Ông lão đưa tay chỉ vào trán của Quốc Thiên.
“Tích”
Một luồng khí tin tức khổng lồ vọt tới xâm nhập vào trong đầu anh, một luồng sáng nhập vào khiến toàn thân chấn động. Quốc Thiên như đang trong biển nước toàn thân cảm giác bồng bềnh khó tả.
Cảm giác cứ bồng bềnh như vậy cho tới khi trong đầu anh truyền tới một cơn đau kịch độ.
Một khung cảnh hiện ra chạy qua trước mắt anh như những dòng ký ức rồi chợt tan biến trở thành một làn khói.
Vụt!!
Quốc Thiên choàng tỉnh giấc.
Mồ hôi trên trán anh đổ đầm đìa. Đầu thì vẻ còn đau nhức khá nhiều.
Nhưng trong đầu, anh vẫn cảm nhận thấy được bộ Thiên Y Đạo Pháp mà ông già kia nói ở trong đầu mình.
“Là mơ thôi sao.”
“Khỉ thật. Sao nó lại chân thật tới như vậy chứ.”
Quốc Thiên bất giác đưa tay lên nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình.
“Cái..cái quái gì thế này. Tại sao lại…”
Chiếc nhẫn đeo trên tay Quốc Thiên đã trở thành bột. Dấu nhẫn vẫn còn hằn trên tay anh.
“Không lẽ nào là thật sao.”
Quốc Thiên choàng đứng dậy, đầu anh đau nhức khôn siết.
“Phải rồi trong đầu mình vẫn có bộ Thiên Y Đạo Pháp đó. Mình cảm nhận nó rất là rõ ràng, đích thị không phải là mơ rồi.”
Quốc Thiên ôm đầu vò vò rồi quay sang giường mẹ mình.
“Ủa…mẹ…mẹ ơi. Mẹ đâu rồi.”
Như một đứa trẻ đi tìm mẹ, anh toang xông ra thì gặp Lan Ngọc đang mở cửa bước vào.
Hai người lại va nhẹ vào nhau. Lan Ngọc hơi ngại ngần vì chuyện khi nãy né qua hỏi.
“Anh ổn chưa vậy? Tôi có mang ít thuốc tới cho anh uống đây.”
Quốc Thiên nắm tay Lan Ngọc khẩn hoảng nói.
“Mẹ tôi đâu, mẹ tôi đâu rồi.”
“Anh cứ bình tĩnh đã Quốc Thiên, mẹ anh chúng tôi đã đưa lên phòng bệnh rồi.”
Một cô y tá nhanh chóng chạy tới gấp rút nói
“Bác sĩ Lan Ngọc, bệnh tình của Vương Giang giờ đang rất cấp bách, tình trạng đang trong nguy kịch hơi thở vừa rồi đã dừng lại một lần,…”
Quốc Thiên vội vã nói.
“Mau dẫn tôi tới chỗ mẹ tôi mau.”
Tất cả mọi người vội vàng chạy tới phòng bệnh.
Rất nhanh, Quốc Thiên đã thấy mẹ mình đang nằm trên giường, sắc mặt bà trắng bệch như trong suốt, trên màn hình thì xuất hiện một đường thẳng kéo dài kèm theo tiếng tít tít.
Quốc Thiên run lẩy bẩy, các vị bác sĩ trong phòng đều bước ra nhìn Quốc Thiên rồi cúi mặt lắc đầu.
Quốc Thiên như hóa điên chạy vào.
“Mẹ….”
Quốc Thiên chạy tới nước mắt giàn dụa nắm lấy tay mẹ mình.
Một dòng điện chạy qua khắp cơ thể anh. Trong đầu anh hiện ra một đoạn tin như là tin thông báo nhưng nó là tin vui. Rồi nó phân tích kinh mạch não bầm tím tắc nghẽn, lá lách, dạ dày hư hàn, chức năng tim phổi tạm ngưng, tứ chi huyết mạch không thoải mái, ý thức ngủ say.
Ting!!
Là chết lâm sàng. Có thể cứu chữa được.
Quốc Thiên giật mình té khụy xuống.
“Cái, cái quái gì xảy ra trong đầu mình vậy cơ chứ. Đầu mình phân tích như một con robot vậy.”
Rồi nó lại nhảy số liên hồi, hiện ra một cái bộ y mà lần đầu anh được nghe thấy.
“Lập tức mười ba châm Quỷ Môn.”
“Cái quái gì vậy, mười ba châm Quỷ Môn là cái gì cơ chứ!”
