*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con hạc giấy bay rất chậm, đầu tiên nó bay mấy vòng trước mặt tôi rồi mới bay về phương Bắc. Tôi thấy thế lập tức nói với Lý Bác Nhân: “Nhanh cõng bạn tôi lên, chúng ta đi theo con hạc giấy là có thể ra ngoài.” Tôi không ngờ con hạc giấy lại dẫn chúng tôi đi về hướng Bắc, đây là hướng mà chúng tôi chưa từng nghĩ đến. Có điều hạc giấy đã dẫn chúng tôi đi, thì đó chắc hẳn là hướng đúng... Dù Lý Bác Nhân công thêm Đinh Nhất trên lưng, nhưng tốc độ của anh ta không hề chậm so với tôi, có đôi khi còn đi nhanh hơn tôi nữa. Tôi không khỏi3âm thầm cảm thấy may mắn... May mà gặp được Lý Bác Nhân, nếu không bây giờ tôi đã mệt đến mức không lết đi được. Nhưng không ngờ, sắc trời lại dần dần tối, tôi ngạc nhiên nói: “Sao trời lại tối rồi?”
Lý Bác Nhân cũng dừng bước ngẩng đầu nhìn trời, sau đó trầm giọng nói: “Chỉ sợ là vẫn chưa từng sáng...”
Nghe cách nói của anh ta, trong lòng tôi không khỏi nặng nề, lập tức kéo Lý Bác Nhân đi nhanh hơn nữa: “Đuổi sát con hạc giấy, trời tối thì đám xác khô trong rừng sẽ bò ra ngoài.”
Sắc mặt Lý Bác Nhân cũng biến đổi, anh ta nhỏ giọng chửi bậy một cầu, sau đó lập1tức nhanh chân chạy đi. Quả nhiên, không bao lâu sau, những xác khô trên mặt đất lại bắt đầu điên cuồng động đậy, may mà mới đầu động tác của bọn chúng vẫn còn chậm chạp, mà chúng tôi cũng cố gắng tránh bọn chúng trong lúc di chuyển, tận lực không chạm vào chúng.
Rốt cuộc dưới sự dẫn đường của con hạc giấy, chúng tôi cũng đến được sườn đồi kia, mà lúc này đám xác khô quanh chúng tôi cũng đã bỏ hẳn ra ngoài, thậm chí có mấy con còn chặn đường chúng tôi.
Tôi xoay tay rút Kim Cương Xử ra, sau đó đứng lên phía trước Lý Bác Nhân, tôi nói: “Đi theo sau tôi!” Sau đó8tôi dùng Kim Cương Xử đâm về phía một bộ xương khô đang nhào đến chỗ chúng tôi.
Bộ xương kia sau khi bị Kim Cương Xử đâm, lập tức tan thành tro bụi, giống như một khối thịt khô bị rữa ra nhanh chóng vậy, trong nháy mắt đã tan biến vào không trung... Lý Bác Nhân ở đằng sau nhìn thấy cảnh này lập tức hưng phấn nói: “Quá con mẹ nó khủng! Sớm biết cậu lợi hại như thế, trước đó chúng ta đâu cần phải leo lên cây trốn chứ?” Tôi không rảnh đi giải thích với anh ta là khi đó trong tay tôi không có Kim Cương Xử, chỉ đắc ý liếc anh ta và nói: “Đừng9nói nhảm nữa, theo sát tôi!”
Sau đó tôi liên tiếp xử mấy bộ xương cản đường, cuối cùng cũng đưa được cả đám chạy ra khỏi mảnh rừng quái dị kia. Khi ba chúng tôi đến được vách núi, thì con hạc giấy kia tự mình bay lên trên. Tôi chửi thầm trong lòng, mày có cánh có thể bay lên, tao cướp đâu ra! Tôi vội quay lại hỏi Lý Bác Nhân: “Sợi dây lần trước dùng để hạ tôi xuống đâu?”
Lý Bác Nhân nhìn về phía sườn núi, vẻ mặt khó hiểu: “Tôi không tháo ra! Vẫn buộc ở trên kia! Không đúng, ai lấy mất dây thừng của tôi rồi?”
