Người Hiền Sao Lại Thành Thế Này

Chương 2




Chuyện này khiến cho Trần Bạch Quả cảm thấy rất lúng túng.

Vì chuẩn bị cho lần gặp mặt này nên Trần Bạch Quả đã cố ý bỏ ra một số tiền lớn để mua một bộ đồ vest. Bây giờ đang là giữa hè, đi cả quãng đường tới đây nóng tới anh toát đầy mồ hôi trên người, lại còn thêm căng thẳng quá nên tới thở cũng không ra hơi.

"Anh đi rửa mặt một cái đi, nhà vệ sinh ở trong đó." Tần Chỉ Nghi lo lắng nhìn anh, chỉ hướng nhà vệ sinh cho anh.

"Được, đàn... vợ." Trần Bạch Quả kịp thời sửa miệng rồi nhìn Dụ Hách Đình một cái theo bản năng.

Dụ Hách Đình đang ngồi trên sofa, ống quần quân phục được cắt thẳng thớm hơi rụt lên trên một đoạn, tạo ra hai nếp cong ở chỗ đầu gối. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn về phía Trần Bạch Quả một cái, trông không hề thân thiện chút nào.

Trần Bạch Quả vô thức đứng nghiêm người, chỉ thiếu nước cúi người xuống chào một cái thôi, anh chạy cùng tay cùng chân về phía nhà vệ sinh.

Sau lưng vang lên tiếng nói tinh nghịch của Tần Chỉ Nghi: "Ba ơi, ba doạ anh ấy sợ rồi kia."

"Phù..." Trần Bạch Quả đứng trước gương, nới lỏng cà vạt ra thở phào một hơi. Sau đó anh vặn vòi nước ra vốc nước lạnh tát lên trên mặt.

Rửa mấy lần liên tục Trần Bạch Quả mới cảm thấy độ nóng nhớp nháp trên người mình hạ xuống một chút. Anh chống hai tay trước bồn rửa tay, giương mắt lên nhìn bản thân trong gương.

Vài giọt nước chảy xuống từ sống mũi, phác hoạ ra một gương mặt vô cùng bình thường.

Trần Bạch Quả trông không xấu nhưng cũng không tính là đẹp, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là ngũ quan cân đối mà thôi. Ưu điểm duy nhất đó chính là trắng, dù có phơi nắng cỡ nào cũng không đen được, thường xuyên được mấy bạn học nữ cùng tham gia chung các hoạt động câu lạc bộ hâm mộ vô cùng.

Mà lúc này gương mặt kia cũng đang vì nóng quá nên đỏ bừng lên, hai bên gò má ửng lên hai rặng hồng.

Trần Bạch Quả vỗ vỗ lên gương mặt mình, hít sâu vài cái, liên tục nói với bản thân mình là đừng sợ, cha vợ là quân nhân, quân nhân không thể đánh công dân bình thường được.

Trần Bạch Quả vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lấy khăn giấy lau mặt, lau mắt, hốc mắt bị dính nước lạnh nên hơi đỏ, anh đưa tay lên xoa xoa.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Bạch Quả đứng ở trong phòng khách to lớn cũng có thể nhìn thấy được hai người đang ngồi trên sofa quay lưng lại với anh. Tần Chỉ Nghi thân mật dựa vào bên vai của Dụ Hách Đình nhỏ giọng nói gì đó giống như đang nhõng nhẽo.

Tình cảm của đôi cha con này thật sự rất tốt, anh chưa từng thấy Tần Chỉ Nghi bày ra dáng vẻ như vậy bên ngoài bao giờ. Đừng nói tới người chồng mới cưới là anh mà ngay cả trước kia lúc Tần Chỉ Nghi yêu đương với người khác cũng chưa từng có.

Trần Bạch Quả có hơi hâm mộ, hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm.

Một giây sau, Dụ Hách Đình đẩy Tần Chỉ Nghi ra rồi quay đầu lại nhìn về phía Trần Bạch Quả.

Tần Chỉ Nghi có hơi giận dỗi bĩu bĩu môi, thuận theo tầm mắt của Dụ Hách Đình thì cũng nhìn thấy Trần Bạch Quả. Cô thu vẻ giận dữ trên mặt mình lại, mắt mũi lập tức cong lên, kéo dài giọng gọi một tiếng: "Chồng."

Cô đi tới trước mặt Trần Bạch Quả, đầu ngón tay trắng nõn ngoắc lên trên gò má của Trần Bạch Quả gỡ một mảnh khăn giấy xuống, cười nói: "Trông anh hậu đậu chưa kìa."

Vừa nói vừa chỉnh sửa lại cà vạt của Trần Bạch Quả sau đó khoác cánh tay của Trần Bạch Quả tựa vào người anh giống như vừa tựa vào người của Dụ Hách Đình. Cô hếch cằm lên với người đàn ông đang ngồi trên sofa, dáng vẻ khoe khoang cong môi cười nói: "Ba ơi, ba xem tụi con có xứng đôi không?"