Quốc Thiên lẩm bẩm tự hỏi trong lòng nhưng anh nhớ ra.
“Đúng rồi có thể là do Thiên Y Đạo Pháp. Cái lão già như ma trong giấc mơ đã nói sử dụng đạo pháp này để phổ độ chúng sinh liệu có phải là thật không.”
Quốc Thiên người hơi lưỡng lự nhìn mẹ mình.
“Mẹ ạ, dù con có làm bất cứ điều gì, dù dấn thân vào đen tối con cũng sẽ cứu mẹ sống lại.”
Nói rồi Quốc Thiên quay qua đám người nói.
“Đi ra ngoài, tất cả mọi người đi ra ngoài ngay cho tôi.”
Mọi người nhìn Quốc Thiên lắc đầu.
“Chắc có lẽ cậu ta đã quá đau buồn nên mới như vậy. Thôi hãy để cậu ấy một mình.”
Quốc Thiên nói tiếp.
“Bệnh tình của mẹ tôi, tôi có thể chữa khỏi được. Mọi người hãy đi ra ngoài giúp tôi đi.”
Mọi người ai cũng đối mặt nhìn nhau ngơ ngác, có người còn nói.
“Cậu Thiên à, hãy bình tĩnh lại tôi biết mất mát này quá lớn đối với cậu nhưng cậu nói cứu người là như thế nào. Mẹ cậu đã…”
Quốc Thiên trừng mắt nói.
“Đi ra đi để tôi cứu mẹ.”
Đám người cũng thở dài.
“Thôi mọi người đi ra đi, để anh ấy một mình nào.”
“Đúng rồi để anh ấy bên mẹ mình thêm một chút nữa đi.”
Lan Ngọc đứng ngoài nhìn vào Quốc Thiên, khuôn mặt cô cũng đượm buồn chứa u sầu. Quay qua nói với mọi người.
“Thôi mọi người cứ an tâm rời đi, có tôi đứng đây xem tình hình là được rồi. Có vẻ anh ấy không thích có đông người chứng kiến cảnh này.”
Lan Ngọc bỗng nhiên trong chốc lát nhớ lại hình ảnh người mẹ của mình. Cũng bị bệnh nặng và sớm rời bỏ cô mà đi, lúc ấy cô còn khá nhỏ nhưng tận mắt nhìn thấy mẹ mất đi là cảm giác vô cùng đau buồn thậm chí tới giờ cô không thể nào quên được.
Mọi người trong phòng bệnh cũng rời đi, cũng may đây là phòng riêng.
“Lan Ngọc phiền cô đóng cửa lại.”
Lan Ngọc cũng gật đầu bước ra đóng cửa trực sẵn bên ngoài.
Quốc Thiên đưa mắt nhìn mẹ mình rồi nắm tay bà ấy một lần nữa.
Một luồng điện chạy lên não anh. Một giọng nói của ai đó chạy trong đầu anh.
“Mười ba châm Quỷ Môn là một loại thủ pháp trị liệu, chính là một loại thủ pháp trị liệu trong Thiên Y Đạo Pháp, một môn châm cứu y thuật thần kỳ.”
“Vậy mẹ mình có cách để chữa trị, không những thế còn có thể làm bà thức tỉnh!”
Quốc Thiên vẫn cảm giác không thể tin vào những gì mình được nghe nãy giờ.
“Mà bây giờ không có ngân châm thì làm sao để châm cứu được kia cơ chứ.”
Thiên y đạo pháp châm cứu thuật, căn bản không cần phải có ngân châm, ngân châm cơ bản là loại y thuật cấp thấp, sử dụng khí châm, lôi châm, dùng thuộc tính chân khí hóa lôi để chữa trị.
Lúc trao cho Quốc Thiên bộ môn Thiên y đạo pháp, luồng thần khí cũng đã được truyền qua anh.
Trong đầu Quốc Thiên hiện ra những cách hướng dẫn sử dụng và anh chỉ việc làm theo.
“Ấn!”
Quốc Thiên dung một ngón tay ấn vào thái dương của Vương Giang. Vừa ấn vào, Quốc Thiên cảm nhận được thần khí trên ngón tay truyền đi len lỏi vào cơ thể mẹ mình.
“Cái gì thế này, những chuyện này thật kì diệu.”
Quốc Thiên không tin nổi việc mình đang làm, tất cả mọi chuyện quá là chân thực.
Trong bụng anh thầm nghĩ.
“Mẹ à, nhất định con sẽ cứu được mẹ.”
Rồi vung tay thi triển đường châm tiếp theo một cách rất mượt mà mà không có chút gì phải do dự.