Thức tỉnh thôi mà, có gì lạ đâu!
Ngươi muốn lợi dụng ta, nhưng ta lại muốn lợi dụng ngươi!
* * *
Tôi ngồi trên xe buýt, giữa trưa, thời tiết oi bức, điều hòa trên xe không đủ để xua đi cơn nóng ngoài trời khiến trên trán tôi cũng lấm tấm mồ hôi. Tôi bật điện thoại xem lại một lần nữa, nhận ra diễn đàn đã rơi vào trạng thái không thể truy cập được, cùng lúc đó, Rùa Ngố gọi tôi.
"Sâu lười, cậu có ở trường không? Có muốn về nhà không? Tớ cho xe đón cậu về!"
Tôi cố nén giọng mình để bình tĩnh hơn, đáp:
- Không, sáng nay tớ xin nghỉ ốm, bây giờ mới đi học.
"Ôi, đừng đến trường vào lúc này, bọn họ sẽ làm cậu khó chịu đấy! Tớ đã yêu cầu admin khóa diễn đàn rồi, đang truy tìm IP của kẻ đăng bài. Nhưng mà những bài đăng lan truyền trên Facebook và Youtube tớ vẫn chưa dọn xong. Cậu nhất định không được đến trường đấy Hạ Anh!"
Tôi thở dài, nhìn những con số trên trụ đèn giao thông đang nhảy ngược. Đèn đỏ. Mặt kính nóng hắt tia nắng lên một phần ghế, tôi kéo rèm lại thật kín.
- Khiết à, cậu vẫn chưa khỏe, tắt máy và nghỉ ngơi đi, cậu giúp tớ như vậy là tớ đã cảm động lắm rồi!
"Này, cậu không sao chứ? Hạ Anh, cậu tuyệt đối không được nghĩ quẩn đó! Này, đợi một chút, tớ đến trường cùng cậu!"
- Rùa à, cậu đi đến chỉ càng rối thêm thôi, đúng hơn là hai đứa mình phải giữ khoảng cách một chút, bị đàm tiếu như vậy tớ càng không muốn cậu bị liên lụy. Ngoan, nghe lời tớ, nghỉ đi!
Tôi không dông dài nữa, trực tiếp tắt máy. Điện thoại tắt, tôi mới thở hắt ra, cố gắng che giấu sự run rẩy trong lòng, nước mắt cứ ngoan cố trào mãi.
Tôi biết chuyện này nhất định là do một phần của nhóm LPF gây ra, dù sao tôi cũng bị bọn họ cho là chướng mắt lâu rồi. Nếu như thật sự là Ngô Song Kỳ gây ra tôi cũng không biết phải đối phó thế nào, đầu óc tôi hiện giờ vô cùng hỗn loạn, nếu là Song Kỳ, vậy thì.. chẳng lẽ là do Lý Uyển Nghi đứng phía sau?
Tôi nhìn lại những vết bầm tím trên người mình, một cảm giác ớn lạnh nổi lên. Sợ rằng đêm qua cũng là do bọn họ sắp đặt. Còn việc tôi có thể trở về nhà, ngoại trừ Ken ra, tôi không thể nghĩ ra ai có khả năng làm được.
Lúc này ở trường là giờ nghỉ trưa, học sinh về kí túc xá để ngủ trưa, chẳng còn mấy ai ở lớp học. Cả một bầu không khí vắng lặng bao trùm. Tuy vậy, vẫn có một vài học sinh không nghỉ trưa mà vẫn ở trong khuôn viên trường, họ đang chụm đầu trong mấy chiếc Ipad, thấy tôi, vài nữ sinh thảng thốt tròn xoe mắt rồi lại cúi đầu cùng nhau xầm xì.
- Vẫn còn mặt mũi đến trường kìa.
- Gặp tao, tao treo cổ chết mất!
- Xem bộ dạng bạch liên hoa của nó kìa, ôi chao, cứ như không biết gì cả!
