Người Tìm Xác

Chương 45: Du viên kinh mộng




Ba chúng tôi nhìn người đàn ông kia đi rồi, thì đi vào căn phòng đã bật điện. Nơi này lớn hơn tôi nghĩ rất nhiều, là kiểu căn hộ có hai phòng ngủ, thích hợp để cả gia đình đến chơi.

Tuy đồ trang trí đã lỗi thời, nhưng có vẻ như vẫn chưa được sử dụng nhiều. Tôi không khỏi than thầm, đúng là con mẹ nó lãng phí! Resort tốt thế này mà lại bỏ hoang.

Chú Lê cầm chăn trên giường ngửi ngửi rồi nói: “Chăn đệm cũ quá rồi, xem ra chúng ta chỉ đành cố ở tạm đêm nay thôi.”

Nói đến đây, tôi chợt nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi chú Lê: “Lúc nãy chú nói gì với quản lí, mà ông ta lại thoải mái để chúng ta vào thế?”

Chú Lê mỉm cười nói: “Chú chỉ nói tên thôi, sau đó bảo là chú rất hứng thú với phong thủy resort này, muốn vào xem thử, chỉ điểm một hai câu…”

Tôi quay người lén bĩu môi, âm thầm chỉ trích, lão già này lại khoe khoang danh tiếng rồi. Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu chú không nổi tiếng, thì sao chúng tôi lại nhận được mối làm ăn từ khắp cả nước chứ?

Đinh Nhất không có tâm trạng ngắm ngía nơi này. Anh ta đi vào một phòng ngủ, mặc nguyên bộ đồ rồi nằm xuống, chỉ một lát đã ngủ mất. Đương nhiên tôi không muốn ngủ cùng chú Lê, chỉ đành xấu hổ vào phòng Đinh Nhất. Vào mới thấy, hóa ra anh ta đã dành chỗ cho tôi rồi. Tôi bất đắc dĩ nằm xuống.

Tôi vốn nghĩ sẽ là một đêm không ngủ, nhưng không ngờ giường ở đây mềm quá, khiến xương cốt toàn thân giãn ra, chưa được một lát đã ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, tôi chợt bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tôi mơ hồ ngồi dậy, nhìn sang Đinh Nhất nằm cạnh thì thấy anh ta vẫn còn ngủ? Chuyện này vô lý quá! Bình thường anh ta còn nhạy bén hơn tôi nhiều, nhưng sao tiếng gõ cửa lớn thế, mà anh ta vẫn không tỉnh?

Cảm giác chẳng lành dâng lên, không phải anh ta có chuyện gì đó chứ! Nghĩ đến đây, tôi vội đưa tay dò thử hơi thở của Đinh Nhất, tim rơi lộp độp, anh ta không còn thở nữa!

“Đinh Nhất! Đinh Nhất!” Tôi gọi lớn, nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì. Lúc đó tôi sợ đến choáng váng, vì tới giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ Đinh Nhất sẽ chết ngay cạnh mình. Tôi như bò lăn xuống giường, chạy ra khỏi phòng…

“Chú Lê! Chú Lê! Đinh Nhất xảy ra chuyện rồi!” Tôi kêu lên, mở cửa phòng chú Lê thì nhận ra chú cũng nằm im trên giường không tỉnh lại.

“Chú Lê?” Tôi run run đưa tay ra thử hơi thở của chú Lê…

Xong rồi, chú Lê cũng chết rồi! Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ở đây có ma thật? Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, dọa tôi sợ hãi chạy khỏi giường của chú Lê!

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, tôi không ngừng tự thôi miên...

Nhưng đôi khi, không phải bạn cứ muốn tỉnh táo là được. Tôi không biết Đinh Nhất và chú Lê chết như thế nào. Tiếng gõ cửa vang lên liên tục không chỉ khiến tôi sợ hãi mà còn hơi bực bội!

“Đừng gõ nữa!” Tôi chợt gào lên, lớn đến nỗi cũng khiến tôi giật nảy mình.

Âm thanh ngoài cửa im bặt, xung quanh cũng yên tĩnh như cái chết. Tôi chậm chạp tới gần dán tai lên cửa phòng, muốn nghe thử ai đang gõ cửa bên ngoài.

