Kết hôn chớp nhoáng là chuyện vượt quá giới hạn nhất mà đời này Trần Bạch Quả từng làm.
"Tính ba tốt lắm, anh đừng lo, lát nữa gặp ông ấy thì lễ phép một chút là được." Tần Chỉ Nghi nói với thanh niên bên cạnh.
Thanh niên mím môi, gật đầu nói được.
Tần Chỉ Nghi thấy cả mặt anh vặn vẹo, tay chân luống cuống không biết phải để đâu cho được thì dứt khoát nắm lấy tay anh, cười nói: "Đừng sợ, có em ở đây mà, ba sẽ thích anh thôi."
Dáng vẻ hai mắt cong cong của cô gái thật sự rất đẹp, tim của Trần Bạch Quả đập nhanh thình thịch, bị cái tay mềm mại kia nắm lấy thôi mà lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi ngay.
Trần Bạch Quả thích Tần Chỉ Nghi, từ lần đầu tiên nhìn thấy đàn chị trong đêm hội chào đón tân sinh viên năm nhất anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tần Chỉ Nghi là một nhân vật rất nổi tiếng trong trường, vẻ ngoài xinh đẹp sáng ngời, tính cách lại vừa phóng khoáng vừa hiền lành, rất săn sóc tân sinh viên mới vào như họ. Cô còn là đội trưởng đội cổ động của đội bóng rổ trong trường, người theo đuổi cô phải nói là đếm không xuể.
Trần Bạch Quả là người tầm thường nhất trong số đó, anh và Tần Chỉ Nghi đúng là hai thái cực, một người thì toả sáng lấp lánh còn một người lẫn vào trong đám đông rồi thì muốn nhìn cũng không thấy đâu nổi, giống như một hạt cát tro bụi.
Trần Bạch Quả vẫn luôn yêu thầm Tần Chỉ Nghi suốt bốn năm nhưng chỉ dám lấy thân phận là bạn bè ở bên cạnh Tần Chỉ Nghi. Nhìn Tần Chỉ Nghi thay hết người bạn trai này tới người bạn trai khác nhưng vẫn không dám tỏ tình.
Mãi tới bốn ngày trước, trong liên hoan tốt nghiệp của trường Trần Bạch Quả có bạn học mời Tần Chỉ Nghi tới. Chỉ là trông Tần Chỉ Nghi hình như là có tâm sự gì đó, chỉ ngồi trong một góc khuất uống rượu.
Trần Bạch Quả đi qua an ủi cô, mượn men say lấy hết dũng khí tỏ tình với Tần Chỉ Nghi, muốn vẽ cho mối tình yêu thầm suốt bốn năm đại học này một dấu chấm hết.
Còn đang tưởng là sẽ bị từ chối nhưng không ngờ Tần Chỉ Nghi lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vậy mà lại gật đầu đồng ý làm bạn gái anh, hơn nữa còn cùng anh đi về căn nhà trọ nhỏ bé của Trần Bạch Quả.
Tất nhiên là đêm đó không hề xảy ra chuyện gì, Trần Bạch Quả thật thà chăm sóc Tần Chỉ Nghi say rượu cả đêm. Sáng sớm hôm sau, Tần Chỉ Nghi nói với Trần Bạch Quả: "Chúng ta kết hôn đi."
Sau đó hai người họ cứ kết hôn chớp nhoáng như thế, không thông báo cho ai biết cả.
Từ nhỏ Trần Bạch Quả đã là một đứa trẻ hiền lành, lúc nào cũng tuân theo khuôn khổ, nghe lời cha mẹ, nghe lời người lớn, nghe lời thầy cô. Kết hôn chớp nhoáng là chuyện vượt quá giới hạn nhất mà đời này Trần Bạch Quả từng làm.
Nhưng mà anh lại cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi hai người kết hôn chớp nhoáng, Tần Chỉ Nghi đưa Trần Bạch Quả về nhà gặp phụ huynh.
Đến bây giờ Trần Bạch Quả vẫn còn cảm giác không chân thực như đang giẫm trên mây, không thể ngờ được anh đã thật sự cưới được nữ thần trong lòng rồi.
"Được rồi, tới rồi." Tần Chỉ Nghi nói.
Hai người xuống khỏi taxi, Trần Bạch Quả nhìn kĩ thử thì thấy nơi này hoàn toàn không phải là khu dân cư bình thường mà là nhà công vụ của lính bộ đội, ở cổng lớn còn có hai binh sĩ trang bị vũ trang đầy đủ đang cầm súng canh giữ.
Trần Bạch Quả gây ra: "Đàn, đàn chị, đây là..."
"À, quên nói cho anh biết, ba là lãnh đạo quân khu." Giọng điệu của Tần Chỉ Nghi vô cùng nhẹ nhàng thuật lại.
Lính gác tất nhiên là có biết Tần Chỉ Nghi, sau khi kiểm tra chứng minh nhân dân của Trần Bạch Quả xong thì lại để anh đăng kí lại rồi mới cho anh vào trong.