Trần Bạch Quả chưa từng kề sát vào Tần Chỉ Nghi như thế này, anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của vợ mình và hương nước hoa như có như không, tất cả những điều này đều khiến cho anh cực kì hạnh phúc.

Nhưng mà đối mặt với ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của ba vợ, Trần Bạch Quả lại không thể nào khống chế được bản thân mình cứng đờ cả người, không những không thấy vui mà thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ để trốn đi.

Nhưng mà anh vẫn cố gắng đứng thẳng người lên để bản thân mình trông có vẻ đáng tin cậy hơn, xứng đôi hơn với người vợ xinh đẹp, cao ráo, không tới mức phải mất mặt trước mặt ba vợ.

Dụ Hách Đình không trả lời câu hỏi của Tần Chỉ Nghi mà đứng dậy đi về phía hai người họ. Hắn càng đi tới gần thì Trần Bạch Quả lại càng căng thẳng, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm áp sát vào bên người đang rỉ ra mồ hôi.

Trái ngược với anh thì Tần Chỉ Nghi lại nhìn chằm chằm Dụ Hách Đình không hề chớp mắt, dường như muốn tìm ra chút sơ hở gì đó trên gương mặt của người đàn ông, âm thầm khiêu khích.

Dụ Hách Đình nói: "Con đi vào trong phòng làm việc với ba một lát."

Tần Chỉ Nghi cong môi cười một tiếng, trong mắt loé lên một tia đạt được mục đích, xoay đầu qua nói với Trần Bạch Quả: "Anh cứ thoải mái ngồi một lát đi, em đi nói chuyện với ba."

Trần Bạch Quả không yên tâm, nhỏ giọng kề sát vào tai của Tần Chỉ Nghi nói: "Ông ấy không đánh em đó chứ?"

Tần Chỉ Nghi nhướn mày, cười như có như không nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đi lên lầu một cái: "Nghĩ cái gì đó? Trước giờ ba chưa từng đánh ai đâu."

Trần Bạch Quả không tin, tuy là chỉ mới gặp mặt một lần nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy Dụ Hách Đình là kiểu người mà trông bề ngoài thì đàng hoàng vậy thôi, thực chất bên trong là phần tử bạo lực lúc nào cũng có thể xắn tay áo lên đánh người.

"Nếu như ông ấy đánh em thì em cứ gọi anh, anh vào đó giúp em. Không thì anh đi cùng với em nhé."

Tần Chỉ Nghi không nhịn được bật cười, sờ mặt của Trần Bạch Quả một cái: "Nhóc Quả ơi, anh đáng yêu ghê."

Tần Chỉ Nghi chạy chậm lên lầu đuổi theo Dụ Hách Đình, mái tóc màu hạt dẻ gợn sóng bồng bềnh, chiếc váy màu xanh da trời phấp phới như bươm bướm đang múa. Trần Bạch Quả lau mồ hôi trên tay lên quần, chạm vào nơi khi nãy Tần Chỉ Nghi chạm vào, tai đỏ lên một nửa.

Anh thực sự rất thích Tần Chỉ Nghi.

Nhà họ Dụ rất lớn nên Trần Bạch Quả không dám đi lung tung, chỉ lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, một lúc sau liền nghe thấy trên lầu cãi nhau ầm ĩ.

Trần Bạch Quả giật mình vội vàng chạy lên lầu, lần theo đến thư phòng nơi phát ra âm thanh, cửa thư phòng không đóng kín, giọng nói sắc bén của Tần Chỉ Nghi lọt vào tai Trần Bạch Quả.

". . . Sao ba không thừa nhận là ba quan tâm đến con!"

Ngược lại, giọng nói của người đàn ông lại bình tĩnh, hơi trầm thấp: "Đương nhiên là ba quan tâm đến con gái mình, chỉ là con xem hôn nhân như trò đùa, làm ba rất thất vọng."

"Dụ Hách Đình!" Giọng của Tần Chỉ Nghi đột nhiên cao lên hai tông, giống như bị một chữ nào đó đâm trúng chỗ đau, tức thở không ra hơi.

Trần Bạch Quả ở ngoài cửa giật mình, từ nhỏ anh đã ngoan ngoãn, chưa bao giờ mâu thuẫn với người lớn, kiểu cãi nhau với ba còn gọi thẳng tên ra như vậy là lần đầu tiên anh thấy trên đời.

Anh sợ ba vợ sẽ tức giận mà động tay chân, bèn chuẩn bị sẵn sàng xông vào khuyên can bất cứ lúc nào, nhưng thật bất ngờ, người đàn ông trong phòng làm việc không hề bị ảnh hưởng chút nào, giọng vẫn nhẹ nhàng tỉnh táo như cũ, chỉ có lời nói là làm cho Trần Bạch Quả không bình tĩnh nổi.

