Người Ơi, Xin Đừng Rung Động!

Chương 36: Quay lại từ đầu.






Sáng hôm sau khi bình minh hé rạng soi ánh vào bên trong thân ảnh hai con người vẫn quấn lấy nhau mà ngủ.

Tất cả âm thanh bên ngoài trời hòa quyện lại như một bài hát du. Lâm Phi Đào chân mày khẽ nhíu lại, cho dù cô cô cố gắng mở mắt nhưng rồi cô lại chìm vào giấc ngủ bởi có ai đó đang hôn nhẹ mái tóc cô.

Đôi mắt cô mệt mỏi từ từ mở ra, làn gió mát thoang thoảng lướt nhẹ qua mũi cô, khung cảnh trước mắt cô thật lạ lẫm, không phải là hình dáng quen thuộc nơi kí túc xá thường ngày mà cô ở. Cô giật mình tỉnh ngủ mà vùng dậy cảm thấy khó khăn, cứ như bị vật gì đó đè nặng lên tấm thân nhỏ bé của cô vậy.

Chiếc cổ trắng ngần của cô bị thức gì đó mang theo sự ấm nóng mà hôn mạnh lấy cổ cô, dưới eo cô bị thứ gì đó kìm chặt lại khiến cho cô rùng mình mà quay sang phía bên kia, đập vào mắt cô nụ cười quyến luyến với cô, mái tóc che đi phân nửa trán càng làm tăng vẻ đẹp trai dưới tia sáng bên ngoài chiếu vào.

Hắn đưa tay lên vén mái tóc đang che đi nửa gương mặt của cô, lời nói có phần phần ôn nhu nhẹ nhàng.

“Tiểu Đào Đào của tôi dậy rồi sao?”

“Anh... anh... anh....”

Cô ngạc nhiên không nói thành lời. Cô đang hỏi đây là đâu và cô là ai, tại sao hôm nay cô thức dậy người đầu tiên cô gặp không phải là Vy Tố Phi mà là người đàn ông đẹp trai trước mặt?

“Tôi đây làm sao? Vẻ mặt lúng túng của em lại khiến cho tôi không kìm nén được cảm xúc trong người mình!”

“A! Tại sao anh lại ngủ trên giường?”

Cô vội vàng đẩy anh xa ra nhưng vòng eo nhỏ bé của cô đã bị hắn nắm lấy. Toàn thân hắn nằm ngửa theo đà đó khiến cho cô phút chống nằm đè lên cơ ngực rắn chắc của anh, đôi bông gò cứ thế ma sát lên ngực anh khiến cho anh muốn chảy máu mũi.

“Anh! Anh buông em ra! Chẳng phải đã bảo ngủ ở sofa cơ mà! Giường là em chiếm hữu, anh dám nhân lúc em ngủ say mà trà trộn vào ngủ chung với em sao? Đồ biến thái!”

Huyết Từ Ca thấy cô nói vậy trong lòng có chút cười thầm, anh tỏ vẻ ra đáng thương mà diễn kịch.

“Đào Đào của tôi quên rồi sao?”

“A! Anh... anh đừng gọi em như vậy có được không?”

Gọi tên thân mật như vậy khiến cho lòng cô e thẹn xấu hổ đỏ ửng hai gò má.

“Tại sao lại không? Người phụ nữ của tôi sao tôi không gọi thân mật được?”

“Nếu hôm qua tôi không vào phòng thì có lẽ em ngủ quên trong nhà tắm đến sang nay rồi! Em phải cảm ơn tôi vì tôi đã giúp em lau người!”

“A! Anh dám?”

Lâm Phi Đào không dám tin vào những gì tai cô vừa nghe thấy. Trời ơi, anh ta nói giúp cô lau người, chẳng phải nhìn hết những thứ không nên nhìn rồi sao?

Với lại cô cảm thấy trên người cô có cái gì đó thiếu thiếu, lập tức cô nhận ra rằng trên người cô không có nội y. Vậy mà lại nằm trên người anh thật khiến cô cảm thấy xấu hổ, muốn đào ngay một cái lỗ để trốn xuống đấy.

Cô ôm chặt lấy người mình để che đi ngực không có nội y, định trườn xuống khỏi ngực anh nhưng toàn thân cô bị hai tay anh ôm chặt lấy.

“Ngượng ngùng cái gì? Hôm qua tôi đã thấy hết rồi và cũng sờ qua rồi!”

“Anh đã làm gì em?”

Huyết Từ Ca nắm lấy cằm cô, khóe môi anh khẽ mỉm cười.

“Em đoán xem!”

“Anh là tên lưu manh!”

Hai tay cô không ngừng đấm mạnh vào ngực anh, miệng gào thét không ngừng than trách.

“Anh mà dám hại một đời thiếu nữ của em thì em chết ngay tức khắc đó!”

Huyết Từ Ca khẽ nhéo một bên má cô, lời nói có chút cưng nịnh.

“Lừa em đó! Hôm qua tôi chỉ giúp em lau người nhưng tôi đã che mắt mình lại!”

Vừa nói anh vừa nghịch chiếc mũi cao dài của cô.

“Đồ ngốc! Tôi muốn làm gì em thì cũng phải đợi em tỉnh rồi sẽ làm. Em ngủ rồi thì tôi làm thì chẳng có ý nghĩa gì nữa!”

“Anh... anh thật là... sao cứ phải doạ em như vậy?”

“Bởi vì tôi yêu em!”

Cô câm nín, gương mặt đỏ ửng nhìn lấy anh.

“Suốt bốn tháng qua không ngày nào tôi không nghĩ đến em, không đêm nào ngủ ngon giấc như đêm. Có em bên cạnh đời tôi như bước sang một trang mới, không có em đời tôi không nở tươi như hoa. Vậy nên, Lâm Phi Đào, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Nghe anh nói đôi mắt cô đỏ hoe sống mũi cay cay như muốn khóc.

Cô đây được anh tỏ tình sao? Đây là thật hay mơ? Người mà cô không nỡ rời xa cơ mà. Xa anh rồi cô đâu có sống tốt hơn mọi khi đâu, nhưng liệu người kia có tìm đến cô hay không?

Nước mắt cô cứ thế rơi trên người anh khiến cho tâm trí anh cảm thấy phân vân.

“Lâm Phi Đào! Lần này anh đủ bản lĩnh ở bên em, chăm sóc và bảo vệ em. Anh sẽ không để cho bất cứ một ai làm em khóc!”

Nói rồi anh hôn lấy cô, nụ hôn của ngày mới kích thích năng lượng trỗi dậy trong người anh. Cô không nỡ đẩy anh ra mà thay vào đó mà đáp trả nụ hôn ngày mới ấy.

Sau một hồi bốn cánh môi buông thả ra, anh hỏi cô một lần nữa.

“Mình quay lại có được không? Anh sẽ cho em cảm giác ấm áp khi ở bên người mình yêu, sẽ làm bất cứ những gì mà em yêu cầu, cho dù em bắt anh đào núi lấp biển anh cũng cam chịu, anh....”

Cô lấy tay bịt lấy miệng anh mà lắc đầu, muốn anh không thêm lời thề nào nữa bởi cô không muốn vì cô mà anh phải buồn phiền.

“Được rồi, đừng hứa nữa! Em đồng ý!”