“Cậu Quốc Thiên về rồi.”
Một tiếng người hô lên.
Cả bọn nháo nhào, bà cụ Đào cũng nhanh chân đứng dậy tiến ra hoan hỉ.
“Cậu về rồi đó hả, Quốc Thiên. Chúng tôi đợi cậu mãi.”
Quốc Thiên thản nhiên hỏi.
“Ủa có chuyện gì mà mọi người tới đây đông vậy mà còn chờ đợi tôi làm gì cơ chứ.”
Bà cụ Đào tiến lại nắm tay Quốc Thiên.
“Là sao tôi trách nhầm cậu, tôi thành thực xin lỗi cậu rất nhiều. Tất cả là tại tên Trần Đôn và Trần Bá Kiến, bọn chúng dám lừa gạt bọn tôi để bọn tôi trách nhầm cậu đúng là hai tên cặn bã.”
“Nói vậy tất cả là hiểu nhầm đúng không.”
Bà cụ Đào nghe thế vui mừng.
“Đúng rồi là hiểu nhầm, hiểu nhầm mà thôi.”
Hai người con trai của bà ta cúng tiến lại gật đầu xin lỗi và những người họ Đào cũng làm vậy.
Quốc Thiên nhoẻn cười.
“Vậy hiểu nhầm thì thôi bỏ qua. Tôi không để bụng đâu giờ tôi khá mệt rồi xin phép tôi lên phòng ngủ. Chúc mọi người ngủ ngon.”
Bà cụ Đào ý ới.
“Khoan đã, Quốc Thiên. Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu được không.”
Quốc Thiên nhoẻn cười bụng thầm nghĩ.
“Ái chà vô thế rồi cơ à.”
“À không biết bà còn muốn nhờ gì?”
Bà cụ Đào mở miệng cười hào phúng.
“Chẳng là ban chiều, tôi thấy cậu mà ông Nhân rất là thân mật với nhau. Có lẽ cậu cũng biết điều tôi định nói là gì rồi. Chúng tôi muốn ông Nhân ký kết lại tờ hợp đồng giá trị đó không biết cậu có thể giúp chúng tôi không. Chỉ cần tờ hợp đồng đó thôi là gia tộc tôi được lên hạng thượng lưu rồi.”
Đào Duy Khải cũng nói bồi vào thêm.
“Đúng rồi đúng rồi, chỉ cần tờ hợp đồng ấy thôi là chúng ta có thể gắn kết tình nghĩa với tập đoàn Hải Trí. Như vậy thì không ai có thể khinh thường gia tộc chúng ta được nữa. Cậu Thiên xin cậu hãy giúp đỡ chúng tôi cũng như là cậu giúp bên phía vợ cậu thôi mà tôi nghĩ chuyện này khá đơn giản với cậu.”
Quốc Thiên càng hí hửng trong lòng. Đúng như những gì anh đã dự đoán từ trước nên nhẹ nhàng nói tiếp.
“À cái chuyện đó thì không được rồi. Bởi vì tôi và ông Nhân chỉ nợ một ân tình mà thôi.”
Cả đám người họ Đào tròn mắt. Bà cụ Đào ngạc nhiên.
“Một ân tình!”
Quốc Thiên gật đầu rồi nói tiếp.
“Trước đây ông Nhân có được cha tôi giúp đỡ nên ông ấy mắc nợ cha tôi, giờ cha tôi mất rồi thì nó được chuyển qua tôi. Nên việc đó tôi chỉ nhờ ông ấy được đúng một lần vậy mà..”
Bà cụ Đào lắc đầu tỏ vẻ không tin.
“Cậu đang đùa đúng không. Cậu có thể gọi cho ông Nhân không. Xin hãy gọi mà năn nỉ ông ta giúp chúng tôi với.”
Quốc Thiên cũng giả vờ lưỡng lự rồi nhấn gọi cho Nhân Quang, anh còn cố tình bật loa ngoài cho mọi người nghe. Đầu dây bên kia nhấc máy giọng ông Nhân Quang cất lên.
“Ai đấy?”
“À, tôi Quốc Thiên đây. Mới đó mà ông đã xóa số tôi sao.”
“Là cậu Quốc Thiên à, tôi đã trả cậu món nợ xong thì tôi giữ số cậu làm gì nữa cơ chứ. Nhưng giờ cậu lại gọi tôi là có ý gì nữa.”
“Tôi muốn nói về bản hợp đồng cho nhà họ Đào, liệu ông có thể nào...”
“Cậu Quốc Thiên, cậu cũng từng là dân làm ăn nên cũng phải biết chứ. Tôi nợ cha của cậu, giờ cha cậu không còn tôi cũng trả cho cậu rồi, giờ muốn nói gì nữa về bản hợp đồng này. Tôi không rảnh mà giải quyết những cái tờ hợp đồng bé nhỏ này nếu còn làm phiền tôi nữa thì Đào Thị ngày mai đích thân tôi sẽ nhổ tận gốc bọn họ.”
