Công chúa Thuỷ ngạc nhiên.
“Cái dấu gì thế này.”
Quốc Thiên nói tiếp.
“Hai người nhìn kỹ vào đi. Có hai dấu chân nhỏ, trên bả vai là hai dấu tay nhỏ. Nhìn xem có giống với một được trẻ nào đang nằm trên đó không.”
Công chúa Thuỷ nổi da gà run rẩy nói.
“Quỷ..không lẽ có quỷ tồn tại thật sao? Nó ở đâu..ở đâu kia chứ.”
Quốc Thiên khuôn mặt nghiêm nghị nói.
“Ngay trước mặt cô đó, nó đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.”
“Cái gì anh đừng có mà xạo sự với tôi. Tôi không có …sợ những lời anh nói đâu.”
“Thì tuỳ cô sợ hay không sao tôi biết được.”
Quốc Thiên lại chăm chú nhìn vào cái làn tà khí đó.
Quả thực khi nhân được Thiên Y Pháp Đạo của ông tổ, anh cũng nhận được vô vàng kiến thức như đã tự mình trải qua. Nhiều thứ đang dần được khai phá, đáng nhẽ ra lần đầu thấy thì anh sẽ sợ hãi nhưng hầu như nó chỉ là một thứ gì đó anh xem rất bình thường.
Công chúa Thuỷ hơi nổi da gà nhìn vào lưng Nhân Quang, thì chợt cảm nhận được thứ gì đó lạnh lạnh đang sờ soạng mặt mình.
Kyaaaa!!!
Công chúa Thuỷ hét lên lao vào nhảy tọt lên lưng Quốc Thiên, hai tay siết chặt níu cổ, vòng chân thì bám chặt vào eo của Quốc Thiên.
Quốc Thiên cũng khá bất ngờ với hành động của cô ta. Cái gì cần áp sát thì áp sát, Quốc Thiên nhớ tới cảnh tượng ban nãy giao chiến với cô ta. Hầu như mọi thứ trên người cô ta, Quốc Thiên đều áp sát thậm chí “sông quê” còn đã được thưởng thức. Giờ gặp cảnh này nữa nhất thời sung sướng trong long không ngớt.
“Này cô làm gì thế hả? Tôi có phải chồng của cô đâu mà ôm tôi chặt như vậy hả?”
Vừa nói Quốc Thiên vừa vỗ vỗ ra hiệu. Nhưng chỗ anh vỗ vào lại là phần mông của cô ta.
Công chúa Thuỷ tức giận buông tay ra nhảy xuống, mặt hơi ửng đỏ. Ban nãy anh còn phơi cả mông cô ta lên cho bàn dân xem còn đánh không ngớt giờ nghĩ lại cảnh đó cô ta như muốn độn thổ xuống cho lành.
Quốc Thiên trở lại với việc chính. Anh tiến lại vỗ vào lưng của Nhân Quang.
Bịch!!!
Grrr….Gào!!
Một âm thanh phát lên to rõ khiến cả công chúa Thuỷ và ông Vỹ nổi cả da gà.
“Cái tiếng này không phải là do con người làm rồi. Không lẽ có ma quỷ tồn tại thật sao.”
Nghe những lời ông Vỹ nói tới đây, công chúa Thuỷ sợ hãi toang nhảy lên lưng Quốc Thiên thêm một lần nữa thì bị ông Vỹ cản lại.
Quốc Thiên đưa mắt quan sát cái luồn tà khí đó. Lập tức nó rên rỉ ư ử rồi quay ngoắt sang định nhảy lên người Quốc Thiên thì bị Quốc Thiên chộp đánh bật ra.
Nó gào rú lên nghe có vẻ đau đớn. Công chúa Thuỷ vội núp ra sau lưng của ông Vỹ, cô ta cả đời chắc cũng không thể nào mà quên được chuyện hôm nay xảy ra được.
Quốc Thiên đôi mắt vẫn dõi theo chuyển động của nó, con quỷ liền hoá thành làn gió đen lao ra khỏi căn phòng, Quốc Thiên vội đuổi theo sau, công chúa Thuỷ và ông Vỹ cũng theo sau. Quốc Thiên nhìn thấy tới một bức tranh được treo dọc hành lang thì làn gió đen đó vội chui vào bên trong rồi im bặt.
Quốc Thiên tiến lại nhìn ngó xung quanh hồi rồi quay lại hỏi.
“Bức tranh này có từ đâu?”
Ông Vỹ lắc đầu biểu thị không biết, công chúa Thuỷ cũng chưa từng được thấy nó bao giờ cả. Ai cũng hoàn toàn ngơ ngác trước câu hỏi của Quốc Thiên.
