Người Ơi, Xin Đừng Rung Động!

Chương 37: Tôi sẽ bảo vệ tiểu thư.






Không biết sự lựa chọn này của cô đúng hay sai, nhưng cảm giác ở bên người mình yêu là cho cô cảm giác an toàn đến vậy. Cô yêu anh trọn cả trái tim chứ không yêu anh vì tiền bạc.

Có lẽ lời hứa ngày ấy với mẹ anh cô nên một lần thất hứa rồi, bởi vì trái tim cô không thể thiếu anh được, với lại cô cũng nợ anh một khoản tiền lớn nên cô quyết định ở bên anh, dù có đánh chết cô cô cũng không một lần nữa mà rời xa anh. Bốn tháng qua đã đủ khiến cho cô cảm thấy cô đơn lẻ loi rồi, cần phải học cách mạnh mẽ để mà đấu tranh lại những thứ gian nan đang đợi cô ở phía trước.

Thấy cô đồng ý anh vui sướng quá hoá rồ. Chẳng mấy chốc anh đè lên cô, lúc này cô ở dưới anh ở trên, anh mắt mong đợi nhìn mấy cô.

“Vậy thì nên bù đắp tinh thần những tháng ngày đã quá. Có lẽ sáng nay ta nên massage khởi động chân tay cho nóng người nhỉ?”

Không chờ cô hồi đáp lại anh đã hôn trọn lấy đôi môi cô, một tay ôm mặt cô tay còn lại theo đà trượt cúc áo cô từ từ thoát bỏ cúc ra để lộ ra đôi bông gò run rẩy trong không khí. Tay anh bắt đầu nhào nắn một bên gò đồi, đôi nhả hôn mà trượt xuống xương quai xanh mảnh khảnh của cô, hôn mạnh tạo ra vết hôn ám muội khiến cô khẽ rên lên.

“Ưm.... đau... đau...”

Hoocmon kích thích làm tình của anh đang đến cao trào bỗng phía bên ngoài cửa phòng có tiếng gọi của nữ hầu, làm gián đoạn công việc đang dang dở của anh.

“Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong không biết người đã thức giấc chưa?”

Lâm Phi Đào nghe thấy tiếng động bên ngoài liền giật mình, cô vội vàng nắm lấy bàn tay đang dở trò đồi bại kia, khẽ lắc đầu.

“Có người kêu anh xuống anh sáng kìa, anh xuống anh sáng rồi đến công ty làm việc đi! Nay thứ bảy em được nghĩ sẽ đến thăm mẹ!”

Huyết Từ Ca miễn cưỡng kìm nén cơn thèm khát trong người mình, rời bỏ khỏi thân thể cô, anh đứng dậy thay đồ.

Thay đồ xong anh quay sang nói với cô.

“Anh sẽ kêu quản gia đưa em đến bệnh viện. Lúc về nhớ làm bữa cơm như trưa qua mang đến cho anh, và tất nhiên tự tay em nấu là từ tay em mang đến!”

Nói xong anh ra khỏi phòng đề lại một mình cô ở lại chiếc giường mềm mại.

Nhìn bộ đồ trên người khiến cho cô cảm thấy khó coi. Chẳng lẽ ăn mặc như này đến bệnh viện thăm mẹ sao?

Cô vào trong nhà tắm thì thấy bộ đồ hôm qua cùng với nội y của cô đã bị ướt nhẹp. Cô hững hờ ngồi sụp xuống đất.

“Toang rồi! Làm gì có đồ để mặc đây!”

Ở bên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, vẫn là giọng nói của nữ hầu ban nãy.

“Lâm tiểu thư, cô đã dậy chưa? Thiếu gia kêu tôi mang quần áo lên cho cô mặc!”

Xem ra anh vẫn còn lòng tốt nhớ đến cô không có bộ đồ gì mặc đó!

Cô ra mở cửa cho nữ hầu vào.

Nữ hầu này nom tuổi chưa được mười bảy tuổi, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh.

“Chị là Lâm Phi Đào sao?”

“Đúng rồi!”

