Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 202




CHƯƠNG 202: CHÚNG TA LÀM HÒA ĐI

“Cậu Lô…” những người khác vội vàng đỡ cậu Lô dậy: “Cậu lại tụt canxi nữa sao? Hai người này xử lý thế nào? Hay là chúng ta trói bọn họ lại bắt bọn họ quỳ dưới đất gọi ba, cuối cùng vứt xuống sông nện cho một trận mềm mình…”

“Câm miệng!”

Cậu Lô giận dữ quát lên. Hắn ta trở tay tát người vừa nói vài bạt tai. Sau đó lập tức thoát khỏi tay của những người khác nhanh chóng bước tới trước mặt Du Minh, cúi người thật thấp, lại còn tát lên miệng mình hai cái, vừa sợ vừa gấp nói: “Cậu Du, xin lỗi, mấy lời vừa nãy đều là đang mắng tôi, tôi là thằng đần…”

Biểu hiện của cậu Lô khiến những người có mặt ở đây mở rộng tầm mắt. Bọn họ không hiểu rốt cuộc người thanh niên này có thân phận gì mà khiến người như cậu Lô sợ đến run người như vậy.

“Không phải đàn em của mày kêu mày xử tao sao?” Du Minh cười lạnh lùng nói.

“Cho dù có mười lá gan tôi cũng không dám đụng tới một sợi tóc của cậu Du.” Cậu Lô nơm nớp lo sợ đáp, sau đó xoay người sang nhìn hai mươi mấy tên đàn em, chau mày khẽ quát: “Bọn mày nhìn thấy cậu chủ nhà họ Du ở Lâm An mà không biết chào hỏi sao?”

Cậu chủ Du! Bọn đàn em của cậu Lô và đám người hóng hớt xung quanh đều ngây ra như phỗng. Bọn họ đều kêu lên: “Mịa nó!”

“Tôi đã nói sao người gì đâu mà khí phách đến vậy? Thì ra là cậu Du!”

“Người ta nói cả Lâm An đều là của anh ta cũng không quá đáng”

“Trước mặt cậu Du, cậu Lô chỉ là cặn bã…”

Tần Hằng giật mình bừng tỉnh, thì ra người này chính là cậu chủ của gia tộc đứng đầu Lâm An. Chả trách anh ta lại có khí chất như vậy. Lúc này anh ta cũng hiểu rõ tại sao lúc Lâm Nghiên nghe được giọng nói của Du Minh lại sợ hãi như vậy, thì ra anh ta là chồng chưa cưới của cô ta.

Hai mươi mấy tên đàn em chậm rãi hoàn hồn, sau đó đồng loạt cúi người nói với Du Minh: “Chào cậu Du!”

Trong đó bốn tên côn đồ của nhóm gã Tóc Vàng sợ đến trong lòng không ngừng run rẩy, trên trán, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

“Tóc Vàng! Bốn đứa mày qua đây cho ông!” Cậu Lô nhíu mày quát bốn tên côn đồ đám Tóc Vàng, lúc này trong lòng hắn ta rất muốn giết bốn đứa này ngay lập tức.

“Dạ…” Bốn người đám Tóc Vàng run rẩy trả lời. Gã Tóc Vàng bị dọa tè luôn ra quần, một dòng nước ấm chảy từ bắp đùi xuống dưới.

Bốn người lê từng bước nặng nề đến trước mặt Du Minh.

“Bốp!”

Cậu Lô không hề khách sáo tát mỗi người một bạt tai, cái tát mạnh đến nỗi khiến bọn họ suýt chút nữa điếc tai. Cậu Lô đi tới sau lưng bốn người đạp vào đầu gối bọn họ “cộp cộp cộp cộp” một tiếng, bốn người cùng lúc quỳ xuống đất.

“Mau xin lỗi cậu Du đi!” Cậu Lô quát lên.

“Dạ, dạ…” Bốn người đám Tóc Vàng lập tức quỳ lạy Du Minh: “Cậu Du, tôi sai rồi, là tôi có mắt không tròng, tôi dập đầu xin lỗi cậu, cầu xin cậu tha cho chúng tôi…”



“Cậu Du, chúng tôi sai rồi…”

“Chúng tôi là một lũ ngu…”

“Xin cậu tha thứ cho chúng tôi…”



“Bọn mày không có biểu hiện gì với người anh em bên kia à?” Cậu Du liếc nhìn Tần Hằng, lạnh lùng nói.

