Người Hiền Sao Lại Thành Thế Này

Chương 3




Đem Trần Bạch Quả ra làm lá chắn cho mối tình trái đạo đức của họ.

Bước ra khỏi phòng làm việc, Trần Bạch Quả nhìn thấy Tần Chỉ Nghi đang đứng trước cổng.

Tần Chỉ Nghi thấy anh cúi đầu ủ rũ, trên cổ toát đầy mồ hôi, quần áo cũng nhăn nhúm trông dáng vẻ uất ức vô cùng. Tâm trạng cô vốn dĩ đang rất tệ rồi nên đáy mắt loé lên một tia bực bội rất nhanh.

Trần Bạch Quả đang đắm chìm trong nỗi buồn nên không để ý tới.

Dụ Hách Đình trong phòng làm việc ngồi yên hồi lâu không động đậy, rũ mí mắt xuống, tầm mắt rơi trên đống vụn giấy nát bươm thấm đầy mồ hôi của Trần Bạch Quả trên bàn.

Hồi lâu sau, giữa hai hàng chân mày của hắn nhăn lại sau đó đưa tay rút một tờ khăn giấy sạch ra phủ lên, ngón cái và ngón trỏ kẹp đống giấy kia lên vứt vào trong thùng rác.

Tần Chỉ Nghi dẫn Trần Bạch Quả tới phòng của mình, lấy vali ra: "Em lấy mấy bộ quần áo, lát nữa chúng ta đi ngay."

Trần Bạch Quả gật gật đầu, tầm mắt nhìn lung tung lên trên giá sách.

Ánh mắt anh chạm phải một khung hình, tấm ảnh mang đến cảm giác hơi cổ kính, trong hình là hai thanh niên mặc quân phục đứng sánh vai nhau.

"Đây là ba em." Tần Chỉ Nghi thấy anh nhìn đắm đuối bèn tiến lên giới thiệu cho anh.

Trần Bạch Quả: "Anh biết mà."

Người đàn ông bên phải tấm hình là Dụ Hách Đình, ngoại hình không khác mấy so với bây giờ. Tuy nhiên Dụ Hách Đình khi còn trẻ có gương mặt lộ ra vẻ tự tin, đôi môi lúc nào cũng mỉm cười, vô cùng sáng láng và đẹp trai chứ không lạnh như tảng băng trôi giống như bây giờ.

"Không ý em là người này." Tần Chỉ Nghi dùng đầu ngón tay chỉ vào người đàn ông ở phía bên trái: "Đây mới là ba ruột của em, Tần Phong."

Trần Bạch Quả bất ngờ trợn tròn mắt.

Tần Chỉ Nghi khẽ mỉm cười: "Anh không nhận ra em và ba mình không cùng họ sao?"

Trần Bạch Quả: "Anh cứ tưởng em theo họ mẹ chứ."

Tần Chỉ Nghi lắc đầu: "Mẹ em qua đời từ khi em còn rất nhỏ, thế là ba liền đón em vào quân đội luôn. Năm em tám tuổi, ba làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm, tiểu đội của ba chết gần hết, chỉ có Dụ Hách Đình thoi thóp sống sót. Sau khi vết thương lành lại, ông ấy đưa em về nhà, bảo rằng trước khi chết ba đã nhờ ông chăm sóc em, từ nay về sau ông ấy chính là ba của em."

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tần Chỉ Nghi dịu hẳn đi: "Khi đó ba mới hai mươi hai tuổi, vì em mà cho tới bây giờ ba vẫn chưa kết hôn."

Trần Bạch Quả há hốc mồm không biết nên nói gì, anh cảm thấy đau lòng cho thân thế của Tần Chỉ Nghi, cho nên nghẹn ngào nói: "Em, em đừng buồn nha."

"Em buồn gì chứ, đã lâu như vậy rồi." Tần Chỉ Nghi mỉm cười, trong lòng thậm chí mừng rỡ. Nếu không nhờ cô rơi vào cảnh ngộ như vậy, cô sẽ không bao giờ chung sống được với Dụ Hách Đình, cô không cảm thấy khó khăn chút nào.