Nghe tới đây sắc mặt bà cụ Đào cùng hai người con và cả đám người họ Đào mặt cắt không còn một hột máu. Ra hiệu cho Quốc Thiên dừng ngay cuộc nói chuyện này lại nếu không thì nhà họ Đào sẽ bị nhổ thật.
Quốc Thiên cúp máy đám người mới hồi dương trở lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ôi trời đất ơi xém tí là bị thịt luôn rồi.”
Rồi bà cụ Đào quay ngoắc qua dở thái độ khác với lúc đầu mắng Quốc Thiên khôn siết.
“Đúng là cái tên ăn hại mãi là tên ăn hại. Tại sao có một ân tình đó mà cậu không nói trước cho chúng tôi biết hả.”
Quốc Thiên thản nhiên trả lời.
“Tôi cũng nói rồi mà đâu phải là tôi không nói, tại các người không tin tôi mà thôi.”
Bà cụ Đào đau đớn muốn ngã lụy xuống.
“Trời đất ơi bản hợp đồng trị giá của đời tôi, nó tới nhanh như một cơn gió rồi cũng đi nhanh hơn cả một tia chớp. Thật là tiếc quá, tiếc quá mà.”
Quốc Thiên đưa tay lên miệng che lại nụ cười. Nhìn bà cụ Đào và đám người nhà họ Đào trông như những tên hề trong mắt Quốc Thiên.
“Này thật ra bản hợp đồng đó là do anh ta xé, tất cả là tại anh ta.”
Đào Như Ngọc lên tiếng chỉ trích Quốc Thiên.
Nguyệt Vân lên tiếng nói đỡ.
“Sao lại giờ đổ tội cho Quốc Thiên chứ. Các người có thôi ngay không thì bảo ngày hôm nay vẫn chưa đủ à.”
Đào Như Ngọc khuôn mặt đanh đá nói tiếp.
“Còn bao che cho hắn nữa à. Không phải cô đã gật đầu đồng ý với tên Trần Đôn rồi ư. Giờ lại nói như vẻ vô tội thế chứ.”
“Cô..cô..” Nguyệt Vân cũng lặng im không nói nên lời
Cả đám người quay mặt trở lại trách Quốc Thiên.
“Đúng rồi chính cậu ta, cậu ta là người đã xé tờ hợp đồng.”
“Cái tên vô dụng này đã cướp đi cơ hội của nhà chúng ta.”
Quốc Thiên nhún vai cười khẩy.
“Tôi là người đã mang hợp đồng đó cho các người mà các người lại tin tên chó Trần Đôn với Trần Bá Kiến vậy thì sao tôi để công sức của tôi cho người khác hưởng một cách vô duyên vô cớ vậy được. Cơ sự xảy ra đều là do các người cả không tin tôi cũng là một cái tội.”
Bà cụ Đào tay xoa xoa đầu như muốn ngất lịm tại chỗ.
“Hai tên chó chết Trần Đôn và Trần Bá Kiến, ta thề sẽ không quên hai tên nhà các ngươi.”
Nói rồi bà ta quay bỏ về, đám người nhà họ Đào cũng càm ràm chỉ trích Quốc Thiên một cách thậm tệ rồi cũng quay mặt rồi rời đi hết.
Quốc Thiên nhún vai rồi tính bước lên phòng rồi Thu Cát cất giọng ỉ ơi.
“Ối trời ơi sao số tôi khổ tới thế này. Nguyệt Vân con mà cưới Trần Đôn là được rồi. Dù sao hắn sau này cũng là chủ tịch của tập đoàn Trần Gia còn hơn cái thằng chồng khố rách này của con.”
Nguyệt Vân cau mày nói.
“Mẹ à, đừng có nhắc tới tên cặn bã đó trước mặt con nữa được không. Con nghe thấy tên hắn là muốn mắc mửa rồi đó.”
“Rồi rồi mẹ không nhắc nó nữa. Đúng là ông cháu nhà chúng nó dám lừa đảo từ mẹ con chúng ta cho tới cả nhà họ Đào thật là chó chết.”
“Thôi chuyện đã qua rồi mẹ đừng nhắc lại nữa. Mẹ và em ngủ sau đi còn với Quốc Thiên về phòng ngủ đây.”
Thu Cát quay qua về hướng Quốc Thiên chỉ tay vào mặt anh nói.
“Cái tên ngu dốt này, tại sao vậy hả. Mày nợ một ân tình với ông Nhân thì sao mày không nói tao. Mày lại cho đám người của nhà họ Đào chứ. Bộ cho tao mày tiếc lắm à.”
Quốc Thiên thở dài một cái rồi bước lại nói với Thu Cát.
“Đâu phải con không cho mẹ đâu, chắc mẹ chưa quên cái gì chứ.”
Trong khoảnh khắc bà ta nhớ ra một việc nữa càng khiến bà ta đau lòng hơn.