Dụ Hách Đình nói: "Trần Bạch Quả kia không xứng với con, nếu con muốn ly hôn, ba sẽ hỗ trợ con."

Trần Bạch Quả: "..."

Tần Chỉ Nghi cười lạnh: "Ba mới là người xem hôn nhân như là trò đùa. Nếu ba đã dính vào thân phận của mình như vậy, vậy thì cũng đừng tùy tiện nhúng tay vào hôn sự của con gái!"

Tần Chỉ Nghi mạnh mẽ mở cửa đi ra ngoài, quay người lại đối mặt với Trần Bạch Quả đang dán vào tường. Trên mặt người phụ nữ hiện lên vẻ khó xử, cô cắn môi dưới hỏi: "Bạch Quả, anh ở đây bao lâu rồi? "

Trần Bạch Quả: "Từ lúc 'Tại sao ba không chịu nhận là ba quan tâm tới con'."

Tần Chỉ Nghi khựng lại, suy nghĩ kỹ lại, hình như cô cũng không có nói gì vượt quá giới hạn, bèn thầm thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Ba thường bận rộn công việc, không thường xuyên ở nhà nên em mất bình tĩnh một chút, không có gì đâu, đi thôi."

Trần Bạch Quả gật đầu nói phải, thật ra anh chỉ nghe loáng thoáng được đoạn hội thoại của hai người, căn bản không hiểu lắm.

Khi đi ngang qua cửa, anh tò mò nhìn vào qua khe cửa.

Dụ Hách Đình ngồi bất động trên ghế, vai rộng, đầu hơi cúi xuống, một tay chống lên bàn xoa nắn sống mũi. Giống như cảm nhận được ánh mắt của Trần Bạch Quả, người đàn ông nhướng mi, đôi mắt đen nhánh liếc về phía Trần Bạch Quả, hai mắt như hai vực thẳm sâu thẳm mà yên lặng.

Trần Bạch Quả cứ như bị ghim lại ngay tại chỗ vậy, bước chân không thể nào nhúc nhích được. Anh thấp thỏm nuốt một ngụm nước bọt, nghe thấy giọng của Dụ Hách Đình vang lên từ bên trong: "Trần Bạch Quả, cậu đi vào đây."

Trần Bạch Quả hơi trợn trừng mắt, sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, có cảm giác hoảng hốt như lúc trốn học bị thầy chủ nhiệm bắt được.

Tần Chỉ Nghi cũng quay đầu qua nhìn Trần Bạch Quả: "Ba gọi anh kìa, anh vào đi."

Trần Bạch Quả mím mím môi, chậm rãi nhích vào trong, cứng nhắc ngồi vào trước bàn.

Bàn trong phòng được bày rất gọn gàng, một cái kệ để sách màu đen dài rộng, một cái laptop đang khép lại, bên cạnh còn cắm quân kì và cờ đảng, còn có một xấp tài liệu và một ống cắm bút.

Trần Bạch Quả vội vàng cúi đầu xuống, chỉ sợ sẽ nhìn thấy bí mật quân sự gì.

Dụ Hách Đình liếc anh môt cái: "Cậu không muốn nói chuyện với tôi à?"

Trần Bạch Quả lắc đầu, anh làm gì dám, thế nhưng trên mặt viết đầy một vạn chữ không muốn.

Dụ Hách Đình vờ như không thể vẻ mặt từ chối nói chuyện trên mặt của Trần Bạch Quả, chỉ xuống cái ghế bên cạnh Trần Bạch Quả: "Ngồi."

Trần Bạch Quả đành ngồi xuống, lưng hơi cong cong, hai bàn tay cọ cọ lên quần liên tục.

Dụ Hách Đình cau mày: "Cậu chà cái gì?"

"Chà mồ hôi ạ." Trần Bạch Quả nói. Nói xong lại cảm thấy mình có hơi qua quít với ba vợ nên vội vàng giơ hai bàn tay lên như muốn chứng minh cho Dụ Hách Đình thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh.

Trần Bạch Quả rất dễ toát mồ hôi, căng thẳng cũng đổ mồ hôi, hưng phấn cũng đổ mồ hôi, lo lắng cũng đổ mồ hôi, nhiệt độ cơ thể hơi cao một chút là mồ hôi sẽ ào ạt tuôn ra từ khắp các lỗ chân lông trên cơ thể.

Dụ Hách Đình đẩy hộp khăn giấy tới trước mặt Trần Bạch Quả.

"Cảm ơn ạ." Trần Bạch Quả rút hai tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên mũi trước xong rồi lại lễ phép bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn ba ạ."