"Ba đối xử với em rất tốt, hy sinh cho em rất nhiều. Anh biết ngoài kia bao nhiêu người muốn gả cho ba, từ thiên kim sở trưởng bộ trưởng, con gái tư lệnh viên, tiểu thư các tập đoàn lớn, họ đua nhau chạy tới muốn kết thông gia với ba nhưng ba đều từ chối cả, chỉ vì em."

"Ba đã hứa sẽ không để em phải ấm ức, chỉ cần em không đồng ý thì ba sẽ không kết hôn, cho nên ba đã từ bỏ rất nhiều cơ hội thăng tiến, đáng lẽ có thể đi lên càng cao càng xa."

Tần Chỉ Nghi xoa nhẹ khuôn mặt của Dụ Hách Đình trong tấm hình, ánh mắt chăm chú và tràn đầy tình cảm cố chấp.

Đáng tiếc Trần Bạch Quả không nhìn thấy, đầu óc chậm một nhịp của anh còn đang tiêu hóa lời của Tần Chỉ Nghi.

Như vậy Dụ Hách Đình chính là một người tốt bụng và bao dung, thậm chí sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho con gái của đồng đội.

Nhưng điều đó cũng không thể che giấu hắn là một người bất lịch sự.

Trần Bạch Quả vẫn cảm thấy không thoải mái với ánh mắt khinh thường và trịch thượng vừa rồi của hắn trong thư phòng.

Không chỉ thế vóc dáng của Dụ Hách Đình cũng khiến Trần Bạch Quả bứt rứt. Cho dù hắn có mặc áo sơ mi nhã nhặn cũng không thể che được đống cơ bắp căng phồng kia, cảm giác hắn có thể đấm chết anh chỉ bằng một cú.

Lần đầu tiên gặp ba vợ, Trần Bạch Quả chỉ thấy sợ hãi, bất lực và bài xích.

Anh muốn nhanh chóng trở về căn hộ nhỏ của mình với Tần Chỉ Nghi.

"Bạch Quả? Anh nghe em nói không?"

"Hả?" Trần Bạch Quả lấy lại tinh thần, trông thấy Tần Chỉ Nghi đang nhìn anh bằng hai mắt sáng ngời: "Em nói gì cơ?"

Tần Chỉ Nghi nắm lấy tay của Trần Bạch Quả, háo hức và kích động nói: "Em nói ba rất thương em, ba hy sinh cho em nhiều như thế, em không nên cãi nhau với ba, em phải đi xin lỗi ba thôi."

Nói xong cô chào tạm biệt anh rồi chạy ra khỏi phòng.

Trần Bạch Quả ngơ ngác chớp mắt, sau đó vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Vừa tới cửa anh không chú ý tấm thảm vị vén lên một chút, thế là vấp trúng nó rồi ngã cái rầm, đập đầu vào góc tủ, tầm mắt tối sầm, lập tức ngất tại chỗ.

-

Lúc tỉnh lại lần nữa, Trần Bạch Quả đã nằm trên giường bệnh của tổng viện lục quân rồi.

Tần Chỉ Nghi đang ngồi bên giường, thấy Trần Bạch Quả mở mắt ra thì vội nói: "Anh tỉnh rồi à?"

Đầu của Trần Bạch Quả đau muốn phát điên, dường như đang có một cây kim sắt đang không ngừng đâm vào trong đầu anh. Anh nhăn mày hít sâu một hơi, huyệt giữa hai hàng chân mày tác động tới dây thần kinh làm cho nó lại nhói đau thấu tim.

"Sao anh lại bất cẩn vậy chứ, lớn vậy rồi mà đi đường phẳng cũng ngã được nữa. Đầu bị đập trúng rách hết cả rồi, may mà có ba ở nhà chứ nếu không một mình em sao mà khiêng nổi anh đây. Ba còn phải đi họp nữa nhưng vì chuyện này mà bị lỡ mất đó, lát nữa anh phải cảm ơn ba đàng hoàng đấy, anh biết chưa?"