Trong lòng tôi phát bực, không có dây thừng thì7bây giờ trèo lên kiểu gì, bây giờ đằng sau là xương khô, không thể không lên ngay, thế là tôi sờ trên người Đinh Nhất, may mà trên người anh ta cũng có dây thừng...
Đến lúc này thấy khô tụ tập sau lưng chúng tôi ngày càng nhiều, tôi biết chúng tôi không còn bao nhiêu thời gian, thế là tôi giật sợi dây trên người Đinh Nhất xuống, buộc chặt anh ta vào người Lý Bác Nhân: “Tôi biết anh rất khỏe, bây giờ bạn tôi phải buộc lên người anh, anh cõng anh ấy trèo lên trước, anh yên tâm tôi buộc rất chắc rồi, không rơi nửa đường đâu, bây giờ anh có thể cõng anh ấy lên trên được không?”
Lý Bác Nhân ngẩng đầu nhìn sườn đồi, sau đó quay lại nói với tôi: “Tôi sẽ cố lên thật nhanh, công theo bạn cậu sẽ hơi lâu đấy, cậu ở dưới này có tự lo được không?”
Tôi vừa buộc dây thừng vừa cười nói với Lý Bác Nhân: “Làm gì có được hay không được, không phải lúc nãy anh đã thấy sự lợi hại của tôi rồi sao? Chuyện quan trọng của anh bây giờ là đưa bạn tôi lên trên, sau đó thả dây thừng xuống kéo tôi lên.”
Lý Bác Nhân không nói gì nữa, kéo kéo thử sợi dây trên người, sau khi xác nhận tôi đã buộc chặt mới dùng tay không trèo lên sườn núi... Tôi thấy Lý Bác Nhân đã đưa Đinh Nhất an toàn rời đi, mới nắm chặt Kim Cương Xử rồi từ từ quay lại phía sau...
Thật ra khi nãy là tôi nói khoác với Lý Bác Nhân, mặc dù trong tay tôi có Kim Cương Xử thực sự rất trâu bò, đối phó với dăm ba cái xác khô thì không vấn đề gì, nhưng nếu muốn xử lý hết đám xác khô trước mắt thì chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Không ngờ, đúng lúc này đám xác khô như bị kích động đồng loạt lao về phía tôi, nhưng khi đến bìa rừng thì tất cả đột nhiên dừng lại, giống như giữa tôi và đám xác khô đang có một màn chắn vô hình, tách chúng tôi thành hai phía.
Mồ hôi lạnh trên người tôi đổ xuống ẩm ẩm, đám xác khô kia không có tám mươi thì cũng một trăm, nếu như tất cả cùng nhào về phía tôi, thì cho dù tôi biến thành “Na Tra tám tay” cũng không xử lý được hết!
Tôi thấy đám xác khô đều ngừng lại, cảm thấy không đáng tin lắm, ngạc nhiên một lúc mới cầm theo Kim Cương Xử đi kiểm tra xung quanh, phát hiện ở rìa khu rừng có trồng một hàng cây đào. Lúc trước khi trèo xuống tôi không quan sát cẩn thận, hóa ra chính những cây đào này đã vây hãm đám xác khô lại bên trong khu rừng. Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tóm lại đám xác khô kia không ra được là tốt rồi. Đúng lúc này, trên đầu tôi truyền đến giọng của Lý Bác Nhân: “Này! Bây giờ tôi thả dây thừng xuống, cậu mau trèo lên đi!” Sau đó một sợi dây thừng được ném từ bên trên xuống. Tôi lập tức quay người túm dây thừng trèo lên, đến tận lúc này, nỗi lo lắng trong lòng tôi mới nguôi ngoai. Vừa rồi có thể nói là vận khí của tôi tốt, nếu không với sức của một mình tôi, muốn đầu lại đám xác khô kia... có lẽ tôi sẽ chết rất thê thảm.
Chờ sau khi tôi bám dây thừng trèo được lên trên, chỉ thấy Lý Bác Nhân mặt mũi đầy mồ hôi đang ngồi dưới đất thở hồng hộc. Tôi biết anh ta rất mệt, cho dù anh ta khỏe hơn người bình thường nhưng cũng là máu thịt sao có thể không biết mệt mỏi chứ?