Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 18: An ủi




Sáng hôm sau khi thức dậy Bùi Doãn Hy sửa soạn thật chỉnh chu rồi đi đến địa chỉ được ghi trên tấm danh thϊếp.

Không biết thì cũng thôi đi nhưng bây giờ nhìn thấy làm Bùi Doãn Hy hú cả hồn. Nhìn tòa nhà cao lớn hoành tráng trước mắt khiến cho con người ta ngước lên phải mỏi cổ.

Có chút không tin thật đấy nếu không phải địa chỉ ghi tại đây vả lại tên công ty cũng giống y hệt nữa thì cô còn tưởng mình đến nhầm nơi.

Bùi Doãn Hy đứng sững người nhìn tòa nhà to lớn hoành tráng trước mắt mà cảm thấy bản thân mình thật thấp kém.... quả nhiên là không xứng!

Đôi chân nhỏ trong vô thức mà lùi lại như muốn lẩn chôn, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi áp lực.

Đột nhiên từ đâu có một đôi bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô kèm theo là giọng nam có phần lạnh nhạt

" Cô vẫn chưa vào?"
Bị bất ngờ theo phản xạ mà Bùi Doãn Hy hét lên thì bị đôi bàn tay của chàng thiếu niên ngăn lại.

"Nào! Là tôi Bác Minh Vương"

Nhận thấy ra là người quen lúc này Bùi Doãn Hy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh làm tôi sợ hết hồn"

"Ây, cô có cần giật mình đến vậy không"

"Tôi cũng có muốn vậy đâu, còn không phải do anh sao "

Bùi Doãn Hy nhìn Bác Minh Vương đôi đồng tử mở to hai má phụng phịu đầy vẻ tức giận.

"Phụt"

"Haha.... cô đây là giận rồi"

"Anh nhìn còn không thấy cứ phải cố giả vờ hỏi cho có hay gì "

"Cô cứ nói vậy tôi cũng đâu cố ý"

"Được rồi, lỗi là phần tôi hết được chưa"

Bác Minh Vương cười đôi bàn tay xoa nhẹ lên đầu Bùi Doãn Hy như để an ủi một đứa trẻ.Đột nhiên hành động này chợt dừng lại hắn nhận ra rằng bản thân dường như là hành xử một cách quá lỗ mãn.
Bùi Doãn Hy đâu còn là một đứa trẻ con nữa mà hắn lại có thể tự ý xoa đầu như vậy. Quả nhiên là đã vượt quá mức cho phép, nam nữ khác biệt vậy mà hắn quên mất.

Thân phận của hai người là khác biệt quá lớn vốn không nên có chút gì dính líu đến nhau. Hắn là một sinh thần làm nhiệm vụ để cứu vớt còn Bùi Doãn Hy lại chỉ là người bình thường khoảng cách thân phận này quả thực là vô cùng lớn.

Bác Minh Vương nhanh chóng thu tay lại có vài phần ngượng ngùng.

"Tôi xin lỗi, thật sự tôi không cố ý đâu mà"

"Mong cô cảm, không biết bản thân tôi bị sao nữa chỉ là việc vừa rồi giống như một thói quen bình thường của tôi vậy."

Nở nụ cười thật tươi che đi sự ngượng ngùng lúc này Bác Minh Vương nói vào việc chính.

" Tại sao cô vẫn ở ngoài đây mà chưa vào?"

Câu hỏi của Bác Minh Vương như nói thẳng vào tiếng lòng của Bùi Doãn Hy, quả nhiên là vẫn không thể dấu được. Bùi Doãn Hy trong lòng thực rất sợ đứng trước tòa nhà này bao nhiêu sự tự tin ít ỏi cũng dần bị cướp đi mất.
"Cô sợ sao?"

Chàng thiếu niên nhìn cô ánh mắt có chút trầm mặc mang theo vài phần mang mác buồn.

Bùi Doãn Hy không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy cảm giác bản thân mình thật tội lỗi làm sao.

Đúng không sai cô rất sợ, sợ cái cảm giác bị mọi người chỉ trích, xoi mới, trễ nhạo,... Cái cảm giác tồi tệ ấy cho dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa vẫn là cảm thấy sợ.

Không phải vết thương nào cũng sẽ lành lại có những vết thương sẽ không bao giờ có thể chữa lành. Cũng như vết thương tâm lí vậy cho dù thời gian có trải qua bao lâu thì nó vẫn sẽ là một nỗi ám ảnh. Thời gian có thể chữa lành nhưng không hẳn là toàn bộ.

Thấy Bùi Doãn Hy im lặng không nói gì Bác Minh Vương cũng ngầm hiểu, hắn thở dài lòng thầm suy nghĩ "Quả nhiên là rất khó"

Từ trong túi áo Bác Minh Vương lấy ra một cái hầu bao màu đỏ mà đặt vào lòng bàn tay người con gái trước mặt.

"Đây cô cầm lấy đó là bùa may mắn đó"

"Tuy không thể giúp được gì nhiều nhưng Bùi Doãn Hy à cô phải tin tưởng vào bản thân mình chứ, đừng tiêu cực như vậy"

"Cứ thử cho bản thân một cơ hội biết đâu lại thành công, mà nếu có thất bại thì cũng chẳng sao cả mà "

"Bước trên đường đời ai mà chẳng có vài ba lần vấp ngã, đâu ai sinh ra đã là người đứng trên đỉnh tháp. Tất cả cũng là nỗ lực của bọn họ. Người ta nói rồi ngã ở đâu đứng lên ở đấy.

"Thất bại không đáng sợ chỉ là đừng để cho bản thân mình phải hối hận là được, đôi ba lời dèm pha mặc kệ họ dù sao mình sống cho mình chứ đâu phải họ sống cho mình đâu"

"Mấy người đó có quyền lên tiếng vậy thì mặc kệ chứ quan tâm gì, nói ảnh hưởng thì có ảnh hưởng đó nhưng chỉ cần bản thân không nản lòng là được "

"Kệ đi càng để trong lòng thì người tổn thương chỉ có thể là cô thôi "

Bùi Doãn Hy im lặng bấy giờ cũng lên tiếng, nét âu sầu trên khuôn mặt cũng vơi đi thay vào đó là một nụ cười thật tươi tắn

"Cảm ơn lời khuyên của anh"

"Ừm"

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Bác Minh Vương vang liên hồi "Alo tôi nghe,... được rồi OK tôi đến ngay"

Cất chiếc điện thoại vào túi Bác Minh Vương vội vã chào tạm biệt Bùi Doãn Hy rồi dời đi

"Cô nghĩ thông vậy là tốt, thế tôi đi trước đây người hữu duyên ắt sẽ gặp lại"

Bóng lưng Bác Minh Vương dần đi khuất Bùi Doãn Hy lại một lần nữa ngước đầu lên nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt giờ này thì cô đã có quyết tâm của riêng mình cô sẽ không lùi bước nữa.

Muốn biết thực lực của bản thân đến đâu trước hết là phải thử!