Tần Chỉ Nghi nói một tràng nhưng không nhận được câu trả lời nào.

Cô bực bội mím chặt môi, có hơi hối hận vì đã kết hôn với Trần Bạch Quả. Cho dù chỉ là vì để chọc tức ba thì cô cũng không nên tìm tới Trần Bạch Quả, vẻ ngoài tầm thường thì thôi cũng không nói, đằng này tay chân đã vụng về mà tính cách còn đần độn, đánh ba cây cũng không hé ra được một hơi, không đem lại chút giá trị cảm xúc nào được hết.

Nếu như không phải thấy anh vừa hiền lành vừa không có gia thế, dễ nắm thóp...

Tần Chỉ Nghi hít sâu một hơi, trên mặt lại treo lên cái vẻ ân cần: "Bạch Quả, anh còn có chỗ nào khó chịu nữa không? Em đi gọi bác sĩ tới khám cho anh nhé."

Trần Bạch Quả vẫn không nói gì, nhắm chặt mi mắt run run, Tần Chỉ Nghi cho là anh đau quá nên thế nhưng thật ra là vì anh đang tức điên lên.

Trong khoảng thời gian anh hôn mê, trong đầu anh đã xuất hiện một cuốn sách, anh đã nhìn thấy kết cục của mình trên đó.

Thì ra thế giới được dung hợp với một cuốn tiểu thuyết 18+ kể về một chuyện tình sai trái, nữ chính là người vợ mới cưới của anh - Tần Chỉ Nghi, mà nam chính, vậy mà lại là ba vợ của anh - Dụ Hách Đình.

Tần Chỉ Nghi từ nhỏ đã được Dụ Hách Đình nhận nuôi, trong ngày tháng ở chung lâu dài này cô đã nảy sinh một số tình cảm lệch lạc không thể nói cho ai biết với người ba nuôi đang là cán bộ cấp cao trong quân đội chính phủ.

Vì thế cô bắt đầu yêu đương thật nhiều, cứ tưởng là làm vậy sẽ dời được lực chú ý của mình đi. Thế nhưng càng lớn thì tình cảm của cô đối với Dụ Hách Đình lại càng mãnh liệt hơn, mãi cho tới khi không thể nào kiềm chế được nữa.

Vào năm Tần Chỉ Nghi hai mươi ba tuổi đó, cô thử bày tỏ tình cảm với người ba nuôi của mình nhưng lại bị Dụ Hách Đình từ chối vô cùng nghiêm khắc và dạy dỗ một trận.

Tần Chỉ Nghi cảm thấy không thể nào chịu nổi, cô vẫn cho là ba nuôi cũng yêu cô nhưng vì do trở ngại thân phận nên không dám thể hiện ra ngoài. Thế nên trong cơn giận dữ cô đã quyết định báo thù, kết hôn với tên hèn mọn theo sau đuôi nịnh nọt cô suốt bốn năm nhưng không dám tỏ tình.

Mà tên hèn mọn này chính là Trần Bạch Quả.

Sau khi kết hôn với Trần Bạch Quả thì quả nhiên nam chính cũng nảy sinh lòng đố kị, bắt đầu ghen tuông, giận dữ, không ngừng chèn ép Trần Bạch Quả để phát tiết nội tâm bị đè nén của mình.

Tần Chỉ Nghi thấy được sự thay đổi của nam chính, vừa hưởng thụ niềm vui đùa giỡn người đàn ông này trong lòng bàn tay mình, vừa lợi dụng Trần Bạch Quả để chọc tức nam chính. Cuối cùng nam chính cũng hiểu rõ được lòng mình, mặc kệ hết quan niệm thế tục rồi yêu nhau với nữ chính.