“Mau đi xin lỗi cậu chủ kia đi!” Cậu Lô lại đạp bốn người đang quỳ dưới đất kia.


Đám người Tóc Vàng nào dám than thở, vừa lăn vừa bò đến trước mặt Tần Hằng quỳ xuống, dáng vẻ như muốn khóc nói: “Cậu chủ, trước đó là tôi không đúng, tôi là thằng khốn nạn, tôi xin lỗi cậu. Tôi đáng chết, tôi không phải là người…”

“Tôi không đáng xách giày cho cậu…”

“Trước mặt cậu tôi không chả là cái thá gì…”



“Người anh em kia, cậu cảm thấy bọn họ làm thế này được chưa?” Cậu Du nhìn Tần Hằng cười hờ hững hỏi.

“Được rồi.” Tần Hằng gật đầu nói.

“Được rồi, bọn mày cút đi!” Cậu Du phất tay với đám người của Cậu Lô, khẽ quát lên.

“Vâng, cậu Du yên tâm, trở về tôi sẽ dạy cho bọn khốn kiếp không biết trời cao đất rộng này một bài học. Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt cậu Du.”

Cậu Lô nghe được cậu Du tha cho mình thì cuối cùng tâm trạng vẫn luôn phập phồng lo lắng kia cũng buông xuống. Hắn ta gật đầu với cậu Du sau đó dẫn đám đàn em của mình lái xe rời đi.

Tần Hằng để Long Nghiên đứng tại chỗ, một mình đi tới trước mặt Du Minh, hơi mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu Du. ”

“Không có gì. Cậu cũng là bạn của cô Long, các người ăn no chưa, tôi mời hai người.” Du Minh cười hỏi.

“Không cần đâu, chúng tôi còn có việc đi trước, không quấy rầy hai người nữa. Tạm biệt!” Tần Hằng nghĩ nếu để cậu Du phát hiện ra Long Nghiên thì gay go, sau khi nói xong anh liền gật đầu chào tạm biệt cậu Du và Long Linh, dẫn Long Nghiên rời đi.

Tần Hằng và Long Nghiên bắt taxi, sau khi Long Nghiên ngồi lên xe mới cởi áo khoác của Tần Hằng ra, vẻ mặt thoáng cô đơn.

“Cậu Du kia rất tốt.” Tần Hằng mỉm cười nói.


“Đúng đấy, anh ta rất tốt.” Long Nghiên thảng thốt nói: “Tần Hằng, bạn gái của anh là người thế nào?”

“Cô ấy là một cô gái đến từ xóm núi Đông Bắc là một người rất hiền lành.” Tần Hằng suy nghĩ rồi nói.

Long Nghiên ngẩn người nhìn Tần Hằng khẽ nói: “Có đôi khi tôi nghĩ, nếu tôi không phải là cô chủ nhà họ Long mà chỉ là một cô gái miền núi như Chung Khiết thì tốt biết mấy. Như vậy tôi sẽ không cần suy nghĩ vì sự nghiệp của gia tộc, có thể buông bỏ tất cả để theo đuổi hạnh phúc của mình…”

Nói tới đây vẻ mặt Long Nghiên trở nên thê lương nhưng không nói tiếp. Lúc nhìn Tần Hằng lần nữa thì vẻ mặt như sắp khóc, chậm rãi nói: “Tôi hỏi anh, có khoảnh khắc nào anh nhớ tới tôi như nhớ Chung Khiết không?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nghiên, dưới ánh đèn không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, cực kỳ xinh đẹp, Tần Hằng không khỏi mềm lòng chợt thốt lên: “Đương nhiên.”

Ngay khi Tần Hằng thốt ra từ “đương nhiên”, nước mắt của Long Nghiên cũng trào ra khóe mắt, cô ta bật cười nhào vào lòng Tần Hằng nghẹn ngào nói: “Cảm ơn … Cảm ơn anh…Nghe anh nói vậy, tôi vui lắm…”

Long Nghiên cứ nằm nhoài trong lòng Tần Hằng như vậy mãi đến khi xe taxi trở lại tiểu khu Danh Sĩ Uyển, Long Nghiên mới bịn rịn buông Tần Hằng ra, xuống xe, đôi mất đẫm lệ nói “tạm biệt” Tần Hằng, sau đó chạy thẳng vào tiểu khu.

