Người Giấy

Chương 23




Làm Thôi tâm thuật cùng tôi nhé?

* * *

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng dương cầm réo rắt bên tai. Trên giường bệnh đã sáng đèn, ngoài cửa sổ đã tối om, phòng y tế vắng lặng. Tiếng đàn vang lên từ tầng trên. Đó là phòng của Hội âm nhạc. Tôi bật dậy, gạt cái chăn qua một bên, thả chân xuống giường. Hình như sau khi ba người kia rời đi tôi đã ngủ một mạch tới giờ này. Quái lạ, sao đầu óc tôi cứ cảm thấy thiếu sót gì đó. Cơn ngủ quá giấc khiến người tôi rệu rã và đầu óc trở nên nặng nề. Có khi tôi sẽ mất ngủ đêm nay.

Tôi mang giày vào, bỗng nhiên muốn lén nhìn xem ai vẫn còn ở phòng luyện đàn. Có khi lại đúng là người tôi muốn gặp.

Tôi đi thật khẽ, bước lên cầu thang, đi về hành lang bên trái, ngay ngưỡng cửa tôi có thể bóng lưng mềm mại cùng mái tóc chăm chút có đính một chiếc nơ màu lam. Ái chà, đúng người tôi cần tìm rồi nhỉ.

Tiếng đàn vang lên ở những nốt cuối cùng rồi tắt đi, tiếng ngân của đàn vẫn còn vang trong không gian. Cô gái ấy xách ba lô, đứng dậy, thẳng lưng rời khỏi phòng.

Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối.

Cô ấy đang khóa cửa phòng, tôi khoanh tay, đứng bên cạnh, chăm chú nhìn một chuỗi hành động lầm lũi và lưu loát kia.

Lúc Ngô Song Kỳ quay sang bắt gặp tôi, cậu ấy rít lên, quát:

- Tại sao cậu ở đây giờ này?

- Ui, tớ ngủ quên trong phòng y tế, bỗng tỉnh giấc vì tiếng đàn này, tớ mới lên xem ai còn chăm chỉ đến vậy, hóa ra là lớp trưởng.

Ngô Song Kỳ nhìn vẻ mặt của tôi, trong đáy mắt đó vô thức nhìn về bên trái như đang đắn đo, cậu ấy nói:

- Tớ rất tiếc về chuyện của cậu. Mà thôi đừng buồn, cậu hãy vui lên nhé, Hoàng tử luôn đứng về phía cậu mà, cho dù thân thể cậu có bị cả trường này thấy được, Hoàng tử cũng sẽ bỏ tiền ra mua hết những video đó về thôi!

Cái bộ dạng đạo đức giả này! Tôi khinh!

Tôi mở điện thoại, lướt đến đoạn video tôi đã lưu về trong máy, giọng nói có phần trầm tư:

- Dù có cố giấu kĩ thế nào nhưng cũng sẽ phát sinh sơ suất.

Song Kỳ có tật giật mình, vừa nhìn thấy đoạn video đã trở nên lúng túng, cô ấy quay mặt đi, vờ như không hiểu, nói:

- Tớ không có hứng thú xem mấy thứ này.

Nói rồi cô ấy gạt tôi ra, đi về phía cầu thang. Tôi chặn trước mặt Kỳ, lạnh giọng nói:

- Cậu có chắc mình không liên quan không?

- Cậu nói gì chứ, tôi không hiểu!

- Song Kỳ, cậu chính là người quay video này, còn cậu muốn biết vì sao tôi biết ư? Biểu hiện của cậu bán đứng cậu rồi!

Vẻ mặt Song Kỳ chẳng có chút hoảng sợ, tôi cứ tưởng là cô ta lại tiếp tục chối bay chối biến, nhưng không, Kỳ hất hàm cười mỉa, bàn tay chụp lấy mặt tôi, ngón cái miết qua chỗ có miếng băng cá nhân trên má, nói khẽ:

- Ừm, thì đã sao?

- Cậu đừng nghĩ bản thân ở tuổi vị thành niên thì pháp luật sẽ tha cho cậu. - Tôi hừ lạnh. Cho dù đã lường trước sự việc, nhưng trong lòng vẫn buốt lạnh.

