Chú Lê vừa muốn phản bác, lại hiểu ra ý tôi muốn nói, bèn cười mắng lại: “Nhóc con, là chú ăn muối nhiều hơn so với tụi cháu ăn cơm mới đúng! Không biết dùng từ thì đừng nói lung tung!” Trong lúc tôi2và chú Lê đang “công kích” lẫn nhau, bên ngoài lều có tiếng “xoẹt xoẹt” của một tia sét đánh xuống, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Trong nháy mắt đó, dường như tôi thấy bên ngoài lều có bóng người...
Tôi hơi nghi ngờ bèn5đi ra cửa lều nhìn ra phía ngoài, nhưng lúc này ngoài bóng tối thì chẳng thấy gì nữa. Viên Mục Dã thấy thể bèn hỏi tôi sao thế? Tôi trả lời không chắc chắn: “Hình như vừa nãy tôi thấy bên ngoài có bóng6người...
“Không thể nào! Mưa to như thế này ai mà đứng bên ngoài làm gì!” Chú Lê nói xen vào.
Đinh Nhất đang ngồi yên lặng đột nhiên lên tiếng: “Có phải người của đội trưởng Trịnh đi tuần không?” Viên Mục Dã cũng nói theo:5“Có khả năng này, dù sao trách nhiệm chính của họ là bảo đảm an toàn của chúng ta.” Tôi nghe thể liên lắc đầu, sau đó khẩn trương nói với mọi người: “Không phải là người của đội trưởng Trịnh, bởi vì quần áo3của người đó khác với chúng ta...”
Mọi người đều giật mình, nếu như bên ngoài không phải là người trong nhóm tìm kiếm, thì trên hòn đảo hoang tàn vắng vẻ này, có người nào đột nhiên sẽ xuất hiện trong mưa?
Viên Mục Dã tiến đến bên cạnh cửa sổ của lều vải, nhìn xem tình huống bên ngoài, trong bóng đêm đen kịt ở bên ngoài, dường như có đồ vật gì đó đang ngo ngoe muốn động... Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Viên Mục Dã dùng bộ đàm gọi cho đội trưởng Trịnh ở lều bên cạnh, hỏi anh ta tối hôm nay có phái nhân viên tuần tra ban đêm hay không, nếu như có, thì người đó có mặc đồng phục thống nhất hay là không?
Đội trưởng Trịnh từ đầu bên kia trả lời rất nhanh, anh ta nói đúng là mình có phải người tuần tra ban đêm, nhưng đội bọn họ đều mặc áo mưa giống nhau, không có người nào mặc quần áo khác.
“Vừa rồi anh không hoa mắt chứ?” Viên Mục Dã cẩn thận hỏi lại tôi. Tôi biết trả lời thế nào bây giờ, vừa rồi ánh sáng chỉ lóe lên, cho tôi nhìn thấy chỉ tầm một đến hai giây, mặc dù tôi không thể xác định người đó có phải đội viên hay không, nhưng chắc chắn là có người đứng trong mưa...
Viên Mục Dã đem những gì tôi nhìn thấy kể với đội trưởng Trịnh, đối phương nghe xong ngay lập tức nói với chúng tôi, buổi tối nếu không có việc gì thì không nên rời khỏi lều vải. Còn bóng người bên ngoài là ai, anh ta sẽ cùng đội viên kiểm tra một lượt xung quanh.
Sau đó đội trưởng Trịnh dùng bộ đàm gọi tới từng chiếc lều vải, hỏi vừa rồi có ai đội mưa đi ra khỏi lều của mình không, thế nhưng họ đều phủ định. Có ai bị điên đầu mà mưa to thế này lại chạy ra ngoài đứng! Gặp phải chuyện này khiến cho bầu không khí trong trại trở nên khác lạ, tuy đêm đó không ai nói thêm gì, nhưng trong lòng mỗi người đều có cảm giác bất an...
Sáng hôm sau, mưa đã dần nhỏ lại, trông có vẻ chỉ một lúc nữa là tạnh. Nhưng đúng lúc mọi người đi từ trong lều vải ra chuẩn bị ăn sáng, Wulan bỗng hớt hơ hớt hải chạy từ bìa rừng đến, nói là đột nhiên không thấy người dẫn đường tên Pupe đâu cả.
