Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 320




Nghe lời Tần Hằng nói, Tần Nguyên siết chặt nắm đấm.

Hai ngày trước Tần Hằng còn ở cùng với Tần Thâm, Tần Châu, anh ta có thể thông qua hai người này truyền tin tức này cho ông.

Một khi tin này bị ông biết được, vậy thì ông sẽ nghiêm khắc trừng phạt anh ta, thậm chí còn nghi ngờ anh ta có dã tâm, chuyện này đối với anh ta vô cùng bất lợi.

Tần Hằng này, đã bị trục xuất khỏi nhà họ Tần rồi, nhưng bây giờ vẫn có thể gây trở ngại với anh ta như vậy. Tần Nguyên hận không thể lập tức róc xương róc thịt hắn.

Du Chí Hòa lúc này cũng hiểu rõ, thì ra bàn tay phía sau vậy mà lại là cậu hai nhà họ Tần! không khỏi kinh ngạc, Tần Nguyên này tâm địa ác độc, vì để con rối của mình lên sân khấu mà không tiếc ra tay với người nhà!

Những người khác trong phòng hội nghị mặt mày sững sờ, họ hoàn toàn không biết Tần Hằng đang nói chuyện với ai

“Anh đừng có mơ mộng hão huyền nữa! Tưởng bản thân là ai chứ!”

Tào Ninh mắng Tần Hằng, anh ta sốt ruột làm gia tộc số một ở Lâm An này lắm rồi.

Nhìn về phía Du Chí Hòa, Tào Ninh vội vàng nói: “Du Chí Hòa, mau ký tên đi, đừng nghe cái tên điên khùng này nói hưu nói vượn, chuyện này sẽ không xuất hiện sự thay đổi gì đâu!”

“Tào Ninh…”

Nơi này, tai nghe bluetooth trong tai Tào Ninh truyền đến tiếng nói của Tần Nguyên, giọng anh ta yếu ớt, khiến nội tâm Tào Ninh chấn động:

“Bỏ chuyện thu mua đi….”



Tần Nguyên cuối cùng lựa chọn từ bỏ, bởi vì kết quả anh ta không có khả năng gánh chịu. Tần Hằng bị đuổi khỏi nhà, viễn cảnh tốt đẹp là anh ta sẽ trở thành người thừa kế, anh ta không thể vì chuyện này mà ôm nỗi hận muôn đời!

“Cậu chủ Tần!”

Nghe Tần Nguyên nói từ bỏ, Tào Ninh cũng ngơ ra: “Đừng mà, bây giờ Du Chí Hòa đã chuẩn bị ký tên rồi, chờ anh ta ký tên, Tập đoàn Hoa Hiệp thuộc về nhà họ Tào chúng tôi rồi, bây giờ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi….”


Tào Ninh không kiêng kị những cậu ấm khác, nói thẳng với Tần Nguyên.

Chỉ thiếu một chữ ký nữa thôi, nhà họ Tào bọn họ có thể thu mua nhà họ Du, ngạo mạn khắp Lâm An rồi, Tần Nguyên lúc này nói với anh ta từ bỏ, không phải là đùa anh ta sao?

Cái này giống như đưa sính lễ đi rồi, hiện trường hôn lễ cũng bố trí xong rồi, bạn bè người thân cũng đến đủ hết rồi, tới lúc cuối cùng cô dâu nói không gả nữa.

“Tôi nói, lập tức từ bỏ chuyện thu mua, anh không nghe rõ ràng hay sao!” Tần Nguyên giận giữ nói. Tào Ninh chỉ là một con chó, chỉ có quyền lợi chấp hành mệnh lệnh của anh ta, làm gì có tư cách mặc cả chứ?

Tào Ninh nặng nề thở ra một hơi, thái độ này của Tần Nguyên khiến trong lòng anh ta rất ấm ức. Nhưng anh ta so với Tần Nguyên thật sự rất yếu ớt, chỉ đành đồng ý chuyện này.

“Vâng” trong lòng Tào Ninh vô cùng không cam tâm, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Những người khác dường như đã hiểu ra điều gì đó, đều nhìn Tào Ninh với ánh mắt sáng ngời.

“Du Chí Hòa” Tào Ninh nhìn Du Chí Hòa, dừng lại vài giây, cuối cùng cũng nói ra: “Nhà họ Tào từ bỏ chuyện thu mua Tập đoàn Hoa Hiệp”


“Ồ! Nên như vậy, Tập đoàn Hoa Hiệp không phải ai muốn mua cũng có thể mua được!