- Tao thực sự muốn huỷ hoại mày, lần này có sơ suất thì lần sau nhất định sẽ kín kẽ hơn. - Cô ta quay đầu tao nhã bỏ đi, tiếng giày cao gót khua trên hành lang vắng ngắt trở thành âm thanh ảm đạm.

Tôi nắm chặt tay, ánh mắt nhìn về người bạn cùng lớp lòng dạ rắn rết này, hỏi:



- Chỉ vì mới nghe được tin chưa xác thực là tớ nằm trong danh sách đề cử tham gia Hoa khôi học đường mà cậu đã ra tay trước rồi?

- Đúng vậy, dù sao tao cũng đã ghét cái bộ dạng thanh cao thánh nữ của mày lâu rồi. Khiết thích mày ư? Tao càng phải làm mày thân bại danh liệt cuốn gói khỏi An Đằng trong nhục nhã thì tao mới hả dạ. - Ngô Song Kỳ đã hạ chân xuống một bậc thang, cô ấy chỉ quay đầu một chút đáp lại tôi.

Tôi đứng khựng ở đầu cầu thang, cả chân tơ kẽ tóc đều rợn lên như gặp phải quỷ. Tôi không nghĩ được cho dù cô ta ganh ghét tôi đến đâu cũng chẳng thể nào gây ra được những trò ác độc đến thế. Cả Lý Uyển Nghi, chị ta cùng Song Kỳ đã cùng hợp tác hãm hại tôi. Saito Ken đã cứu tôi một lần, nhưng không chắc là cậu ấy sẽ kịp cứu tôi thêm lần nào nữa.

Song Kỳ bước thêm một bước nữa. Tiếng gót giày lại vang lên. Ánh đèn trắng. Bóng tối từ những mảng tường ngả in trên nền gạch.

Đột nhiên, nhận ra điều bất thường, Ngô Song Kỳ quay người lại đối diện với tôi, lạnh lùng nói:

- Điện thoại đâu?

Tôi nhét tay trong túi áo sâu hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Song Kỳ vội vàng bước lên mấy bậc, gằn giọng:

- Mày đang ghi âm?

Tôi lấy điện thoại ra, vội vàng mở khóa, hòng kịp gửi dữ liệu đến cả group lớp. Vừa ấn điện thoại, tôi vừa lùi lại, đầy cảnh giác với Kỳ.

Vẻ mặt xinh đẹp của con nhỏ ấy trở nên hung ác, nó đi vội tới, muốn đoạt lấy điện thoại từ tay tôi, gằn:

- Mày còn muốn gửi à?

Kỳ chụp được cổ tay tôi, tôi đang upload đoạn ghi âm từng chút một tải lên group chat của lớp.

- Kỳ ấn mạnh tôi vào lan can của cầu thang, muốn cướp điện thoại của tôi. Móng tay bén nhọn của nó cào qua cổ tôi một đường, vướng phải cổ áo đồng phục làm cúc áo của tôi đứt chỉ, rơi mất. Ngô Song Kỳ đưa hai tay bóp mạnh lấy cổ tôi, gào lên:

- Mày không đưa phải không?

Tôi nghẹt khí, cố gắng nạy tay nó ra, ở vị trí này, nếu sơ sảy tôi có thể bị ngã lộn cổ xuống tầng dưới. Kỳ vừa bóp cổ vừa ấn lưng tôi ngửa trên lan can, chân tôi đã bị khiễng lên, mất thăng bằng.

Chiếc điện thoại trượt từ tay rơi xuống cầu thang tầng trệt. Kỳ điên tiết bóp lấy cổ tay, đanh giọng:

- Mày thật chướng mắt!

Tôi biết mình sắp không xong rồi, bằng sức lực cuối cùng, tôi bỏ tay thôi không giữ lấy tay Song Kỳ nữa, tôi bấu lấy lan can, dùng chân gắng hết sức tống vào bụng Song Kỳ, đá mạnh nó vào vách tường. Song Kỳ ngã văng sang vách tường ngay lối xuống cầu thang, tuy nhiên gót giày cao của nó đã phản chủ, từ đầu cầu thang, Song Kỳ bật ngửa lăn xuống tầng dưới, đầu đập vào vách tường một tiếng rất lớn.