Tần Hằng trở về trường đại học Giang Nam với tâm trạng phức tạp, người trong ký túc xá coi anh như một cậu ấm khiêm tốn. Tần Hằng có giải thích thế nào cũng vô dụng nên dứt khoát không giải thích nữa, một buổi tối cứ trôi qua như vậy.

Sáng hôm sau, Tần Hằng dậy sớm để quyển nhật ký của Chung Khiết mà anh vẫn luôn đặt ở đầu giường vào ba lô. Bởi vì chuyện của Long Nghiên mà Long Linh hiểu lầm anh càng lúc càng sâu. Tần Hằng muốn cô xem nhật ký trước đây của mình, biết đâu nhờ vậy có thể xóa bỏ hiểu lầm trước đây giữa hai người, khiến cô nhớ lại chuyện trước kia.

Sau khi học xong tiết buổi sáng, đám người trước đây vốn luôn xem thường anh, bây giờ lại vây xung quanh muốn đi chung với anh. Tần Hằng biết đám người này xem anh là cậu ấm con nhà giàu, anh cũng không thèm để ý đến bọn họ, cắm đầu chạy hơn trăm mét cuối cùng cũng bỏ rơi bọn họ.

Tần Hằng đang chuẩn bị đi tới lớp của Long Linh để tìm cô thì điện thoại của anh vang lên, là một dãy số lạ, anh hơi nhíu mày nhận điện thoại.

“Tần Hằng, tôi là Điền Tinh.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Điền Tinh.


Tần Hằng ngạc nhiên, hồi sau mới hỏi: “Cô có việc gì không?”

Nghĩ đến những gì Điền Tinh đã làm trước đây, Tần Hằng vô cùng ghét bỏ cô ta.

“Xin lỗi, trước đây đều là lỗi của tôi. Tôi muốn làm hòa với cậu, cậu có thể cho tôi cơ hội không?” Giọng nói của Điền Tinh nghe có vẻ rất thành khẩn.

Tần Hằng hơi ngẩn người. Anh không ngờ Điền Tinh gọi điện thoại tới là muốn làm hòa với mình.

“Cậu định mặc kệ tôi phải không? Cậu rất hận tôi vì những chuyện trước kia đúng không? Xin lỗi cậu, tôi đã hối hận lắm rồi, nể mặt lúc còn học cấp ba tôi đã từng giúp cậu, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, được không?” Điền Tinh tha thiết nói.

“Được, tôi làm hòa với cô.” Tần Hằng phản ứng lại, dứt khoát nói.

“Tốt quá, tôi biết cậu sẽ đồng ý với tôi mà. Vậy trưa nay chúng ta cùng ăn cơm nhé, tôi mời. Chúng ta ăn cơm ở Càn Thành Viên, không gặp không về, bye!” Điền Tinh nói xong thì cúp ngay điện thoại.

Ngẫm lại Điền Tinh có thể chủ động làm hòa với mình, Tần Hằng vẫn rất vui vẻ. Dù sao lúc học cấp ba, Điền Tinh là một trong những người đối xử tốt nhất với anh trong lớp.


Tần Hằng nhìn đồng hồ đã mười một giờ, nên đi đến Càn Thanh Viên trước.

Gần tới Càn Thanh Viên Tần Hằng thấy Điền Tinh đã đợi anh ở cửa, lúc thấy Tần Hằng xuất hiện Điền Tinh khẽ cười bước lên đón.

“Cậu đến rồi.” Điền Tinh đi đến trước mặt Tần Hằng, cười ngọt ngào với anh. Dáng vẻ đó khác một trời một vực với lúc ở trung tâm thể thao Olympic. Hôm nay cô ta thắt bím tóc đuôi ngựa giống hệt hồi học cấp ba, khiến trong lòng Tần Hằng chợt nhớ tới quãng thời gian tươi đẹp trước kia của bọn họ.