Tần Chỉ Nghi nói với Trần Bạch Quả: "Về để em nói với ba một tiếng, lần sau anh có đến thì không cần phiền vậy nữa."
Trần Bạch Quả không yên lòng gật gật đầu.
Người được ở trong nhà công vụ đều là cán bộ cấp cao từ cấp Trung tá trở lên, xây dựng theo từng dãy nhà, cao nhất cũng không vượt quá năm tầng. Đường hai bên trồng đầy cây ngô đồng um tùm xanh tươi, còn có sân cỏ, vườn hoa, quảng trường nhỏ, rất có không khí sinh động.
Càng đi vào trong thì những dãy nhà xếp thành hàng kia đã biến mất không còn thấy đâu nữa mà thay vào đó là một căn biệt thự độc lập, nhìn như là trụ sở được chuẩn bị cho cán bộ cấp cao vậy.
Trần Bạch Quả có thể cảm nhận được Tần Chỉ Nghi đang rất vui, ngâm nga ca hát, đôi mắt xinh đẹp sáng bừng.
Trần Bạch Quả cắn môi dưới, trong lòng ngoại trừ cảm giác căng thẳng ra còn hơi thấp thỏm. Tuy là đã yêu thầm Tần Chỉ Nghi bốn năm rồi nhưng cũng chỉ biết Tần Chỉ Nghi là con nhà đơn thân, còn lại những thứ khác đều không hay biết gì cả.
Trước khi tới đây không ngờ tới ba vợ sẽ là quân nhân, còn là lãnh đạo của quân khu, gia thế kiểu này có thể nhìn lọt mắt mình hay sao? Có khi nào giận mình bắt cóc con gái của hắn rồi bắn chết anh bằng một súng luôn không?
"Bạch Quả, sau này anh đừng gọi em là đàn chị nữa, tụi mình đã kết hôn rồi mà." Tần Chỉ Nghi đột nhiên nói.
Trần Bạch Quả nói: "Vậy anh gọi là Chỉ Nghi nhé?"
"Anh phải gọi em là vợ." Đôi mắt to tròn của Tần Chỉ Nghi nhìn chằm chằm anh: "Gọi một tiếng em nghe thử xem nào."
Trần Bạch Quả mím chặt môi, vành tai đỏ ửng, có hơi thẹn thùng mở miệng: "Vợ."
"Vậy mới đúng chứ." Tần Chỉ Nghi vỗ vỗ vai anh: "Lát nữa vào đó phải nhớ nha, đừng có gọi sai đó."
"Ừm."
Tần Chỉ Nghi dẫn Trần Bạch Quả tới một căn nhà ba tầng xây theo phong cách Châu Âu, dừng lại ở trước đó rồi đi lên ấn chuông cửa.
Trần Bạch Quả cảm nhận được tay của Tần Chỉ Nghi đang run rẩy, anh quay đầu qua nhìn thử thì thấy hai mắt Tần Chỉ Nghi ngập tràn cảm giác hứng khởi lạ thường, còn có vài cảm xúc mà Trần Bạch Quả nhìn không hiểu lắm nữa.
Cửa được mở ra từ bên trong, một người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng ở huyền quan, nhìn chắc cao khoảng một mét chín, đầu đinh, mày rậm mắt sắc, đôi môi hơi dày, trông vô cùng lạnh lùng, cứng nhắc.
Hắn mặc thường phục của lục quân, áo sơ mi màu xanh nhạt đóng thùng vô cùng ngay ngắn, không đeo cà vạt nhưng nút cổ áo lại cài vô cùng kín đáo, cả người toát ra khí thế lạnh lùng, chèn ép.
"Ba." Tần Chỉ Nghi gọi người đàn ông một tiếng, giơ bàn tay đang đan xen mười ngón với Trần Bạch Quả lên, cười giới thiệu: "Đây là chồng con, Trần Bạch Quả."
Trần Bạch Quả hơi ngạc nhiên, anh còn tưởng đây là anh trai hay là chú của Tần Chỉ Nghi thôi, người đàn ông này trông chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi hơn, hoàn toàn không giống như độ tuổi có thể làm ba của Tần Chỉ Nghi được.
Mặt mày của người đàn ông hơi sầm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn kĩ Trần Bạch Quả, trong đôi mắt toả ra cảm giác vô cùng áp bách.
Trần Bạch Quả dường như bị một con dã thú nhìn chằm chằm, căng thẳng tới nỗi tim đập bình bịch. Anh nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm đưa tay ra: "Chào, chào chú, con tên là Trần Bạch Quả."
Người đàn ông bắt tay với anh, bàn tay thon dài dường như bao phủ hết cả tay của Trần Bạch Quả lại, lòng bàn tay nóng hổi, vô cùng mạnh mẽ.
"Chào cậu, Dụ Hách Đình."