Tôi thấy cô ta bị lăn xuống, vô cùng kinh hãi. Tôi cố gắng hít lấy hít để mấy ngụm không khí vào bụng, mới lấy được thần trí rón rén từng bước.

- Kỳ, cậu không sao chứ? Ngất rồi ư?

Cô ta vẫn nằm yên bất động.

Tôi vội bước xuống tầng dưới, hoảng sợ lật người con nhỏ ấy dậy.

Vũng máu trên đầu nó lan càng lúc càng rộng, máu mũi chảy ra, Kỳ trợn mắt, giống như lên cơn động kinh, rồi từ miệng trào ra một ngụm máu, cơ thể giật nhẹ một chút, rồi cứng đờ.

Tôi che miệng, cố gắng không vang lên âm thanh. Ngón tay run run đi đến mũi nó, kiểm tra. Tắt thở rồi!

Tôi hoảng loạn đứng bật dậy dán người vào tường.

Không! Không! Không phải lỗi của tôi! Là tự con nhỏ đó mang giày cao nên mới bật ngửa ngã xuống cầu thang!

Nhưng mà.. chỉ có mình tôi ở đây cùng nó.

Tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà, tìm vị trí của camera. Ở góc cột bên trái phía trước có một camera, góc nhìn của nó có thể quét tới cầu thang không?

Ôi không!

Tôi không giết cô ấy!

Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn, Saito Ken đã ngồi ngay bậc thang của đầu cầu thang tầng một, nơi tôi đã đạp Song Kỳ tự bao giờ.

Cậu đặt một tệp giấy vẽ trên đùi, một tay chống cằm quan sát tôi.

Tờ giấy vẽ bị Ken xé đi, trượt từng bậc thang xuống, rơi lên vũng máu, dần thấm đỏ.

Trên tờ giấy, Ken viết:

"Cô giết cô ta rồi."

Tôi lắc đầu hoảng loạn, nước mắt bắt đầu rơi.

- Không, không phải tôi!

Máu đã lan đến đế giày trắng của tôi. Mùi tanh ở ngay bên mũi.

Tờ giấy thứ hai trượt xuống, cũng dần thấm máu.



"Có muốn thay đổi kết cục này không?"

Thay đổi ư? Thay đổi bằng cách nào?

"Dù có thay đổi thế nào, người chết nhất định phải chết, chỉ là theo một cách khác."

Một tờ giấy, rồi một tờ giấy nữa rơi xuống.

"Hãy chọn một kết cục mà cái chết của cô ta không liên can đến cô."

"Có muốn vẽ không? Vẽ một kết cục khác? Tôi giúp cô tạo nên một sự thật khác."

Tôi mông lung nhìn những con chữ nhảy nhót trong đầu.

- Có muốn kí với tôi một khế ước?

Tôi ngẩng mặt, ngơ ngẩn nhìn Saito Ken, vẻ mặt cậu lạnh giá, đồng phục trắng tuỳ hứng, đôi mắt tím ánh lên cái nhìn trống rỗng.

- Sao cơ? - Giọng nói của tôi cũng trở nên xa lạ.

- Trao cho tôi tình yêu chân thật, tôi sẽ giúp cô tạo ra một kết cục khác.

- Tình yêu ư? - Tôi nghe giọng mình xa xăm đến độ như không còn là của mình.

- Trong câu chuyện đó, cô ở trong sự yêu thương hoàn mỹ, những đố kị này sẽ không còn ngập tràn đến vậy. Họ sẽ vô thức hoảng sợ mà không làm phiền đến cô. Tôi vẫn sẽ là Saito Ken đáng yêu của cô.

Tôi nghiêng đầu.

- Có thích không?

Tôi gật đầu.

Một tờ giấy nữa rơi xuống.