Dụ Hách Đình xuỳ khẽ một tiếng: "Cậu ngược lại cũng biết bắt quàng làm họ lắm đấy."

Cái này sao có thể gọi là bắt quàng làm họ được, cưới cũng đã cưới luôn rồi, không gọi là ba thì gọi là gì.

Trần Bạch Quả chỉ dám oán hờn trong lòng, không dám nói gì cúi gằm đầu xuống, khăn giấy cầm trong tay bị vò tới nát bươm.

"Ngẩng đầu lên." Dụ Hách Đình lên tiếng.

Trần Bạch Quả cực kì bất an ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bình thản, không có vẻ giận dữ gì của Dụ Hách Đình thì anh mới thả lỏng được, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

"Ngồi thẳng dậy."

Trần Bạch Quả ưỡn thẳng lưng theo bản năng.

"Để tay lên bàn."

Trần Bạch Quả lại khoanh hai tay lên bàn theo điều kiện phản xạ, tư thế ngồi y hệt như một học sinh tiểu học.

Khi Dụ Hách Đình nói chuyện lại mang theo vẻ không cần nổi giận mà vẫn uy nghiêm, rõ ràng giọng điệu không vội không chậm, giọng nói trầm ổn bình tĩnh nhưng lại khiến người ta muốn phục tùng theo bản năng.

Một câu ra lệnh một động tác, Trần Bạch Quả cứ hệt như một người máy đã được cài đặt sẵn chương trình vậy. Đợi tới khi anh phản ứng lại kịp thì bản thân đã làm theo yêu cầu của Dụ Hách Đình, ngồi thẳng lưng vô cùng quy củ trên ghế.

Trần Bạch Quả: "..."

Dụ Hách Đình hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Tbd đáp: "22 tuổi ạ."

"Nhỏ hơn Tần Chỉ Nghi một tuổi."

Trần Bạch Quả gật đầu: "Cô ấy là đàn chị của con."

Dụ Hách Đình lại hỏi: "Người trong nhà cậu có biết hai người kết hôn rồi chưa?"

Trần Bạch Quả lắc đầu, rũ mắt xuống không dám nhìn Dụ Hách Đình. Tần Chỉ Nghi hối gấp quá nên anh không kịp thông bảo, cầm hộ khẩu rồi đi lãnh giấy chứng nhận với cô luôn.

Sau đó thì cũng muốn nói với ba mẹ một tiếng nhưng lại có hơi nhát gan không dám. Ba mẹ anh là giáo viên cấp hai ở huyện thành, đó giờ vô cùng cứng nhắc, lạc hậu, cực kì để ý tới mặt mũi. Nếu như họ biết được anh kết hôn chớp nhoáng với người khác rồi tiền trảm hậu tấu thì chắc chắn là sẽ đánh chết anh.

Quả nhiên, sắc đen trên mặt của Dụ Hách Đình lại trầm xuống hơn một chút: "Hai người giấu diếm cha mẹ, kết hôn qua loa thế này là một hành vi vô cùng thiếu trách nhiệm, đã từng nghĩ sau này sẽ phải làm sao hay chưa?"

"Cậu vừa mới tốt nghiệp, đã tìm được việc chưa?"

Trần Bạch Quả lắc đầu.

"Nhà thì sao? Kết hôn xong rồi thì sau này ở đâu?"

Trần Bạch Quả lắc đầu.

Anh biết Dụ Hách Đình hỏi những câu này là vì lòng quan tâm chính đang mà ba của vợ mình nên lo lắng. Dù gì thì không ai lại đồng ý gả con gái của mình cho một thằng nhóc nghèo không có gì trong tay cả, huống hồ còn là một gia đình xuất sắc thế này nữa.

Vì thế nên Trần Bạch Quả lại càng vô cùng xấu hổ, thẩm chí còn không dám nói ra sự thật là anh chỉ đang thuê một căn nhà trọ nhỏ xíu, chỉ sợ Dụ Hách Đình sẽ càng không vừa mắt anh hơn nữa.

Anh cắn cắn môi, ngón tay phải bất giác cào cào cánh tay trái, một mảng da trên đó đã bị anh cào tới đỏ bừng.

"Con sẽ cố gắng ạ." Trần Bạch Quả lấy hết dũng khí nói: "Sau này con nhất định sẽ cho Chỉ Nghi một cuộc sống thật tốt."

Anh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Dụ Hách Đình, tầm mắt của đối phương bình tĩnh rơi lên trên mặt anh, rất nhẹ, cũng không nói gì hết.

Thế nhưng Trần Bạch Quả lại bắt được trong một vẻ khinh miệt và chán ghét rất nhẹ trong đôi mắt của Dụ Hách Đình, là cái lại xem thường của người bề trên dành cho người bề dưới.

Chuyện này khiến cho Trần Bạch Quả cảm thấy rất lúng túng.