“Đừng nói là ...”
Quốc Thiên cười khẩy.
“Đúng rồi mẹ nhớ ra rồi đấy.”
“Có phải là Khuynh Thành Chí Luyến không. Nó có thật là đồ xịn không vậy?”
“Mẹ còn hỏi con như vậy nữa sao. Không lẽ mẹ đã quên ông chủ tiệm Kim Ngân nói gì với mẹ.”
Thu Cát như quặn xé con tim, bà ta ôm đầu dãy đành đạch như một con cá mắc cạn.
“Trời ơi là trời tôi lại làm chuyện ngu dốt gì thế này cơ chứ.”
“Rút cuộc ông ấy đã nói gì với mẹ chứ.” Nguyệt Vân hỏi.
“Trời ơi, Khuynh Thành Chí Luyến đó là hàng thật đó.”
Ba mẹ con nghe thế dậm chân nhảy lên mà tiếc.
Ánh Thu quay sang hỏi Quốc Thiên.
“Là anh mua nó thật sao, tiền ở đâu mà anh có thể mua được Khuynh Thành Chí Luyến trị giá hàng chục tỷ cơ chứ? Hay là ông Nhân đã cho anh tiền nói thật đi anh có bao nhiêu tiền cơ chứ.”
Thu Cát nghe vậy cũng dừng lại lắng nghe câu trả lời như là đang chơi chương trình ai là triệu phú chờ đợi đáp án đúng rồi nhận lấy một số tiền kếch xù.
Quốc Thiên nhún vai nói.
“Không cho đồng nào cả, với cả anh không có tiền. Tất cả là nhờ ông Nhân Quang ông ấy đã cho anh sợi dây chuyền và đưa trả lại anh chiếc nhẫn cưới của chị em. Nói chung thì đi không mất đồng nào.”
“Ối giời đất ơi.”
Cả ba mẹ con há hốc mồm.
“Cái gì cơ chứ, Khuynh Thành Chí Luyến mà đem cho cậu như mà đồ vài chục nghìn ở chợ vậy sao.”
“Đúng rồi, khi cho ông ấy còn rất niềm nở chứ không ra vẻ gượng ép. Nhưng mà con đem tới thì lại bị ai kia chê.”
Thu Cát đứng dậy.
“Là kẻ nào, là kẻ nào đã…”
Nguyệt Vân và Ánh Thu nhìn Thu Cát, bà ta cũng tự hiểu mà rú lên đau đớn.
“Trời đất ơi tôi đã làm cái gì vậy cơ chứ, đi quăng đồ thật rồi nhận đồ giả. Ngu ơi là ngu.”
Hành động này khiến Quốc Thiên khoái trá mỉm cười rồi nói tiếp.
“Con đem tới đã cố nói là Khuynh Thành Chí Luyến rồi bà còn bị quăng xuống sàn một cách rất là phũ như vậy thì làm sao con có thể nói gì thêm được nữa.”
Thu Cát đang vò đầu thì sực nhớ.
“Đúng rồi, hình như có người đã nhặt lấy nó đúng không.”
Ánh Thu cũng nheo mắt suy nghĩ rồi nói.
“Đúng rồi, hình như người lấy nó là bác sĩ Lan Ngọc, cháu gái của thần y Lan Hữu Nha.”
“Phải, phải. Mẹ nhớ mặt con bé ấy rồi. Bây giờ hãy mau mau tới chỗ con bé đó đòi lại Khuynh Thành Chí Luyến hàng thật đó.”
Quốc Thiên nghe vậy thấy thế không ổn bèn cản lại. Bởi vì chiều giờ anh cùng với bác sĩ Lan Ngọc đóng tình nhân ân ái tới thế, giờ mà họ qua làm quá lên thì sẽ gây khó dễ cho Lan Ngọc.
“Con nghĩ mẹ và em không cần đi đâu.”
“Sao thế, tính cho đứa khác chứ không cho mẹ mày à.”
Thu Cát trừng mắt như muốn điên loạn.
“Không phải thế đâu. Mẹ cứ bình tĩnh nghe con nói.”
“Con đã tới đòi lại sợi dây chuyền đó. Nhưng trước đó cô ấy không mang được nên đã cho một cô bé khác rồi.”
Thu Cát nghe vậy ruột lại càng quặn đau.
“Cái gì cơ chứ, Khuynh Thành Chí Luyến mà sang tay như đồ chợ vậy trời đất ơi.”
Ánh Thu hỏi.
