Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 489 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ANH CẢ, ANH MAU NHÌN KÌA, LÀ TRANH TRANH!
Ôn Sùng Lễ cầm chiếc bút lông sói chưa đầy một giây thì bất thình lình bẻ gãy làm đôi. Ông cụ đứng chắp tay sau lưng, nhìn lên bức thư họa treo trên tường, giọng nói lộ ra trầm lắng và suy sụp: “Nhà thằng Cả tự đi điều tra chuyện này đi. Nếu như không thể cho hai đứa bé kia một lời giải thích công bằng thì hai anh chị dẫn Tri Diên ra khỏi nhà họ Ôn đi.”
Trang Nhân còn ngồi bên cạnh cúi đầu lấy lại tinh thần, trong mắt chợt lóe lên tia sáng.
Ý cười nơi đuôi mày của bà ta còn chưa kịp phai nhạt thì đã nghe thấy Ôn Sùng Lễ nói tiếp: “Vợ chồng thằng Hai, trước khi chuyện này có kết quả, cấm tiệt vợ chồng anh bước nửa bước vào nhà tổ họ Ôn.”
“Dạ, con biết rồi, ba!” Đầu óc Ôn Tĩnh Nho trống rỗng, vừa nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức đồng ý.
Trang Nhân nghiến răng, tức tối nhéo ông ta, đúng là đồ vô dụng không có đầu óc!
***
Trong phòng trà ở sân trước nhà họ Ôn, vợ chồng Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Noãn còn chưa rời đi.
Tần Bách Noãn đã biết những chuyện xảy ra trong nhà họ Ôn, và cả chuyện Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất có quan hệ ruột thịt.
Cô rất tức giận vì bao lâu nay bị lừa dối, nhưng đang trong hoàn cảnh đặc thù này nên cô nể tình không nổi giận ra mặt, chỉ làm mặt lạnh không để ý tới người đàn ông đang ra sức nịnh nọt bên cạnh.
Cậu Tư với Tiểu Thất đã đến sảnh sau chừng một tiếng đồng hồ mà lúc này vẫn còn chưa ra. Bọn họ có chờ nóng ruột nóng gan thì cũng không thể làm được gì.
Đột nhiên bên ngoài phòng trà vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Tần Bách Noãn lườm Lãnh Dịch Trì, giận dỗi xoay đầu đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Lãnh Dịch Trì tự biết mình đuối lí nên chỉ có thể ỉu xìu sờ mũi rồi đi theo cô ra ngoài.
Lúc này từ phía sảnh sau có một đám người đang chậm rãi đi tới.
Vệ sĩ đi hai bên che chắn cẩn thận, còn Lôi Duệ Tu ở giữa dẫn đường, đang bế một người phụ nữ trong lòng.
Phía sau anh là Tần Bách Duật đang ôm Nghiên Thời Thất.
Lãnh Dịch Trì ngạc nhiên, sao Duệ Tu lại có mặt ở đây?
Vợ chồng bọn họ vừa định đi lên trước thì có một người chạy từ hướng khác của sảnh sau lao tới.
Lãnh Dịch Trì vừa nhìn đã vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao Dịch Diêm còn chưa đi?
Anh cho rằng bữa tiệc kết thúc thì cậu ta đã rời đi rồi chứ.
Lãnh Dịch Diêm đã uống rất nhiều rượu, nhưng cậu ta chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Cậu ta lảo đảo chạy đến cách Lôi Duệ Tu mấy bước, còn chưa đến gần thì đã bị vệ sĩ cản lại.
Trước ngực áo đuôi tôm của cậu ta bị vấy rượu, bên chân còn có vết cỏ xanh, nhưng có như vậy cũng không làm giảm đi vẻ hào hoa phong nhã của cậu ta.
Lãnh Dịch Diêm nắm chặt khuỷu tay của bảo vệ, nhìn chằm chằm người trong ngực Lôi Duệ Tu không chớp mắt, giọng nói của cậu ta rất nhẹ, rất khẽ, “Tranh Tranh…”
Dưới ánh đèn cô tịch bên ngoài sảnh sau, trong bóng đêm thê lương lạnh lẽo, cậu ta đứng chờ một tiếng, cuối cùng cũng chờ được tới lúc bọn họ đi ra khỏi phòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái được người đàn ông cao lớn đó ôm trong lòng.
Tranh Tranh của cậu ta…
Vietwriter.vn
Chắc chắn là cô ấy!
Bởi vì Nghiên Thời Thất còn đứng bên cạnh anh Tư, vậy thì cô gái trong lòng người đàn ông kia chính là Tranh Tranh của cậu ta.
Lúc này Ôn Tranh đã ngất đi, nhưng dường như bên tai vẫn văng vẳng tiếng kêu gào thật lâu.
Cô khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không mở mắt ra.
Lãnh Dịch Diêm và mấy người bọn họ được nhóm vệ sĩ ngăn cản. Vành mắt Lãnh Dịch Diêm ửng đỏ, cánh mũi phập phồng, “Tranh Tranh, Tranh Tranh…”
Trừ hai chữ này ra, cậu ta cũng không biết nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tần Bách Duật khẽ xua tay, ra hiệu cho vệ sĩ không cản đường.
Lãnh Dịch Diêm muốn tiến lên trước nhưng lại chần chờ. Cậu ta sợ đó chỉ là khoảng không ảo ảnh.
Cậu ta sợ hãi bước lên, mãi cho đến khi bả vai bị người vỗ một cái mới mờ mịt nhìn về phía đối phương, giọng nói lập tức nghẹn ngào, giọt nước mắt tràn ra. Cậu ta vừa khóc vừa cười nói: “Anh Cả, anh mau nhìn xem kìa, là Tranh Tranh, là Tranh Tranh!”
Lãnh Dịch Trì mím môi, tim thắt lại đau đớn.
Anh chưa bao giờ thấy em trai của mình yếu đuối đến như vậy…