"Dùng máu của mình vẽ lại bức tranh này lên tường, một câu chuyện khác sẽ bắt đầu."

Tôi vô thức nâng tờ giấy nhếch nhác máu lên nhìn. Trong tranh là tôi đang nằm gối đầu lên tay, ngủ say.

Máu ư?

Saito Ken đã đứng bên cạnh tôi từ bao giờ, tôi không nhìn rõ thao tác của cậu, chỉ thấy ngón tay mình tươm máu đỏ, hạt máu dần hóa thành sắc đen, như một thứ tơ cuồn cuộn từ cơ thể, không hề đứt đoạn. Bàn tay Ken bao bọc lấy bàn tay của tôi, tạo nên sự giá lạnh đến tê liệt cả bàn tay. Tôi vô thức theo động tác của cậu, nguệch ra những đường nét đầu tiên.

- Vẽ đi!

Vách tường biến thành khung tranh, ngón tay trở thành cọ vẽ. Tôi mê muội họa lại bức tranh đấy, không hề nhớ nổi vì sao mình lại làm vậy.

Đến khi đầu óc hoa lên, tôi mất đi sức lực gần như bật ngã, Saito Ken đỡ lấy vai tôi, dịu giọng thì thào:

"Ngoan, ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi."

*

**

02 giờ sáng.

Từ chiếc gương trang điểm lộng lẫy, một tiếng động bén ngọt vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, khiến chủ nhân của căn phòng đang say giấc phải tỉnh dậy. Chiếc váy ngủ mềm mại, làn da trắng và mái tóc xoăn xõa dài. Lý Uyển Nghi dụi mắt, cố gắng tỉnh dậy giữa đêm khiến cô gái xinh đẹp vô cùng khó chịu. Nhưng âm thanh đó quá lớn, cô không thể nào không tỉnh dậy được.

Đi đến chiếc gương soi trên bàn trang điểm, nhặt những mảnh kính vỡ trên bàn, Nghi nhíu mày, ngón tay di vào mặt kính nứt vỡ, một đường cắt sắc lẹm lướt qua ngón tay, máu tươm lên mặt kính. Cô rụt vội tay lại, mắng thầm:

- Cái quái gì thế này?

Cô nhìn mặt gương vỡ trong nỗi nghi hoặc khó tả. Tại sao gương lại vỡ?

Một bàn tay trắng toát bất thình lình từ mặt gương chụp lấy bàn tay bị thương của cô, ghịt lại. Lý Uyển Nghi hoảng hốt hét lên, cô nhận ra những thanh âm của mình đều trở thành một nốt thinh lặng, không hề tác động được vào không gian này.

Một đôi mắt tím cong cong ánh cười từ mặt gương hiện lên, dung mạo của người con trai đó trong sáng tựa thiên thần, chỉ có đôi bàn tay buốt giá đó đang nắm trên cổ tay cô quỷ dị vô cùng. Lý Uyển Nghi gần như mất đi hết sức kháng cự, cả cơ thể bị cứng đờ một tư thế, không thể phản kháng, càng không thể la hét.

Chàng trai trong gương trườn nửa người ra ngoài, bộ dạng sạch sẽ xinh đẹp, đôi mắt cong cong và cánh môi hoa đào có ý cười. Gió cuốn tung khiến cửa sổ bật mở, rèm cửa bay bay, gió tràn đến bên gáy cô, làn da cô nổi lên từng cơn ớn lạnh.

- Cô gái, bao nhiêu thủ đoạn đó, cô nghĩ có thể gây được bao nhiêu phiền phức?

Uyển Nghi kịch liệt lắc đầu nhưng không thể. Cô đã nhận ra người đó chính là Saito Ken.

Thứ quái quỷ gì đây? Tại sao hắn có thể từ mặt gương chui ra? Hắn là người hay là ma?

Trái tim cô đập đến cuồng loạn. Cô rất muốn thu tay về, nhưng bàn tay buốt giá kia vẫn không buông tha cho mình. Nước mắt rơi xuống, mái tóc dài rối tung.



- Sợ hãi sao? Sự đố kị mọi khi của cô đâu rồi? Tôi đói quá!

