Người Tìm Xác

Chương 425




Tuy tôi không biết tiếng nước ngoài, nhưng chuỗi chữ số Ả Rập kia thì tôi nhận ra, nên tôi đếm thử: “Một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn, triệu, chục…”

Tôi không chắc lắm nên đưa2cho Đinh Nhất: “Anh thử đếm xem số trên đó là bao nhiêu?”

Đinh Nhất nhìn qua rồi nói: “14 triệu 500 nghìn.”

“Anh bảo xem đây là tiền à?” Tôi hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc.

Thế5mà Đinh Nhất lại rất nghiêm túc suy nghĩ và nói: “Trước chuỗi chữ số này có một ký hiệu $ thông dụng trên quốc tế, cho nên đây chính là tiền đấy.”

“Má, đây là sổ tiết6kiệm của nước nào mà có nhiều tiền vậy?” Tôi giật bắn cả mình.

Đinh Nhất vẫn rất bình tĩnh, nói: “Hẳn là của Thụy Sĩ, có thể đây là đường lui mà Hàn Cẩn giữ lại cho5mình.”

Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn xem bên trong túi giấy còn thứ gì nữa không, những thứ còn lại khá nhẹ, tôi đổ hết ra bàn trà. Có tiếng “soạt” vang lên, một vật3nhỏ màu đen rơi ra, tiếp theo đó là tấm ảnh chụp một cô bé gái.

Tôi cầm tấm ảnh lên xem, bên trong là một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi, khung cảnh sau lưng cô bé là một viện mồ côi, từ dung mạo của cô bé không khó để nhận ra đây chính là Hàn Cẩn lúc nhỏ.

Có thể thấy, cô ta vẫn luôn giữ gìn tấm hình này là vì muốn nhớ quá khứ của mình và nhớ mình là ai…

Còn món đồ màu đen kia, khi tôi cầm lên xem thì phát hiện nó là một cái USB! Đây là một củ khoai nóng bỏng tay, những thứ khác thì không sao, chỉ nhìn qua là biết nó là cái gì, có giá trị như thế nào. Nhưng cái USB không biết bên trong chứa thứ gì này lại rất dễ khơi dậy niềm mơ ước của người khác…

Đinh Nhất thấy tôi cau mày nhìn chiếc USB trong tay thì cầm tới và nhìn qua: “Trong này có thứ gì nhỉ? Tận 64G.”

Tôi nhếch miệng nói: “Chắc chắn không phải là 64G phim!”

Đinh Nhất nghe thế thì cười phá lên: “Cậu đúng thật là… Nhưng nếu nó đúng là phim thì tốt, tôi chỉ sợ thứ trong này sẽ mang đến tai họa cho cậu thôi.”

Tôi hiểu ý của anh ta, một chiếc USB có bộ nhớ lớn như thế, đủ để chứa đựng toàn bộ bí mật của tập đoàn Thái Long.

“Tốt nhất đừng nên là thứ tài liệu cơ mật khó lường nào đó, không phải bà cô này muốn hại tôi đấy chứ?” Tôi cười khổ.

Đinh Nhất cầm USB và quan sát nó thật cẩn thận, anh ta nghiêm túc nói với tôi: “Tốt nhất là cậu đừng quan tâm đến những thứ này, coi như Hàn Cẩn gửi nhờ chỗ cậu đi, nếu thật sự có một ngày cô ta có thể… sống được, đến lúc đó cậu lại trả những vật này lại cho cô ta.”

Tôi ngạc nhiên, sống được? Có khả năng đó sao? Dù rằng trên thế giới bây giờ có khá nhiều trường hợp đông lạnh cơ thể, nhưng cho tới giờ tôi chưa từng nghe nói có người nào thật sự sống lại thành công cả. Có lẽ… đây chỉ là một nguyện vọng đẹp mà thôi.

Sinh lão bệnh tử của con người đều có số mệnh cả, nếu cứ cố cưỡng cầu thì chẳng phải là làm trái lại với ý trời sao? Tôi nghe nói chi phí của phương pháp đông lạnh bằng nitơ lỏng này khá đắt đỏ, tập đoàn Thái Long chịu bỏ ra số tiền này để bảo tồn di thể của Hàn Cẩn chắc chắn không phải bởi vì cô ta là nhân viên của tập đoàn, mà 100% là có quan hệ tới vi khuẩn trong cơ thể cô ta, có lẽ cô ta phải còn sống mới có giá trị lợi dụng…

Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người nhìn những vật này thì thu gom chúng lại và cất trở về chiếc túi giấy, sau đó nói với tôi: “Không thể để những thứ này ở trong nhà, đi, chúng ta ra ngân hàng mở két sắt!”

Tôi không nghĩ rằng Đinh Nhất lại kéo tôi đi ngân hàng thuê một két sắt thật, quản lý rất nhiệt tình đề cử cho chúng tôi mấy gói thuê, cuối cùng chúng tôi chỉ chọn loại két sắt có phí duy trì một năm ít nhất.

