Người Tìm Xác

Chương 1033




Cuối cùng, chúng tôi đành phải theo kế hoạch cũ mang theo trang bị leo núi đến dưới chân vách đá hôm qua, mặc kệ là muốn tìm Pupe hay tìm kiếm máy bay, việc trèo qua vách đá là lựa chọn duy nhất...

Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi xuất phát tiến2về phía vách đá hôm qua, đáng lẽ chú Lê và hai người đội viên phải ở lại canh trại, nhưng sau chuyện đêm qua, đội trưởng Trịnh quyết định để thêm một đội viên của họ ở lại cho thêm phân an toàn.

Bởi vì lần này có mục tiêu cố định, cho5nên chúng tôi không hề dừng lại nghỉ ngơi giữa đường mà tiến thẳng đến chỗ vách đá. Kỹ năng của A Quảng cùng các đội viên trong nhóm không phải là nói khoác, chỉ thấy anh ta cùng một người đàn ông đen gây bên cạnh dùng tay không bắt đầu leo6lên vách đá.

Mỗi người trong nhóm bọn họ đều trải qua huấn luyện leo núi chuyên nghiệp, cho nên mỗi khi leo được một đoạn, họ đều sẽ tìm kiếm vị trí có thể đóng đinh trên vách đá, sau đó lắp đặt dây thừng bảo hiểm. Mặc dù tốc độ không nhanh,5nhưng lại là cách an toàn nhất.

Mấy người chúng tôi chỉ có thể kiên nhẫn đợi ở bên dưới. Trong lúc đó Đinh Nhất tập trung quan sát vách đá này, thỉnh thoảng anh ta lại dùng tay sờ sờ, như thể rất có hứng thú với chất liệu của nó. Tôi thấy3thế bèn tiến đến bên cạnh và hỏi: “Sao vậy? Trong vách đá này có vàng à?” Đinh Nhất nhìn tôi không nói, sau đó để tôi dùng tay sờ thử, cảm giác một chút sẽ biết. Tôi cũng bắt chước dáng vẻ của anh ta mà đặt tay lên vách đá vuốt ve, nhưng sở cả nửa ngày mà chẳng thấy có cảm giác gì!

Đinh Nhất thấy tôi không phát hiện được gì thì lắc đầu hỏi: “Cậu sờ cẩn thận xem vách đá này có giống như được con người đục đẽo ra không? “Hả? Không phải chứ? Một vách đá lớn như thế này, nếu như không phải do sức mạnh tự nhiên tạo ra, mà là do bàn tay con người thì phải cần bao nhiêu nhân công chứ...” Tôi nói với vẻ không tin.

Đinh Nhất dùng tay liên tục dọn dẹp dây leo bám trên vách đá, sau đó cẩn thận quan sát mặt đá, “Vậy thì làm sao? Trên thế giới đầu phải không có các công trình to lớn hao phí vô số sức người sức của như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc... Kim Tự Tháp ở Ai Cập, mặc dù trong mắt người hiện đại, những người thời xưa có thể xây nên những công trình hùng vĩ như vậy là không thể tin nổi, thế nhưng không có nghĩa là người ta không làm được...”

Tôi nghe Đinh Nhất từ tốn nói hết những lời này mà lập tức dùng ánh mắt sùng kính nhìn anh ta, tôi nói: “Vậy xin hỏi giáo sư Đinh, ngài thấy nơi này là do vị thần cổ đại nào làm ra?” Nghe tôi trêu chọc, Đinh Nhất lườm tôi một cái: “Câu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai, dù sao cũng không phải tôi làm ra nó.” Lúc này A Quảng đã leo đến đỉnh núi, sau đó hai đội viên khác cũng lần lượt bò lên. Người không có chút kinh nghiệm leo núi nào giống như tôi, chỉ đành ngồi vào túi lưới mà bọn họ đã bện, sau đó để A quảng ở trên kéo, một đội viên khác ở dưới giữ dây bảo hiểm... Tôi chẳng mất chút công sức nào cũng lên được đến đỉnh núi. Khi đến nơi, tôi lập tức sững sờ với cảnh vật trước mắt, có thể hình dung như có một thế giới khác trong thung lũng. Giống như Đinh Nhất đã nói, khi tôi đứng trên đỉnh núi và nhìn xung quanh, tôi phát hiện vách đá nơi này có tác dụng giống như Vạn Lý Trường Thành, tạo ra một thành lũy kiên cố, bao vây lấy toàn bộ thung lũng... Mặc dù từ góc nhìn của tôi thấy cây cối trong thung lũng vô cùng rậm rạp, thế nhưng hình như ở giữa rừng cây đó có một số công trình đổ nát. Có khi chưa biết chừng nơi này lại tồn tại một nền văn minh không biết tên nào đó!