Nhưng trừ tiếng tim đập của mình, tôi không nghe thấy gì nữa. Nghĩ lại những chuyện đã trải qua mấy năm nay, cũng xem như gặp đủ sóng to gió lớn rồi, nhưng kỳ lạ như hôm nay thì vẫn là lần đầu.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì chắc chắn không tránh được. Thay vì run sợ trốn trong phòng, chờ đợi nỗi sợ hãi không tên, thì ra ngoài xem thứ gì đang gây chuyện thì hơn!

“Cạch”, không biết tôi lấy đâu ra can đảm, còn chưa kịp nghĩ gì đã mở cửa rồi. Thật ra không phải tôi không muốn nghĩ, chẳng qua càng nghĩ thì càng sợ thêm thôi.

Đèn điều khiển bằng âm thanh vụt sáng, khiến tôi cảm thấy an toàn hơn một chút. Con người sinh ra đã sợ bóng tối, nên tôi cũng khát vọng ánh sáng.

Lúc mở cửa, định chửi một trận thì lại ngạc nhiên nhận ra, bên ngoài không có gì cả! Tôi nhanh chóng nghĩ, có phải người đàn ông canh cổng kia muốn hù mình, nên nửa đêm giả ma đến gõ cửa không? Nhưng lại thấy ông ta vốn không có lý do gì để làm thế cả.

Tôi đứng dưới ngọn đèn, nhìn mọi hướng mà đèn có thể rọi tới. Chắc là dưới ánh đèn sáng ngời, nên bóng tối lại càng đặc hơn, trừ bóng tối, tôi chẳng còn nhìn thấy được gì.

“Ai đang gõ cửa đấy?” Tôi nghe thấy giọng mình run run.

Nhưng đợi mãi cũng chẳng ai đáp lại. Vì thế tôi lo lắng không biết có nên về phòng, khóa cửa lại chờ trời sáng hay không? Hoặc đi tìm người đàn ông canh cổng kia? Nhưng lý trí mách bảo rằng tôi không thể tin người đàn ông kia được. Trong tình huống thế này, tôi thà tin xác của chú Lê và Đinh Nhất, chứ không thể tin ông ta.

Bỗng nhiên, đèn cảm biến âm thanh trên đỉnh đầu vụt tắt, bóng tối bao trùm. Cũng chính lúc này, tôi thoáng nhìn thấy hình như có người đang ngồi ở tảng đá trên hành lang lát đá đối diện.

“Ai đấy?”

Đèn sáng lên, không nhìn thấy gì ở đó nữa. Trong lúc hoảng hốt, tôi mở đèn pin trên điện thoại ra, chiếu về nơi vừa xuất hiện bóng người…

Ánh đèn vừa tới, quả nhiên là có người! Người đó ngồi đưa lưng về phía tôi, đây là một cô gái cao gầy, nhìn quần áo khá quen quen, chẳng lẽ là… Anh Tử?

Có lẽ vì nghĩ Anh Tử cũng là họ hàng xa với mình, nên tôi đỡ sợ hơn. Cất lời hỏi bóng lưng kia: “Mợ Anh Tử, mợ đừng làm cháu sợ, cháu là cháu của anh chồng mợ.”

Nói câu đó ra, tự tôi cũng thấy buồn cười, tôi với mợ ấy cũng chỉ có quan hệ xa như thế thôi. Bóng người kia giật mình, sau đó đứng lên đi về phía trước.

Tôi thấy mợ muốn đi, nên vội vàng bước theo, một lát sau đã đến chòi nghỉ sát hồ nước nhân tạo. Lúc này mợ đứng im, tôi nhìn xung quanh phát hiện vấn đề.

Vừa nãy khi theo mợ đến đây, con đường rất sạch sẽ, không hề có cỏ dại, nhưng lúc này cỏ dại quanh đây đều mọc rất cao!

Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, Anh Tử dẫn tôi tới nơi này, phải chăng mợ đã bị chôn ở đây?

“Mợ muốn nói với cháu, xác của mợ ở trong hồ này ạ?” Tôi hỏi bóng người phía trước.

Mợ Anh Tử hơi nghiêng người, tôi nhìn thấy nửa bên gương mặt tái nhợt nhưng không đáng sợ của mợ. Mợ khẽ gật đầu rồi quay lại. Bầu không khí có hơi ngượng nghịu, trong lúc không biết phải nói gì, tôi buột miệng: “Chồng của mợ... cậu đã không còn nữa rồi.”

Vừa nói xong, tôi đã thấy hối hận ngay, sao lại nói điều đó vào lúc này chứ? Mợ Anh Tử cứng người, rồi thút thít khóc.