“Tuyệt quá! Tập đoàn Hoa Hiệp được giữ rồi”

“Tập đoàn Hoa Hiệp vẫn là của nhà họ Du! Tôi biết ngay cậu chủ Du nhất định sẽ gặp dữ hóa lành mà”

Du Minh và các cậu ấm, những giám đốc điều hành chưa từ chức, đều vui mừng nhảy cẫng lên, giống như đánh thắng một trận đánh vậy.

Cùng lúc đó, bọn họ càng thêm khâm phục Tần Hằng, người ta chỉ đơn giản nói mấy câu là có thể hóa giải nguy cơ, còn thần kỳ hơn mấy cậu ấm của họ rất rất nhiều.

Ngược lại hoàn toàn, Tào Kiến Phong, Mã Phúc Thụy và những giám đốc điều hành bị Mã Phúc Thụy xúi giục, phản bội lại nhà họ Du, sắc mặt ai nhìn cũng như tang cha tang mẹ.


Nếu nhà họ Tào không thể thu mua được Tập đoàn Hoa Hiệp, vậy thì lời hứa của Mã Phúc Thụy trước kia, có thể cho họ một số tiền lớn, đồng thời cho phép họ duy trì chức vụ của mình ở Tập đoàn Hoa Hiệp, thì coi như ảo ảnh vậy đi!

“Cậu chủ Tào, chuyện gì thế này! Tại sao cậu không thu mua Tập đoàn Hoa Hiệp? Bây giờ quyền chủ động rõ ràng nằm trong tay chúng ta kia mà!” Mã Phúc Thụy hỏi Tào Ninh, những giám đốc điều hành khác cũng lên tiếng phụ họa.

“Các người tưởng tôi muốn à, ông lớn sau lưng tôi không cho thu mua, tôi có cách gì nữa chứ!” Tào Ninh bất lực nói. Anh ta còn muốn thu mua hơn Mã Phúc Thụy nữa kìa, nhưng Tần Nguyên đã lên tiếng rồi.

“Vậy chúng tôi phải làm sao?” Mã Phúc Thụy hỏi.

Tên Tào Ninh thật không đáng tin chút nào, ông đây giao tính mạng cả nhà cho anh rồi, đến cuối cùng, anh nói với ông là không thu mua nữa, những tổn thất kia ai đền đây!


“Anh không thể chỉ nói vài câu không thu mua như thế, để tổn thất chúng tôi gánh đó chứ?”

“Phải! Cậu chủ Tào, anh đồng ý cho chúng tôi tiền, còn có chức vụ thì sao?”

“Chúng tôi đều dựa vào lời hứa của các người mới đồng ý nói với chủ tịch Du từ chức! Bây giờ anh phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi!”

Mấy giám đốc điều hành lúc nãy bị Mã Phúc Thụy xúi giục từ chức, lúc này đều vây quanh Tào Ninh, muốn anh ta giải quyết.

“Thế này, trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với mọi người, tôi cho mỗi người 300 triệu, đồng thời, mọi người muốn công việc gì, có thể đến bất cứ công nào Tập đoàn Tào Thị của nhà họ Tào chúng tôi để nhậm chức! Thấp nhất là giám đốc! “Tào Ninh nói ra cách giải quyết của bản thân.

Ngay khi anh ta vừa nói xong, liền dẫn đến sự bất mãn của đám giám đốc điều hành, bởi vì phương án của Tào Ninh theo họ thấy, thật sự là quá kém rồi.

“300 triệu? Cậu chủ Tào nói đùa sao? Đây là mức lương một tháng à?”

“Phải đó, lương tháng của chúng tôi một tháng 240 triệu, còn thêm tiền thưởng, rồi trợ cấp này kia, nhất định là hơn 240 triệu?”

“Đến doanh nghiệp của anh làm sao? Nhà họ Tào ở Lâm An tổng cộng có 7, 8 công ty, hơn nữa so sánh với nhà họ Du, quy mô cũng kém rất xa, tính toán ra thì giám đốc cũng chỉ có 60 triệu, với năng lực của chúng tôi mà lương tháng 60 triệu, có phải là không biết trọng nhân tài hay không?”