Người Tìm Xác

Chương 426




Nhưng khi nhìn thấy thi thể của A Vĩ, lòng tôi nặng trĩu…

“Này, sao có thể như vậy được?” Tôi khiếp sợ nhìn Đinh Nhất.

Đinh Nhất thấy tôi như thế thì vội hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không đúng à?”

Tôi chỉ vào thi thể của A Vĩ và nói: “Tôi không cảm giác được gì cả! Sao có thể như vậy được?”

Đinh Nhất cũng rất nghi ngờ: “Cậu không cảm giác được tàn hồn của A Vĩ? Hay là không cảm giác2được tàn hồn của tất cả những thi thể khác nữa?”

Thấy anh ta hỏi vậy, tôi quay đầu nhìn sang một người đàn ông say rượu bị đâm chết ở bên cạnh, sau đó quay lại nói với Đinh Nhất: “Tôi chỉ không cảm giác thấy tàn hồn của A Vĩ thôi!”

“Vậy vấn đề nghiêm trọng rồi, tốt nhất là cậu nên gọi điện hỏi sư phụ của tôi đi.” Đinh Nhất đành phải nói như vậy.

Tôi gọi cho chú Lê và kể5lại tình huống bên này cho ông ấy biết, chú im lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói: “Tình huống mà cháu nói không phải là không có, cách giải thích duy nhất chính là hồn phách của người này đã bị bắt đi mất rồi!”

“Bắt đi là có ý gì?”

“Nói chính xác thì kẻ giết người này là một cao thủ, có thể hắn biết năng lực của cháu cho nên mới bắt hồn phách của A Vĩ đi mất,6để dù cháu có phát hiện ra thi thể của A Vĩ thì cũng không thể biết được những bí mật của anh ta khi còn sống.” Chú Lê nói.

Tôi nghe mà nặng lòng, nếu tôi không thể biết ký ức của A Vĩ thì hy vọng đối phương cũng không biết mới tốt, nếu không thì… chỉ sợ những thứ Hàn Cẩn gửi sẽ thật sự mang tới tai họa cho tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi vẫn luôn lo lắng bất5an, nghĩ ngợi vì sao A Vĩ lại bị người ta giết chết? Chẳng lẽ là bởi vì anh ta đã giao di vật của Hàn Cẩn cho tôi?

Cứ như vậy, tôi mang cảm giác khó chịu thấp thỏm này chờ đợi vài ngày, nhưng chẳng thấy ai xuất hiện cả. Cách giải thích duy nhất cho tình huống này là đối phương cũng không biết A Vĩ đã đem đồ vật đưa cho ai…

Được rồi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất3ngăn! Nếu trong lòng cứ luôn bất an như thế này thì làm sao mà sống được đây! Thôi thì thích thế nào thì cứ như thế ấy vậy!

Đột nhiên có một hôm lão Triệu gọi điện thoại tới, nói là hôm qua Tống Nghiêm đã liên hệ và báo cho anh ấy biết vài ngày trước đã đem tro cốt của Tống Vĩ về quê. Phía mỏ than bồi thường một trăm hai mươi vạn, vẫn không có thông tin cụ thể nào về sự cố lần này, mà đến ngày tới nhận tiền bồi thường, bên mỏ than còn bắt Tống Nghiêm ký tên vào một thỏa thuận bảo mật, không cho phép anh nói chuyện này với người khác.

Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của tôi, dạng người thích ru rú ở trong nhà như Tống Nghiêm sẽ chẳng bao giờ biết được em trai mình đã chết như thế nào. Được bồi thường một trăm hai mươi vạn đã xem như khá cao, nên hầu hết mọi người đều lựa chọn giữ im lặng.

Vì để cảm ơn chúng tôi đã giúp bạn học của mình, lão Triệu mời tôi và Đinh Nhất đến nhà ăn thịt dê nướng. Đều là người nhà cả nên anh ấy không mời chúng tôi ra nhà hàng. Bữa cơm này rất vui vẻ, Chiêu Tài nói món mình làm ngon nhất chính là lẩu.

Tôi nghe mà chế giễu chị ấy: “Chẳng phải đến đứa đần cũng làm được món này à?”

Nhưng Chiêu Tài lại không cho là đúng: “Thế rau này không cần rửa! Thịt này không cần thái à!”

Tôi thấy chị ấy nói thế thì dùng đũa kẹp một miếng thịt dê lên và nói: “Cách thái này mà chị nói là mình thái? Có đánh chết em cũng không tin!”

Chiêu Tài đỏ mặt, vội đổi giọng: “Thì thịt là do lão Triệu cắt, còn lại đều do chị làm hết đấy, được chưa!”

“Ừ ừ… Rau chị rửa là ngon nhất!” Tôi nói cho có lệ.