Tôi khựng chân, bàn tay vo lại, sự tức nghẹn khiến hít thở cũng không thông được. Sự nhục nhã khi bị phơi bày cơ thể cho xã hội đàm tiếu giáng lên người mình. Tôi làm gì sai cơ chứ? Tôi mới là nạn nhân cơ mà!
Tôi nhấn mạnh gót giày, gạt đi những lời nói kia, đi một mạch đến dãy lớp của mình. Lúc cách lớp học còn vài phòng nữa, tôi gặp phải một nhóm nữ sinh lớp 12 đang đứng dàn hàng ngang trước mặt mình.
- Chị Khánh Uyên? - Tôi nói, thầm trách mình xui rồi. Cô gái này nổi tiếng đầu gấu của trường, nghe nói là ái nữ của một ông trùm vũ trường lớn, tính cách vô cùng nổi loạn, thường xuyên bị bắt vì tội đánh nhau. Tôi đã từng trông thấy chị ta kéo người đi đánh đập một học sinh khối 10 đến mức con bé gãy xương sườn, nhưng mọi chuyện rất nhanh lắng xuống. Loại học sinh cá biệt thế này thực sự rất đáng sợ, thường tôi chỉ tìm cách đi đường vòng để tránh gặp mặt càng ít càng tốt.
Khánh Uyên nhìn tôi bằng đôi mắt được kẻ đậm và đeo lens xám, chị ta tiến tới vài bước, tôi theo bản năng bước lùi lại mấy bước. Móng tay sơn đen đó chụp giữ vai tôi lại, hai nữ sinh phía sau nhanh chóng bước tới cố định lấy tôi. Khánh Uyên cười nhẹ, thì thầm:
- Chị chờ em cả buổi sáng!
Tôi bị nhóm nữ sinh kéo đi vào trong phòng học, giờ nghỉ trưa lớp học không có người, bọn họ đóng kín cửa. Khánh Uyên dùng sức xô tôi ngã lăn ra trên sàn nhà, người tôi va vào một cái bàn rồi rơi xuống, đau điếng.
Tôi ôm cánh tay bị va đập của mình, nén đau, cố gắng đứng thẳng dậy. Một nữ sinh từ phía sau rất nhanh chụp lấy tóc của tôi giật ngược ra sau, tôi giữ lấy tay của cô ta, bấu mạnh, la lên:
- Ở đây là lớp học, các chị đừng quá đáng!
Một nữ sinh kẹp lấy vai tôi, giữ yên.
- Đánh mày cũng cần xem ngày à? - Khánh Uyên phì cười, tiện tay giáng lên mặt tôi một cái tát, cái tát này làm kính của tôi văng ra sàn, đầu tôi hoa cả lên - Tao ngứa mắt mày lâu rồi, hôm nay mới có dịp. Sao hả? Bình thường thích tỏ vẻ tài giỏi, tỏ vẻ thanh cao lắm mà! Tao không hiểu bộ dạng của mày tại sao lại được Hoàng tử chú ý nữa? Ha ha, tiểu thư cái khỉ mốc gì chứ? Một đứa mồ côi như mày bon chen vào tầng lớp thượng lưu của tụi tao đúng là làm mất hết giá trị của An Đằng. Sao nhỉ? Mẹ mày làm bé của nhà họ Dương, mày có phải hầu giường cho ông chủ tịch với mẹ mày không nhỉ?
Tôi điên tiết. Bọn này đúng là điên hết cả rồi! Tại sao có thể nói năng xằng bậy đến thế được! Tôi dùng sức vùng ra, chân nâng lên đạp một cú rất mạnh vào bụng của Vương Khánh Uyên khiến cô ta ngã đè cả ba nữ sinh đứng phía sau.
- Chà chà, mày khá nhỉ? Vào nước này rồi còn nhe nanh múa vuốt được!
Một bên bầu má của tôi đã tê dại, tai cũng ù lên, tôi trừng trừng mắt nhìn cô ta, khẽ mỉm cười:
- Lại đây, em bày cho chị cách quyến rũ Hoàng tử, chị biết rồi hãy tha cho em nhé!
