Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 203




CHƯƠNG 203: QUYỂN NHẬT KÝ BÍ MẬT

Tần Hằng kinh hãi, đang muốn xoay người, nhưng tay anh đã bị Điền Tinh nắm chặt lấy. Tần Hằng sửng sốt nhìn Điền Tinh trước mặt, chỉ thấy cô ta nở nụ cười lạnh quỷ dị với mình.

“Bốp!”

Đầu Tần Hằng bị nện một cái, anh giật mạnh tay mình khỏi tay Điền Tinh, nhanh chóng tránh sang một bên, nhìn thấy ngay người vừa tập kích mình chính là Ngải Đào bạn trai Điền Tinh.

Điền Tinh nhào tới bên cạnh Ngải Đào, nói: “Anh yêu, may mà anh đã đến, vừa nãy anh ta kéo tay em rồi ra sức sờ mò, còn muốn em… cùng anh ta đi khách sạn thuê phòng…”

“Không phải, là tay của cô ấy bị chuột rút, tôi xoa giúp cô ấy.” Tần Hằng vội nói, trong lòng chợt lạnh, biết lần này lại trúng bẫy của Điền Tinh rồi.

“Thằng cặn bã, bạn gái tao mà mày cũng có thể chạm vào hả?” Ngải Đào tức giận, quay người lao về phía Tần Hằng, giơ nắm đấm lên đấm vào đầu Tần Hằng. Tần Hằng vọt sang bênh cạnh, bắt lấy nắm đấm của Ngải Đào, vội vàng giải thích với anh ta: “Anh nghe tôi nói, những gì Điền Tinh nói với anh là giả, tôi chưa từng nói…”

“Có quỷ mới tin mày, thằng cặn bã, ông đánh chết mày!” Hiện Ngải Đào chỉ có thể nghĩ được phải đánh ngã Tần Hằng xuống đất.

Tần Hằng biết anh và Ngải Đào đánh nhau hoàn toàn do Điền Tinh kích động, nên anh không hề muốn đánh nhau với anh ta, chỉ cố hết sức tránh né. Ngải Đào là cậu ấm có ít tiền, bàn về đánh nhau anh ta chỉ xách dép cho Tần Hằng, anh ta không đánh được Tần Hằng, mà bản thân còn ngã sấp xuống nhiều lần.

Không đánh trúng Tần Hằng, Ngải Đào trở về bên cạnh Điền Tinh, nói: “Em yêu, anh sẽ gọi điện cho người tới, lát các anh em tới, đánh không chết nó…”

Ngải Đào lấy điện thoại đi động ra định gọi điện thoại đã thấy một cơn gió mạnh chạm vào mặt, Ngải Đào còn chưa kịp phản ứng, thì “Bốp” một tiếng, anh ta đã bị tát một cái.

Người đánh anh ta chính là Điền Tinh, lúc này, cô ta đang khoanh tay nhìn Ngải Đào cười lạnh.

Ngải Đào che khuôn mặt bị đánh đến bỏng rát, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Điền Tinh nói: “Em yêu, em…”

“Bốp!” Ngải Đào còn chưa dứt lời đã bị Điền Tinh tát thêm một cái nữa.

“Đồ phế vật nhà anh, ngay cả thằng nghèo kiết xác Tần Hằng mà cũng đánh không lại.” Điền Tinh lạnh lùng nói: “Biết tại sao tôi đánh anh không? Bởi vì anh không xứng gọi tôi là em yêu. Từ giờ trở đi, Điền Tinh tôi và Ngải Đào anh không hề có quan hệ gì nữa.”

“Em muốn chia tay với anh sao? Tại sao?” Ngải Đào càng kinh hãi, kìm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi.

“Còn tại sao à? Họ Ngải, hai năm nay, tôi đi theo anh, nhưng anh chỉ coi tôi là đồ để phát tiết như một cấpn búp bê tình dục. Anh còn lén tôi có quan hệ với bạn học cùng lớp tôi, đừng tưởng rằng tôi không biết. Có một lần khi chúng ta cùng ăn cơm, anh và cô ta đã cọ chân dưới bàn, anh cho rằng tôi thật không nhìn thấy sao. Tôi vô cùng hận đồ đàn ông cặn bã như anh.”

Ngải Đào vốn nghĩ Điền Tinh chỉ buồn bực anh ta vữa nãy không đánh được Tần Hằng, sau khi nghe cô ta nói xong, anh ta mới biết Điền tinh đã biết hết những chuyện bẩn thỉu mình làm trước kia.