Trong lúc tôi bị cảnh vật trước mắt lay động tâm trí, đột nhiên A Quảng chỉ tay xuống khu rừng phía dưới: “Cậu nhìn chỗ đó là cái gì?”

Tôi cầm lấy cái ống nhòm một mắt từ tay anh ta, sau đó nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ... Tôi nhìn thấy giữa khu rừng rậm rạp, hình như có vật gì đó dài dài màu trắng. Bởi vì khoảng cách quá xa cho nên chỉ có thể thấy đại khái hình dáng.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Vật đó là máy bay à?”

A Quảng lắc đầu: “Cũng có thể nhưng không chắc lắm... Khoảng cách xa quá.”

Tôi vội bảo: “Có thể để flycam của anh bay qua đó nhìn một chút không? Nếu đúng là xác máy bay, chúng ta sẽ đi đến đó.”

A Quảng hơi do dự: “Khoảng cách từ đây đến đó chắc phải hơn hai mươi cây số, flycam chỉ bay được tầm bảy cây số, tôi sợ bay xa quá là không quay lại được.” “Trong phạm vi bảy cây số có thể truyền tín hiệu từ xa không?” Tôi hỏi. A Quảng gật đầu: “Có thể.”

Tôi liền bảo với anh ta: “Vậy chúng ta tiến về phía vật thể màu trắng đó, chờ đến vị trí có thể truyền tín hiệu, anh lại thả máy bay ra được không?”

A Quảng nói: “Không vấn đề gì?”

Sau khi người đội viên cuối cùng bò lên đỉnh núi, tất cả chúng tôi chỉnh đốn đơn giản lại hành trang, rồi tiếp tục xuất phát hướng về phía vật thể màu trắng. Suốt đoạn đường này Wulan rất yên lặng, có lẽ anh ta vẫn đang suy nghĩ chuyện đồng bạn của mình là Pupe tại sao lại đột nhiên rời đi, nhưng phong cách chuyên nghiệp của anh ta không cho phép vứt bỏ ủy thác của khách hàng qua một bên...

Tôi bèn đi tới bên cạnh khuyên anh ta: “Anh đừng quá lo lắng, nếu như thật sự là Pupe rời đi thì tốt, điều đó chứng minh anh ta tạm thời an toàn. Nhưng nếu như không phải, vậy mới thực sự là phiền toái.”

Wulan nghe vậy thì yên lặng một lúc mới nói: “Anh nói đúng, anh Trương, cám ơn điều đầu tiên anh nghĩ đến là sự an toàn của Pupe, anh là người tốt...”

Tôi cười với anh ta: “Không chỉ tôi là người tốt, mọi người chúng ta đều là người tốt, anh đừng quên mục đích ban đầu của chúng ta khi đến đây là gì. Tuy mỗi người là do ông chủ thuê tới, nhưng mục đích đều là để cứu người... Cho nên bất kể là đồng bạn của anh hay những người còn sống sót trên máy bay, chỉ cần còn có khả năng, thì điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là sự an toàn của họ.”

Nghe những lời nói này của tôi, trên mặt Wulan khẽ xuất hiện nụ cười, nhưng tôi biết lo lắng trong lòng anh ta cũng không vì thế mà giảm bớt. Đừng nói là anh ta, thực ra trong lòng mọi người ở đây ít nhiều đều có cảm giác lo lắng, dù sao bây giờ chúng tôi cũng đang ở trên một hòn đảo nhỏ không người, biết đâu gặp phải chuyện gì đó bất ngờ, làm cho tất cả đều không kịp trở tay thì sao...