Khánh Uyên tức tối phủi tay đứng dậy, hòng tát tôi thêm một bạt tay nữa, tôi nhân lúc chị ta đang sấn tới liền phun ngụm nước bọt lẫn máu vẫn đang vướng víu trong miệng mình nãy giờ, Khánh Uyên bị hành động bất ngờ của tôi lãnh ngay một ngụm nước bọt vào mặt, chị ta như con sư tử nổi điên hét lên.
Tôi cười khúc khích, dù rất đau nhưng vẫn thấy muốn trêu chọc chị ta:
- Quyến rũ thì em không biết, nhưng học cách ngậm máu phun người thì em học rất nhanh, đúng không?
Nữ sinh sau lưng tôi phát cáu nắm chặt đầu tóc tôi hơn. Tôi nóng lòng nghĩ thầm sao viện quân còn chưa tới chứ?
Số là lúc chạm mặt bọn người này thì điện thoại trong túi áo của tôi đang rung lên, do điện thoại không cài chuông nên tôi cứ tỏ vẻ bình tĩnh mà thò tay vào túi áo ấn chọn nút nghe máy. Dù không biết ai đã gọi tôi, chỉ hi vọng người đó giữ máy và nghe được lời cầu cứu âm thầm của tôi.
Tiếng hét của Khánh Uyên khi nãy khá lớn, chỉ mong có ai ở bên ngoài nghe thấy được.
Khánh Uyên nắm lấy đầu tóc tôi, trong tay đã lăm lăm một con dao rọc giấy. Bọn họ bật điện thoại ghi hình. Khánh Uyên cười khúc khích, lau đi vết bẩn trên mặt, còn sức trêu đùa:
- Tao phải khắc thêm chữ "đĩ" lên mặt mày mới được!
Ả nữ sinh phía sau cầm cây kéo, một nhát nhanh gọn đã cắt đứt một phần tóc của tôi. Tôi bị đè giữa lớp học, miệng bị nhét khăn, bọn chúng đứa thì cắt tóc, đứa thì bắt đầu xé tới đồng phục của tôi, bàn tay của Khánh Uyên thì càng lúc càng tới gần khuôn mặt của tôi, lưỡi dao sắc lẹm ấn vào làn da, tôi rợn người, một cơn đau âm ỉ trên mặt lan tới, cả người bị đè chặt làm tôi không tài nào cử động được.
"Rầm!"
Cửa phòng bị đạp mạnh văng ra, sau lưng bọn Khánh Uyên, cuối cùng cũng có người tới. Khánh Uyên vừa quay đầu đã lãnh trọn một cái tát cực kì kêu từ tay Ban Mai, tát mạnh tới nỗi làm chị ta ngã xô văng cả bàn học. An Tử Đằng sấn lên đạp mấy cú vào người của mấy nữ sinh còn lại, gào lên:
- Con mẹ nó, tụi mày dám đánh bạn của ông! Cũng ngon rồi đó!
- Vương Khánh Uyên, mày trước giờ chỉ biết đánh người ta, chắc lần đầu bị người ta đánh hả? - Ban Mai xinh đẹp của tôi lộ ra bộ dạng không mấy thiên thần, dùng đế giày nhọn nghiến qua nghiến lại trên bụng của ả Khánh Uyên, còn tiếp tục nói - Mày nghĩ gì mà mày đi động vào bạn thân của tao vậy? Mày muốn đắc tội với cả nhà họ Dương lẫn nhà tao thật à?
Vừa nói, Thái Ngọc Ban Mai còn nhặt cả con dao rọc giấy vừa rồi, chụp lấy đầu tóc của Uyên, cắt loạn cả lên:
- Mày thích cắt tóc à? Sao? Không tự mà cắt cái đầu mày ấy? Sao hả? Thấy bọn tao bình thường hiền lành là mày nghĩ dễ bắt nạt hả? Mày nhầm rồi nhé! Ban Mai tao chưa ngán con nào nhé!
