Người Mang Hy Vọng Sống

Chương 17: Tiệm hoa ven đường




Người cũng đã đi rồi Bùi Doãn Hy cũng chẳng nán lại lâu mà đứng dậy ra về.

Lúc này trời cũng bắt đầu chuyển sang trưa những tia nắng mặt trời le lói chiếu dọi trên nền tuyết trắng, Trời mùa đông âm u xe lạnh hiếm khi thấy được ánh sáng của mặt trời. Bùi Doãn Hy chậm dãi đi mà cảm thụ. Cũng sắp qua xuân rồi trên những cành cây trơ trọi giữa khu phố bắt đầu xuất hiện trồi non mới hé mở chào đón một năm nữa lại qua. Bốn mùa luân chuyển xuân hạ thu đông như một kiếp người.

Con đường phố tĩnh lặng giờ đây đã đông đúc chật kín người. Đông tuy vẫn còn lạnh nhưng đã có nắng rồi tuyết cũng bắt đầu tan dòng người xe cộ lại bắt đầu tấp nập.

Nằm giữa con đường phố có một tiệm hoa nhỏ chẳng biết mở bao giờ. Có vẻ rất lạ mắt Bùi Doãn Hy bây giờ mới để ý đến tiệm hoa trước mặt thật khác lạ. Cô còn không biết đến ở đây đã mở tiệm hoa từ bao giờ.
Vào mùa đông thường thì rất ít thấy hoa được bán bên vệ đường bởi sở dĩ hoa không thích hợp để phát triển vào mùa này. Trước cửa tiệm được trưng bày vô số loại hoa tươi đang đua nhau kheo sắc giữa cái thời tiết lạnh giá ấy.

Bùi Doãn Hy bất giác bị thu hút mà nán lại, Đẩy cửa vào tiệm chỉ có một bà lão đang ngồi đó mà nhâm nhi tách trà trên người khoác lên bộ y phục màu đỏ cổ trang.

Thấy có khách ghé thăm bà chủ chẳng chút ngạc nhiên chỉ nhàn nhạt mà buông tách trà xuống nhìn về phía người hữu duyên vừa bước chân qua cửa.

"Đến cũng đến rồi vào đây ngồi với lão bà ta một chút đi"

Bùi Doãn Hy nhìn bà lão trước mặt không nói gì chỉ im lặng mà bước tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện.

"Ta đợi con hơi lâu rồi đó"

"Sao ạ? "

"Đợi người hữu duyên, Vạn kiếp mảnh tàn hồn"
Bà lão vừa nói vừa nhìn phía Bùi Doãn Hy trong đôi mắt lão sâu thẳm ấy chứa đựng cả bể buồn

"Lâu rồi không gặp quả nhiên con đã khác trước rất nhiều, Có lẽ bà lão này con đã không còn nhớ"

"Có chút buồn rồi đứa con gái ta hết mực chăm sóc"

Bà lão đưa tay đôi bàn tay đã gầy hao lên vuốt nhẹ khuôn mặt của Bùi Doãn Hy.

"Ta nhớ con rồi"

Thấy bà lão như vậy Bùi Doãn Hy chỉ im lặng mà lắng nghe sâu thẳm trong tim có phần đau nhói. Lại là cái cảm giác quen thuộc này. Đôi bàn tay nhăn nheo được xoa trên gò má thật thân thuộc. Bất giác Bùi Doãn Hy nhớ đến mẹ. Bàn tay này thật ấm áp, đã bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được cái hơi ấm tình mẫu tử ấy.

Cảm súc lẫn lộn Bùi Doãn Hy không kìm được lòng mà cất lên một tiếng "mẹ" Một từ thôi nhưng là cả bể lòng là sự khao khát và tủi nhục của mỗi đứa trẻ luôn ao ước khi không có sự xuất hiện của mẹ ở bên
Giọt lệ nhẹ dơi trên khéo mắt đôi tay hao gầy ấy khẽ rút lại sâu trong đôi mắt là cả một bể buồn.

"Tiếc thay cho số kiếp đã định duyên phận giữa chúng ta thật ngắn ngủi"

"Âm dương cách biệt, phận duyên đã hết"

"Ta chờ đợi cả vạn năm cuối cùng cũng đợi được con xuất hiện chỉ tiếc nay hồn phách tiêu tán thứ tồn tại duy nhất chỉ còn mảnh tàn hồn nhỏ bé còn lưu lại. Thời gian cũng không còn dài nữa e rằng đây sẽ là lần cuối cùng ta được gặp con"

"Đợi chờ vậy là đủ được gặp lại con đã là hạnh phúc nhất đời ta, lão bà đây cũng nên trở về rồi"

Đôi tay bà uyển chuyển thi chuyển pháp thuật một luồng sáng đỏ từ đầu ngón tay hiện lên bay vào tiềm thức làm cho Bùi Doãn Hy bị đả động mà ngất lịm đi

Dang rộng vòm tay ôm lấy đứa con mình lần cuối thân xác bà dần tan biến thành những mảnh nhỏ rồi biến mất.

Khung cảnh dần thay đổi tỉnh dậy sau cơn mê Bùi Doãn Hy chẳng còn nhớ gì hết dường như luống sáng đỏ khi ấy đã xóa đi hết toàn bộ kí ức.

Nhìn ngó xung quanh Bùi Doãn Hy bất giác giật mình do không còn kí ức cô cũng chẳng nhớ mình đã vào đây từ khi nào chỉ biết rằng khi bản thân thức dậy thì thân xác đã nằm ở đây.

"Ây thất lễ thật"

Thấy không có bóng người nào Bùi Doãn Hy cũng chỉ biết cách đứng dậy rồi rời đi. Vốn dĩ bản thân định tìm chủ nhà để xin lỗi vì hành vi quá lố này nhưng xem ra ở nơi này không có người ở rồi.

Căn nhà đã có phần cũ nát trên trần treo đầy màng nhện, đồ đạc xung quanh đã được phủ lên lớp bụi dày đặc nhìn phát cũng biết đã rất lâu rồi chưa có người ở. Trời cũng nhã nhem tối Khung cảnh xung quanh có phần quỷ dị. Nói thế nào nhỉ thường thì những căn nhà bỏ hoang như vậy người ta sẽ gọi đó là nhà ma.

Nhanh chân Bùi Doãn Hy chạy thẳng một mạch về nhà mà không chút ngoảnh đầu lại. Không phải do cô sợ chỉ là cứ nghĩ đến bản thân tự nhiên lại xuất hiện ở đó có phần sởn gai ốc giống như bị ma nhập vậy.

Về đến căn nhà nhỏ Bùi Doãn Hy nằm sấp xuống giường đầy mệt mỏi. Một ngày dài vậy là lại sắp qua.