*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghỉ ngơi tạm ổn, tôi định kéo sợi dây thừng từ dưới vách núi lên, biết đâu có lúc cần dùng đến... Nhưng không ngờ kiểm tra một lượt lại sững sờ phát hiện sợi dây thừng lại không cánh mà bay. Tôi sửng sốt một lúc, sau đó mới nói với Lý Bác Nhân: “Không thấy dây thừng đâu!”
Anh ta cũng giật mình, vội vàng đi tìm rồi nói: “Lúc nãy tôi cũng không tháo dây ra! Chuyện gì thế này? Hay là bị đám xác khô dưới kia kéo xuống?” Tôi lắc đầu nói: “Không phải, đám xác khô kia không ra khỏi rừng được... Kệ đi, cứ xuống núi trước rồi nói!”
Vách đá bên này thấp hơn vách bên kia, nên sau khi đã trải nghiệm độ cao của vách kia thì vách này với tôi chả3là gì. Lúc đi lên còn phải nhờ Đinh Nhất kéo dây thừng, bây giờ dùng tay không đi xuống cũng không vấn đề.
Nhưng vấn đề bây giờ là, làm thế nào để đưa Đinh Nhất xuống dưới? Tôi không tìm thấy dây thừng để buộc anh ta, không có nó làm sao cố định anh ta trên lưng Lý Bác Nhân và an toàn đưa xuống núi được. “Hay là chúng ta xuống trước, đi tìm dây thừng rồi quay lại đón cậu ta?” Lý Bác Nhân nêu ý kiến. Tôi kiên quyết phản đối: “Tình trạng hiện giờ của Đinh Nhất không thể ở một mình được, nếu anh sốt ruột thì cứ xuống trước đi!”
Lý Bác Nhân vội vàng giải thích: “Không phải tối sốt ruột! Nhưng bây giờ không còn cách nào đưa người bạn đang hôn mê1của cậu xuống nữa! Nếu không, cậu đi tìm cao nhân đã cho con hạc đến đi, tôi ở đây trông cậu ta!” “Vậy cũng không được! Bây giờ tôi không thể bỏ anh ấy được.” Tôi cố chấp nói. Lý Bác Nhận thấy nói thế nào tôi cũng không đồng ý, không biết làm thế nào, dường như cũng tức giận, trừng mắt nhìn tôi thật lâu mới nói: “Cởi quần áo của cậu ra!”
Tôi không biết Lý Bác Nhân định làm gì, nên tò mò hỏi: “Cởi quần áo làm gì?” Lý Bác Nhân tức giận nói: “Dùng quần áo của cậu làm dây tạm, buộc bạn cậu lên người tôi chứ làm gì?” Lúc này tôi mới hiểu, sau đó nhìn quần áo trên người mình, đang nghĩ xem làm thế nào để biến chúng thành dây buộc đây?8Lý Bác Nhận thấy tôi không nhúc nhích thì tự mình ra tay: “Đều là đàn ông con trai, ngượng ngùng cái gì, chút nữa xuống dưới kia cậu lại mặc vào cơ mà?”
Thật ra tôi không phải có ý đó, chỉ là tôi cảm giác đống quần áo trên người tôi không đủ... Tôi chỉ mặc có một cái quần jean, bên trên là một cái áo thun với một cái áo khoác.
Thế là tôi nhìn quần áo trên người Lý Bác Nhân, anh ta lập tức hiểu ý định của tôi, vội vàng che ngực nói: “Cậu đừng có mơ, quần áo trên người cậu là đủ rồi.” Tôi cười xấu xa nói: “Cứ thử xem, nếu không đủ thì anh cũng hy sinh một chút...” Sự thật chứng minh quần áo trên người tôi đúng là không đủ, muốn9buộc chặt Đinh Nhất lại còn cần thêm cái quần của Lý Bác Nhân nữa. May mà thôn Nhạn Lai cũng không lắp camera theo dõi, nếu không sẽ thu được hình ảnh hai người kỳ lạ... Một người chỉ mặc một chiếc quần lót, một người thân trên ăn mặc đàng hoàng, bên dưới cũng chỉ có một chiếc quần lót.
