Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 321




Tóm lại, đám giám đốc điều hành đối với phương án của Tào Ninh vô cùng không hài lòng.

“Các người đừng có ồn nữa được không? Điều kiện như thế còn chưa hài lòng?”

Tào Ninh nói, tâm trạng của anh ta bây giờ vô cùng xấu.

“Phải nhìn cho rõ tình hình hiện tại, mặc dù nhà họ Tào không thu mua Tập đoàn Hoa Hiệp, nhưng các người cho rằng Tập đoàn Hoa Hiệp có thể đảo ngược tình hình sa sút hay sao? Tập đoàn Hoa Hiệp vẫn sẽ phá sản, đến lúc đó các người có từ chức, cũng coi như công cốc, một cắc cũng không có đâu, bây giờ tôi cho các người 300 triệu, còn sắp xếp công việc cho các người, các người còn chê!”

Tào Ninh nói như thế, mấy người giám đốc điều hành đều bình tĩnh trở lại, quả thực là như Tào Ninh nói, Tập đoàn Hoa Hiệp đã định là sẽ phá sản, bọn họ lấy được 300 triệu đã là không tệ rồi.

“Đợi đến lúc Hoa Hiệp phá sản rồi, nhà họ Tào vẫn có thể đến tiếp quản nó! Đến lúc đó, nhà họ Tào không còn là nhà họ Tào bây giờ nữa đâu!” Tào Ninh nói.

Anh ta đột nhiên cảm thấy có chút hi vọng, phải ha, theo tình hình bây giờ, Tập đoàn Hoa Hiệp phá sản rồi, cậu chủ Tần có thể dùng 90 nghìn tỷ để hỗ trợ sự phát triển của nhà mình, đến lúc đó nhà họ Tào vẫn có cơ hội trở thành gia tộc số một Lâm An.

“Anh cũng rất thông minh đó!” Tai nghe bluetooth trong tai vang lên tiếng Tần Nguyên, anh ta cũng nghĩ như thế thật.

Bây giờ, nhà họ Du đã có khúc mắc với anh ta rồi, anh ta cần một lực lượng trung thành với anh ta ở Lâm An.

“Cậu không có dự tính thu lại đòn đánh này với nhà họ Du sao?” Tần Hằng trầm giọng nói.



Anh đang hỏi Tần Nguyên, nếu lúc này Tần Nguyên thu hồi những thủ đoạn mà trước kia dùng để đối phó với nhà họ Du thì Tập đoàn Hoa Hiệp cũng còn có thể phục hồi lại được

Tần Nguyên nhìn vẻ mặt u ám của Tần Hằng trên màn hình, cảm thấy thoải mái không giải thích được, liền nói vài câu với Tào Ninh

“Cậu chủ Tần, anh đang nói đùa gì thế, khó khăn mà Tập đoàn Hoa Hiệp gặp phải có liên quan gì đến chúng tôi hay sao? Anh có thể đi điều tra, công ty phá hoại chuyện làm ăn của Tập đoàn Hoa Hiệp, hỏi xem họ có chủ động tấn công Tập đoàn Hoa Hiệp không, hay là phía sau có người chỉ thị” Tào Ninh nói với Tần Hằng những lời Tần Nguyên đã dạy.


Lần này, Tần Nguyên dùng thuộc hạ trung thành nhất của mình ra tay công kích nhà họ Du, cho dù ông nội Tần Chính Hiên có tra hỏi đi nữa, bọn họ cũng sẽ không nói ra là do mình chỉ thị đâu!

Cho nên, bây giờ Tần Nguyên sẽ không rút lại những đòn tấn công đã đánh vào nhà họ Du đâu.

“Vì lợi ích cá nhân của bản thân, làm tổn hại đến lợi ích của gia tộc, đây là chuyện con cháu nhà họ Tần nên làm sao?” Tần Hằng cũng đoán được Tần Nguyên đang tính toán gì trong lòng, anh mỉa mai nói, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của nhà họ Tần.

Nếu sau này nhà họ Tần bị giao cho một kẻ đầu óc hạn hẹp như thế thì sẽ ra làm sao đây? Tần Hằng không thể tưởng tượng được.

“Tần Hằng, anh nói gì thế, bây giờ anh không còn là con cháu của nhà họ Tần nữa, xin anh đừng nhắc đến chuyện của nhà họ Tần!”