Đằng kéo tôi dậy, ánh mắt long sòng sọc tóe lửa, bọn nữ sinh bị cả hai đứa này dọa đến tái cả mặt. Tôi đưa tay lên mặt cầm máu, cả một lòng bàn tay ướt đẫm máu, cơn đau trên má khiến tôi không mở miệng nổi, thần hồn chưa định vừa quay sang phía cửa đã thấy Dương Hiểu Khiết chạy đến nơi rồi, phía sau có cả thầy giám thị lẫn Ngô Song Kỳ đuổi theo sau.
Mấy người trong phòng lập tức dừng tay, Mai phủi tay tao nhã thổi bay mấy vụn tóc dính trên tay mình, Tử Đằng nhặt mắt kính và ba lô của tôi lên, phủi bụi. Dương Hiểu Khiết nhìn đống ngổn ngang trong phòng, ánh mắt nhìn đến tôi, dấy lên tia chua xót. Cậu quay sang thầy giám thị, nói rất điềm đạm:
- Thưa thầy, em thấy nhóm của Vương Khánh Uyên đánh học sinh Châu Hạ Anh. Còn lại, em không thấy gì cả! Mà thầy nên nhớ, Châu Hạ Anh trong lí lịch vẫn là em gái của em, cho dù có khác họ thì vẫn là người họ Dương, vậy nhé!
Uyển Nghi đứng bên cạnh, cả một gương mặt xinh đẹp đẫm mồ hôi, hơi thở còn chưa được bình ổn. Mặt của Khiết rất tệ, không có một chút máu, cậu chạy vội đến trường, trên mu bàn tay còn băng dán đính ống kim tiêm truyền dịch chưa rút, quần áo thể thao mặc nhà khoác vội một chiếc áo gió Nike trắng, đầu tóc quấn băng gạc trắng. Khiết cởi áo gió trùm lên người tôi, khẽ trách:
- Cậu nghĩ tớ có thể ở nhà được à?
- Mời tất cả các em đến phòng giám thị làm việc! - Thầy lạnh lùng nói, tuy vậy ánh mắt vẫn đánh sang nhìn sắc mặt của Khiết.
Ban Mai đỡ tôi đi, lướt qua thầy giám thị, khựng lại trước mặt Uyển Nghi, thì thầm:
- Bọn em không rảnh, em bận đưa cậu ấy đến phòng y tế rồi. Phiền thầy xử lý các bạn ấy thích đáng!
- Uyển Nghi, mày không phải đã bảo con Hạ Anh hết thời rồi sao? - Khánh Uyên điên tiết hét lên, Uyển Nghi hoảng sợ rụt đầu lùi đi mấy bước. Tôi đứng trước mặt nhìn biểu cảm của chị ta, nắm đến mấy phần quả quyết trong lòng. Tôi vốn không bị thương quá nặng, vết thương trên mặt đã ngừng chảy máu.
- Đêm qua không có gì xảy ra cả, làm chị thất vọng rồi! - Tôi lướt qua chị ta, nói khẽ rồi bỏ đi tập tễnh theo lực đỡ của Ban Mai.
Vẻ mặt của Uyển Nghi vẫn tái xanh, chị ta bấm môi, không nói nên lời. Dương Hiểu Khiết hừ lạnh, đi theo bọn chúng tôi đến phòng y tế. Bốn chúng tôi đi ngang qua dãy ghế của hành lang, tôi thấy Saito Ken đang ngồi trên đó gác chân, giống như xem trọn màn kịch vui này, vẻ mặt cậu ấy rất bình thường, như là người qua đường.
Tôi móc điện thoại trong túi ra xem, may thay người gọi lúc đó là Tử Đằng, may mà các cậu ấy đến kịp.
- Tớ dặn cậu ở nhà, cậu còn không nghe lời hả?
Tiếng Ban Mai mắng tôi, vẻ mặt phụng phịu đau lòng. Tôi cúi thấp đầu cảm ơn ba người họ một lượt, nói:
- Cảm ơn các cậu rất nhiều!
- Cậu nói đêm qua? Rốt cuộc còn xảy ra chuyện gì nữa? - Tử Đằng tuy bình thường xốc nổi, nhưng lần này tôi vô cùng biết ơn cậu ấy đã đến kịp lúc.