“Thì ra cô đã biết rồi, cô nói tôi là đàn ông cặn bã, nhưng không phải bản thân cô cũng chỉ giả vờ ngây thơ, trong sáng thôi sao, không phải chỉ cần tôi cho cô ăn ngon mặc đẹp là cô sẵn sàng làm đồ chơi của tôi sao?” Ngải Đào cười lạnh nói, ở cùng Điền Tinh nhiều năm, anh ta đã sớm nhìn rõ Điền Tinh là loại phụ nữ gì.

“Họ Ngải, anh hãy ăn nói cẩn thận một chút, hừ, anh cảm thấy mình là người có tiền có đúng không, nói ra cũng không sợ bị người khác chế nhạo. Nhà anh chẳng qua chỉ mở một công ty nhỏ một năm thu nhập mấy trăm tỷ mà thôi. Ở Lâm An, số tiền đó chả là gì cả, anh còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi mà nói cho tôi ăn ngon mặc đẹp sao, anh không xấu hổ sao!” Điền Tinh trách mắng.



“Mẹ nó, đồ giả nai, ông sẽ đập vỡ cái miệng thối của mày trước.” Nghe Điền Tinh liên tiếp chê bai mình, Ngải Đào bừng bừng nổi giận, vung tay tát về phía Điền Tinh một cái.

“Ầm!” Bàn tay Ngải Đào còn chưa tát đến mặt Điền Tinh, thì anh ta đã bị người đá trúng lồng ngực, Ngải Đào bỗng cảm thấy nghẹt thở, ngã quỵ về phía sau, đâm vào mấy cái bàn.

“Thằng nhóc thối tha, ai cho mày đánh cô ấy.” Âm thanh đàn ông vang lên, Ngải Đào che ngực ngẩng đầu nhìn lên, lấy làm kinh hãi, người vừa đá mình lại là cậu chủ của tập đoàn Lợi Thời – cậu chủ Mã, Mã Dương.

Mình chỉ là một con cháu nhà giàu nho nhỏ của Lâm An, so với Mã Dương chính là đồ đệ gặp phải sư phụ rồi.

Mã Dương khoan thai đi đến bên cạnh Điền Tinh, tiện tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, rồi liếc nhìn Tần Hằng bên cạnh.

“Cậu Mã, vừa nãy anh xem có vui không?” Điền Tinh ôm vòng eo to lớn của Mã Dương, cả người đều dán vào trên người anh ta, rồi phóng ánh mắt về phía Tần Hằng, cười lạnh nói: “Thằng Ngải Đào này quá ngu ngốc, ngay cả thằng nghèo kiết xác Tần Hằng này cũng không đánh lại được, mà còn bị nó đánh ngã mấy lần. Nhưng hai tên chó này đánh nhau chỉ như trò hề, chó cắn chó một miệng lông, dùng để hình dung hai người bọn họ là thỏa đáng nhất, ha ha.”


Thì ra trước khi Điền Tinh và Tần Hằng đi vào, Mã Dương đã ngồi ở một bàn ăn bên cạnh, lặng lẽ quan sát động thái nơi này.

Sau chuyện trung tâm Olympic lần trước, Mã Dương và Điền Tinh đã qua lại với nhau rồi. Hôm nay anh ta và Điền Tinh sắp xếp kế hoạch, vốn muốn lợi dụng Ngải Đào đánh Tần Hằng một trận, không nghĩ tới sức chiến đấu Tần Hằng lại mạnh như vậy, Ngải Đào lại bị đánh.

“Mọi người đến xem, hai tên cặn bã này vì Điền Tinh mà đánh nhau thành dạng gì rồi? Một kẻ còn đứng hơi vững một chút, nhìn một kẻ khác, nằm rạp trên mặt đất giống như một con chó chết, còn người phụ nữ mà bọn họ tranh đoạt này, lúc này lại ở trong ngực tôi, chà thật sự là thật đáng buồn, đáng tiếc, thật đáng mừng, ha ha.” Mã Dương đắc ý nói.

Mọi người vây xem xung quanh không biết Tần Hằng và Ngải Đào, nhưng hầu hết bọn họ đều nhận ra Mã Dương, rối rít nịnh bợ:

“Hai tên đó thật ngu ngốc, lại dám tranh bạn gái với cậu Mã, không phải tự tìm đường chết sao?”

