Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 33: Ăn đồ Em nấu




Trần Đình Hạo mãi làm việc trong phòng đến chiều tối mới định thần lại, cánh cửa phòng hé mở ra, khuôn mặt trong sáng của Lâm Nha Khiết ngóng vào, cô biết hôm nay hắn không rời khỏi nhà mà chỉ làm việc trong phòng ba của cô, vì trời cũng đã muộn cô muốn vào trong phòng xem thử hắn đang làm việc đã xong chưa.

- Em sao đến đây.

Hắn nhìn cô gái nhỏ đang nấp sau cánh cửa bị phát hiện nên gượng gạo đi ra ánh sáng, đứng trước cửa phòng hiên ngang đặt tay lên bụng mà than thở.

- Trần Đình Hạo, tôi đói.

Khuôn mặt mếu máo của cô làm hắn không nhịn được cười khẩy, hắn còn không hiểu tính của người phụ nữ trước nặt hắn, khi cô cần mới trực tiếp đi tìm người có giá trị.

- Tôi còn chưa được ’ ăn ’ thì em vội cái gì.

Hắn muốn nhắc rõ lại Ý định ban đầu của hắn cho cô có thể nhớ rõ. Nhưng hình như câu nói của hắn không đả động đến người phụ nữ đang đói nhớ trước nhớ sâu như cô, cô còn coi lời nói của hắn như không nhất quyết muốn hắn xuống nhà nấu cho cô ăn.

- Vậy anh xuống nấu cùng ăn luôn, đã muộn rồi anh còn không nghỉ nữa.

Khuôn mặt cô nheo lại, tuổi ăn tuổi chơi như cô nào có thêt đợi, vốn là người rất khó phải đợi chờ. Nói cách khác hắn phải nấu đồ ăn cho cô, hắn cho người làm nghỉ việc rồi, đến cả Hân Hi người chăm lo cho cô cũng không thoát khỏi việc bị hắn đình trệ công việc ’ ép ’ cô ấy nghỉ làm một tuần liền, hắn vốn là người phải làm thay những việc của những người họ cho cô.

- Được tôi nấu cho em ăn.

Giọng nói của hắn nhấn nhá thêm vài giai điệu trở nên nham hiểm và đặc biệt có gì đó không đúng lắm, cô còn có thể bị hắn chọc ghẹo đến khi nào nữa.

- Vậy anh có cần tôi giúp gì không.



Cô ngỏ ý giúp đỡ hắn nhưng dù có nói gì đi nữa thì chính cô còn không thể làm gì ngòi múa tay khoa chân trước mắt hắn, chỉ tổ thêm phiền phức mà thôi, nhưng dù vậy cô không có ý bắt hắn nấu cho cô, cô cũng muốn nấu ăn cùng hắn nhưng phiền thay chỉ có thể làm nhiều nhất chính là bóc hành tỏi, rửa đồ ăn cho hắn thôi.

- Việc khác còn có thể riêng nấu ăn em còn muốn giúp.

Hắn nghi ngờ khả năng của cô, cảnh cô nấu ăn cho cô ăn khiến hắn không thể nào quên, giờ cô còn muốn giúp hắn nấu.

- Tôi có thể.

Ánh mắt cô kiên định không rời hắn, hắn đây là đang khinh thường người phụ nữ như cô. Nhất quyết cô hôm nay phải làm được món ăn cho ra hồn mới được, cô phải nấu lại món mì sốt cà chua.

- Được, để tôi xem tài nấu ăn của em như thế nào rồi.

Xuống bếp khuôn mặt của Lâm Nha Khiết mới hiện rõ mồn một, mặt cô vẫn nhăn lại vì băm hành, Khuôn mặt hắn trở nên dễ gần đôi chút đang thư thái ngắm nhìn Lâm Nha Khiết đang loay hoay trong bếp. Nếu cô đã quyết tâm vậy thì để cho cô làm thử một lần xem.

Khuôn mặt của Lâm Nha Khiết chăm chú nhưng khi cảm nhận được phía sau có người thì khẽ đánh mắt liếc nhìn, bóng dáng của Trần Đình Hạo đứng tựa người vào chiếc tủ lạnh phía sau nhìn cô không rời.

- Anh không muốn phụ tôi sao.

Một mình cô cũng không thể nấu xong nhanh được huống chi cô cũng chỉ là ’ múa rìu qua mắt thợ ’ mà thôi, giuọng nói nhỏ nhẹ nhưng mong chờ hỏi hắn.

- Em đây là muốn tôi phụ giúp … nhưng hình như tôi muốn thưởng thức món do em tự tay nấu hơn.

Trần Đình Hạo cho hai tay vào túi thong dong nhìn cô mà cười ẩn ý, hắn ban đầu không nghĩ tới chuyện đó nhưng hiện tại hắn lại đang mong chờ rồi, hắn muốn thưởng thức món ăn do cô tiểu thư từ bé tới lớn đến cọng rau cũng chưa tới tay để làm.