Lan Ngọc vô duyên vô cớ bị chửi nên tức giận phản khan.
“Này thưa bà, tại sao bà lại làm như vậy chứ.”
“Tao làm gì sao hả. Tao bắt quả tang hai đứa gian phu dâm phụ tụi bây chứ sao nữa.”
“Lời nói của bà hơi khó nghe đó.”
“Khó nghe, loại như mày mà còn dám nói à.”
Không để cho Lan Ngọc nói gì bà ta xổ một tràn chửi toàn những lời khó nghe, Lan Ngọc còn là bác sĩ vốn trong sạch lại chịu được oan uổng như vậy sao cô đành lòng được.
“Xin bà hãy bình tĩnh, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Không có cái loại hiểu nhầm gì ở đây cả.”
Hết lần này tới lần khác, Thu Cát nhắc đi nhắc lại bằng giọng chua chát của mình khiến cho bệnh nhân và y tá xung quanh cũng ngó ra xem chẳng mấy khi mà cả đám người cũng bu đông hóng chuyện.
Lan Ngọc tức giận nói.
“Này thưa bà, xin bà hãy bình tĩnh lại. Việc gì mà tôi phải làm chuyện như vậy cơ chứ nên đừng tùy tiện ngậm máu phun người.”
“Ngậm máu phun người ư.”
Như là gãi trúng máu chó trong người Thu Cát,bà ta bù lu bù loa hét toáng lên.
Bản tính chó cắn thì không bao giờ buông lên máu bà ta tát thêm một cái nữa vào mặt Lan Ngọc rồi hét toán muốn banh cả bệnh viện.
“Cái con đĩ này, mày đã lén lút tằn tiện với chồng của người khác rồi mà còn nói tao ngậm máu phun người ư. Tao ngậm nước miếng nhổ vào mặt mày đó. Dám quyến rũ chồng người khác trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp vậy mà còn mặt mũi chối nữa ư.”
Các bác sĩ khi nãy trong phòng của Quốc Thiên cũng tiến lên nói.
“Thưa bà, bà hiểu lầm rồi thực ra …”
“Lại cái méo gì nữa đây kéo bầy kéo đàn ra bao che à. Cái bệnh viện này là cái nơi tằng tịu hả hay sao mà còn ra đây bênh vực nhau như vậy.”
Rồi Thu Cát chỉ tay vào mặt Lan Ngọc.
“Con tiện nhân này có gan làm mà không có gan nhận, trên vai áo mày là cái gì kia hả. Nước miếng chảy đầy ướt cả áo chỉ thiếu điều bế vào phòng nữa là đủ rồi. Tao nói vậy đúng chứ.”
Mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.
Lan Ngọc tức giận mà không nói được nên lời muốn thổ huyết tại đây.
Quốc Thiên lúc này trong tâm trí anh còn rối chuyện của mẹ nên không kịp nhận ra vấn đề ngay giờ thì bừng tỉnh chạy lại cản.
“Mẹ à, mẹ làm cái gì vậy cơ chứ. Mẹ đánh lầm người rồi đấy ạ.”
“Gì đánh lầm người hả. Mày xót nó hả thằng ăn hại.”
“Tại con đang đau lòng quá nên mới ôm cô ấy thôi chứ không phải như mẹ nghĩ đâu.”
“Đau long, hay là đau chỗ khác cần được bác sĩ chữa trị cơ chứ. Thấy cũng giống cô bác sĩ và bệnh nhân may mắn lắm đó.”
Lan Ngọc tức giận khôn siết.
“Bà, bà dám nói như vậy hả. Bà có biết sự tình như nào không mà nói như vậy.”
“Tao không cần biết nhưng tao thấy con tiện nữ như mày đang ba hoa trước mặt tao rồi đó.”
“Mẹ à có thôi ngay không, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Thu Cát vùng vẫy đẩy Quốc Thiên ra. Bà ta đảo mắt qua thấy một thứ óng ánh trên cổ của Lan Ngọc.
“Này kia có phải là Khuynh Thành Chí Luyến không hả.”
Bà ta nheo mắt lại thì càng khẳng định hơn.
“Đúng là Khuynh Thành Chí Luyến rồi, vậy mà mày nói cho con bé năm tuổi nào đó hả. Đây con bé năm tuổi của mày nói đây sao. Chà nó lớn quá nhỉ lớn mà thấy sợ luôn tới độ muốn thịt luôn vậy đó. Mày đúng là cái đồ cặn bã, đã ăn bám nhà tao rồi còn tằng tịu bên ngoài nuôi bồ nhỏ nữa cơ.”
Quốc Thiên tức giận hét lớn mắt anh đỏ ngầu.
“Bà có thôi ngay đi không hả, mẹ tôi chuẩn bị mất rồi đó. Bà đừng có mà làm rối tung lên nữa được không.”
Thu Cát quay qua nhìn Vương Giang bĩu môi nói.
“Chết cũng được mà, không có sao cả dù sao bà ta sống tới giờ phút này là cũng may đấy. Sao lúc đó không đi luôn thì đỡ phiền phức hay không.”
“Bà nói cái gì.”
Quốc Thiên nghe xong trừng mắt, khiến Thu Cát sợ hãi lùi mấy bước.