Sau khi cơm nước no nê, tôi và lão Triệu ra ban công nói chuyện, thấy mặt anh lại có tâm sự, tôi bèn hỏi anh ấy làm sao? Có phải gần đây cảm thấy mất sức quá không chịu nổi rồi không? Lão Triệu nghe vậy thì trừng mắt với tôi: “Gì đấy! Anh là bác sĩ mà còn làm mình mất sức được à?”

“Vậy thì anh bị làm sao mà mặt ủ mày chau thế?”

Lão Triệu châm một điếu thuốc rồi hít một hơi sâu, sau đó anh ấy mới nhìn tôi và nói: “Tiến Bảo, em nói thật đi, em thật sự có thể tìm được hài cốt của người đã chết à?”

Tôi nghe anh ấy nói thế liền cảm giác không ổn! Chẳng lẽ anh ấy muốn tôi tìm giúp di thể của cha mẹ? Vì vậy tôi nói rất nghiêm túc: “Em là dùng nghề này để kiếm cơm đấy, đại đa số ủy thác nhờ tìm di thể em đều có thể tìm được, nhưng nếu di thể bị hỏa táng thì không.”

“Anh… thật ra anh có chuyện muốn nhờ…” Lão Triệu do dự một lúc lâu mới nói ra.

Tôi biết anh ấy muốn nói chuyện gì nên yên lặng nhìn anh ấy, chờ anh ấy nói đoạn sau:

“Thật ra anh cũng giống hai chị em cậu, cha mẹ anh đều đã qua đời, chỉ có sự khác biệt duy nhất là hai chị em cậu được an táng cha mẹ mình, hàng năm cũng biết đến đâu để cúng viếng, còn anh ngay cả họ ở nơi nào cũng không biết…” Vẻ mặt của lão Triệu hơi nặng nề.

Tôi nghe mà thở phào, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên vai anh ấy và nói: “Giờ chúng ta đã là người một nhà, không có chuyện gì không thể nói với nhau được cả. Thật ra… lúc bố mẹ em chết, chính em đã tự mình đi tìm di thể của họ. Nếu không thì chắc bây giờ em cùng Chiêu Tài cũng giống như anh, không biết họ bị chôn ở đâu…”

Lão Triệu nghe tôi nói thì hít thêm một hơi thuốc, anh nói: “Vì thế mà anh muốn nhờ em tìm giúp bọn họ, đã nhiều năm như vậy, đây vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh… Anh thật sự rất hy vọng có thể tìm được, sau đó đưa họ về, không để họ vất vưởng ở bên ngoài nữa. Lúc trước anh không hiểu chuyện, nghĩ là họ vẫn còn trẻ, cứ chờ đến lúc sự nghiệp và gia đình của anh đều ổn định thì sẽ đi làm lành với họ. Nhưng bây giờ anh có cả hai thứ này rồi, mà bọn họ lại không…”

Tôi nghiêm túc nói với anh ấy: “Anh Triệu ạ, nếu người khác mà nói họ hiểu tâm trạng của anh, thì có lẽ anh sẽ không tin! Nhưng em và Chiêu Tài đều là những người đã trải qua những chuyện tương tự như vậy nên chúng em thật sự có thể hiểu. Em biết lúc trước anh còn không bằng được em! Vì dù gì em vẫn còn một người chị nằm hôn mê bất tỉnh! Nhưng còn anh thì ngoài cha mẹ ra, không còn ai thân thích nữa cả… Cho nên, anh hãy tin em, chỉ cần anh muốn em giúp, em chắc chắn sẽ dốc hết sức để giúp anh!”

Tối hôm đó tôi và lão Triệu đứng ngoài ban công tới tận khuya, anh ấy nói cho tôi biết rất nhiều chuyện liên quan đến cha mẹ mình. Mẹ anh ấy là bác sĩ, cha là giáo viên môn Văn ở trường trung học.

Được hướng nghiệp từ hai người họ, cuối cùng giữa việc dạy học và chăm sóc cho người bệnh, lão Triệu đã lựa chọn cái sau, làm một bác sĩ. Trong ấn tượng của anh ấy, thì mẹ Liễu Vân là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ quyết đoán, cho tới giờ bà ấy vẫn luôn là người đã nói một thì không nói hai. Tính cách ấy có lẽ cũng do ảnh hưởng từ nghề nghiệp của bà ấy, vì bà ấy là bác sĩ ở khoa cấp cứu.

Còn cha của anh, Triệu Chí Quốc là một người hiền lành, tính tình rất tốt, từ trước đến nay anh ấy chưa từng thấy ông tức giận với mẹ lần nào, còn mẹ của anh ấy thì ngược lại, bà ấy rất thích phê bình hai cha con họ.