“Vậy anh có biết cô bé đó ở đâu không, để chúng tôi chạy qua đòi lại.”
“Phải, phải qua đòi lại cho bằng được chứ không để như vậy” Thu Cát hớn ha hớn hở.
Quốc Thiên lại lắc đầu như dập tắt mọi hy vọng của bà ta.
“Này thật ra là sao vậy hả đừng nói là..”
“Đúng rồi, con cũng tìm tới cô bé đó, cô bé đó mới năm tuổi là bệnh nhân trong bệnh viện nó cầm chơi rồi quăng đâu mất không nhớ nữa rồi. Chắc giờ đã nằm trong túi của người nào khác rồi cũng nên.”
Nghe xong cả ba mẹ con như sụp đổ trong vô vọng. Khuynh Thành Chí Luyến lại tới như một cơn gió rồi đi như một tia chớp chẳng kém cạnh gì với tờ hợp đồng kia.
Thu Cát nóng hết cả người, tức giận Quốc Thiên tới độ như muốn tát chết anh cho xong.
Nguyệt Vân cũng lắc đầu thở dài nói.
“Thôi được rồi mất rồi thì thôi vậy! Nói chung cũng là tốn công đến cơ hội vuột mất thì thôi.”
Thu Cát cắn môi dậm chân mà tức không nói được nên lời nào. Bà ta ôm mặt vò đầu nhìn lúc này Quốc Thiên rất hả hê.
Nguyệt Vân quay sang phía Quốc Thiên nói.
“Ông xã, lên lầu với em.”
Thu Cát nghe thế trợn mắt hỏi.
“Này cái gì lên lầu chứ, ai cho phép nó vào phòng con kia chứ. Không được lên trên.”
Nguyệt Vân quay mặt lại nói.
“Con có chuyện cần nói với chồng con, mẹ đừng có làm quá lên vậy được không dù sao anh ấy là chồng con đó.”
Thu Cát vẫn hậm hực nhưng không than thở gì nhiều nữa. Việc chính của bà ta vẫn là tiếc đứt ruột sợi dây Khuynh Thành Chí Luyến chục tỷ.
Nói rồi Nguyệt Vân nắm tay Quốc Thiên kéo lên phòng.
Quốc Thiên ngồi lên giường của Nguyệt Vân, anh xoay đầu qua lại nhìn xung quanh vẻ mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh được bước chân vào phòng của Nguyệt Vân cảm giác trong anh bây giờ như là cậu trai trẻ mới lớn được bạn gái dẫn vào phòng của cô ấy.
Nhìn mọi thứ xung quanh bằng một đôi mắt lạ lẫm, Nguyệt Vân đóng cửa lại rồi tiến lại gần Quốc Thiên nói.
“Này, anh nhìn gì thế ông xã. Nhìn vào em đây này.”
Nguyệt Vân thở dài đoạn rồi nói.
“Quốc Thiên à, đừng để ý những gì mẹ em nói, anh cũng biết mẹ em là người như thế nào rồi mà. Không có tiền thì thôi chứ có tiền thì mắt sáng rỡ cả lên. Em cũng không muốn cái Khuynh Thành Chí Luyến đó đâu…thôi mặc kệ cái Khuynh Thành Chí Luyến kia đi, em cũng rất bình thường thôi. Ông xã nghe em nói chuyện này nhé.”
“Việc gì em cứ nói đi.”
“Ngày mai em có công việc đột xuất nên phải đi công tác, tham gia một cuộc triễn lãm có thể mất từ ba đến bốn ngày.”
Quốc Thiên hơi đơ người chừng vài giây rồi hỏi tiếp.
“Sao lại để sếp như em đi chứ bộ chi nhánh khác hết người đi rồi à.”
“Sếp tổng của công ty dù là em nhưng chuyện gì cũng phải tới tay em hết cả chứ anh nghĩ em sung sướng gì hả. Ngược lại là anh là chồng em, là người đàn ông mà lại không biết giúp hay phụ em chút nào vậy.”
Quốc Thiên vỗ ngực.
“Việc của em cứ để anh giúp không có việc gì phải lo lắng cả.”
“Anh sẽ giúp em kiếm những hợp đồng cả hàng chục à không hàng nghìn tỷ.”
Nguyệt Vân lắc đầu.
“Thôi anh đừng có mà xạo nữa được không giờ là lúc chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Ân tình của ông Nhân dành cho anh chỉ có một không có lần hai nữa đâu. Thôi đừng nhắc lại nữa lại càng thêm buồn thêm nữa.”