“Em nghe thiếu gia nhắc đến tên chị đã thấy đẹp rồi, giờ được nhìn rõ chị mới thấy chị đẹp hơn của vị Tân tiểu thư kia.”

Lâm Phi Đào có chút cười nhạt, cô nhận lấy bộ đồ trên tay của nữ hầu mà quay lại phòng tắm thay đồ.

Bộ váy này thật thoải mái lại vừa vặn với số đo ba vòng của cô, còn cả bộ đồ nội y nữa. Cô không hiểu tại sao trong biệt thự anh lại có bộ đồ dành cho con gái vậy, chẳng lẽ là trùng hợp.

Cô bước ra khỏi phòng tắm, nữ hầu vẫn chờ ở đó thấy cô bước ra như một nàng tiên giáng trần mà thốt lên.

“Ôi, bộ đồ đó rất đẹp với chị!”

Lâm Phi Đào nhìn cô ấy mà mỉm cười, giây sau cô bắt đầu mở miệng trò chuyện với cô ấy.

“Em tên là gì?”

“Em tên Tiểu Ái!”

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười lăm chị ạ!”

“Em không đi học sao lại đi làm?”

“Nhà em nghèo lắm, em đến đây làm cùng với mẹ em!”

“Mẹ em là dì Mẫn sao?”

“Dạ đúng rồi chị!”

Thì ra hai người họ là mẹ con! Thảo nào mới đầu nhìn cô nữ hầu này cô lại cảm thấy rất giống một người.

Tiểu Ái dắt tay cô đến một phòng ngủ riêng. Nơi này toàn chứ đồ dùng của phụ nữ, có bàn trang điểm, có tủ quần áo, tủ giày dép toàn hàng hiệu. Lâm Phi Đào quay sang hỏi Tiểu Ái.

“Tiểu Ái, sao em đưa chị đến nơi này?”

Tiểu Ái đưa cô vào bên trong phòng rồi ép cô ngồi xuống chiếc ghế đã được lau sạch bụi bẩn, tay cầm chiếc lược ngà mà đưa lên tóc Lâm Phi Đào mà bắt đầu trải.

“Là thiếu gia bảo em đưa chị đến đây đó?”

“Tại sao?”. Cô có chút khó hiểu.

“Chị không biết đâu, bốn tháng trước khi em mới vào đây làm cùng với mẹ, thiếu gia đã giao cho em công việc một ngày ba lần đến đây lau sạch bụi bẩn trong phòng. Mới đầu em rất khó hiểu có thắc mắc hỏi mẹ. Mẹ em nói phòng này là để chờ thiếu phu nhân đến ở. Em đã dọn dẹp nơi này suốt bốn tháng qua để chờ đợi chị đó.”

Lâm Phi Đào thở dài, không ngờ Huyết Từ Ca lại biết rõ số đo ba vòng của mình như vậy. Người như anh ta đá để nâng niu chân trọng.

Cô rơi vào im lặng không nói lời gì, thời gian cứ thế trôi đi vài phút cuối cùng Tiểu Ái cũng chải tóc cho cô.

Huyết Từ Ca đã ra ngoài đi làm được mười phút, cô đành một mình xuống dưới nhà dùng bữa sáng, thấy quản gia đứng bên cạnh chờ mình, cô mở lời.

“Bác Lý, Huyết phu nhân hôm qua có biết cháu ở đây không?”

Quản gia nhìn cô mà lắc đầu.

Cô thở dài nhẹ nhõm.

“Phu nhân đã sang Anh Quốc vào sáng nay rồi!”

“Dạ?”

Lâm Phi Đào ngạc nhiên nhìn quản gia.

“Bà ấy đi sang bên đây là bàn với ông chủ về việc hôn sự của thiếu gia và Tân tiểu thư, không biết chừng nào quay trở lại. Lâm tiểu thư, cô yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ cô!”

Lý quản gia là người trong cuộc biết đến Lâm Phi Đào bị mẹ của Huyết Từ Ca hành hạ, ông rất thấu hiểu tâm trạng lúc này của cô, dường như ông là nguồn động lực để cho cô tiếp tục yêu Huyết Từ Ca.