Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 490 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
RỐT CUỘC NĂM NĂM NÀY ĐÃ ĐI ĐÂU?
Tâm trạng Lãnh Dịch Diêm buồn vui lẫn lộn, cậu ta cứ đứng bất động, cặp mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng khóa chặt bóng dáng của Ôn Tranh.
Lôi Duệ Tu thấy vẻ kích động đó của Lãnh Dịch Diêm thì lập tức mím chặt môi, nhìn xoáy vào cậu ta một lúc rồi dứt khoát bế Ôn Tranh rời đi.
Lãnh Dịch Diêm muốn đi theo sau nhưng lại bị anh Cả nhà mình kéo tay lại.
Cậu ta dụi mắt, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập vẻ đau khổ, “Anh, là Tranh Tranh…”
Cậu ta còn chưa nói dứt câu thì đã nghẹn ngào rồi.
Lãnh Dịch Trì siết chặt bả vai cậu ta như đang lặng lẽ trấn an, “Em tỉnh táo lại đi.”
Lúc này, Tần Bách Noãn chẳng hiểu chuyện gì, nhìn mấy người trước mặt rồi mới đi tới bên cạnh Nghiên Thời Thất, giọng trĩu nặng hỏi: “Tiểu Thất, con bé… Không sao chứ?”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Bây giờ còn chưa biết nữa, hay là chị Ba đi với chúng em đi?”
“Được, vậy cùng đi đi.”
Tần Bách Noãn xoay người nhìn Lãnh Dịch Diêm đã không thể khống chế được cảm xúc, thở dài rồi an ủi nói: “Dịch Diêm, anh Cả em nói đúng đấy, bây giờ em phải tỉnh táo lại, chúng ta đi xem tình hình rồi hãy nói sau!”
Lãnh Dịch Diêm rủ mắt không nói gì cả, tuy cả người đã yên tĩnh lại nhưng quai hàm vẫn run rẩy, để lộ cảm xúc đau thương.
Ngay tại khoảnh khắc cậu ta nhìn thấy người đàn ông đó bế Tranh Tranh xuất hiện, thì dường như niềm hạnh phúc tưởng mất mà tìm lại được lại chứa đựng sự hụt hẫng có được rồi lại mất đi.
Rốt cuộc thì trong năm năm này, cô ấy đã đi đâu?
Nếu như còn sống, thì tại sao không đến tìm mình?
Nếu như còn sống, thì tại sao không chịu lộ diện?
***
Chín giờ tối, bệnh viện tư nhân Hối Nhân tại Đế Kinh.
Ôn Tranh được khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật, đèn đỏ ngoài phòng vẫn sáng liên tục, khiến cho tâm trạng mỗi một người đang chờ trong hành lang đều căng thẳng.
Nghiên Thời Thất nhận ra, vết thương của Ôn Tranh còn nặng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Bên hông bị đâm, sau lưng bị chém hai nhát, phổi bị ứ nước, còn kèm theo cơn sốt dai dẳng.
Lúc nãy cô chỉ được gặp Ôn Tranh ở phía sau nhà họ Ôn trong khoảng năm phút thôi, tuy chưa kịp hiểu rõ tình hình cụ thể, nhưng thấy Ôn Tranh nằm liệt trên giường thì cũng đã biết tình hình của chị ấy không ổn rồi. Chỉ là cô vẫn không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Những chuyện này cô chỉ vừa mới nghe từ Lôi Duệ Tu và bác sĩ phẫu thuật chính.
Nghiên Thời Thất cố gắng chịu đựng, nhưng dù thế nào cũng không thể đè nén được sự đau xót trong lòng.
Cô nhìn Tần Bách Duật bên cạnh, giật giật tay áo anh, khẽ hất cằm về phía khúc quanh nơi hành lang bên kia.
Sau đó, hai người lần lượt đứng dậy. Tần Bách Noãn nhìn thấy vậy thì lập tức mấp máy muốn nói nhưng lại bị Lãnh Dịch Trì cản lại.
Chị lạnh lùng lườm Lãnh Dịch Trì, rồi giận dỗi hất tay anh ra.
Giấu giếm chị lâu như vậy, đừng tưởng chị sẽ dễ dàng nguôi giận.
***
Bên ngoài hành lang, mới vừa đi tới khúc quanh nơi cầu thang yên tĩnh, Nghiên Thời Thất đã lập tức xoay người nhào vào lòng anh dưới ánh đèn mờ tối.
Cô ôm anh thật chặt, hít thở dồn dập. Dường như chỉ có làm như vậy thì cô mới có thể dẹp yên cơn giận trong lòng.
Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy áp lực. Tần Bách Duật thở dài, ôm lấy cơ thể khẽ run rẩy của cô, bàn tay khẽ vuốt ve trên sống lưng cô, trầm giọng dỗ dành: “Em yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Nghiên Thời Thất càng siết chặt khuỷu tay anh hơn, chôn cả khuôn mặt vào trước ngực anh, giọng nói kìm nén lộ ra sự đau đớn: “Rốt cuộc là ai ra tay với Ôn Tranh? Ôn Tri Diên có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Tần Bách Duật im lặng mấy giây nhưng cuối cùng vẫn chọn nói thật, “Đương nhiên Ôn Tri Diên có nhúng tay vào. Kẻ ra tay là bọn côn đồ quanh năm sống trong hộp đêm, đều là bọn liều mạng. Mà hộp đêm, thì có cổ phần của nhà họ Trang ở Đế Kinh.”
Một câu này khiến Nghiên Thời Thất đột ngột ngước mắt lên, sóng mắt sâu thẳm chứa đựng tia sáng lạnh lẽo, “Trang Nhân, thím Hai của nhà họ Ôn!”
“Không loại trừ khả năng này!”