- Không có gì đâu, tớ ổn mà, các cậu đừng vì tớ mà liên lụy.
- Anh Anh, cậu ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà liên lụy chứ? Cậu đừng có xàm ngôn nữa, ngậm miệng lại để người ta xử lí vết thương.
Mai phát cáu nói với tôi, trong khi Khiết ngồi bên giường bên, mặt trắng đến không còn một giọt máu.
Tôi gạt mọi người ra, đứng dậy, đi đến bên cạnh Khiết, nhỏ giọng:
- Khiết, về nghỉ đi, tớ xin cậu!
Dương Hiểu Khiết cố gắng tỉnh táo, càm ràm:
- Tính làm bộ dạng cool ngầu một chút mà thực sự tớ gượng không nổi nữa. Chóng mặt quá rồi!
Tử Đằng đỡ Khiết ngã lên giường đối diện, Khiết vừa nằm vừa nói:
- Tớ về cho cậu vừa lòng. Tính cậu cứ sợ này sợ nọ, không biết khách sáo như vậy làm gì nữa! Tớ thực sự tức giận rồi đấy!
Tôi buồn bã cúi đầu, khẽ nói:
- Tớ rất sợ các cậu vì tớ lại dính vào những tin đồn không hay ho.
- So với an toàn của cậu thì mấy cái tin quái quỷ đó đáng hả? Cục cưng, bọn tớ không bỏ qua chuyện này đâu! Lần này tớ không hạ đài Lý Uyển Nghi tớ không mang họ Thái nữa!
Khiết từ từ ngồi dậy, nói tiếp:
- Được rồi, đừng làm loạn nữa, tớ sẽ dọn dẹp vụ này, các cậu đừng lo lắng nữa. Tớ về đây, kẻo Sâu lười lại càu nhàu.
Tôi nhìn thấy người của nhà họ Dương đến rồi, gật đầu chào cậu ấy. Mặt tôi chỉ cần dán một miếng băng cá nhân thẩm mỹ, vết dao không sâu lắm, chỉ làm trầy da đôi chút, nhưng làm mặt tôi khó hơi cử động. Tôi bảo Đằng và Mai về lớp vì đã sắp vào ca học đầu giờ chiều, phòng y tế rất vắng, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đây một lát, sau đó sẽ về nhà. Mai hơi miễn cưỡng vẫn đứng dậy rời khỏi phòng, Tử Đằng dặn tôi ngủ một giấc, rồi cũng về lớp.
Tôi nhìn nhân viên y tế đã ra khỏi phòng mới đứng dậy, nói:
- Cậu trốn ngoài đó làm gì?
Cửa sổ bị mở ra, Saito Ken nhảy phóc vào trong, đi lại gần, còn đưa tay ra chạm vào má tôi.
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Ken chớp mắt nhìn tôi, ánh nhìn lặng lẽ nhưng không có vẻ đáng yêu bình thường.
"Đêm qua đã nghe được tới đâu?"
Tôi ngẩng mặt nhìn cậu sau khi đọc tờ giấy note.
- Cậu nhắm vào tôi từ đầu sao?
Ken lắc đầu, không phải.
- Tôi cảm thấy cậu vô cùng kì lạ, cả thân thế của cậu nữa. Từ giây phút đầu tiên cậu đến thế giới này, tôi đã dự cảm được cậu cố tình thu hút tôi. Tại sao cứ phải là 100 ngày? Tại sao cậu chẳng bao giờ hé môi nói chuyện? Tại sao là tình yêu chân thật? - Tôi đưa tay xoa đầu mình, trong lúc tôi cố gắng nhớ lại đoạn kí ức đêm qua, tôi cũng đã nhớ được một số chuyện khác xảy ra trong lúc thần trí mình mơ hồ.
Tôi suýt bị cưỡng hiếp. Thuốc mê không đủ làm tôi mê man, nhưng làm tôi không còn sức kháng cự. Trong lúc đó, Saito Ken đã đến bên tôi, thứ ánh sáng tím bùng lên, gã lưu manh ngã xuống bên cạnh tôi. Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn, giống như khối kí ức của tôi bị người ta làm loạn xì ngầu cả lên.