“Sao hả, tao nói mẹ mày chết đi cũng được. Giá như chết sớm hơn tí là được rồi còn gì. Mà tao nói trước bà ta chết thì đừng liên lụy tới nhà của tao.”
Quốc Thiên sấn tới trước mặt đấm thẳng một cú nghe thành tiếng.
Bốp !!
Bà ta ôm mặt vẻ hoảng loạn, chỉ tay run run về phía Quốc Thiên.
“Mày, mày….”
Như là một quả bom nổ chậm bà ta nhảy dựng lên lao lại đánh Quốc Thiên.
“Cái thằng chó chết ăn hại, ăn bám gia đình tao giờ lại đánh cả mẹ vợ của mày đúng là đồ chó chết. Mày muốn thiên lôi đánh mày chết đúng không hả? Đợi Nguyệt Vân về thì ly hôn, ly hôn ngay cho tao và hôm nay cút khỏi nhà của tao ngay lập tức.”
Bà ta vung tay cào cấu lên mặt của Quốc Thiên khiến mặt anh chảy máu.
Quốc Thiên nắm chặt hai tay bà ta, đẩy vào tường. Rồi vung đấm lên đấm thằng vào giữa mặt.
Rầm!!
Thu Cát nhắm mắt run lẩy bẩy, hé mắt ra nhìn. Cú đấm của Quốc Thiên không nhắm vào bà ta mà là nhắm vào bức tường.
Màu ứa ra chảy xuống những đầu ngón tay.
Thu Cát tròn xoe mắt nhìn rồi vội vàng đẩy Quốc Thiên ra rồi nhanh chân chạy đi.
Rẹt!rẹt!
Quốc Thiên mới để ý nhìn xuống dòng máu đang bị chiếc nhẫn hút vào.
“Cái gì thế này sao lại…”
Còn chưa nghĩ ngợi gì nhiều thì Quốc Thiên co giật liên hồi, chiếc nhẫn hấp thụ máu của Quốc Thiên cũng sáng nhẹ lên rồi như rút vào trong xương tủy anh khiến anh co giật.
Quốc Thiên đứng tần ngần run lên một hồi rồi ngã khụy xuống.
Cả đám người nhìn Quốc Thiên lắc đầu.
“Chắc cậu ta chịu nhiều áp lực lắm.”
“Có phải thương tâm quá mà cậu ta hóa điên không?”
“Quốc Thiên quả là người con có hiếu, tôi ở đây lâu rồi thấy cậu ấy ra vào chăm sóc mẹ mãi. Chắc cú shock quá lớn với cậu ấy.”
Mọi người đứng xung quanh bàn tán xem xét bình luận vẻ mặt ai cũng thương cảm cho Quốc Thiên, bởi vì anh đã ở đây ra vào gần một năm nên ai cũng biết mặt.
Thu Cát khi nãy bù lu bù loa chửi rủa thì cũng không ai tin vì chuyện vô lý tới vậy thì sao ai mà tin huống hồ người này lại là Quốc Thiên và bác sĩ Lan Ngọc.
“Quốc Thiên anh sao vậy, Quốc Thiên.”
Bác sĩ, y tá vội vàng chạy lại xem xét tình hình.
Lan Ngọc lắc đầu.
“Không sao đâu, có vẻ như chuyện vừa rồi gây nên kích động lớn tới hệ thần kinh của anh ta nên anh ta chỉ ngất đi thôi. Mọi người giúp tôi đưa Quốc Thiên lên giường nhé.”
.
A.a..a…a
Bùm!!
Quốc Thiên đang nằm trên một tấm thảm đỏ xung quanh là màn đêm bao quanh, chỉ duy nhất nơi của Quốc Thiên đang nằm là phát sáng.
“Rốt cuộc tại sao mình ở đây. Đang ở bệnh viện mà tự nhiên rơi vào cái hố này cơ chứ.”
Quốc Thiên ngước mắt nhìn lên hướng lỗ chiếu nguồn sáng duy nhất vào anh.
“Này có ai không, cứu tôi với.”
Trong màn đêm đó một bóng người hiện ra đang lướt tới. Quốc Thiên thấy vậy tái mặt.
“Ối ma, ma cứu tôi với ma.”
Chỉ trong chớp mắt cái bóng người đó đã đứng đằng sau Quốc Thiên nói thì thầm vào tai anh.
“Lão phu là Thiên Y Thượng Thần Trần Trung, là lão tổ tông của con đấy. Trần Quốc Thiên.”
Quốc Thiên trợn tròn mắt giật nảy mình quay lại nhưng không có ai cả.
“Cái ..cái gì..ông nói cái gì vậy ông già? Gì mà Thiên y Thượng Thần gì mà lão tổ tông.”
Giọng nói lại vang lên.
“Chiếc nhẫn đó là mối liên kết giữa ta và con cháu hậu thế sau này. Nhẫn hắc long là báu vật gia truyền của ta, hôm nay nó đã cảm nhận được máu tươi của con chính là cơ duyên nên ta mới gặp được con ta sẽ ban cho con Thiên Y Đạo Pháp, để con thừa kế ta đi phổ độ cho chúng sinh.”
Quốc Thiên ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Ông già ông ở đâu vậy. Ông nói cái gì thế hả.”
Vừa dứt câu ông ta đã đứng trước mặt Quốc Thiên nở nụ cười.