Sau đó bọn bắt đầu làm tình ở khắp nơi trong nhà, yêu đương vụng trộm sau lưng Trần Bạch Quả. Bọn họ còn xem đây là một trong những thú vui của tình yêu, thậm chí còn không ngừng nhắc tới lúc trên giường, nam chính còn bày trò đùa ác liệt ép hỏi nữ chính đã từng làm với Trần Bạch Quả chưa. Mỗi lần tới lúc này thì nữ chính sẽ chê bai Trần Bạch Quả để bày tỏ lòng chung tình và tình yêu của mình với nam chính.

Trần Bạch Quả là bàn đạp cho tình cảm của bọn họ tiến triển, bọn họ giẫm lên Trần Bạch Quả để ca ngợi tình yêu thoát khỏi định kiến thế tục của mình, hưởng thụ cảm giác kích thích của việc yêu đương vụng trộm và ngoại tình, rồi lại đem Trần Bạch Quả ra làm lá chắn cho mối tình trái đạo đức của họ.

Trong nửa phần sau của cuốn tiểu thuyết, Trần Bạch Quả trong sách hình như đã phát hiện ra một chút sơ hở nhưng anh không nói gì hết. Anh quá yêu Tần Chỉ Nghi rồi, yêu tới hèn mọn, nhát gan, dù cho có nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không dám chứng thực. Mãi tới một lần nọ chính mắt anh bắt gặp được vợ mình và ba vợ đang làm tình trên giường, anh mới tuyệt vọng chấp nhận sự thật nào, không còn cách nào tự lừa gạt bản thân mình nữa.

Tần Chỉ Nghi yêu cầu ly hôn với Trần Bạch Quả, dưới quyền thế của nam chính thì Trần Bạch Quả không đồng ý cũng phải đồng ý. Nhưng dù có như thế thì anh vẫn rất yêu Tần Chỉ Nghi, tình yêu này khiến anh phải đau khổ nhưng lại không có cách nào dứt bỏ.

Yêu hận đan xen trở thành một loại tình cảm vô cùng phức tạp, giống như một sợi tơ nhện quấn chặt lấy Trần Bạch Quả, khiến cho mỗi một ngày của quãng đời còn lại của anh bị kéo phăng hết tinh thần và máu thịt, khiến cho anh không còn cách nào được giải thoát nữa.

Mà chuyện Trần Bạch Quả kết hôn chớp nhoáng rồi lại ly hôn, lại còn thêm cả chuyện mất việc, không biết bằng cách nào mà lại truyền được đến huyện thành dưới quê. Cha mẹ cổ hủ của Trần Bạch Quả cho là Trần Bạch Quả đã làm mất hết mặt mũi của họ, thế là cha anh đánh anh một trận tơi tả rồi cắt đứt quan hệ với anh, không cho anh về nhà nữa.

Trần Bạch Quả liên tục gặp phải tình cảnh bị vợ phản bội, người thân bỏ rơi, sống như một cái xác không hồn suốt ba năm rồi cuối cùng lựa chọn việc tự sát để kết thúc sinh mạng của mình.

Mà cái chết của anh, được một cuộc đối thoại của nam nữ chính trong truyện gốc kể lại.

Tần Chỉ Nghi nói: "Trần Bạch Quả chết rồi, hình như là tự sát."

Nam chính nói: "Chết thì chết thôi, sao em còn nhớ tới nó nữa?"

Tần Chỉ Nghi: "Ba đáng ghét quá, sao mà cứ nhắc tới chuyện này hoài vậy!"

Nam chính: "Không phải là em nhắc trước hay sao?"

Tần Chỉ Nghi: "Được rồi được rồi, không nhắc tới cậu ta nữa."

...

Trần Bạch Quả "Oẹ" một tiếng nôn hết ra, quá buồn nôn rồi.

---------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Quả là kiểu thức tỉnh trong ý thức, không phải là sống lại. Chuyện trong sách không có xảy ra nhưng mà chuyện lừa kết hôn đã xảy ra rồi, không làm lỡ nhóc Quả của chúng ta hắc hoá đâu nè.