Nhiệt độ trong núi vốn đã không cao, cho dù mặc quần áo vẫn cảm thấy không đủ ẩm chứ đừng nói đến việc ở trần... Tôi cảm thấy mỗi lần có một cơn gió thổi qua là toàn thân lại nổi lên một đợt da gà, lạnh đến mức tôi muốn nghi ngờ cuộc sống này luôn. Tôi vừa bò xuống vừa nghĩ thẩm trong lòng, may mà lúc này Đinh Nhất hôn mê bất tỉnh, nếu không với tạo7hình hiện tại của tôi chắc sẽ bị anh ta giễu cợt cả đời.
Cuối cùng khi hai chân tôi chạm đến mặt đất, tôi cảm giác như da mặt của mình đã đông cứng lại rồi, Lý Bác Nhân xuống trước tôi đang bắt đầu tháo quần áo buộc Đinh Nhất, tôi cũng qua giúp một tay. Không ngờ đúng lúc này, Đinh Nhất vốn hôn mê đột nhiên mở mắt, sau đó anh ta đã nhìn thấy hình ảnh tôi chỉ mặc một chiếc quần lót, chân đi giày thể thao... Trong lúc tôi vẫn chưa biết nên giải thích tình huống trước mắt thế nào, thì nghe anh ta lẩm bẩm một câu: “Dậy đi vệ sinh còn đi giày thể thao.” Sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Tôi biết anh ta bị sốt cao dẫn đến mê sảng, vẫn nghĩ là chúng tôi đang ở nhà! Đúng vậy, như thể cũng tốt, tránh sau này tôi phải tốn nước bọt đi giải thích với anh ta! Thế là tôi nhanh chóng giúp Lý Bác Nhân tháo đám quần áo và đặt Đinh Nhất xuống đất, sau đó mặc lại trang phục của mình.
Chờ sau khi tôi và Lý Bác Nhân mặc xong quần áo, mới nhớ đến con hạc đã đưa chúng tôi ra, nhưng tìm xung quanh thì phát hiện nó đã biến mất. Lòng tôi trầm xuống.
Nghĩ kĩ lại, con hạc này nhất định là do chủ họ cử đến, lúc này nó biến mất chỉ có hai khả năng, một là bọn họ đang ở gần đây, hai là bọn họ cũng đang gặp nguy hiểm. Tôi bước về phía trước hét lớn: “Chú họ ơi! Chú họ ơi, mọi người có ở đây không? chú Lê: Đàm Lỗi?”.
Sau khi hét vài tiếng, tôi đứng im cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, nhưng ngoài tiếng gió thổi thì không còn gì khác. Từ cách gấp con hạc không khó để nhận ra, chú họ lúc đó rất vội vàng, hoàn thành trong tình huống vô cùng khẩn cấp. Chẳng lẽ bọn họ cũng gặp phải nguy hiểm gì rồi?
Lúc này Lý Bác Nhân đã cõng Đinh Nhất lên vai, đi đến bên cạnh tôi nói: “Đừng hét nữa, quanh đây không có ai đâu, chúng ta phải xuống núi ngay thôi, bạn cậu sốt ngày càng cao rồi.” Tôi biết Đinh Nhất không chờ được nữa, thế nhưng lúc này không tìm thấy chú họ và nhóm chú Lê trong lòng tôi thực sự cảm thấy hốt hoảng... Theo lý thuyết bản lĩnh của bọn họ đều hơn tôi rất nhiều, cho dù gặp chuyện gì nguy hiểm cũng có thể đối phó được. Nếu như gặp phải chuyện gì bọn họ không giải quyết được thì tôi đi cứu bọn họ cũng chỉ là tự thí mạng mà thôi.
Tuy nói là nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có đôi chút do dự, lo lắng mấy người bọn họ đừng gặp phiền phức gì khi lấp mắt trận. Hoàng Cẩn Thần trước kia cũng đâu phải nhân vật không có thực lực, không phải vẫn chịu thiệt ở đây sao?
Nghĩ thể tôi quay đầu nhìn Đinh Nhất đang nằm trên lưng Lý Bác Nhân, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt. Lý Bác Nhận thấy tội do dự, thấp giọng khuyên nhủ: “Cậu không cần lo cho vị cao nhân thả hạc kia đâu, nói câu này mạo phạm, nhưng bản lĩnh của người đó nhất định cao hơn sư phụ tôi, sẽ không gặp phải chuyện gì bất trắc đâu.”