Tôi chỉ nhớ nhất từ lúc cậu ấy bắt đầu bế tôi lên, có một giọng nói trầm khàn đã vang lên bên cạnh.
"Nuốt lấy sinh hồn sẽ hóa Quỷ đấy, Hoàng tử ạ!"
"Ta đã nuốt hai sinh hồn, nuốt thêm ngươi nữa vẫn còn nổi!"
Giọng nói này vang ngay bên tai tôi, thanh âm vững vàng, nhàn nhạt, mùi thảo mộc quẩn quanh, là giọng của Ken, chắc chắn là cậu ấy nói chuyện.
"Người.. sao có thể?" - Giọng người đàn ông kia có phần lo sợ.
"Sức ngươi cũng muốn thu phục ta, thật chẳng biết lượng sức tí nào. Ngươi nghĩ giữ nổi máu linh hồn ta sao? Có khi mảnh hồn rách nát của ngươi sẽ bị máu linh hồn của ta cắn xé từng chút một cho bằng hết."
"Ầy, ta sai rồi. Ta không nên vọng tưởng thu phục ngài, thưa Hoàng tử cao quý."
"Đủ rồi, ngươi phí công đưa linh hồn ta tới đây, cũng không thể chịu uất ức. Ngươi không phải hận nhất là Quỷ tộc sao? Ta thay ngươi diệt họ."
"Ha ha ha, Saito Ken, người nghĩ người còn sức đó ư? Một hồn ma điên loạn thế này vẫn còn tâm cao khí ngạo như vậy, ngươi xem Quỷ tộc đã uống sạch máu linh hồn của Quốc vương Atsushi rồi kìa! Ngươi không phát điên lên sao?"
Vòng tay ôm lấy tôi siết chặt hơn, giọng cười đó làm run cả lồng ngực, nói:
"Lại muốn ta mất đi lí trí? Ta vừa nuốt hai sinh hồn, ý thức tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, cũng đủ sức quật chết ngươi đấy! Cẩn thận khi rước ta về làm tay sai chứ? Ngươi nghĩ gì thế?"
Tôi hơi hé nhẹ mắt, trong cơn mê loạn, tôi nhận ra mình được Ken bế trong tay, bên cạnh mình là một người đàn ông thấp bé mặc áo hoodie xám trùm đầu, tôi không thấy rõ mặt, chỉ thấy hắn đang quỳ rạp trước chân Ken.
"Thôi thì.. ngươi nên diễn nốt vai diễn này.. Đã phí công như vậy rồi, còn có thể thay đổi sao?" - Tôi thấy gương mặt tuyệt mỹ đó, nụ cười trên môi xảo quyệt vô cùng, cậu ấy nhìn đến tôi, rồi khẽ nói - "Ngoan, ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Nụ cười ma mị đến buốt giá, vòng tay cũng giá lạnh tựa băng. Bàn tay Ken đưa lên che mắt tôi, lúc đó tôi bắt đầu chìm sâu trong mê man.
Tôi lạnh lẽo nhìn Ken, chớp mắt:
- Cậu là ma sao?
Ken bỗng nhiên bật cười, nói nhỏ:
- Không phải ma, mà là một linh hồn sắp hóa Quỷ, sẽ không thể siêu thoát nữa, cũng không thể tái sinh. Trừ phi..
Đúng là giọng nói này, đúng là cậu ấy! Ken quả nhiên biết nói!
Không hiểu sao đầu tôi lại trở nên choáng đến vậy, đầu óc tôi dần hỗn loạn, rồi ngã xuống giường. Ken giữ lấy tôi, đặt lên gối, mắt tôi đã không thể mở nữa, nhưng tai vẫn nghe được loáng thoáng.
- Trừ phi tôi thay đổi kết cục này.
Âm giọng lạnh lẽo, đôi bàn tay đó lại vuốt tới mặt tôi, thì thầm:
- Ngủ đi, đừng gặp phải ác mộng nhé!