Ra khỏi ngân hàng, Đinh Nhất vươn tay nói với tôi. “Đưa cho tôi chìa khóa…”

“Để làm gì?”

Đinh Nhất cười xấu xa: “Tôi sợ thằng nhóc cậu ngày nào đó đột nhiên giở chứng, không nén nổi tò mò muốn xem thứ trong USB, nên tốt nhất là để chìa khóa ở chỗ tôi, tôi sẽ giám sát cậu!”

Tôi xì một tiếng rồi ném chìa khóa cho anh ta. Thật ra tôi cũng hơi chột dạ, bởi vì vừa rồi không phải là tôi không có suy nghĩ muốn xem trộm thứ đó.

Mấy ngày sau, khi tôi sắp quên mất việc này thì đột nhiên nhìn thấy ở trên mạng có một thông báo tìm kiếm người nhà nạn nhân. Thông báo đó nói là phát hiện xác người đàn ông ở một công trường bỏ hoang vùng ngoại thành, trên người nạn nhân không có giấy tờ chứng minh thân phận, nếu ai có đầu mối thì gọi cho Cục công an để báo.

Mới đầu nhìn thấy tin tức này tôi cũng chỉ ôm tâm trạng người đứng ngoài cuộc xem chuyện, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp cái xác trên thông báo thì tôi bị sốc đến mức đổ mồ hôi lạnh!

Đinh Nhất đang làm cơm trong phòng bếp bê một đĩa thịt băm viên ra, anh ta thấy mặt tôi tái xanh thì hỏi làm sao, tôi lập tức đưa anh ta bức ảnh trên điện thoại: “Người này, anh nhìn có thấy quen không?”

Đinh Nhất cầm điện thoại để xem kỹ hơn, anh ta cũng rất bất ngờ: “Đây chẳng phải là A Vĩ mấy ngày trước thay Hàn Cẩn đưa di vật cho chúng ta sao? Anh ta chết như thế nào vậy?”

Tôi lắc đầu: “Trên mạng không nói rõ chỉ nói là phát hiện ra một cái xác không rõ danh tính.”

“A Vĩ kia cả người đầy bắp thịt, nhìn cũng biết là người luyện võ, dù là bốn, năm người bình thường bao vây cũng chưa chắc đã đánh được. Anh ta chết đột ngột như vậy thì chắc chắn là có quan hệ đến chuyện mấy ngày trước rồi.” Đinh Nhất nói u ám.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kiện…

Lúc Bạch Kiện tiếp điện thoại của tôi cũng rất bất ngờ, anh ta nói luôn là anh ta có việc cần tìm thi thể mới gọi cho tôi, nên chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tôi lại vì thi thể mà gọi cho anh ta cả!

Nói đúng ra thì tôi thật sự không quen biết với cái người tên A Vĩ này, ngoại trừ việc biết tên và biết anh ta là người của tập đoàn Thái Long ra, thì tôi hoàn toàn không biết gì thêm. Nhưng vì sự an toàn của bản thân, tôi cần phải biết anh ta đã chết như thế nào!

Thông qua quan hệ với Bạch Kiện, chúng tôi nhanh chóng được nhìn thấy xác của A Vĩ, người điều tra và giải quyết vụ án này là cảnh sát Kim Huy, anh ta là cấp dưới cũ của Bạch Kiện, thế nên khá nhiệt tình với tôi và Đinh Nhất.

Anh ta nói, cái xác này được một ông lão dắt chó đi dạo vào sáng sớm phát hiện ra, lúc ấy ông lão đưa chó đến chỗ công trường bỏ hoang mà mỗi ngày họ đều tới, từ xa ông ấy thấy ở trên chiếc cần trục hình tháp hình như đang treo một thứ gì đó.

Chỗ công trường này đã ngừng thi công từ một năm trước, bởi vì ông chủ không còn tiền nên bỏ trốn mất! Ngày nào ông lão cũng đi ngang qua đây nên chỉ cần nhìn lướt qua đã phát hiện ra sự khác thường. Mới đầu ông ấy còn tưởng chẳng lẽ công trường lại tiếp tục khởi công? Nhưng lại gần xem xét thì mới phát hiện thì ra là xác một người đàn ông bị treo chết ở bên trên, thế là ông ấy lập tức báo cảnh sát.

Trải qua kiểm tra thi thể cho ra kết luận. Tuy người đàn ông này bị treo ở bên trên chiếc cần trục hình tháp, nhưng anh ta không phải bị chết vì treo cổ, mà là bị đánh chết tươi! Trước ngực và đằng sau lưng đều có vết ứ đọng khác nhau, nguyên nhân chính gây ra cái chết là vỡ lá lách dẫn tới xuất huyết trong.

Tôi nghe mà sợ hãi vô cùng, phải là hạng người gì mới có thể đánh chết tươi một người đàn ông cường tráng, cao mét chín như A Vĩ đây?