“Tên khốn này còn lì lợm nhỉ? Còn không mau bỏ ta ra.”
Quốc Thiên lại ghì chắt thêm quay qua hỏi Chí Trung.
“Này sao ông biết tôi vậy hả. Chúng ta gặp nhau rồi sao?”
“À không, không có chỉ là tôi…”
Công chúa Thuỷ bực bội quay sang nói.
“Này khi nãy ông nói có chuyện lớn là chuyện gì sao không nói tiếp đi.”
“A, xin lỗi giám đốc tại tôi vào thấy cảnh này nên…”
Chí Trung nhìn qua Quốc Thiên rồi lại đảo mắt qua công chúa Thuỷ.
Người khác không biết nhưng Chí Trung cũng nắm được một số thông tin. Ông Nhân rất kính trọng Quốc Thiên, không phải ông Nhân đích thân nói mà là Chí Trung đã cảm giác được điều đó chỉ là ông ta không đoán ra được rốt cuộc Quốc Thiên thân phận thật sự của anh ta là gì. Nên cũng khiến ông ta e dè.
“Sao ông chưa nói còn đứng sượng ra đó làm gì hả? Còn cái tên khốn này phơi mông tôi hơi lâu đấy có thả ra không thì bảo.”
Quốc Thiên cũng thả công chúa Thuỷ ra để cô ta chỉnh chu lại tác phong.
“Suýt nữa chậm trễ mất, tôi thật có lỗi quá. Ông Nhân, ông Nhân đột nhiên ngất xỉu ạ.”
Công chúa Thuỷ sửng sốt.
“Cái gì, cha nuôi ngất xỉu sao. Việc cấp bách này mà giờ ông mới nói là sao hả.”
“Tôi... tôi thật lòng xin lỗi giám đốc rất rất nhiều.”
Chí Trung cúi đầu.
“Thôi không phải là lúc để tám nữa mau chóng tới Tụ Hiền Trang mau lên.”
Nói xong cô ta chạy nhanh ra ngoài, nhảy lên một chiếc xe Lamborghini đậu sẵn trước đó.
“Phải nhanh chóng đi mới được.”
“Phải rồi cô phóng đi đi.”
Công chúa Thuỷ giật mình quay lại ghế phụ thì thấy Quốc Thiên đang ngồi tự bao giờ. Cô ta tức tối quát
“Cái gì chứ ai cho nhà người lên đây hả. Mau cút xuống ngay cho ta.”
Quốc Thiên không nhúc nhích nói.
“Cứ lái xe đi tới xem cha nuôi cô thế nào đã.”
“Cái..cái gì. Anh thì liên quan gì tới cha nuôi của tôi cơ chứ.”
Quốc Thiên khuôn mặt vẫn không tỏ một chút sắc thái nói.
“Tới nơi cha nuôi cô thấy là tự khắc biết.”
Nghe nói tới đây, công chúa Thuỷ cũng bấm bụng.
“Được, vậy thì ngồi cho chắc vào.”
Ruỳnh!!!
Chiếc Lamborghini phóng bay ra ngoài và mất hút như một tia chớp.
.
Nửa tiếng sau, tại Tụ Hiền Trang.
Chiếc Lamborghini vừa dừng trước cửa, công chúa Thuỷ vội vã nhảy ra khỏi xe chạy vào. Hớt ha hớt hải hỏi.
“Cha nuôi tôi ở đâu?”
Đám vệ sĩ cúi đầu nói.
“Dạ, ông Nhân Quang đang ở phòng phía sau. Ông Vỹ đang kiểm tra khám cho ông ấy ạ.”
Nghe tới đây cô ta vội vàng chạy một mạch vào bên trong.
Quốc Thiên cũng bước đi theo sau. Đám vệ sĩ thấy Quốc Thiên liền cúi rạp đầu chào vì lần trước anh đã tới nơi này xử lý Hà Trung và cũng được nhận lệnh từ ông Nhân, Quốc Thiên có thể tự ý ra vào Tụ Hiền Trang mà không ai có thể ngăn cấm.
Quốc Thiên bước đi theo sau gấp rút cùng công chúa Thuỷ.
Dù trong tình huống gấp này nhưng cô ta cũng ngạc nhiên không hiểu làm cách nào mà Quốc Thiên có thể theo sau cùng mà không bị vướng phải đám bảo vệ ngoài cổng. Nhưng suy nghĩ lóe lên dây lát cô ta cũng không để ý mà tiến về phía phòng.
Cánh cửa mở ra, Quốc Thiên bước vào trong, anh hơi sửng sốt.
“Cái gì thế này!!”
Trong bụng Quốc Thiên tự hỏi ngạc nhiên.
Người đang nằm trên giường đó chính là Nhân Quang, nhưng nhìn ông ta rất khác với dáng vẻ trước đây mà Quốc Thiên hay gặp.