Ông Vỹ lấy khăn giấy ra lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán. Tỏ vẻ kinh hãi với những việc vừa xảy ra thì Nhân Quang trong phòng cũng đã tỉnh lại, phong thái vẫn bình thường như trước đây. Bước ra thì nghe được câu hỏi của Quốc Thiên.
“Bức tranh này chính tay Hoàng Công Vọng triều đại nhà Nguyên vẽ nên, mấy ngày trước có một người bạn đã tặng cho tôi. Cậu có thắc mắc gì sao..”
Vừa thấy Nhân Quang bước ra, công chúa Thuỷ vội vàng lao tới ôm chặt.
“Cha ơi rốt cuộc cha cũng không sao rồi. Thật là may quá.”
Nhân Quang khuôn mặt vẫn còn khó hiểu. Ông Vỹ tiến lại giải thích.
“Vừa rồi, cũng may nhờ cậu Thiên ra tay cứu giúp chứ không chắc tính mạng của ngài…”
“Ông nói cái gì vậy, tôi hoàn toàn khỏe mạnh như thường. Vừa mới chợp mắt nghỉ ngơi một tí thôi mà làm gì phải cuống lên thế.”
Công chúa Thuỷ cũng nói.
“Không phải thế đâu cha à, khi nãy quả thực cảnh tượng đó hết sức là kinh hãi. Nhìn cha như là người không còn chút dương khí nào vậy. Cơ thể tiều tuỵ như một ông lão.”
“Con nói gì vậy, nhìn cha bây giờ cũng có khác gì mấy đâu?”
“Là quỷ…quỷ đó hút dương khí của cha đó thưa cha.”
Vừa nói mà nước mắt công Thuỷ rưng lên. Tay ôm siết chặt Nhân Quang run lên bần bật.
Nghe tới đây Nhân Quang cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên không tin được chuyện mơ hồ này lại xảy ra.
Quốc Thiên tiến lại nói.
“Ông Nhân, khi nãy tôi đã đuổi con quỷ trong người của ông ra rồi. Nó đã chui vào bức tranh đằng kia. Chắc ông cũng biết người đã tặng ông bức tranh là ai rồi nhỉ?”
Nhân Quang đánh mạnh vào tường tức giận nói.
“Cái thằng chó Lại Văn Trung này, mày tính hại chết tao cơ à.”
Quốc Thiên nói tiếp.
“Bức tranh này là chỗ trú ngụ của con quỷ kia, ở lại đây thì sớm muộn gì cũng lại gây chuyện, tôi sẽ đem bức tranh này đi, tìm một chỗ để xử lý nó xong việc thì tôi sẽ trả lại ông bức tranh này.”
Vừa nghe tới đây xong, Nhân Quang hiện lên đôi mắt nghi ngờ cũng xen lẫn một chút ngạc nhiên. Chính Nhân Quang cũng không biết Quốc Thiên cũng có những cái tài lẻ này nhưng đích thân cậu chủ nói thì ông ta phải tin răm rắp đó là sự thật.
Nhân Quang lắc đầu nói.
“Bức tranh này chắc tôi cũng không cần nữa đâu. Cậu cứ đem nó đi đi.”
Quốc Thiên gật đầu ra hiệu Nhân Quang đã ngầm hiểu ý của mình. Quốc Thiên quan sát xung quanh một hồi rồi cuối cùng ánh nhìn của anh cũng rơi xuống người công chúa Thuỷ.
“Công chúa Thuỷ lại đây tôi nhờ tí.”
Công chúa Thuỷ cũng không thắc mắc gì tiến lại.
Quốc Thiên nhoẻn cười.
“Cho tôi mượn một thứ nhé.”
“Anh muốn mượn cái…”
Xoẹt!!
Chưa kịp để công chúa Thuỷ phản ứng thêm điều gì. Quốc Thiên thẳng thắn nắm lấy vạt sườn xám của cô ta, dung một sức xé một miếng lớn xuống.
Công chúa Thuỷ sững sờ người rồi tức giận khôn siết. Thân thể mềm mại cũng run rẩy nghĩ trong bụng.
“Cái tên ô hợp này, tại sao lại sinh ra một cái tên như anh ta kia chứ. Thật là khốn khiếp.”
Quốc Thiên rút ba sợi chỉ đỏ ra từ miếng vải. Đúng vậy, thứ anh ta cần chính là sợi chỉ đỏ.
Quốc Thiên thắt lại thành một cái nút có hình thù kỳ lạ. Xong rồi úp nó vào bức tranh, thu nó vào trong.
“Tất cả đã xong!!”