Lý Uyển Nghi hoảng hốt nhìn đối phương càng lúc càng áp sát mình. Không khí dường như càng ít đi. Đầu cô xây xẩm. Saito Ken nhìn vẻ hoảng sợ suy sụp của cô, nụ cười trên gương mặt có mấy phần trào phúng.

Cô nhận ra bản thân mình đang bị mất đi thứ gì đó, từng chút một cứ đang trôi tuột khỏi cơ thể mình, một thứ ánh sáng tím giống như một con mãng xà quấn chặt người cô, ra sức hút lấy từng chút sinh lực của mình.

Đầu óc cô hỗn loạn, tối sầm. Rất lâu sau, cơ thể cô tự động rơi xuống, mắt cô không tài nào mở nổi nữa, chỉ nghe thanh âm bên tai khẽ cười:

- Không chết được đâu!

Cô gái mê man trên sàn nhà. Saito Ken thu người vào gương, những vết nứt bắt đầu liền lại, giống như một đoạn phim tua ngược. Cửa sổ tự động khép lại. Mặt kính lành lặn hoàn hảo như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chưa từng xảy ra chuyện gì.

*

* *

Tôi giật mình, một bên cánh tay tê liệt vì rất lâu không cử động. Vươn vai, ngáp một cái, tôi nhận ra tôi đã ngủ quên trong phòng học. Ơ, tôi nhớ mình phải vẽ xong áp phích trước khi deadline tới mà, sao có thể ngủ quên được cơ chứ?

Tôi bật điện thoại xem: Tám giờ tối.

Cũng nên đi về rồi nhỉ?

Tắt đèn, khóa cửa phòng Hội Mỹ thuật, một chuỗi hành động lưu loát và nhanh gọn. Tôi xóc chùm chìa khóa trong tay vui đùa, nhận ra bụng hơi đói.

Saito Ken chắc đã nấu ăn xong và cất mọi thứ trong lồng bàn rồi nhỉ? Không biết đang ngoan ngoãn đọc sách hay đang chơi cùng mèo Mây nhỉ?

Tôi bước vội ra khỏi sân trường, người bảo vệ gác cổng nhìn tôi mỉm cười.

Lúc ra khỏi cổng trường, tôi bắt gặp một dáng hình cao cao, trang phục tôi chọn cho người đó thật vừa người, mái tóc nâu hạt dẻ gọn gàng, đôi mắt tím chớp chớp nhìn tôi, môi anh đào cong một nét cười dịu dàng.

Tôi vui vẻ chạy đến bên cậu.

- Sao lại đến trường vào giờ này thế?

Ken nghiến răng nhìn tôi, chỉ vào đồng hồ đeo tay tôi mua cho, thái độ như đang trách mắng. Tám giờ tối mà vẫn còn ở trường học, nếu Ken biết tôi ngủ quên nhất định sẽ sỉ vả tôi cho xem.

Tôi vui vẻ cố nhảy lên choàng vai cậu, líu lo:

- Osin bé nhỏ đến đón chủ nhân về đó à? Ngoan thật nha!

Ken tháo tay tôi ra, không cho tôi làm trò khỉ trước mặt nữa, cậu đeo hộ ba lô cho tôi, hai chúng tôi tíu tít đi dần đến trạm xe buýt. Xe buýt chuyến cuối cùng kìa!

Ken kéo tôi chạy thật nhanh lên xe, chuyến cuối thường rất vội vã, tôi thở hồng hộc vì mệt, ngược lại thấy thật vui vẻ.

- Hôm nay mình ăn gì thế?

"Khoai tây nghiền."

- Được lắm! Tôi thích khoai tây! - Trên chuyến xe, giọng tôi vang lên một mình, đối phương nhẫn nại đáp trả bằng giấy note, cả một hành trình về nhà toàn hỏi chuyện đồ ăn. Đồ ăn tối nay, đồ ăn sáng mai, đồ ăn tối mai. Lại là đồ ăn sáng cho ngày kế, rồi đồ ăn tối cho ngày kế.

Một buổi tối yên bình lại trôi qua.