Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 32: Người đàn ông lạ




Trần Đình Hạo hắn coi như đã hiểu đôi chút về mối quan hệ của cô và người đàn ông đó. Hắn gập mấy tính lại nghỉ phút chốc lưng tựa về sau ghế thả lỏng hoàn toàn cơ thể, ánh mắt lạnh nhạt bắt đầu hẹp dàn lại.

Nghỉ ngơi được khoảng chừng nửa tiếng, hắn lại bắt đầu làm việc, việc ở công ty hắn bề ngoài chỏ là giao dịch thương mại như thường giống với các công ty quy mô khác, nhưng sau đó chính là buôn bán vũ khí cùng với đạn dược qua các mối làm ăn liên kết với nước ngoài, nhưng không quá nhiều người biết, chỉ có hai ba người có chức vị cao trong công ty cũng là những người tay chân cùng Trần Đình Hạo điều khiển.

Hắn nhìn sơ qua các giao dịch mà cấp dưới của hắn đã hoàn thành, số liệu các thứ cùng với số thu chi và cách vận hành đều được những người họ tính toán một cách rõ rành và chi tiết.

- Tam gia người còn chờ đợi gì nữa mà không cho luân chuyển hàng.

Mail được gửi đến, ánh mắt đăm chiêu cùng với linh cảm của hắn có chút không đúng, hắn còn chờ đợi chuyện gì.

- Chưa phải lúc.

Tay lưu loát gõ dãy chữ gửi lại tin, hắn chờ đợi nhưng không phải vì lo lắng mà chưa phải cơ hội, hắn còn đang chờ đợi bắt được lũ sâu mọt nhăm nhe địa bàn cùng với đơn hàng lớn này của hắn.

- Tam gia người còn muốn chờ thêm.

Người phía bên kia vấn đáp hắn, tất cả các thứ, bao gồm cả chuyện vận chuyển ra sao hay như thế bào tránh được các điểm trạm dừng kiểm tra cũng đã tính xong, giờ đây hắn còn muốn chờ thêm.

- Theo như tôi đã nói, không được sơ xuất.

- Được rồi tam gia tất cả nghe theo ngài.



Người bên kia chịu thoả hiệp, hắn cũng không nói thêm gì nữa mà thu mình lại phía sau một chút, tay mở ngăn kéo đặt tay lấy tấm hình nhỏ trong đó ra, hình ảnh màu tối khonho được tươi sáng cho lắm, hình ảnh hai người trung niên trên tay cùng đỡ lấy đứa trẻ nhỏ nhắn khoảng chừng một tuổi cùng với cậy bé nhỏ khoảng sáu bảy tuổi đứng phía dưới, khuôn mặt nhỏ của cậu bé đó môi nở nụ cười nhỏ không thể hiện quá nhiều cảm xúc nhưng trong ánh mắt thật sự hiện lên tia sáng.

Hình này không phải si khác mà là gia đình nhỏ của Lâm Nha Khiết, khi đó mẹ cô còn sống nhưng sau khi mẹ cô mất liền không còn hình của bà nữa, mà duy nhất chính là tấm ảnh hắn đang cầm trên tay, hắn lhi chuyển cào trong phòng này làm việc hắn vô tình thấy được và khi nghe xong tin của cô thì cũng nhận ra cậu bé nhỏ đứng dưới đó chính thanh mai chúc mã của cô và cũng là tình đầu của cô.

Trong khi đó nơi khác, trong căn phòng rộng lớn tông màu gỗ trầm, mang lại cảm giác ấm áp cùng hương gỗ nhẹ thanh mát trong trẻo, khuôn mặt người đàn ông đang được hiện lên tấn kính lớn ngăn cách căn phòng cao ốc lớn với khoảng khobho trước mặt, khung cảnh từ trên cao nhìn xuống những ngôi nhà, con người cùng với sự tấp nập của thành phố hoa lệ.

- Chủ tịch, thông tin của tiểu thư có người điều tra tới.

Người đàn ông kia nghe được vẫn lẳng lặng nghe hết.

- Theo như lời của ngài thì đã chặn mọi thông tin về ngài và tiểu thư, đảm bảo sẽ không để lộ ra bất cứ điều gì cũng như danh tính của ngài.

Người đàn ông đó nói xong cũng được lệnh của người kia mà lui ra.

Cả căn phòng rộng lớn còn có mình người đàn ông âu phục trắng, thanh tao nhẹ nhàng chính là chỉ người đó.

Tay hắn người đàn ông cầm lên bức chân dung nhỏ được đặt trên bàn làm việc nhìn không rời, đầu ngón tay phút chốc mà xoa nhẹ lên tấm hình, hình ảnh cô bé nhỏ tay cầm bông hoa cúc dại trong sáng cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui đang nhìn hướng máy ảnh.

- Anh không thể đợi được nữa rồi … Khiết Khiết.