Tào Ninh nói, nhìn sang phía Du Chí Hòa, cười lạnh đáp:


“Du Chí Hòa, hôm nay nhà họ Tào tha cho nhà họ Du, nhưng nhà họ Du các ông cũng không gắng gượng được thêm mấy ngày đâu, đến lúc đó của cải của ông sẽ thu hẹp lại, Tập đoàn Hoa Hiệp cũng không giữ nổi, nếu xảy ra chuyện đó, người ông nên cảm ơn nhất chính là anh ta, Tần Hằng! Ha ha ha”

“Tần Hằng, tôi thấy bây giờ trong lòng Du tổng đang mắng anh dữ dội lắm đó!” Tào Ninh nở nụ cười ngông cuồng nói.

Nói xong, Tào Ninh xoay người rời đi.

Lúc này Du Chí Hòa rất muốn ngăn cản Tào Ninh, xin anh ta mua lại Tập đoàn Hoa Hiệp, dù sao thì Tập đoàn Hoa Hiệp cũng không cứu được nữa, nếu cứ kéo thêm thì chỉ càng thêm tổn thất.

“Ai nói với anh là Tập đoàn Hoa Hiệp sắp phá sản?” Tần Hằng nhìn bóng dáng Tào Ninh, sau đó nhìn Du Chí Hòa đang khó xử nói: “Ông Du, ông cứ yên tâm, tôi thấy Tập đoàn Hoa Hiệp trong vòng một giờ, là có thể khôi phục như cũ”

Một giờ? Trong mắt mọi người, đây là một điều viển vông.


“Ha ha, Tần Hằng, anh nói khoác tiếp đi, anh cho rằng là đang chơi nhà chòi hay sao, một giờ, dù tôi có cho anh 100 năm, anh cũng không thể làm cho Tập đoàn Hoa Hiệp khá lên đâu!” Tào Ninh cười nhạo nói, còn tai nghe bluetooth bên tai thì hoàn toàn im lặng.

“Ông Du, tôi nghe Long Nghiên nói, ông cần 7,5 nghìn tỷ để ổn định vượt qua nguy cơ này, cho tôi hỏi chút, ông cần bao nhiêu tiền, thì chắc chắn có thể lật ngược tình thế này?” Tần Hằng hỏi.

Du Chí Hòa liếc nhìn cha con nhà họ Long đang đứng trong đám người, tỏ vẻ cảm kích, lúc trước còn cảm thấy tại sao Tần Hằng lại đến đây, thì ra là do Long Nghiên báo tin.


“7,5 nghìn tỷ có thể coi như miễn cưỡng vượt qua, theo tôi đoán, muốn lật đổ cậu chủ kia của nhà họ Tần, tối đa là phải 9 nghìn tỷ để cướp đi tất cả đối tác làm ăn của bọn họ, nếu như bây giờ có được 16,5 nghìn tỷ, tôi có thể đảo ngược tình thế, khôi phục Tập đoàn Hoa Hiệp về như cũ!”

Du Chí Hòa cân nhắc rồi nói, giọng buồn bã: “Tuy nhiên, hiện trong tay tôi có chưa đầy 1,8 nghìn tỷ, sao có thể kiếm được 16,5 nghìn tỷ vốn hoạt động chứ? Không thể nào đâu”

Nghe đến con số 16,5 nghìn tỷ, tất cả cậu ấm và Du Minh đều im lặng, với con số khổng lồ như vậy, ước tính cả gia tộc ở Lâm An cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

“Ha ha, Tần Hằng, không phải anh muốn giúp nhà họ Du sao? Vậy anh bỏ ra 16,5 nghìn tỷ đi” Tào Ninh cười nói.

“Thằng nhóc kia, tôi không quan tâm cậu là khỉ ở đâu nhảy ra, tôi nói cậu biết, nhà họ Du tiêu đời rồi!” Mã Phúc Thụy cười nói.

Tần Hằng khẽ cười, 16,5 nghìn tỷ, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của anh, anh muốn thử xem, xem có thể gom đủ hay không.

“Alo, ông Chung, chào, có thể cho tôi mượn chút tiền không?” Tần Hằng lần đầu tiên điện thoại cho Chung Cửu Trân.