“Chà, hai người đánh nửa ngày, vẫn là cậu Mã ôm được mỹ nhân về, hai kẻ đáng thương.”

“Chịu đánh vẫn không theo đuổi được người đẹp, quá thảm rồi.”



“Lại đây, em yêu, không phải hai tên đó còn vọng tưởng theo đuổi em sao? Chúng ta hãy để bọn họ hết hi vọng đi, lại đây, hôn ông xã một cái nào. Dứt lời, Mã Dương chu môi lên, Điền Tinh rất phối hợp hôn lên.

“Ừm, quá ngọt, hai kẻ đáng thương này cả đời cũng không nếm được hương vị đôi môi em.” Mã Dương đắc ý cười nói, nói xong, anh ta còn định sờ soạng mông Điền Tinh một vòng, sắp trượt từ cạp quần đi vào, Điền Tinh cười bắt lấy tay Mã Dương, xấu hổ nói: “Cậu Mã, đừng mà, ở đây rất đông người.”

“Cũng phải, vậy chúng ta đi khách sạn sung sướng một chút!” Mã Dương bật cười lớn nói, dứt lời, Mã Dương ôm eo thon Điền Tinh đi ra khỏi nhà hàng.

Tần Hằng nhìn thấy ba lô của mình còn trên người Điền Tinh, vội kêu lên: “Dừng lại! Hãy trả lại ba lô của tôi cho tôi.”

Ba lô? Lúc này Điền Tinh mới để ý tay mình vẫn còn cầm ba lô của Tần Hằng, cô ta cười lạnh với anh: “Đồ nghèo kiết xác, một cái ba lô rách mà cũng tính toán chi li như thế, mày càng muốn tao càng không trả cho mày đấy. Cậu Mã, chúng ta đi mau!”


Điền Tinh kéo Mã Dương bước nhanh ra khỏi nhà hàng lên xe, Tần Hằng vừa xông ra khỏi cửa nhà hàng, Mã Dương đã đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.

Tần Hằng nhìn đèn đuôi xe Mã Dương, trong lòng vô cùng tức giận, vừa tức giận Điền Tinh gài bẫy hãm hại mình, vừa tức giận bản thân tại sao lại tin chuyện ma quỷ của Điền Tinh, Tần Hằng anh bị phụ nữ lừa còn ít sao? Dương Ngữ Nhi, Hạ Hà, Nhan Hiểu…, sao anh lại chóng quên thế chứ?

Nghĩ đến quyển nhật ký của Chung Khiết rơi vào tay Điền Tinh, Tần Hằng hết sức đau lòng.

Mã Dương lái xe đưa Điền Tinh đi tới khách sạn, hai người trên giường lớn khách sạn điên cuồng hơn một tiếng đồng hồ, lúc này đang kiệt sức nằm trên giường.

Messeger của cậu Mã vang lên, trong nhóm “Cậu ấm Lâm An” chủ nhóm lên tiếng: “Hôm qua tôi đã trở về!”

Chủ nhóm chính là cậu chủ Du, Du Minh của gia tộc hàng đầu Lâm An.

Du Minh vừa gửi tin nhắn tới, nhóm đang yên tĩnh lập tức trở nên nhộn nhịp.

“Cậu Du, anh trở về rồi à, sao không nói trước một tiếng để chúng tôi cùng đi đón anh.”

“Cậu Du, tôi nhớ anh muốn chết ”

“Cậu Du kết hôn với cô Hai của nhà họ Long rồi…”

“Cậu Du, anh đang ở đâu thế, tôi đi tìm anh…”



Trong nhóm “Cậu ấm Lâm An” này đều là cậu ấm của 20 gia tộc đứng đầu Lâm An.

Cậu Du lại nói: “Tối nay tôi mời mọi người ăn cơm ở khách sạn Thế Gia, hãy đến cả nhé.”

Phía dưới lại nhao nhao phụ họa.

Ngay sau đó, Cậu Du lại gửi lên nhóm một bức ảnh, cô gái trong bức ảnh chính là Long Linh.

Cậu Du hỏi: “Cô chủ nhà họ Long thế nào?”

