hồ. Khi chúng tôi đang quan sát thì bỗng có mấy người đi tới từ đằng xa, trông họ khá mệt mỏi.

Một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi đi đầu, theo sau là hai người trẻ tuổi mặc âu phục và người mở cửa hôm qua.

Người đàn ông đi trước nhiệt tình chào chúng tôi: “Xin chào, tôi là chủ ở đây - Lưu Khải Minh, vị này chắc là Lê đại sư danh tiếng vang xa?”

Chú Lê khẽ cười: “Ngài Lưu khách sáo rồi, đêm qua đi ngang thì thấy đất ở đây có dị tượng, nên mới tùy tiện làm phiền.”

Lưu Khải Minh vội vàng lấy lòng: “Đâu có đâu có, sao lại nói là làm phiền chứ? Bình thường dù có muốn thì tôi cũng không mời nổi! Không dối gì ngài, trước đây tôi vẫn luôn muốn mời ngài tới đây xem giúp, nhưng khổ nỗi là không có ai giới thiệu! Không ngờ hôm nay đại sư lại không mời mà tới, Lưu mỗ quả thật tu được ba kiếp mà!”

Chú Lê xua tay: “Ông chủ Lưu đừng khách sáo như thế, đây là cơ duyên của ông và tôi…”

“Đúng đúng đúng, là cơ duyên.” Lưu Khải Minh vội vàng gật đầu: “Đại sư có nhìn ra vấn đề ở mảnh đất này của tôi không? Sao cứ làm ăn không tốt, còn thường xuyên nghe đồn là có ma quỷ?”

Chú Lê làm bộ bấm tay tính toán: “Đêm qua tôi đi đến đây, thấy chướng khí lượn lờ, khi vào trong xem thì phát hiện âm khí càng nặng hơn, không biết đã từng có người phụ nữ nào chết ở đây không?”

Lưu Khải Minh kinh ngạc hỏi: “Sau khi xây dựng thì chắc chắn là không có, nhưng trước đây thì tôi không biết. Dù sao tôi cũng từ nơi khác đến, nên lịch sử của mảnh đất này cũng không rõ lắm.”

Chú Lê gật gật đầu, sau đó tiếp tục bấm tay tính toán. Một lát sau, chú Lê nghiêm túc nói: “Không đúng, trong vườn này có một nữ quỷ bị nhốt, nếu bị nhốt trong đó, chính là chết sau khi xây dựng xong.”

Lưu Khải Minh nghe thấy thì sợ hãi nói: “Chuyện này… chuyện này sao lại thế? Đại sư, ngài xem giúp tôi, có thể diệt trừ nữ quỷ này được không?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Không dễ đâu, chỉ sợ là xác của nữ quỷ vẫn còn ở đây, nếu tùy tiện đánh tan hồn phách sẽ ảnh hưởng đến âm đức của ông.”

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Lê đại sư, ông nhất định phải giúp tôi, nếu thành công tôi nhất định sẽ hậu tạ thật lớn!”

Tôi cười thầm, đúng là không phục không được, chú Lê biết cách làm giàu thật.

Lúc này, chú Lê chỉ vào hồ nước phía sau: “Hồ nhân tạo này được xây dựng sau khi sửa chữa khu nghỉ này?”

Lưu Khải Minh nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, là được xây thêm, bản vẽ thiết kế lúc đầu không có.”

Chú Lê làm vẻ đăm chiêu đi quanh hồ nhân tạo nửa vòng, sau đó quay lại nói với Lưu Khải Minh: “Thi thể của nữ quỷ đang ở đây, oán khí mù mịt, sao khu nghỉ dưỡng này có thể tốt được?”

Lưu Khải Minh đáng thương bị chú Lê xoay vòng vòng, đã nghe lời chú Lê răm rắp từ lâu! Ông ta nhanh chóng tìm một nhóm công nhân đến, theo yêu cầu của chú Lê, vào 12 giờ trưa sẽ bắt đầu đào hồ tìm xác…

Sau khi nói vị trí cụ thể của thi thể cho Lưu Khải Minh, tôi, chú Lê và Đinh Nhất định đi ăn sáng. Lưu Khải Minh nghe thấy chúng tôi chưa ăn sáng thì sai người đi mua một bữa sáng xa hoa mời chúng tôi hưởng thụ. Đương nhiên, trước khi đi tôi còn nhắc, khi thấy cái xác rồi thì không được đào lên, chờ chúng tôi ăn sáng về rồi nói sau.

Lưu Khải Minh đúng là hào phóng, có ăn sáng thôi mà cũng xa xỉ như vậy, nào là cơm bào ngư, cháo hải sản, ăn thế này mà làm không tốt thì kiểu gì cũng chảy máu mũi! Chúng tôi cũng chỉ ăn vội vàng rồi về nhanh.

Khi về đến bên hồ, chúng tôi thấy đáy hồ xi măng đã được đục xong! Nhóm công nhân này làm việc cũng hiệu suất thật! Cũng may mà Lưu Khải Minh sắp xếp cả ô chống nắng, ghế mây, còn sai người đi mua đào ở gần đấy mang về để chúng tôi thoải mái ngồi chờ.

Đến tầm 1 giờ 30, có một công nhân làm ở dưới hét lên: “Thấy rồi!”

Ba chúng tôi lập tức nhảy xuống, đến chỗ người công nhân kia nhìn, trong đất vàng có một đoạn tóc dài của phụ nữ. Chú lê lấy xẻng của người công nhân, khẽ hất một chút, sau đó quay lại nói với Lưu Khải Minh: “Ông chủ Lưu, báo cảnh sát đi! Tôi chỉ là thầy phong thủy, còn những vụ giết người thì tôi không lo được.”

Cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ đào ra được một thi thể phụ nữ ở hiện trường. Lưu Khải Minh cũng không ngốc, tự dưng đào được thi thể ở khu nghỉ dưỡng như thế chắc chắn là tự kề dao lên cổ mình. Nên ông ta nói với cảnh sát, hôm nay định sửa hồ nhân tạo, không ngờ lại tìm thấy thi thể.

Sau khi cảnh sát đưa cái xác đi, chú Lê nói với Lưu Khải Minh: “Căn nguyên sự xui xẻo của ông đã giải quyết xong rồi, ba ngày sau là ngày lành, tôi sẽ lập một tràng pháp ở đây cho ông. Sau này ông khai trương lại, tôi đảm bảo sẽ làm ăn phát đạt!”