“Chào lớp trưởng.” Tần Hằng cười nói, nhưng trong lòng thoáng nghi ngờ không biết Điền Tinh đã trải qua chuyện gì mà bây giờ muốn làm hòa với anh. Mặc kệ thế nào lúc này Điền Tinh lại trở về dáng vẻ dịu dàng, hiền lành thích giúp đỡ người khác như hồi học cấp ba, là lớp trưởng mà anh kính trọng nhất.

“Cậu còn mang ba lô theo à, để tôi mang giúp cậu, chúng ta vào trong nhanh lên. Tôi nghĩ chắc cậu đói bụng rồi.” Điền Tinh nói xong liền cởi ba lô của Tần Hằng ra, cầm lấy sau đó hai người bước vào nhà ăn.

Tần Hằng và Điền Tinh ngồi vào bàn ăn. Mấy món ăn Điền Tinh gọi đều đã bưng lên. Vừa rồi Điền Tinh khách sáo như vậy khiến Tần Hằng cảm thấy Điền Tinh dường như đã trở về là lớp trưởng năm cấp ba, nên trong lòng anh vô cùng dễ chịu.

“Lớp trưởng, sao cậu lại nghĩ thông suốt vậy?” Tần Hằng hỏi.

“Mấy ngày nay tôi luôn mơ thấy cảnh tượng hồi thi đại học. Mỗi khi giật mình tỉnh lại tôi đều nhớ tới việc do ngòi bút của mình hết mực nên mới thi rớt, hoàn toàn không liên quan tới cậu. Nhớ tới mấy chuyện trước đây tôi đã làm với cậu trong lòng rất áy náy. Tần Hằng, xin lỗi cậu!” Điền Tinh buồn bã, cúi đầu nói.

“Bỏ đi, chuyện gì đã qua thì cho nó qua đi. Tôi cũng không canh cánh trong lòng. Cậu vẫn là lớp trưởng của tôi.” Tần Hằng nhìn dáng vẻ rối rắm của Điền Tinh trong lòng anh cũng khó chịu.

“Cảm ơn, cậu vẫn là người rộng lượng như hồi học cấp ba!” Sự áy náy trong mắt Điền Tinh đã biến mất. Cô ta cười nói với Tần Hằng: “Tần Hằng, cậu còn nhớ hồi học cấp ba tôi mắc bệnh teo cơ không? Mỗi khi phát bệnh thì cần có người liên tục xoa tay, ít nhất là hai mươi phút. Những người khác đều chê mệt, không ai chịu giúp, chỉ có cậu không ngại mệt nhọc xoa tay cho tôi. Có đôi khi vì xoa tay cho tôi mà cậu không cầm nổi bút…”

“Tôi nhớ.” Tần Hằng cười nói.

“Vậy bây giờ cậu xoa tay dùm tôi được không? Tôi cảm thấy bây giờ tay tôi bị chuột rút rồi.” Điền Tinh vừa nói vừa giơ tay về phía Tần Hằng.

“Ặc…” Tần Hằng hơi run run. Năm đó bọn họ chỉ là học sinh cấp ba, xoa tay một hồi cũng không sao. Nhưng bây giờ Điền Tinh đã trổ mã thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, để anh xoa tay cô lần nữa, thật sự không tiện.

“Ôi…” Điền Tinh khẽ kêu: “Tần Hằng, mau xoa tay giúp tôi, tay tôi bị chuột rút rồi. ”

“A… Được.” Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Điền Tinh, Tần Hằng không có thời gian do dự nữa, anh nắm lấy tay Điền Tinh giúp cô ta xoa bóp.

Xoa được hai cái, sự chú ý của Tần Hằng liền dời tới bàn tay mềm mại của Điền Tinh. Đôi bàn tay của cô ta trắng bóng như ngọc. Mùi hương thơm ngát tỏa ra từ cơ thể Điền Tinh, khiến Tần Hằng cảm thấy mình cứ xoa tay Điền Tinh như vậy mãi cũng không tốt lắm nhưng việc gấp trước mắt phải tùy cơ ứng biến, thế là anh bình tĩnh lại tiếp tục xoa tay cho Điền Tinh.

“Mịa nó, thằng nghèo kiết xác kia, mày muốn chết à?” Sau lưng Tần Hằng bỗng vang lên tiếng quát của người đàn ông.