Phía dưới lại bắt đầu phụ họa, nói “Long Linh đẹp như tiên nữ” rồi thì “Đệ nhất mỹ nữ Lâm An”, “Giống như tiên nữ” v.v

Thấy vậy, Mã Dương không khỏi suy nghĩ, cậu Du gửi ảnh chụp Long Linh là có ý gì? Chẳng lẽ anh ta đã gặp Long Linh rồi? Nghĩ đến thái độ bản thân khi vừa gặp Long Linh đẹp không kém tiên nữ, đã muốn chiếm làm của riêng, Mã Dương trong lòng hơi động, chẳng lẽ Cậu Du thích Long Linh rồi?


“Cậu Mã, anh đang nghĩ gì?” Điền Tinh ôm cánh tay Mã Dương hỏi, Mã Dương trầm mặc không đáp. Điền Tinh nhìn thấy ba lô Tần Hằng vẫn còn trên giường, vừa định ném nó đi, cô ta dùng tay nhấc lên, một cuốn nhật ký rơi ra: “Đây là cái gì?”

Điền Tinh nghi hoặc nhặt quyển nhật ký lên, mở ra xem, chỉ thấy trên trang bìa cuốn nhật ký viết một cái tên: “Chung Khiết”, cô ta tiện tay lật vài tờ, thấy là quyển nhật ký, buồn cười nói với Mã Dương: “Cậu Mã, Tần Hằng đó trộm nhật ký của người khác này.”

“Em ném qua đây anh xem nào!” Mã Dương nghe thấy Điền Tinh lẩm bẩm “Chung Khiết”, chợt nhớ lại ngày đó Tần Hằng từng gọi Long Linh là “Chung Khiết”, liền cảm thấy hứng thú.

Nhận lấy quyển nhật ký, Mã Dương lật từng trang xem, khi nhìn thấy một trang nào đó, Mã Dương không khỏi suy nghĩ, có chút trầm tư, sau đó nở nụ cười.

“Cậu Mã, anh thấy có gì hay ho sao?” Điền Tinh hỏi.

“Không phải, anh chỉ nghĩ đến, nếu cậu Du nhìn thấy quyển nhật ký này có lẽ sẽ càng vui vẻ hơn, nên không khỏi buồn cười.” Mã Dương cười nói.

“Cậu Du, Du Minh của gia tộc hàng đầu Lâm An sao? Anh ta thấy quyển nhật ký này thì có gì vui vẻ?” Điền Tinh hơi dao động, tò mò hỏi…

8 giờ tối, phòng ViP v001 khách sạn Thế Gia, 20 cậu chủ của các gia tộc hàng đầu Lâm An đều có mặt, Mã Dương, Tào Ninh cũng đều xuất hiện.

Anh chàng trẻ tuổi ngồi ở chính giữa, giữa nhiều con cháu thế gia như vậy nhưng khí chất của anh ta chính là hạc giữa bầy gà, chính là cậu chủ Du, Du Minh.

Chỉ thấy một người trẻ tuổi nâng cốc rượu đứng lên, lớn tiếng nói ra: “Để ăn mừng cậu Du từ nước Mỹ trở về, mọi người chúng ta cùng nâng cốc uống cạn nào, vì cậu Du bày tiệc mời khách!”

Các cậu ấm đều đứng lên, nhao nhao nâng cốc rượu, quay mặt về phía Du Minh.

Du Minh rót rượu vào cốc của mình, nhưng không hề đứng lên, chỉ nâng cốc hướng những người khác ra hiệu một chút: “Cảm ơn mọi người, tôi uống trước.”

Nói xong, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ.

Cậu ấm khác đều uống một hơi cạn sạch, sau đó mới ngồi xuống.

“Ai có thể nói cho tôi nghe một chút đi, Long Linh là chuyện gì xảy ra thế?” Du Minh nhìn những người đang ngồi chung quanh một chút hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ sao cậu Du lại đột ngột hỏi vấn đề này.

“Cậu Du, trước kia chưa từng nhìn thấy Long Linh này, là 2, 3 tháng trước mới xuất hiện, lúc đầu nhà họ Long còn định khiêm tốn, nhưng sau đó vì cô chủ Long Linh gương mặt xinh đẹp, nhanh chóng lan truyền ở Lâm An, nhà họ Long thấy không dối gạt được nữa nên mới tuyên bố Long Linh là con gái của Long Đằng, cũng vội vã kén rể cho cô Long Linh” Tôn Kiện, con cháu nhà giàu của Lâm An nhìn về phía Du Minh, mở miệng nói.