Cả nhóm sợ hãi, đặc biệt là đội trưởng Trịnh, anh ta vội hỏi Wulan đêm qua có thấy người dẫn đường đó không? Chính là lúc anh ta hỏi mọi người ở trong bộ đàm rằng có phải có ai đó rời khỏi lều vải lúc trời đang đổ mưa không?
Thế nhưng câu trả lời của Wulan lại làm chúng tôi vô cùng ngạc nhiên, anh ta nói mình và đồng bạn đêm hôm qua không nghe thấy những lời đội trưởng Trịnh nói qua bộ đàm... Nhưng mà lúc đó chắc Pupe vẫn còn trong lều vải, bởi vì khi Wulan tỉnh lại mới phát hiện Pupe không thấy. Khi đó mưa cũng đã ngớt, Wulan liền đi ra ngoài tìm kiếm, nhưng không tìm được.
Đội trưởng Trịnh tiến đến bên cạnh tôi rồi bảo: “Anh Trương, anh có thể nhớ lại cẩn thận xem, người hôm qua anh nhìn thấy trong mưa có phải Pupe hay không?” Tôi lắc đầu xin lỗi: “Ánh sáng lúc đó chỉ lóe lên, tốc độ quá nhanh, tôi chỉ có thể nhìn là một bóng người. Mặc dù tôi không thấy rõ mặt người đó, nhưng có thể khẳng định một điều, quần áo không phải là bộ đồ đi rừng của chúng ta.”
Trong nhất thời, trên mặt mọi người đều phủ một tầng u ám, còn chưa bắt đầu tìm xác máy bay mà đã có chuyện xảy ra rồi, đúng là mở đầu không thuận lợi!
Viên Mục Dã đề xuất có thể đi đến lều của Wulan kiểm tra không? Wulan đưa chúng tôi đến lều vải của anh ta, chúng tôi phát hiện trên giường của Pupe rất bừa bộn, hiển nhiên tối qua có người ngủ trên đó, điều này cũng chứng minh những gì Wulan đã nói là thật, Pupe vẫn ở trong lều trước khi mọi người ngủ.
Như vậy vấn đề là ở đâu? Sau khi đồng bạn ngủ say, Pupe đi ra ngoài làm gì? Nếu như chỉ đi vệ sinh thì sao cậu ta cả đêm không về?
Viên Mục Dã quay ra hỏi Wulan: “Anh có biết rõ về cậu Pupe này không? Hay là có lý do gì nên cậu ta rời đi nơi này?”
Wulan lắc đầu: “Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với Pupe, thế nhưng cậu ta có danh tiếng rất cao trong giới nghề nghiệp của chúng tôi, cậu ta tuyệt đối là một người chuyên nghiệp, tôi không nghĩ ra lý do vì sao cậu ta bỏ lại khách hàng của mình mà rời đi. Hơn nữa, thuyền đánh cá đưa chúng ta tới cũng đi rồi, không có điện thoại vệ tinh gọi thì sẽ không quay lại, không có thuyền làm sao Pupe có thể rời đi nơi này? Cậu ta là chim bay đi chắc?”
Tôi thấy Wulan nói với giọng không vui, hình như hơi khó chịu khi Viên Mục Dã nghi ngờ Pupe tự ý rời đi. Nhưng lần này tôi lại ủng hộ tiểu Viên, bởi vì dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, nếu như không phải Pupe tự mình đi, vậy có khả năng cậu ta đã gặp nguy hiểm gì đó...
Đúng lúc này, một người trong nhóm A Quảng chạy tới nói, lúc anh ta thu thập đồ dùng leo núi hôm nay, phát hiện thiếu mất một bộ. Mọi người nghe xong trong lòng cũng nặng nề... Một người dẫn đường và một bộ trang bị cùng một lúc biến mất, điều này khiến mọi người liên tưởng đến cùng một chỗ.
Mặc dù chúng tôi không ai nói gì, nhưng sắc mặt Wulan lúc này đã rất khó coi, cuối cùng anh ta mới hạ giọng, nói: “Nếu Pupe thật sự mang bộ leo núi đó đi, vậy chỗ duy nhất cậu ta có thể tới là vách đá hôm qua...” Anh ta nói đúng! Thế nhưng tại sao Pupe lại muốn một mình mang theo trang bị leo núi tiền đến đó trước? Tôi nghĩ chắc chắn không phải sốt ruột cứu người, nhưng trong nhất thời không ai nghĩ ra được đáp án...