Nhân Quang tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn rất có tinh thần, trên người luôn toát lên vẻ kiêu hình của một người đàn ông bản lĩnh, dám đảm đương không bao giờ yếu thế bất cứ kẻ nào. Nhưng giờ nhìn ông ấy cực kỳ mất sức sống hệt như một ông lão đau yếu tiều tuỵ như đã hơn bảy mươi tuổi.
“Nhân Quang, mấy ngày rồi không gặp. Chuyện gì đã xảy ra với ông vậy hả? Chắc chắn là có ẩn tình gì ở đây.”
Quốc Thiên nheo mắt nhìn từ đầu tới chân Nhân Quang. Dù nhìn thôi mà Quốc Thiên đã nhìn ra được trạng thái sức khoẻ của Nhân Quang, phương pháp mà Quốc Thiên sử dụng là quan sát khí, sử dụng thị giác để biết sâu cạn và gốc bệnh.
“Nhân Quang, tại sao lại có thứ tà khí mạnh tới như vậy nằm trong người ông. Có lẽ nào…”
Công chúa Thuỷ nắm tay người đàn ông trung niên sắc mặt ông ta có vẻ căng thẳng.
“Ông Vỹ, rốt cuộc cha nuôi tôi bị sao vậy hả. Sao nhìn ông ấy lại …”
Ông Vỹ nhíu mày lại nói.
“Chuyện này quả thực là lạ lùng, ông Nhân đột nhiên ngất xỉu không rõ nguyên nhân, điểm đặc biệt chú ý hơn là ông ấy mất hết sức sống chỉ trong tíc tắc. Tôi quan sát khám nãy giờ nhưng vẫn không đoán được nguyên căn nó là cái gì. Tôi thật là vô dụng.”
Nói xong, ông Vỹ cúi đầu như tạ lỗi.
Công chúa Thuỷ mặt lộ vẻ căng thẳng nói.
“Vậy không tìm ra nguyên căn thì sao không chở cha nuôi tới bệnh viện hả?”
Quốc Thiên lúc này mới lên tiếng.
“Không cần đâu, nơi này hãy giao cho tôi. Bây giờ mọi người hãy đi ra ngoài đi xong việc thì vào.”
Nghe vậy xong hai người trố mắt nhìn Quốc Thiên.
“Anh có biết anh đang nói gì không vậy hả? Ai cho anh cái quyền thế, rốt cuộc anh là ai? Nơi này không phải là cái chốn để anh đùa giỡn một cách bậy bạ như vậy được mau mau cút ra cho tôi.”
Ông Vỹ vội vàng can vào.
“Thưa giám đốc Thuỷ, cậu Thiên đây là khách quý của ông Nhân Quang. Ông ấy đã dặn thấy cậu Thiên ở đâu thì cũng như thấy ông Nhân ở đó.”
Công chúa Thuỷ ngạc nhiên.
“Sao lại có thể như vậy được cơ chứ. Anh ta là ai, tại sao giờ tôi mới gặp hắn ta vậy hả?”
“Chuyện này, chỉ những người ở Tụ Hiền Trang được căn dặn rất kĩ mà dạo này công chúa bận công việc quá nên không biết điều này.”
Quả thực, ông Vỹ cũng đã gặp Quốc Thiên từ trước, ông ta là bác sĩ thường xuyên lui tới đây nhiều. Sự kiện Quốc Thiên giải quyết Hà Trung hôm ấy chính ông ta là người đưa Hà Trung lên xe về bệnh viện.
Công chúa Thuỷ quay nhìn Nhân Quang, khuôn mặt cô lo lắng không ngớt.
“Quan trọng là bố tôi ngất xỉu, anh lại bảo chúng tôi ra ngoài làm gì cơ chứ. Bộ có uẩn ý gì đây hả?”
Quốc Thiên lắc đầu.
“Tôi chỉ muốn chữa cho ông Nhân mà thôi.”
“Cái gì anh chữa trị được sao hả?”
“Đúng tôi chữa được.”
Vừa dứt câu thì cả công chúa Thuỷ và ông Vỹ cũng mém bị Quốc Thiên chọc cười tuỳ đang trong tình cảnh căng thẳng lúc này.
Quốc Thiên lắc đầu bất đắc dĩ nói.
“Thôi được, tôi biết có nói thì hai người cũng không tin đâu nhưng tình thế này thì rò ràng ông Nhân đang bị yểm bùa, một con quỷ đang nằm trên người ông ấy, hút cạn khí huyết của ông.”
Cả hai trợn tròn mắt nói.
“Cái gì cơ, anh nói cái chuyện hoang đường gì vậy.”
“Cậu Thiên à, điều này quả thực quá phi lý.”
Quốc Thiên thở dài một hơi rồi quay sang nói.
“Tôi biết hai người không tin tôi mà.”
Nói rồi Quốc Thiên lại lật ngược người của Nhân Quang lại, rồi kéo áo ông ta lên lộ ra phần lưng.
“Cái này là…”